Cố Hàn Uyên đã đoán được Băng Tuyết Nhi đăm chiêu suy nghĩ.
Đương nhiên sẽ không để cho nàng đơn giản như nguyện.
Ngoài miệng nụ cười càng phát ra nghiền ngẫm.
Trong mắt vẫn lạnh lùng như cũ như băng.
Động tác trên tay lại càng phát ra làm càn.
Ngón cái lặng yên xoa Băng Tuyết Nhi cánh môi.
Đầu ngón tay truyền đến nhè nhẹ lạnh như băng xúc cảm làm người ta vui mừng.
Cố Hàn Uyên xác thực không có uy hiếp nàng.
Nhưng là bởi vì có việc cầu người nguyên nhân.
Khó tránh khỏi bị bắt bí lấy.
Trừ phi Băng Tuyết Nhi không tính vì Hồ Nhất Đao báo thù.
Đương nhiên trọng yếu hơn chính là nàng sớm đã quyết định báo xong thù liền theo Hồ Nhất Đao mà đi.
Chỉ cần không phải quá phận.
Bị chiếm có chút tiện nghi cũng có thể chịu được.
Coi như là chính mình không thủ cam kết bồi thường.
Thế nhưng Băng Tuyết Nhi nhiều năm chưa từng cùng nam tử tiếp xúc.
Thân thể phản ứng tự nhiên lại khó có thể ức chế.
Mặt cười dần dần đỏ.
Cố Hàn Uyên thấy Băng Tuyết Nhi đôi mắt đẹp trung tiệm khởi sắc mặt giận dữ.
Nhất thời thấy tốt thì lấy.
Giả vờ bất đắc dĩ khẽ thở dài: "Phu nhân ý chí, ta đã biết được. Đợi Ôn gia chuyện, ta sẽ bắc thượng Thanh Quốc. Phu nhân nếu không có việc khác, có thể theo ta một chuyến, đến lúc đó từ sẽ tìm cơ hội bang phu nhân báo thù."
Băng Tuyết Nhi thấy Cố Hàn Uyên vẫn chưa từ chối, hơi có vẻ ngoài ý muốn.
Liền mang mới vừa khinh bạc đều lựa chọn tính quên lãng.
Băng Tuyết Nhi trầm ngâm nói: "Chờ ta thu xếp ổn thỏa phỉ nhi, sẽ theo ngươi đi Thanh Quốc."
Cố Hàn Uyên hài lòng cười nói: "Đã như vậy, ta sẽ không quấy rầy phu nhân nghỉ ngơi. Băng Tuyết Nhi nhìn lấy Cố Hàn Uyên rời đi bối ảnh."
Nguyên bản gắng gượng một khẩu khí nhất thời thư giản xuống.
Thất thần tự lẩm bẩm: "Hồ đại ca, ta là báo thù cho ngươi, làm như vậy thực sự đúng không ?"
Nàng không phải không có suy nghĩ qua cùng Cố Hàn Uyên đồng hành tính nguy hiểm.
Thế nhưng lại càng không nguyện ý buông tha hy vọng báo thù.
Nhiều năm như vậy một mình dưỡng dục lấy Hồ Phỉ.
Kiên thủ Sấm Vương bảo tàng bí mật.
Còn muốn tìm kiếm hại chết Hồ Nhất Đao hung thủ.
Nhiều năm áp lực để cho nàng thể xác và tinh thần đều mỏi mệt.
Nàng khát vọng đạt được giải thoát.
Mặc dù vậy muốn đánh đổi khá nhiều.
Cố Hàn Uyên đối với Băng Tuyết Nhi cũng không sốt ruột.
Chỉ là đơn giản khiêu khích một phen.
Đối với Ôn Nghi cũng là rèn sắt khi còn nóng.
Lần nữa tiềm nhập trong phòng nàng.
Tiếc nuối là Ôn Thanh Thanh tối nay vẫn chưa ngủ lại ở Ôn Nghi trong phòng.
Tuy là thú vị ít một chút.
Thế nhưng Ôn Nghi rõ ràng thả ra rất nhiều.
Nàng bây giờ càng phát ra khó có thể chống cự Cố Hàn Uyên.
Hầu như hữu cầu tất ứng.
Mây tan mưa tạnh.
Ôn Nghi thần sắc phức tạp thở khẽ nói: "Cố công tử, chúng ta tiếp tục như vậy, Thanh Thanh làm sao bây giờ ?"
Ôn Nghi cũng không phải là không có kiên cường một mặt.
Nhưng tổng thể còn là một nhu nhược nữ tử.
Có lẽ là quen phục tùng chịu đựng duyên cớ.
Cố Hàn Uyên liên tục mấy ngày thương yêu làm nàng trong lòng càng dao động.
Hạ Tuyết Nghi đã chết tin tức càng đem nàng sau cùng may mắn đánh nát.
Muốn tự tử tâm tư cũng bị Cố Hàn Uyên đụng phải phá thành mảnh nhỏ.
Thiên cổ gian nan duy nhất chết.
Không có hi vọng thời điểm.
Ôn Nghi còn có thể lấy dũng khí tự tử.
Bây giờ có dựa vào.
Lại ở đâu ra dũng khí lại để cho nàng mang theo áy náy tâm tình đi gặp Hạ Tuyết Nghi.
Ôn Nghi dần dần buông đối với Hạ Tuyết Nghi nhớ cùng tình cảm.
Càng nhiều suy tính tới tương lai.
Xử lý như thế nào ba người quan hệ giữa liền thành không bước qua được cam.
Càng nghĩ.
Tuy là trong lòng không bỏ.
Nhưng Ôn Nghi vẫn là quyết định lui bước.
Mấy ngày này trải qua coi như là làm một mỹ hảo mộng.
Cố Hàn Uyên xử lý loại này mẫu nữ quan hệ đã sớm thuận buồm xuôi gió.
Hoặc giả nói là kinh nghiệm phong phú.
Ôn Nghi rời khỏi hoàn toàn không cần phải ....
Vì vậy hắn nhẹ cười nói ra: "Thanh Thanh vấn đề không cần lo lắng, vạn sự có ta."
Cố Hàn Uyên trước sau như một lời nói đưa cho Ôn Nghi an ủi lớn lao.
Tim của nàng buông lỏng.
Nằm ở Cố Hàn Uyên trong lòng.
Nhu thuận nỉ non nói: "Ta tin tưởng ngươi."
Nàng bỗng nhiên thần tình ngẩn ra.
Kiều diễm khuôn mặt trải rộng đỏ thẫm màu sắc.
E lệ nói ra: "Tại sao lại..."
Cố Hàn Uyên chế nhạo nói: "Lúc này mới hiện ra phu nhân mị lực đại. Ôn Nghi oán trách trừng mắt liếc hắn một cái. Trong lòng lại có chút hơi khó."
Lúc này nàng còn muốn muốn tìm người hỗ trợ chia sẻ một ... hai ....
Không biết sao.
Đột nhiên trong đầu hiện lên Ôn Thanh Thanh mặt.
Nhất thời bị chính mình ý nghĩ sợ hết hồn.
Loại ý nghĩ này một ngày ló đầu.
Sẽ rất khó áp đi trở về.
Lo lắng nữa đến đêm qua Cố Hàn Uyên cái kia tràn đầy hứng thú dáng dấp.
"Tất cả đều muốn " ý tưởng rõ ràng.
Vì che giấu hoảng loạn trong lòng nghĩ.
Ôn Nghi không thể làm gì khác hơn là hăng hái thừa dũng cảm.
Cố Hàn Uyên vốn còn muốn thông cảm nàng một cái.
Không nghĩ tới còn có thu hoạch ngoài ý muốn.
...
Ngày thứ hai.
Cố Hàn Uyên vẫn chưa quấy rối như trước vẫn còn ở ngủ say Ôn Nghi.
Trở lại chính mình trong sân.
Chỉ thấy Ôn Thanh Thanh cùng An Tiểu Tuệ đang ở mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Giữa hai người như có điện lưu hiện lên.
Ôn Thanh Thanh nhíu mày nhìn lấy kiều diễm ướt át An Tiểu Tuệ.
Mặc dù An Tiểu Tuệ vẫn chưa nói.
Cái kia nhiều thành thục: Vận vị mặt mày lại tựa như không tiếng động trào phúng.
Lệnh ái ăn giấm chua Ôn Thanh Thanh trong lòng đổ đắc hoảng.
Nàng ngày hôm qua bởi vì xấu hổ duyên cớ.
Không có không biết xấu hổ tìm đến Cố Hàn Uyên.
Cả ngày không thấy.
Trong lòng nhớ dần dần tràn lan.
Vì vậy sáng sớm hôm nay liền không kềm chế được chạy đến Cố Hàn Uyên trong viện tìm hắn.
Không nghĩ tới không chỉ có không có thể nhìn thấy Cố Hàn Uyên.
Ngược lại chứng kiến An Tiểu Tuệ từ Cố Hàn Uyên trong phòng đi ra.
Tiểu bình dấm chua triệt để đổ.
Nếu không phải cũng không thấy Cố Hàn Uyên từ trong phòng đi ra.
Chỉ sợ cũng muốn ủy khuất rơi nước mắt.
An Tiểu Tuệ ngày hôm qua bị không ít đả kích.
Không có Vạn Tượng Âm Dương Quyết hộ thể.
Lại là mới trải qua nhân sự.
Uể oải phía dưới ngủ cả ngày mới(chỉ có) tỉnh lại.
Lúc thanh tỉnh không có thể nhìn thấy Cố Hàn Uyên.
Trong lòng cũng là khó nén sự thất vọng.
Vừa ra khỏi cửa liền gặp được tức giận Ôn Thanh Thanh.
An Tiểu Tuệ so với Ôn Thanh Thanh tiến triển nhanh hơn.
Tự nhiên không có thối nhượng đạo lý.
Hai nàng tâm tình cũng không làm sao mỹ lệ.
Vì vậy ai cũng không chịu trước mở miệng nói chuyện.
Hiển nhiên cũng không muốn 200 trên khí thế chịu thua.
Đều cho rằng đối phương mới là kẻ tới sau.
Hẳn là đi đầu vấn an.
Cố Hàn Uyên nhìn lấy hai nàng giữa tranh đấu gay gắt có chút buồn cười.
Về sau đều là kề vai chiến đấu tỷ muội.
Trong ngày thường không phải làm quan hệ tốt, về sau sao không biết xấu hổ mở miệng hô hoán trợ giúp ? Ôn Thanh Thanh dù sao không có thực chiến.
Coi như tình hữu khả nguyên.
An Tiểu Tuệ cũng là Cố Hàn Uyên ngày hôm qua hạ thủ quá nhẹ.
Bằng không lúc này cũng sẽ không có rảnh rỗi như vậy tình dật trí.
Cố Hàn Uyên tâm tư chuyển động gian đã đi vào trong viện.
Trêu đùa cười nói: "Thanh Thanh, tiểu Tuệ. Các ngươi đây là đang chơi so với ai khác trước nháy mắt trò chơi sao?"
Hai nàng nghe vậy cả kinh.
Dồn dập quay đầu nhìn về phía Cố Hàn Uyên.
Nhất thời lưu lộ ra nét mừng.
"Cố đại ca!"
Bất quá ngay sau đó hay bởi vì Cố Hàn Uyên trêu đùa mà có chút xấu hổ.
Hai nàng mặt đẹp bên trên đều hiện lên đỏ ửng nhàn nhạt.
Cố Hàn Uyên đối với An Tiểu Tuệ ôn hòa mỉm cười nói: "Tiểu Tuệ thân thể khá hơn chút nào không ?"
An Tiểu Tuệ nghe vậy mặt hiện lên Đào Hoa.
Thẹn thùng thấp giọng nói: "Đã khá, đa tạ cố đại ca quan tâm. Nàng rất nhanh lại phản ứng kịp."
Làm hại thân thể mình khó chịu đầu sỏ gây nên chính là trước mắt mỉm cười nam tử.
Nhất thời tức giận trợn mắt liếc hắn một cái.
Ôn Thanh Thanh mắt thấy hai người nói chuyện với nhau.
Quyệt cái miệng nhỏ nhắn, ghen ghét mà hỏi thăm: "Cố đại ca sáng sớm đi đâu ?"
Cố Hàn Uyên nghe vậy nhãn thần nghiền ngẫm.
Cũng không thể nói cho Ôn Thanh Thanh, chính mình là mới từ nàng mẹ trong phòng đi ra a ?
Đương nhiên sẽ không để cho nàng đơn giản như nguyện.
Ngoài miệng nụ cười càng phát ra nghiền ngẫm.
Trong mắt vẫn lạnh lùng như cũ như băng.
Động tác trên tay lại càng phát ra làm càn.
Ngón cái lặng yên xoa Băng Tuyết Nhi cánh môi.
Đầu ngón tay truyền đến nhè nhẹ lạnh như băng xúc cảm làm người ta vui mừng.
Cố Hàn Uyên xác thực không có uy hiếp nàng.
Nhưng là bởi vì có việc cầu người nguyên nhân.
Khó tránh khỏi bị bắt bí lấy.
Trừ phi Băng Tuyết Nhi không tính vì Hồ Nhất Đao báo thù.
Đương nhiên trọng yếu hơn chính là nàng sớm đã quyết định báo xong thù liền theo Hồ Nhất Đao mà đi.
Chỉ cần không phải quá phận.
Bị chiếm có chút tiện nghi cũng có thể chịu được.
Coi như là chính mình không thủ cam kết bồi thường.
Thế nhưng Băng Tuyết Nhi nhiều năm chưa từng cùng nam tử tiếp xúc.
Thân thể phản ứng tự nhiên lại khó có thể ức chế.
Mặt cười dần dần đỏ.
Cố Hàn Uyên thấy Băng Tuyết Nhi đôi mắt đẹp trung tiệm khởi sắc mặt giận dữ.
Nhất thời thấy tốt thì lấy.
Giả vờ bất đắc dĩ khẽ thở dài: "Phu nhân ý chí, ta đã biết được. Đợi Ôn gia chuyện, ta sẽ bắc thượng Thanh Quốc. Phu nhân nếu không có việc khác, có thể theo ta một chuyến, đến lúc đó từ sẽ tìm cơ hội bang phu nhân báo thù."
Băng Tuyết Nhi thấy Cố Hàn Uyên vẫn chưa từ chối, hơi có vẻ ngoài ý muốn.
Liền mang mới vừa khinh bạc đều lựa chọn tính quên lãng.
Băng Tuyết Nhi trầm ngâm nói: "Chờ ta thu xếp ổn thỏa phỉ nhi, sẽ theo ngươi đi Thanh Quốc."
Cố Hàn Uyên hài lòng cười nói: "Đã như vậy, ta sẽ không quấy rầy phu nhân nghỉ ngơi. Băng Tuyết Nhi nhìn lấy Cố Hàn Uyên rời đi bối ảnh."
Nguyên bản gắng gượng một khẩu khí nhất thời thư giản xuống.
Thất thần tự lẩm bẩm: "Hồ đại ca, ta là báo thù cho ngươi, làm như vậy thực sự đúng không ?"
Nàng không phải không có suy nghĩ qua cùng Cố Hàn Uyên đồng hành tính nguy hiểm.
Thế nhưng lại càng không nguyện ý buông tha hy vọng báo thù.
Nhiều năm như vậy một mình dưỡng dục lấy Hồ Phỉ.
Kiên thủ Sấm Vương bảo tàng bí mật.
Còn muốn tìm kiếm hại chết Hồ Nhất Đao hung thủ.
Nhiều năm áp lực để cho nàng thể xác và tinh thần đều mỏi mệt.
Nàng khát vọng đạt được giải thoát.
Mặc dù vậy muốn đánh đổi khá nhiều.
Cố Hàn Uyên đối với Băng Tuyết Nhi cũng không sốt ruột.
Chỉ là đơn giản khiêu khích một phen.
Đối với Ôn Nghi cũng là rèn sắt khi còn nóng.
Lần nữa tiềm nhập trong phòng nàng.
Tiếc nuối là Ôn Thanh Thanh tối nay vẫn chưa ngủ lại ở Ôn Nghi trong phòng.
Tuy là thú vị ít một chút.
Thế nhưng Ôn Nghi rõ ràng thả ra rất nhiều.
Nàng bây giờ càng phát ra khó có thể chống cự Cố Hàn Uyên.
Hầu như hữu cầu tất ứng.
Mây tan mưa tạnh.
Ôn Nghi thần sắc phức tạp thở khẽ nói: "Cố công tử, chúng ta tiếp tục như vậy, Thanh Thanh làm sao bây giờ ?"
Ôn Nghi cũng không phải là không có kiên cường một mặt.
Nhưng tổng thể còn là một nhu nhược nữ tử.
Có lẽ là quen phục tùng chịu đựng duyên cớ.
Cố Hàn Uyên liên tục mấy ngày thương yêu làm nàng trong lòng càng dao động.
Hạ Tuyết Nghi đã chết tin tức càng đem nàng sau cùng may mắn đánh nát.
Muốn tự tử tâm tư cũng bị Cố Hàn Uyên đụng phải phá thành mảnh nhỏ.
Thiên cổ gian nan duy nhất chết.
Không có hi vọng thời điểm.
Ôn Nghi còn có thể lấy dũng khí tự tử.
Bây giờ có dựa vào.
Lại ở đâu ra dũng khí lại để cho nàng mang theo áy náy tâm tình đi gặp Hạ Tuyết Nghi.
Ôn Nghi dần dần buông đối với Hạ Tuyết Nghi nhớ cùng tình cảm.
Càng nhiều suy tính tới tương lai.
Xử lý như thế nào ba người quan hệ giữa liền thành không bước qua được cam.
Càng nghĩ.
Tuy là trong lòng không bỏ.
Nhưng Ôn Nghi vẫn là quyết định lui bước.
Mấy ngày này trải qua coi như là làm một mỹ hảo mộng.
Cố Hàn Uyên xử lý loại này mẫu nữ quan hệ đã sớm thuận buồm xuôi gió.
Hoặc giả nói là kinh nghiệm phong phú.
Ôn Nghi rời khỏi hoàn toàn không cần phải ....
Vì vậy hắn nhẹ cười nói ra: "Thanh Thanh vấn đề không cần lo lắng, vạn sự có ta."
Cố Hàn Uyên trước sau như một lời nói đưa cho Ôn Nghi an ủi lớn lao.
Tim của nàng buông lỏng.
Nằm ở Cố Hàn Uyên trong lòng.
Nhu thuận nỉ non nói: "Ta tin tưởng ngươi."
Nàng bỗng nhiên thần tình ngẩn ra.
Kiều diễm khuôn mặt trải rộng đỏ thẫm màu sắc.
E lệ nói ra: "Tại sao lại..."
Cố Hàn Uyên chế nhạo nói: "Lúc này mới hiện ra phu nhân mị lực đại. Ôn Nghi oán trách trừng mắt liếc hắn một cái. Trong lòng lại có chút hơi khó."
Lúc này nàng còn muốn muốn tìm người hỗ trợ chia sẻ một ... hai ....
Không biết sao.
Đột nhiên trong đầu hiện lên Ôn Thanh Thanh mặt.
Nhất thời bị chính mình ý nghĩ sợ hết hồn.
Loại ý nghĩ này một ngày ló đầu.
Sẽ rất khó áp đi trở về.
Lo lắng nữa đến đêm qua Cố Hàn Uyên cái kia tràn đầy hứng thú dáng dấp.
"Tất cả đều muốn " ý tưởng rõ ràng.
Vì che giấu hoảng loạn trong lòng nghĩ.
Ôn Nghi không thể làm gì khác hơn là hăng hái thừa dũng cảm.
Cố Hàn Uyên vốn còn muốn thông cảm nàng một cái.
Không nghĩ tới còn có thu hoạch ngoài ý muốn.
...
Ngày thứ hai.
Cố Hàn Uyên vẫn chưa quấy rối như trước vẫn còn ở ngủ say Ôn Nghi.
Trở lại chính mình trong sân.
Chỉ thấy Ôn Thanh Thanh cùng An Tiểu Tuệ đang ở mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Giữa hai người như có điện lưu hiện lên.
Ôn Thanh Thanh nhíu mày nhìn lấy kiều diễm ướt át An Tiểu Tuệ.
Mặc dù An Tiểu Tuệ vẫn chưa nói.
Cái kia nhiều thành thục: Vận vị mặt mày lại tựa như không tiếng động trào phúng.
Lệnh ái ăn giấm chua Ôn Thanh Thanh trong lòng đổ đắc hoảng.
Nàng ngày hôm qua bởi vì xấu hổ duyên cớ.
Không có không biết xấu hổ tìm đến Cố Hàn Uyên.
Cả ngày không thấy.
Trong lòng nhớ dần dần tràn lan.
Vì vậy sáng sớm hôm nay liền không kềm chế được chạy đến Cố Hàn Uyên trong viện tìm hắn.
Không nghĩ tới không chỉ có không có thể nhìn thấy Cố Hàn Uyên.
Ngược lại chứng kiến An Tiểu Tuệ từ Cố Hàn Uyên trong phòng đi ra.
Tiểu bình dấm chua triệt để đổ.
Nếu không phải cũng không thấy Cố Hàn Uyên từ trong phòng đi ra.
Chỉ sợ cũng muốn ủy khuất rơi nước mắt.
An Tiểu Tuệ ngày hôm qua bị không ít đả kích.
Không có Vạn Tượng Âm Dương Quyết hộ thể.
Lại là mới trải qua nhân sự.
Uể oải phía dưới ngủ cả ngày mới(chỉ có) tỉnh lại.
Lúc thanh tỉnh không có thể nhìn thấy Cố Hàn Uyên.
Trong lòng cũng là khó nén sự thất vọng.
Vừa ra khỏi cửa liền gặp được tức giận Ôn Thanh Thanh.
An Tiểu Tuệ so với Ôn Thanh Thanh tiến triển nhanh hơn.
Tự nhiên không có thối nhượng đạo lý.
Hai nàng tâm tình cũng không làm sao mỹ lệ.
Vì vậy ai cũng không chịu trước mở miệng nói chuyện.
Hiển nhiên cũng không muốn 200 trên khí thế chịu thua.
Đều cho rằng đối phương mới là kẻ tới sau.
Hẳn là đi đầu vấn an.
Cố Hàn Uyên nhìn lấy hai nàng giữa tranh đấu gay gắt có chút buồn cười.
Về sau đều là kề vai chiến đấu tỷ muội.
Trong ngày thường không phải làm quan hệ tốt, về sau sao không biết xấu hổ mở miệng hô hoán trợ giúp ? Ôn Thanh Thanh dù sao không có thực chiến.
Coi như tình hữu khả nguyên.
An Tiểu Tuệ cũng là Cố Hàn Uyên ngày hôm qua hạ thủ quá nhẹ.
Bằng không lúc này cũng sẽ không có rảnh rỗi như vậy tình dật trí.
Cố Hàn Uyên tâm tư chuyển động gian đã đi vào trong viện.
Trêu đùa cười nói: "Thanh Thanh, tiểu Tuệ. Các ngươi đây là đang chơi so với ai khác trước nháy mắt trò chơi sao?"
Hai nàng nghe vậy cả kinh.
Dồn dập quay đầu nhìn về phía Cố Hàn Uyên.
Nhất thời lưu lộ ra nét mừng.
"Cố đại ca!"
Bất quá ngay sau đó hay bởi vì Cố Hàn Uyên trêu đùa mà có chút xấu hổ.
Hai nàng mặt đẹp bên trên đều hiện lên đỏ ửng nhàn nhạt.
Cố Hàn Uyên đối với An Tiểu Tuệ ôn hòa mỉm cười nói: "Tiểu Tuệ thân thể khá hơn chút nào không ?"
An Tiểu Tuệ nghe vậy mặt hiện lên Đào Hoa.
Thẹn thùng thấp giọng nói: "Đã khá, đa tạ cố đại ca quan tâm. Nàng rất nhanh lại phản ứng kịp."
Làm hại thân thể mình khó chịu đầu sỏ gây nên chính là trước mắt mỉm cười nam tử.
Nhất thời tức giận trợn mắt liếc hắn một cái.
Ôn Thanh Thanh mắt thấy hai người nói chuyện với nhau.
Quyệt cái miệng nhỏ nhắn, ghen ghét mà hỏi thăm: "Cố đại ca sáng sớm đi đâu ?"
Cố Hàn Uyên nghe vậy nhãn thần nghiền ngẫm.
Cũng không thể nói cho Ôn Thanh Thanh, chính mình là mới từ nàng mẹ trong phòng đi ra a ?
=============