Phán Quan

Chương 101



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 101: Nguyên nhân


Văn Thời hơi ngạc nhiên, thấy anh nhìn mình không chớp mắt nhẹ giọng nói một câu: "Đây mới là của tôi."


Dịch: 



Mấy trăm sợi dây rối thoáng chốc đan xen, mỗi chiếc ánh lên bén nhọn bao vây Trương Đại Nhạc bên trong, khống chế vào chỗ hiểm. Uy thế cuồn cuộn như biển, như lưỡi dao có thể cắt rời da thịt dù cách một khoảng.


Gió thổi mái tóc gã rối tung, còn chưa đụng vào dây rối đã đứt phựt rơi xuống, đúng thật là thổi tóc trên lưỡi dao đã đứt.


Thế là Trương Đại Nhạc đứng thẳng trong vòng dây rối không dám nhúc nhích.


Văn Thời chỉ cướp tấm mặt nạ nhưng như lột xuống lớp vỏ bọc của gã. Khí chất ở trên cao nhìn xuống ban nãy nháy mắt biến mất, gã nghiêng mặt hung ác nói: "Trả mặt nạ cho tao--"


"Trả lại cho mày?"


Lời này đúng là lửa cháy đổ thêm dầu, Văn Thời nháy mắt đanh mặt.


Khoảnh khắc ấy Đằng Xà đột nhiên lao xuống đất từ chín tầng trời, kéo theo trận gió nóng như thiêu đốt, khuấy cỏ cây nát vụn, sương dày chợt tan.


Trương Đại Nhạc lảo đảo dưới cơn chấn động, đầu mặt và cánh tay lập tức xuất hiện bảy tám vết thương đau đến mức khiến gã cắn chặt khớp hàm.


Văn Thời ngang nhiên lau mấy vệt bụi bẩn trên mặt nạ sau đòn tấn công, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Trương Đại Nhạc nói: "Mày mà cũng xứng à."


Nói xong ngón tay hắn khẽ động, hơn mười sợi dây rối tức khắc sống dậy, không nể tình lột chiếc áo bào đỏ thắm kia xuống.


Văn Thời cầm chiếc áo đỏ trong tay rồi kéo ra sau lưng, không hề che giấu vẻ lạnh lùng và chán ghét: "Bản mặt mày hèn hạ cỡ nào mà đến chết vẫn phải chiếm đồ của người khác."


Nếu nói cảnh tượng lúc trước đều là ký ức của Trương Đại Nhạc, vậy thì sau cùng chính là phán đoán của gã.


Gã vẫn luôn không quên được cảnh tượng mình ở chỗ này cầu xin người ta lại bị từ chối, cũng vô thức bài xích cảnh tượng này, không chịu nhận đó là mình. Gã luôn hy vọng bản thân có thể sống thật lâu, có cơ thể bán tiên, trở thành người trên muôn người, đứng trên đỉnh núi được người ta quỳ lạy sùng bái...


Cho nên ở hồi ức sau cùng, gã biến thành người mặc áo bào đỏ thắm, đeo tấm mặt nạ nửa thần nửa quỷ, vừa bài xích lại vừa hưởng thụ cảm giác được người ta quỳ lạy cầu xin.


Tu hú chiếm tổ chim khách, lừa mình dối người.


Nhưng Văn Thời nhìn cái đã phân biệt được.


Trần Bất Đáo thật sự không bao giờ có thể ung dung đứng trên cao nhìn xuống rồi tận hưởng dáng vẻ người khác quỳ mọp dưới chân mình như thế.


Cho dù mặt nạ che mặt, khoác áo bào đỏ thắm, che chắn bản thân cực kỳ kín kẽ thì gã cũng vẫn là Trương Đại Nhạc.


Một chữ nào đó trong lời Văn Thời chích vào chỗ đau của gã, gã đột nhiên quay mạnh mặt sang, con mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Văn Thời, cảm xúc pha trộn hung ác và thảm hại: "Mày nói gì cơ?"


"Mày vừa nói gì cơ?" Hắn hạ thấp giọng, bắt chước lại câu nói này.


Văn Thời từng giải vô số lồng, đa phần đều nhẫn nại trải lòng với chủ lồng, dẫn dắt đối phương ý thức được bản thân bị vây trong nhà tù không thể giải thoát, trước giờ hầu như chưa bao giờ nhắc tới chữ 'chết' trước khi chủ lồng tỉnh lại.


Nhưng lần này khác.


Hắn hắng giọng, dùng cách thẳng thắn nhất nói cho Trương Đại Nhạc biết: "Tao bảo mày đến chết vẫn phải chiếm đồ của người khác."


"Chết...." Trương Đại Nhạc hoàn toàn đờ đẫn.


Gã chớp chớp mắt, chậm rãi cúi đầu nhìn tay chân cơ thể của mình lẩm bẩm: "Chết?"


"Chết..."


"Không đâu." Trương Đại Nhạc lắc đầu nguầy nguậy, "Sao chết được? Không đâu, không liên quan gì tới tôi. Sao tôi...."


Giọng gã khô khốc, nói được một nửa thì mất tiếng. Gã bèn nuốt nước bọt mấy lần, hô hấp trở nên dồn dập nặng nề hệt như chạy không biết bao dặm đường, "Sao chết được? Không thể nào, vô lý. Tôi--"


Gã chẳng màng tới việc dây rối cứa lên người, vội vàng vén tay áo nhìn từng mảng da thịt, "Rõ ràng tôi sống rất tốt mà, tôi có cách, tôi đã tìm ra cách, dựa vào đâu phải chết? Hắn có thể...hắn có thể dựa vào cách đó để mạnh hơn, sao tôi lại không thể? Không đâu, không phải đâu..."


Trương Đại Nhạc lặp đi lặp lại 'không đâu' mấy lần, cuối cùng không phát ra tiếng nữa mà chỉ mấp máy bờ môi. Sau đó gã lo lắng quay người khắp xung quanh như muốn tìm người bên cạnh có thể chứng minh bản thân chưa chết: "A Tề? Trương Tề?"


Gã tìm một vòng lại phát hiện bên mình chẳng có ai.


Bất kể Trương Tề lúc trước luôn làm người hầu cho gã hay con rối theo gã một nghìn năm sau này đều chẳng thấy đâu.


Ký ức của kiếp này và kiếp trước không ngừng giằng co, đảo lộn đến mức gã gần như phát điên.


Một khi chủ lồng bắt đầu sụp đổ, toàn bộ cảnh vật trong lồng lập tức rung chuyển theo, cảnh tượng trở nên hỗn loạn không thể tả, y hệt vô số tấm ảnh bị xé nát rồi bị ghép cùng một chỗ mà chẳng hề có logic với nhau.


Núi đá nổ tung, vàng thau lẫn lộn, nước hồ chảy ngược.


Khi Văn Thời thả thêm một con rối khổng lồ ra, vô số tiếng thú gào chim kêu đồng loạt vang lên, bầu trời sáng lóa, đúng lúc này bóng chim thần to lớn giương cánh lao tới, sau lưng còn có bóng mờ màu vàng.


Nó che khuất bầu trời, dùng cặp cánh che chắn tất cả.


Cùng lúc đó tiếng người ầm ĩ ập đến như thủy triều. Văn Thời ngơ ngác quay người, đối diện với đôi mắt của Tạ Vấn.


Những người đi mãi đi mãi rồi biến mất lại xuất hiện một lần nữa bên cạnh.


Không chỉ có Tạ Vấn, Hạ Tiều và Trương Bích Linh mà còn có cả Bốc Ninh, đại Triệu tiểu Triệu.....Đám người vào lồng đông đảo, bao gồm phán quan gần trăm nhà kiếp này --tất cả người hiện diện trong nhà chính họ Trương hầu như đều đang trong chiếc lồng này.


Chẳng qua lúc trước bọn họ có kẻ bám lên đồ vật giống người, có kẻ ở chỗ khác trong núi, lại bị tách ra vì ảnh hưởng của lồng nên ai nấy đều cho rằng bản thân đang lẻ bóng một mình.


Cho đến giờ phút này lồng bắt đầu tan rã, toàn bộ ảnh hưởng phai nhạt, bọn họ mới phát hiện hóa ra tất cả đều ở đây.


"Anh!"


"Chị Linh!"


"Sư phụ."


...


Đám người tụ tập một chỗ.


Văn Thời nhìn Tạ Vấn, chợt nhớ tới Thanh điểu.


Hắn định hỏi "Một mình anh tới khe núi này bao lần rồi, vì sao trước giờ không chịu nói", nhưng hắn lại nhớ khi mới vào lồng Tạ Vấn từng nói, "Tôi đã từng nghĩ đợi thời cơ thích hợp sẽ dẫn em đi xem".


Thế là lời đến bên miệng Văn Thời chuyển thành: "Đồ của anh."


Văn Thời vừa nói vừa đưa cho Tạ Vấn tấm mặt nạ nửa thần nửa quỷ và chiếc áo choàng rộng màu đỏ tươi.


Càng lớn hắn càng nhận ra bản thân ngang bướng đến gần như ấu trĩ trong một vài chuyện. Hệt như tấm mặt nạ và chiếc áo choàng này, trong mắt hắn chỉ đại diện cho một người, chỉ người ấy mới được mặc hay sử dụng. Những người khác chạm một tý cũng không được.


Cho dù hiện tại Tạ Vấn không dùng tới, hắn cũng phải lấy về bằng được.


Ánh mắt đen nhánh của Tạ Vấn dừng trên những thứ kia, một lát sau hơi nâng mắt nhìn Văn Thời.


"Toàn là mấy đồ cũ cả." Anh không nhận chúng mà nắm chặt cổ tay Văn Thời, kéo hắn tới sát bên người.


Văn Thời hơi ngạc nhiên, thấy anh nhìn mình không chớp mắt nhẹ giọng nói một câu: "Đây mới là của tôi."


Khi lời này truyền vào trong tai, ngón tay Văn Thời hơi gập cong rồi thả lỏng.


Vì động tác vô thức của hắn nên dây rối càng siết chặt hơn. Trương Đại Nhạc bị mớ dây trói bên trong thở gấp mấy hơi, khổ sở kêu than dưới cơn đau nhức và uy áp mạnh mẽ.


Văn Thời quay đầu.


Đầu gối Trương Đại Nhạc mềm nhũn, nửa quỳ trên đất vì bị cơn đau dày vò, gã cúi thấp đầu giữa mấy trăm người, ngón tay nắm chặt ứa máu.


Mặt gã đỏ bừng, trán nổi gân xanh, trong vẻ nhếch nhác lộ ra mấy phần không cam lòng và hung ác.


Chớp mắt tiếp theo, gã bất thình lình ngẩng đầu. Ký ức kiếp trước và kiếp này không ngừng giằng xé, ánh mắt gã di chuyển trong đám người. Nửa buổi sau con ngươi đảo loạn mới xác định vị trí nhìn chằm chằm Tạ Vấn.


Gã khàn giọng nói: "Tôi thấy rồi..."


"Thấy gì?" Giọng điệu Tạ Vấn vẫn như trước.


"Tôi thấy ông bày trận trong núi giấu tất cả mọi người, chính ngay bên hồ." Gã lớn giọng, tuy nhiên lại càng khản đặc và khó nghe hơn, "Ngay bên hồ kia. Tất cả mọi người đều bảo ông là bán tiên, ngay cả mấy tên đệ tử ruột của ông cũng không biết ông đã làm những chuyện gì ở đây nhỉ?"


Gã hệt như đang kể về một bí mật nào đó, dừng một chút lại cắn răng cười phá lên: "Chỉ có tôi biết, chỉ có tôi trông thấy thôi."


"Đều là tà thuật, ai hơn ai chứ? Dựa vào đâu mà ông có thể vừa dùng trận kia vừa được người người tôn sùng ngưỡng mộ, còn tôi lại đáng chết....dựa vào đâu ..."


"Dựa vào đâu --" Mắt Trương Đại Nhạc hằn đỏ như sắp chảy máu.


Ánh mắt Tạ Vấn lướt qua mặt hồ sớm đã vỡ thành mảnh vụn, sau đó dời tầm mắt về nói: "Đó là do cậu nhận lầm trận rồi."


"Vậy nên anh bày trận gì?" Văn Thời nhỏ giọng hỏi.


Hắn nhớ tới cảnh tượng mình trông thấy lúc trước -- mấy viên đá trận Trần Bất Đáo rải dọc hồ đều được bôi máu, đó chắc chắn là một đại trận khó kiểm soát. Năm đó Trương Đại Nhạc trông thấy cảnh ấy, vô thức cho rằng Trần Bất Đáo không cam lòng với cơ thể bán tiên, giấu diếm tất cả mọi người lợi dụng xoáy lồng để gia tăng tu vi.


Văn Thời biết rõ không phải vậy.


Nhưng hắn không thể nhận ra đó rốt cuộc là trận gì.


Tạ Vấn lặng im giây lát mới nói: "Đó là thứ tôi bày sẵn trước."


"Bày sẵn làm gì?" Văn Thời hỏi.


Tạ Vấn lướt mắt qua đám con cháu đời sau rồi lại nhìn Văn Thời: "Để cho mọi người."


Anh sống rất nhiều năm, từng gặp rất nhiều chuyện. Biết rõ vạn vật luôn thay đổi, thế gian luôn có kiếp nạn. Chiến tranh, dịch bệnh, thiên tai, họa do người gây ra....ngắn thì vài tháng, dài thì mấy năm, chắc chắn sẽ xuất hiện loại lồng lớn không thể lường trước, đó là trần duyên của hàng nghìn thậm chí mấy trăm nghìn người để lại, không hóa giải được là kiếp nạn, do bất kỳ ai gánh vác cũng là kiếp nạn.


Khi anh hơn hai mươi tuổi đã từng dự đoán được một vài chuyện sau này, sớm biết bản thân sẽ rời đi trong mấy năm ấy.


Từng có khoảng thời gian rất dài anh luôn nghĩ nếu như mình không có ở đây, chẳng may gặp phải lồng lớn đến mức núi thây biển máu thì ai sẽ là người gánh vác? Gánh được lần này, nếu lại có lần khác thì phải làm sao?


Thật ra anh hiểu rõ rằng tới lúc ấy thể nào cũng có người xung phong gánh vác. Nhưng cũng chính vì vậy mà anh càng không yên tâm.


Cho nên anh vẫn luôn suy nghĩ về một trận cục có thể hấp thụ trần duyên không thể hóa giải, tạm giữ đó chờ mai sau chậm rãi tiêu trừ, coi như chừa lại cách giảm xóc cho người phải gánh vác quá nhiều.


Anh muốn trận cục đó có thể vận hành bình thường kể cả sau khi anh chết, thay anh dõi theo những người học trò giữa chốn trần thế kia.


"Đó cũng có thể coi là một loại trận cục kết hợp giữa trận tẩy linh và xoáy lồng, vừa dịch chuyển vừa lưu trữ, nhưng nó ổn định và kín đáo hơn một chút, có thể tránh liên lụy tới những người không biết chuyện." Tạ Vấn nói.


Mỗi lần tới khe núi này anh đều sẽ loay hoay thử bày trận đá rồi điều chỉnh cho phù hợp.


Vì để trận cục đó vận hành không ngừng, anh đã dùng máu niêm phong đá, lấy bản thân làm mắt trận. Nhưng trận còn chưa kịp hoàn thành thì biến cố đã ập tới....


Văn Thời nghe anh nói, đột nhiên nghĩ tới một chuyện.


Sự kiện kia vụt lên trong óc, dường như dội một gáo nước lạnh buốt xuống đầu--


Bởi vì tai nạn của thôn Liễu, hắn với bọn Bốc Ninh đã từng nghiêm túc nghiên cứu sự trừng phạt của trời. Hắn biết thứ này sẽ biến đổi tùy theo từng người, rơi vào người thường sẽ là một kết cục, rơi vào đám người bọn hắn lại là một kết cục khác, cái sau còn nghiêm trọng hơn cái trước rất nhiều, một khi dính líu chính là vạn kiếp bất phục, không thể siêu thoát.


Thứ này vốn khó giải, nợ một phần thì phải trả một phần, mỗi lần đầu thai chuyển kiếp mới có thể nhạt bớt một phần.


Trương Đại Nhạc từ đầu chí cuối chưa từng vào luân hồi, gã vẫn luôn mượn bộ da của người khác, theo lý thì dấu trời phạt của gã phải nguyên xi không giảm. Nhưng Trương Uyển từng nói dấu ấn của gã đã nhạt bớt rồi.


Sao gã làm được thế?


...


Là đã từng....lén lút mượn thứ gì đó tẩy rửa chuyển dời đi à?


Trừ trận cục mà Tạ Vấn nhắc tới thì Văn Thời không thể nghĩ ra được đáp án thứ hai!


Nếu thật sự như hắn nghĩ, vậy chuyện Trần Bất Đáo ngày trước không kiểm soát được muôn nghìn trần duyên và nghiệp chướng khắp người, cuối cùng rơi vào phong ấn không được siêu sinh đều có nguyên nhân cả....