Phán Quan

Chương 81



Khi mảnh vỡ linh tướng trở về cơ thể một lần nữa, nó khiến người ta bị giày vò.

Hệt như lần trước, Văn Thời cảm giác bản thân mơ màng ngủ rất lâu và cũng nhớ lại nhiều chuyện ở trong mơ.

Hắn mơ thấy những lần mình đi qua chân núi Tùng Vân nhưng lại rất ít khi thực sự lên núi. Thôn xóm dưới núi nằm gần đường lớn, rìa đường có một trạm dừng chân, còn dựng một cọc buộc ngựa và một sạp trà rượu. Đôi khi hắn vội vàng lướt qua, đôi khi sẽ gọi một bình trà ngồi ở đó một lúc.

Bác chủ quán rất tốt bụng, có thể cười nói cởi mở với bất kỳ ai cả nửa ngày, cho dù là kiểu người đông lạnh mù sương như Văn Thời.

Điều không được hoàn mỹ là bác ấy bị què.

Có mấy kẻ không biết thời thế thường hay lấy chân của bác ấy ra giễu cợt, bác cũng chẳng giận, cứ cười nói khoác rằng nếu trên núi rơi xuống một tảng đá lớn thì một thằng què như bác chắc chắn sẽ chạy nhanh hơn bất cứ ai.

Nếu như trùng hợp có Văn Thời ở đây thì chẳng mấy chốc sẽ đông chết mấy tên không biết nói chuyện kia. Còn bác chủ quán sẽ cười ha hả châm cho hắn thêm một bình trà và tán gẫu về những chuyện lý thú gần đây.

Hắn luôn nghe ngóng được tin tức về núi Tùng Vân và bóng dáng của người trên núi từ trong những câu chuyện đó.

Sau này khi linh tướng của hắn biến mất, ký ức cũng chìm vào quên lãng, chỉ còn lại một cái xác, hắn vẫn quay về núi Tùng Vân theo bản năng.

Nhưng không còn thấy núi nữa, thôn xóm cũng mất bóng. Chỉ có một trạm dừng chân lẻ loi trơ trọi bên rìa đường lớn, sau lưng là một khoảng rừng cây hoang dã.

Văn Thời đứng ở nơi đã từng là quán trà rồi nhìn về phía rừng cây đó, chỉ cảm thấy nơi này vô cùng quen thuộc, nhưng khi hắn nhấc chân lên thì lại hoang mang không biết nên đi về đâu.

Cuối cùng, một thằng nhóc lông bông trông như ăn mày thở dài một tiếng mới khiến hắn hoàn hồn.

Thằng nhóc kia chui ra từ trong bụi cỏ phía sau trạm dừng chân, cầm trong tay đống lương khô không biết bóc từ bao giờ. Nó lượn quanh Văn Thời hai vòng, ngập ngừng bẻ một miếng nhỏ trong khẩu phần ăn nghèo nàn chia cho hắn rồi nói: “Anh cũng không tìm được nhà à?”

Ăn mày nhỏ nói ông nội mình là một người què, có lần bị ngã, khi ấy tuổi đã già nên chẳng mấy chốc thì qua đời. Tuổi nó còn bé nên không nhớ được đường, lượn quanh rừng cây rất lâu nhưng vẫn không tìm thấy nhà ở đâu, thế là trở thành con hoang.

Sau này thằng nhóc ăn mày ấy trở thành học trò của Văn Thời.

Về người học trò này, đời sau có nhiều ý kiến khác nhau. Có người bảo hắn là con của bạn cũ Văn Thời, vừa ra đời đã được định sẵn làm đồ đệ, nhưng cuộc đời không mấy suôn sẻ, chưa đầy hai năm mà sư phụ đã bị nhốt trong đại trận phong ấn. Cũng may hắn tài năng xuất chúng, không phụ danh tiếng đệ tử của Văn Thời, tới năm mười ba mười bốn tuổi cũng xuất hiện trên danh phả, thế là mạch của Văn Thời độc truyền từ đó.

Tính cách của tên đệ tử này khác hẳn với Văn Thời, có chút bóng dáng của Chung Tư năm đó, cũng có thể là kế thừa bản tính của chính ông nội mình.

Văn Thời không nói chuyện nổi nữa, nó bèn đi khắp thiên hạ tìm người trò chuyện,  chuyện phiếm xong thì tới hỏi Văn Thời rằng vị tổ sư gia mà mọi người giấu kín như bưng kia trông như thế nào, có tranh chân dung không?

Đó là vào khoảng thời gian cuối hè đầu thu một năm nào đó, đêm mưa không ngớt, tiếng hạt mưa rơi lên cây bên ngoài phòng nghe rào rào khiến người ta nhớ tới tiếng mưa rơi trong núi sâu.

Văn Thời đứng trước bàn nâng bút chấm vào mực, hắn nhìn ánh nến lay động suy nghĩ rất lâu, nghĩ mãi không ra dáng vẻ của người kia.

Cho dù hắn cố gắng thế nào thì cũng chỉ có thể nhớ ra một cái mặt nạ có hình dáng nửa thiện nửa ác – nửa quỷ nửa tiên mơ hồ. Còn cả trường bào đỏ tươi và một cành hoa mai trắng.

Hắn chắp vá lung tung thành một bức tranh, muốn đề tên ở ngay bên cạnh, ai dè đặt bút xuống viết ra một chữ “Tạ”.

Đệ tử giật mình sửng sốt, hỏi hắn vì sao lại viết chữ này.

Hắn không trả lời được, cứ thế im lặng đứng đực nơi đó.

Ngòi bút nhỏ mực “tách” một tiếng lên trên chữ “Tạ” kia, nháy mắt lan thành một mảng.

Trái tim Văn Thời bỗng nhiên trống rỗng, chợt giật mình tỉnh táo lại ngay khi ấy.

Trước khi mở mắt, hắn nghe thấy đệ tử trong giấc mộng hỏi mình: Mỗi lần đi qua cổng Vô Tướng đau đớn như thế, người tội gì phải chịu sự giày vò ấy.

Hắn nói: Đánh mất một thứ, không tìm lại được thì không thể giải thoát.

Đệ tử hỏi: Đánh mất thứ gì ạ?

Hắn nhìn cái xác trống không của bản thân, suy nghĩ thật lâu mới nói: Linh tướng của ta.

***

Văn Thời mở mắt liền thấy một thanh xà ngang bằng gỗ bắc trên nóc phòng, chỉ dựa vào mùi hương cũng có thể phân biệt được đó là gỗ tùng.

Tiếp đó, hắn lại thấy cành cây quen thuộc và giá đỡ chim treo bên trên.

Giá chim trống không lắc lư nhẹ trong gió giống như một giây trước có một con đại bàng Kim Sí bé chừng bàn tay đang đứng trên đó, nhưng đột nhiên giương cánh bay ra cửa mất rồi.

Đây là….gian phòng của hắn trên đỉnh Tùng Vân.

Hắn ngạc nhiên nhìn giá đỡ chim đong đưa, nháy mắt chẳng biết đêm nay là đêm nào.

Mãi đến khi một giọng nói mừng rỡ vang lên từ bên cạnh: “Anh tỉnh rồi?!”

Là Hạ Tiều.

Văn Thời chớp chớp mắt, đột nhiên bừng tỉnh.

Hắn chống tay ngồi dậy khỏi giường, Hạ Tiều vội vàng qua đỡ, còn cẩn thận bưng một cốc trà sang nhưng bị hắn giơ tay chặn lại.

“Người đâu rồi?” Cuống họng Văn Thời vừa trầm vừa khàn, lời nói cũng không đầu không đuôi.

Hạ Tiều hoang mang một chút, còn chưa kịp trả lời thì đã nghe thấy một giọng nói khác chen vào: “Sư phụ ở trong phòng của mình ngay sát vách, tình trạng khô hóa đã bị đẩy lùi nhưng tốc độ vẫn hơi chậm, người chưa tỉnh lại đâu.”

Người lên tiếng chính là Bốc Ninh, hắn vẫn mượn cơ thể của Chu Húc nhưng lại vô cùng quen thuộc núi Tùng Vân. Hắn dùng khăn vải quấn tay rồi bê một bếp lò đun nước thuốc sôi ùng ục đặt xuống bàn, miệng thì không hề ngừng nghỉ: “Linh tướng của Chung Tư và Trang Dã bị hao tổn khá nghiêm trọng, huynh bày một cái trận để nuôi dưỡng bọn họ. Còn đại bàng Kim Sí….”

Hắn thu lại khăn vải, lau qua ngón tay nói: “Tình trạng khô hóa của đại bàng Kim Sí cũng chưa lui hết, cộng thêm bị dọa sợ nên muốn tỉnh lại cũng phải chờ thêm một thời gian.”

Văn Thời bước xuống giường và đang định đi ra cửa, nghe nói như vậy thì lập tức sững sờ.

“Bị dọa sợ?” Hắn nhíu mày, buồn bực nhìn về phía Bốc Ninh: “Đại bàng Kim Sí thì sợ cái khỉ gió gì chứ.”

Bốc Ninh không ngẩng đầu, lau ngón tay cực kỳ nghiêm túc: “Ờ, đúng là… vô cùng hiếm thấy.”

Phản ứng này của hắn còn kỳ quái hơn.

Văn Thời vốn còn đang lo lắng cũng ngớ người ra, mặt mũi tràn đầy dấu hỏi.

Hắn nhíu mày truy hỏi vị sư huynh luôn bộc trực thẳng thắn đã khiến mình ù ù cạc cạc không hiểu gì này: “Ý huynh là sao?”

Bốc Ninh lau hai cánh tay tới mức sắp rụng cả da mới ngước mắt lên nhìn, tỏ vẻ muốn nói lại thôi với Văn Thời.

Hắn mấp máy môi mấy lần….sau đó đổi sang lau bàn.

Không đúng, có chuyện gì vậy?

Văn Thời nhíu mày sâu hơn, đang định mở miệng thì thấy Bốc Ninh ngừng tay.

Hắn vịn mép bàn ngoảnh đầu nhìn sang rồi uyển chuyển hàm súc nặn ra một câu: “Chắc là đại bàng Kim Sí chưa thấy độ linh bao giờ.”

Đỉnh đầu Văn Thời chậm rãi bật ra dấu “?”.

Ban đầu hắn vẫn chưa hiểu, mãi đến khi vị sư huynh nổi danh ‘da mặt mỏng và lịch sự’ này yên lặng nhìn hắn thật lâu, đột nhiên chắp tay vái hắn: “Sư đệ, tha cho huynh.”

Lúc đứng dậy, da mặt của vị sư huynh nhã nhặn này thế mà đỏ bừng lên.

Văn Thời: “???”

Hai người trợn mắt nhìn nhau một hồi, Văn Thời chợt nhớ tới một giây trước khi cơn đau đớn dữ dội của độ linh truyền tới….

Khi đó hắn như một kẻ mù nặng nên hoàn toàn không thấy Tạ Vấn ở trước mặt, nhớ lại thì hầu như cả quá trình đều lờ mờ và không rõ ràng.

Hắn bất giác nhớ tới xúc cảm mềm mại ấm áp trên môi mình khi đó, nhớ mặt mình dường như chạm vào chóp mũi một người khác, nhớ ra mùi gỗ tùng và mùi máu đậm đặc thoang thoảng giữa hơi thở….

Hắn đứng sững người, ngón cái miết nhẹ khóe môi.

Lúc ngước mắt lên lần nữa thì da mặt Bốc Ninh càng đỏ hơn.

Văn Thời: “….”

Bốc Ninh tỏ vẻ “xem ra cậu nhớ ra rồi” sau đó lại vái thêm một cái nữa.

Thông tin ập tới vừa nhanh vừa mạnh, Văn Thời tạm thời không biết phải giải quyết cái nào trước. Có lẽ đời này hắn chưa từng đờ đẫn như thế bao giờ, cứ đứng đực một lúc lâu mới hỏi Bốc Ninh một câu: “Chẳng phải có trận che mắt à?”

Lão Mao đi theo Tạ Vấn thì không nói làm gì, sao Bốc Ninh lại biết được?

Ai ngờ Bốc Ninh lại vái hắn lần thứ ba: “Cả núi Tùng Vân đều ở trong trận, huynh là chủ trận, kể cả có trận che mắt thì huynh cũng vẫn cảm nhận được một chút dù nhiều hay ít.”

Nói xong hắn còn bổ sung thêm: “Ngại quá, ngại quá.”

Văn Thời: “….”

Lại còn thêm thằng ngốc Hạ Tiều đứng bên cạnh nhìn hai người rồi ngơ ngác hỏi một câu: “Anh ơi, hai người đang nói chuyện bí hiểm gì vậy? Sao em nghe không hiểu?”

Liên quan gì đến mày.

Văn Thời quay đầu lườm Hạ Tiều cháy mặt, đang định phun hết những lời thô tục thì chợt nhớ tới con rối mình thả ra để lừa Trần Bất Đáo vào ngày phong ấn vì sợ quá trình lột sống linh tướng của mình bị cắt ngang….

Nó cũng sạch sẽ tinh tươm không nhuốm bụi trần, khi đó hắn mất khống chế nên không để ý con rối mình ném ra có hình dáng như thế nào, chỉ có một chút suy nghĩ theo bản năng mà thôi.

Nghĩ như vậy, Hạ Tiều có lẽ thật sự được hắn tạo ra.

Thế là hắn rút lại lời sắp nói, miễn cưỡng ném ra một câu: “Nghe không rõ thì đừng nghe.”

Nói xong hắn tiếp tục bước ra ngoài cửa.

Bốc Ninh lại an ủi Hạ Tiều một chút: “Không phải chuyện gì lớn, phiền cậu trông nồi thuốc một chút nhé?”

Hạ Tiều ngoan ngoãn gật đầu nhận việc.

Bốc Ninh vỗ về xong thì đứng thẳng người hỏi Văn Thời: “Cậu muốn sang thăm sư phụ đấy à?”

Lời này vốn dĩ không có vấn đề gì, nhưng xét theo những chuyện muốn nói lại thôi trước đó thì lọt vào tai Văn Thời lập tức trở nên sâu xa.

Thế là hắn ngừng bước chân đáp lời: “Không.”

“Vậy cậu ra ngoài là để….” Bốc Ninh thắc mắc.

Văn Thời quẳng ra ba chữ: “Thăm lão Mao.”

Bốc Ninh: “….Được thôi.”

Có lẽ ngữ khí của chữ ‘được’ này quá sinh động nên Văn Thời sắp ra đến ngoài cửa bèn hỏi một câu chẳng liên quan: “Sư huynh, vậy cái lồng này——-”

Thông thường khi chưa tới thời cơ chín muồi thì không thể nói thẳng với người trong lồng như vậy được. Dù sao cũng ít ai trên đời này có thể bình tĩnh tiếp nhận sự thật ấy.

Nhưng Bốc Ninh lại khác.

Tuy nhiên câu trả lời của Bốc Ninh vẫn nằm ngoài dự đoán của Văn Thời, hắn nhã nhặn ngắt lời: “Có lẽ không phải lồng.”

Văn Thời quay đầu nhìn hắn: “Ý huynh là sao? Không phải lồng?”

“Ít nhất không phải loại lồng mà chúng ta thường gặp.” Bốc Ninh bổ sung: “Đệ và sư phụ bị thương quá nặng dẫn tới hôn mê một khoảng thời gian nên không rõ cũng dễ hiểu thôi. Hai ngày nay bọn huynh vẫn đang suy nghĩ về chuyện này.”

“Bọn huynh?”

“À, huynh và hai người nhà họ Trương kia.” Bốc Ninh không thường thể hiện sự yêu ghét trên mặt nên khi nhắc tới Trương Lam và Trương Nhã Lâm thì luôn khách sáo, “Bọn huynh đã tán gẫu một chút. Lồng bình thường được tạo thành từ tâm lồng có chủ lồng tồn tại và tầng bao bọc bên ngoài.”

Khoảnh khắc nghe thấy hai chữ “chủ lồng”, Văn Thời nhìn chằm chằm hắn rồi ‘ừ’ một tiếng.

Bốc Ninh nở nụ cười nói: “Huynh biết, bọn đệ lúc trước chắc chắn coi huynh là chủ lồng vì dù sao huynh cũng bày trận ở đây, nhưng mà không phải đâu.”

“Vậy thì là gì?” Văn Thời nghe lời hắn nói, trong đầu chợt có một suy đoán mơ hồ.

Quả nhiên hắn nghe thấy Bốc Ninh nói: “Huynh đang nghĩ có lẽ chủ lồng chính là ngọn núi Tùng Vân này của chúng ta. Trận của huynh đã bao bọc toàn bộ núi Tùng Vân, bao gồm cả người và thôn xóm dưới núi.”

Hắn giơ nắm tay lên bảo: “Giống như hạt đào vậy. Oán sát mà Chung Tư và Trang Dã áp chế trên người nhiều năm chính là sương đen tràn ra từ bên trong hạt đào. Cách nói này phải chăng giống với chủ lồng?”

Chỉ là đổi một người thành một ngọn núi bao bọc người mà thôi.

“Huynh vốn cho rằng chỉ cần dọn dẹp sạch sẽ oán sát trên người Chung Tư và Trang Dã là cái lồng này ắt sẽ tự giải. Không ngờ lại sai lệch một chút, cụ thể xảy ra chuyện gì thì hai vị thanh niên nhà họ Trương đã chủ động xuống núi xem thử, đợi bọn họ quay về rồi bàn bạc cũng không muộn.”

“Ừm.” Văn Thời trầm giọng đáp.

Vẫn nên nhanh chóng giải lồng để ra ngoài, dù sao….hắn còn phải đi tìm một cái lồng rắc rối hơn. Linh tướng của chính hắn và Trần Bất Đáo đều ở bên trong.

“Được rồi, đệ mau đi thăm sư phụ đi. Nhưng có lẽ người vẫn——–” Bốc Ninh thả khăn vải lên bàn rồi quay người, phát hiện Văn Thời đã mất bóng từ đời nào.

Đã rất lâu rồi Văn Thời không vào căn phòng này, đến nỗi khi hắn bước vào và đóng cửa lại thậm chí không hề vang lên bất cứ tiếng động nào.

Tác dụng của trận vẫn còn, bản thân hắn vẫn mặc một bộ quần áo trắng như mây, tóc buộc gọn gàng. Người trên giường đang ngồi nhắm mắt, áo khoác màu đỏ rủ xuống mép giường, trong phòng thoảng mùi trà và mùi thuốc pha quện.

Ánh đèn cầy lờ mờ trên bàn giấu đi vẻ bệnh tật nặng nề của người trên giường.

Nháy mắt ấy Văn Thời dường như xuất hiện ảo giác.

Như thể hắn vẫn luyện thuật con rối hàng ngày ở trên núi Tùng Vân. Ban ngày nghe các sư huynh đệ ồn ào ầm ĩ không ngớt, ban đêm quay về đỉnh núi mượn ánh trăng và ánh đèn ngắm nhìn người trong phòng. Trước khi đối phương nhìn sang thì chỉnh lại dây rối quấn trên tay, mắt nhìn thẳng không chớp bỏ đi xa.

Mà một nghìn năm dài đằng đẵng này và mọi thứ trong đó chẳng qua chỉ là một giấc chiêm bao.

Văn Thời tựa lưng vào cửa hồi lâu, cuối cùng nhấc chân đi tới bên giường.

Hắn thấy bàn tay giống như xương khô của đối phương bên dưới bóng của ống tay áo.

Văn Thời nhìn chăm chú một lát, không nhịn được duỗi tay nắm chặt. Đó cũng không phải là xúc cảm trong nhận thức của hắn, nó lạ lẫm đến mức khiến người ta ngỡ ngàng.

Dường như có vô số cây kim nhỏ bé lặng lẽ đâm vào tim, đau buốt âm ỉ rất khó chịu.

Văn Thời khẽ nhắm mắt, hắn đột nhiên nghe thấy giọng nói trầm khàn của Tạ Vấn vang lên bên tai: “Nếu như tôi vẫn chưa tỉnh thì có phải sẽ không thấy có người vụng trộm vào phòng mình hay không.”