Phán Quan

Chương 92: Gặp mặt



Tại nút giao giữa cao tốc Tân Thương và cao tốc Tân Thạch có một lối ra khuất tầm nhìn. Chạy dọc theo con dốc sẽ thấy một khúc cua gấp, đó là con đường dẫn thẳng vào thôn, băng qua khu rừng chắn gió và những cánh đồng rộng lớn.

Ngày thường chỉ có xe tải chở hàng mới chạy qua đây, đường xá không được đẹp lắm, xe riêng nếu tránh được thì đều tránh không đi. Đến nửa đêm, ngay cả xe tải cũng lác đác được vài chiếc.

Khoảng hơn hai giờ đêm nay, một chiếc xe tải chở đầy vật liệu xây dựng chạy đánh võng trên đường lớn. Tài xế ngáp lên ngáp xuống, ỷ trời tối không có xe nào trên đường nên díu hết cả mắt lại. Có vài phút hai mí mắt gần như dính luôn vào nhau.

Ông ta mở cửa sổ, loáng thoáng nghe thấy tiếng gió rít xé toạc không khí trong cơn mơ màng.

Đây là tiếng gió khi có một chiếc xe chạy vụt qua với tốc độ cao, đã vậy không chỉ có một chiếc mà như cả đoàn xe đang chạy vùn vụt qua.

Tài xế có phản xạ có điều kiện với loại tiếng động này, ngay khi nghe thấy chợt mở bừng mắt vội vàng ấn còi.

Cảm giác suýt đụng xe khiến ông ta hoàn toàn tỉnh táo trở lại, tài xế nhìn chằm chằm con đường phía trước không chớp mắt nhưng lại không thấy bóng dáng của bất kì chiếc xe nào.

Cứ như mọi chuyện vừa xảy ra chỉ là ngủ mơ vậy.

Nhưng ngay khi ông ta cho rằng mình sợ bóng sợ gió thì tiếng xé gió ấy lại xuất hiện, thổi vù vù qua sát bên người.

Lần này tài xế phản ứng cực nhanh, khoảnh khắc quay đầu nhìn sang thoáng thấy bóng mờ của một chiếc xe.

Mờ tới mức nào ấy hả? Chính là kiểu chớp mắt một cái đã không tìm được nó trong màn đêm.

“Bà nội cha nó… cái khỉ gì vậy trời?!”

Tài xế toát mồ hôi lạnh, cảm giác như mình vừa gặp ma.

Trong số những chiếc xe nhìn như bóng ma đó, có vài chiếc xuất phát từ nhà họ Trương ở Ninh Châu, những chiếc còn lại thuộc các nơi khác nhau.

Mọi ngày chúng đều là xe riêng bình thường, nhưng hiện tại thời gian gấp gáp nên tất cả đều được dán bùa để tạo thuật che mắt, đoàn xe nối đuôi nhau cũng chừng trăm chiếc. Mấy chiếc tài xế không may đụng phải đã là hai nhóm cuối cùng rồi.

Đoàn xe không chạy cùng một hướng mà tách nhau ở các ngã ba, rẽ đường vòng đi sang nơi khác.

Nếu quan sát từ trên cao xuống vào lúc này sẽ phát hiện cứ cách một đoạn đường đều có một hai chiếc ô tô chuyển hướng dừng ở trạm nghỉ chân, cây xăng, hoặc những nơi có thể dừng xe nhưng không khiến người khác để ý.

Đông tây nam bắc hướng nào cũng có, vừa khéo lặng lẽ bao vây một cái thôn cực kì bình thường trên bản đồ.

Thật ra Trương Chính Sơ đã tới từ sớm, sớm hơn nhiều so với lúc ông ta gọi điện thoại báo cho Chu Húc.

Từ khi moi được thông tin thông qua Chu Húc, ông ta đã cho người mở luôn một “cánh cổng” thông thẳng tới khu vực Thiên Tân trong sân lớn ở nhà chính để tới nơi này với tốc độ nhanh nhất có thể.

Khi xe dừng ở cổng thôn, con rối A Tề phụ trách lái xe còn thắc mắc: “Không phải ngài bảo với Tiểu Húc rằng phải đợi người của các nhà khác đến đông đủ thì mới xuất phát sao?”

Hắn nhìn vào điện thoại, trên màn hình là một tấm bản đồ kiểu cũ, trên bản đồ có hơn trăm chấm nhỏ màu đỏ đang di chuyển về Ninh Châu từ khắp mọi nơi của đất nước.

Đó là vị trí của các nhà bị danh phả kinh động gửi tới.

Trương Chính Sơ siết chặt tay, dõi mắt qua kính xe hướng về nơi ánh đèn đuốc le lói phía thôn trấn xa xa: “Cậu báo với các nhà khác một tiếng, có chuyện khẩn cấp nên chúng ta đã đến Thiên Tân, bảo bọn họ đổi tuyến đường đi.”

“Vâng.” A Tề dùng bản đồ kia để gửi tin cho các nhà khác, “Nhưng… thay đổi phút chót thế này chẳng phải càng trễ nải thời gian hay sao?”

“Không đâu.” Trương Chính Sơ nắm đầu gậy nói: “Không những không chậm mà còn nhanh hơn một chút. Bởi khi đột ngột đổi đích đến, đi đường vòng sẽ khá mất thời gian. Họ chắc chắn không chịu đi đường quốc lộ tới đây theo cách bình thường, kiểu gì cũng sẽ bày trận mở một cánh cửa nối thẳng tới bên này.

Ông ta ngừng một chút rồi bổ sung: “Đã là con người thì ai cũng vậy, càng phiền hà thì lại càng không rề rà kéo dài thời gian.”

A Tề nửa hiểu nửa không gật đầu nói: “Ngài suy tính kỹ càng lắm.”

“Đây không phải suy tính mà là không còn cách nào khác. Một số người cho dù sốt ruột cũng vẫn chậm rãi ung dung. Chuyện lớn như vậy, chúng ta phải thúc giục một chút mới được.” Trương Chính Sơ sửa lời hắn, “Tôi bảo đợi các nhà tề tựu là nói cho đứa nhỏ ấy nghe thôi. Tôi đã từng nói với cậu về thằng nhóc Chu Húc này rồi, cậu tiếp xúc với nó nhiều hơn tôi nên cậu cũng thấy đấy, tính nó thẳng như ruột ngựa lại không biết giữ mồm giữ miệng. Đã có thể bị tôi lừa thì cũng có thể bị người khác lợi dụng. Tôi cần gì phải nói rõ ràng với nó như vậy.”

“Ngài sợ nó bị lão tổ Bốc Ninh lừa?” A Tề hỏi.

“Không.” Trương Chính Sơ lắc đầu. Không biết ông ta đang nghĩ gì, suy tư một lát mới tiếp tục nói: “Dù lão tổ có lợi hại đến đâu thì bây giờ cũng chỉ là một mảnh linh tướng mà thôi, so với người thật thì còn thiếu sót nhiều lắm. Vả lại ——”

Trên chiếc xe này chỉ có hai người là A Tề và Trương Chính Sơ.

A Tề ngồi trên ghế lái, Trương Chính Sơ ngồi một mình ở ghế sau.

Trên ghế trống đặt một cuộn giấy. Trong lúc nói chuyện, Trương Chính Sơ duỗi tay tháo gỡ cuộn giấy ra một chút để lộ một góc danh phả phán quan —— ông ta đã mang theo bức danh phả treo trong phòng ngủ ra ngoài.

Kể từ khi Bốc Ninh sống lại, nhánh của hắn đã bật thẳng một mạch lên vị trí cao nhất trên danh phả. Còn cả nhánh đã chết hết bên nhà họ Thẩm cũng dịch lên theo.

Dưới hai dòng họ này mới tới lượt họ Trương nhà lão.

Nhánh nhà họ Trương từ thời tổ tiên đã bắt đầu phức tạp hơn các nhánh khác, đằng sau mỗi một cái tên đều phân nhánh, càng về sau càng nhiều như một gốc cây đâm ngang.

Cái cây này không ngừng phát triển một nghìn năm, cành lá xum xuê, cuối cùng trở thành sự tồn tại khổng lồ nhất trên danh phả.

Ba chữ ‘Trương Chính Sơ’ nằm ở gần cuối, phía sau phân thành hai nhánh tượng trưng cho hai người con trai của ông ta. Một người trong đó đã kẹt trong xoáy lồng năm 32 tuổi, tên nhuốm màu đỏ thẫm. Nhưng phía sau nét chữ đỏ thẫm đó lại phân thành hai nhánh, Trương Lam ở trên, Trương Nhã Lâm thấp hơn một chút.

Ánh mắt Trương Chính Sơ nhìn đăm chiêu nhánh nhà họ Trương một lát mới liếc sang hai chữ “Bốc Ninh” rồi nói với A Tề: “Cậu nói tôi sợ Bốc Ninh sẽ lợi dụng Chu Húc, thế thì cậu sai rồi. Kiểu nhân vật như lão tổ có khi chẳng bao giờ thèm lợi dụng ai đâu.”

A Tề khó hiểu nhìn ông ta.

Trương Chính Sơ không ngước mắt lên, vẫn ngồi nhìn bức danh phả: “Người đứng trên đỉnh cao đã quen, muốn gì làm nấy, muốn nói cũng sẽ nói thẳng, chẳng cần phải bận tâm lo lắng thì việc gì phải nói mấy lời sáo rỗng.”

A Tề đáp lại một tiếng.

“Tôi không sợ mấy lời lừa lọc.” Trương Chính Sơ nói tiếp. Ông ta có rất nhiều thói quen mà người già hay có, bình thường sẽ tự biết kiềm chế bản thân nhưng đôi khi lại sơ sểnh để lộ ra, chẳng hạn như lặp lại một số từ: “Không sợ mấy lời lừa lọc. Lừa cũng chẳng sao, tôi chỉ thích chừa chút đường sống mà thôi.”

“Thời gian còn dư dả, đừng sốt sắng như vậy. Cứ chuẩn bị chút đường lui đi.”

Ông ta vừa nói vừa cuộn tấm danh phả lại, “chậc” lưỡi tỏ vẻ đáng tiếc: “Nghĩ mới thấy, có lẽ lúc này lão tổ cũng đang chịu tội khổ sở lắm. Chỉ là một linh tướng thì phải làm sao để nán lại lâu đây, chắc phải tìm một cơ thể để nương nhờ, nhưng ông ta không thể trú ngụ trong cơ thể người bình thường. Con người tự có linh tướng của bản thân, ai lại chịu cho người khác cướp đoạt cơ thể của mình chứ, kiểu gì mà chả đấu tranh giằng co. Mà người như Bốc Ninh chẳng thể ra tay tàn nhẫn được, phải làm sao đây…”

A Tề cũng ngoan ngoãn nói theo: “Làm sao bây giờ?”

“Vậy thì chỉ có thể tìm người đã chết thôi. Cơ thể của những người mới chết vừa khéo không có linh tướng lại vẫn có thể gắng gượng sử dụng.”Trương Chính Sơ vừa nói vừa dõi mắt về nơi ánh đèn xa xa, “Người chết ở nơi này cũng toàn mấy kẻ đàn ông đàn bà vùng núi… Đường đường là lão tổ mà phải thu mình vào trong một cái xác như vậy, cho dù tài giỏi cỡ nào cũng phải chịu hạn chế của thể xác phàm trần. Không biết cảm giác của ông ta thế nào.”

Trương Chính Sơ tự cảm nhận một phen, sau đó chẹp một tiếng.

Đúng lúc đó A Tề đột nhiên nói: “Bọn họ đến rồi!”

Hắn đưa di động cho Trương Chính Sơ.

Những chấm đỏ tượng trưng cho các nhà trên màn hình vài phút trước còn đang hướng về Ninh Châu, giờ phút này hầu như đã tiến vào địa phận của Thiên Tân!

Hàng trăm điểm đỏ tới từ bốn phương tám hướng hội tụ trên một con đường hệt như một con rồng to dài khiến người khác sợ hãi.

Cho dù xét trong khoảng thời gian một nghìn năm thì cũng là chuyện cực kỳ hiếm gặp.

“Tôi đã nói gì nhỉ, chỉ cần đổi đích đến vào phút chót thì bọn họ sẽ càng nhanh hơn.” Trương Chính Sơ nói rồi hạ cửa kính xe xuống. Ông ta lôi một đống bùa chú đã chuẩn bị trước từ trong túi áo ra đếm kỹ một phen, tiếp đó phân chúng thành từng xấp dựa theo sự khác biệt rồi ném ra ngoài cửa sổ, “Trước tiên báo cho họ tìm nơi dừng chân thích hợp đi.”

Chỉ trong nháy mắt, giấy vàng bay đầy trời..

Chúng tự bốc cháy trong gió đêm, nhoáng cái chỉ còn lại mùi tro giấy.

Chẳng mấy chốc con rồng đỏ thân dài trên bản đồ tràn vào Thiên Tân. Vị trí cổng thôn nháy mắt xuất hiện hơn năm mươi chiếc xe. Những chiếc xe này phần lớn chở gia chủ hoặc đám thanh niên trẻ tuổi xuất sắc của các nhà.

Mấy chiếc còn lại cũng đã đến các điểm đỗ ở xung quanh theo thông báo của Trương Chính Sơ.

Tiếng đóng mở cửa xe vang lên khắp nơi.

Trương Chính Sơ siết chặt gậy chống đẩy cửa xuống xe, một đám người lập tức bu quanh.

Cũng có mấy người lớn tuổi mặc áo đơn mỏng đi về hướng bên này cùng với con cháu nhà mình.

Nhà họ Dương ở Vị Nam, nhà họ Ngô ở Tô Châu, nhà họ Chung ở Kỳ Môn, nhà họ Lâm ở Trường Lạc, nhà họ La ở Vân Phù……

Đông lắm.

Một số có mối quan hệ gắn bó với nhà họ Trương, cũng có vài nhà mấy chục năm mới gặp mặt nhau một lần. Bất kể thân hay không thân thì lúc này cũng không rảnh hỏi thăm sức khỏe nhau mà đi thẳng vào vấn đề luôn.

“Cụ Trương, đã vây nơi này lại rồi à?” Gia chủ nhà họ Dương là một người phụ nữ hơn sáu mươi, mới nhìn qua thì cũng không lớn hơn Trương Lam là bao.

“Ừ.” Trương Chính Sơ gật đầu, “Đám con cháu nhà họ Trương chúng tôi đã chờ ở mấy nơi đó từ lâu, người các vị dẫn theo cũng qua đó hết rồi chứ?”

“Hầu như là vậy.”

“Vừa mới tới.”

“Đều qua đó rồi.”

Đám người sôi nổi trả lời.

“Thế thì bày trận đi.” Trương Chính Sơ nói.

Ông ta đang định cho A Tề thông báo ra ngoài thì nghe thấy có người lên tiếng: “Tôi vẫn cảm thấy vừa gặp lão tổ đã dùng trận để chào đón thì không ổn thỏa cho lắm.”

Trương Chính Sơ quay đầu nhìn.

Người nói là một bà lão hai bên tóc mai đã bạc trắng, làn da mỏng manh. Bà mặc một bộ sườn xám màu trơn, cổ tay đeo ba chuỗi hạt gỗ đàn hương, có thể thấy rõ thời còn trẻ bà là một người đầy khí chất, tuy đã về già nhưng vẫn nho nhã như trước, nói chuyện nhẹ nhàng từ tốn.

Đó là Ngô Nhân, gia chủ nhà họ Ngô, cũng gần chục năm chưa ra khỏi nhà rồi.

Đi cùng bà còn có hai người trẻ tuổi, một người là đồ tôn[1], người còn lại là cháu ruột, cả hai lễ phép gật nhẹ đầu chào Trương Chính Sơ.

[1] đồ tôn: học trò thế hệ thứ hai.

Trương Chính Sơ không trả lời Ngô Nhân ngay mà nhìn về phía đồ tôn của bà: “Đây là… Văn Khải đúng không?”

Đồ tôn kia gật đầu: “Ngài vẫn nhớ tôi ạ?”

“Nhớ chứ.” Trương Chính Sơ mỉm cười ôn tồn nói: “Đương nhiên nhớ rồi, năm cậu ba bốn tuổi gì đấy đã từng theo gia chủ của cậu đến Ninh Châu mà.”

“Vâng, còn từng kính nước bùa cho ngài.” Ngô Văn Khải đáp.

Như Chu Húc đã nói, thực tế không chỉ những con cháu nổi bật của nhà họ Trương mà cả lớp trẻ xuất sắc thuộc các gia tộc khác cũng từng tới Ninh Châu gặp mặt gia chủ nhà họ Trương khi còn bé.

Căn cứ theo việc chu toàn cấp bậc lễ nghĩa, hầu như tất cả đều từng dâng nước bùa cho gia chủ nhà họ Trương và được ông ta chấm vào giữa trán để chúc phúc. Những người được chúc phúc về sau lớn lên đa phần đều trở nên rất lợi hại.

Trương Chính Sơ dời mắt khỏi người cậu ta rồi nói với Ngô Nhân: “Thôi đừng để chàng trai tài năng xuất chúng như vậy quanh quẩn ở đây, để cậu ta tới điểm dừng chân khác tránh một chút đi. Bên cổng thôn này cứ để mấy kẻ già sắp xuống lỗ như chúng ta lo liệu là được rồi.”

Ông ta có vẻ khuyên nhủ rất chân thành: “Mau đi chỗ khác đi. Cô xem người nhà họ Trương chúng tôi giữ lại đây toàn là mấy người có tuổi cả.”

Ngô Nhân và bọn Văn Khải nhìn theo hướng ông ta chỉ, nơi đó đỗ chừng mười chiếc xe của nhà họ Trương, hầu hết mấy người đứng cạnh xe đều là người trung niên và cao tuổi.

“Trước khi mấy người tới tôi đã từng nhắc rồi. Quãng đời của lớp trẻ còn dài, đừng dính vào đây.” Trương Chính Sơ nói với Ngô Nhân xong lại nhìn về phía mấy người khác, “Nghiêm túc đấy, không phải mấy lời khách khí cho có đâu. Mọi người đều biết lão tổ Bốc Ninh là một người tính tình ôn hòa nhã nhặn, biết khiêm nhường lịch sự. Nhưng ai cũng biết rằng người đã chết thì không thể sống lại, hễ có bất thường thì sẽ có điều kỳ quái. Để phải nói một câu bất kính thì tôi cũng không lấy làm lạ khi có dính líu đến tà thuật đâu.”

“Đây cũng là lý do mà tôi nhất quyết muốn bày trận.”

Ông ta gằn từng chữ: “Trận là trận tốt, có thể nuôi dưỡng linh tướng, bảo đảm linh tướng của ngài ấy không xảy ra vấn đề gì lớn. Nếu bị tổn hại thì có thể giúp lão tổ ổn định linh tướng, đồng thời chỉ cần ngài ấy bước vào trận thì tạm thời không thể thoát ra được nữa. Lời này nghe có vẻ như tội ác tày trời nhưng cũng phải suy tĩnh kỹ càng. Con người tôi luôn thích chừa lại chút đường sống, kẻo không lại già néo đứt dây. Nếu việc lão tổ sống lại thật sự có dính líu đến tà thuật thì sao?”

Ông ta ngừng lời, thế là có người xen vào một câu: “Vậy thì buộc lòng phải làm chuyện bất kính thôi.”

“Đúng, kể cả đó có là lão tổ Bốc Ninh đi chăng nữa thì chúng ta cũng phải quyết tâm mà làm. Đến khi đó chắc chắn không thoát khỏi một trận ác chiến.” Trương Chính Sơ hơi ngừng một chút rồi bổ sung: “Nếu không liên quan đến tà thuật mà xuất phát từ lý do khác, vậy thì chúng ta cũng phải cân nhắc xem hành vi đêm nay liệu có làm phật lòng lão tổ không, và có thể xảy ra xung đột cũng không biết chừng. Vì vậy tôi đề nghị con cháu đệ tử của các nhà, những người trẻ đang ở độ tuổi xuân xanh cũng đừng ở đây nữa. Chúng ít nhiều đều là mấy đứa trẻ tôi đã từng gặp, ngộ nhỡ bị liên lụy thì bản thân tôi sẽ là người đầu tiên cảm thấy áy náy khôn xiết.”

Lời này vừa dứt, đám người cũng nhao nhao phụ họa: “Cụ Trương đúng là người có nghĩa lớn.”

Trương Chính Sơ chắp tay hướng về phía họ không nói gì thêm.

Thế là mấy người trẻ tuổi kia nhanh chóng lên xe đến điểm đỗ cách xa thôn hơn một chút.

Đến lúc này, Trương Chính Sơ mới gọi điện thoại cho Chu Húc báo với nó rằng: “Bọn ông tới rồi.”

Vừa cúp điện thoại, ông ta để A Tề gửi tín hiệu bày trận đá cho tất cả mọi người.

Đúng lúc này đám tiểu bối dừng xe ở trạm xăng, trạm dừng chân hoặc lề đường đồng loạt xuống xe, chúng xác định đúng vị trí tương ứng với sao trời, tứ tượng[2] rồi chôn vùi đá trận xuống nơi góc khuất vắng vẻ ít bị người ta chú ý đến.

[2] Tứ tượng là bốn thánh thú cổ đại: Thanh Long phương Đông; Bạch Hổ phương Tây; Chu Tước phương Nam; Huyền Vũ phương Bắc. 

Những viên đá trận bên dưới lớp đất vàng lóe lên ánh sáng nhàn nhạt rồi tắt ngóm trong bóng đêm như thứ bình thường nhất bên vệ đường.

Bất kỳ ai thông thạo cũng đều biết khoảnh khắc đám đá trận này bày xong thì cũng là lúc một trận pháp to lớn đang chậm rãi hạ xuống cái thôn kia, bao trùm toàn bộ thôn trấn cùng với người dân trong thôn.

Cổng thôn được mấy vị gia chủ kia trấn giữ chính là mắt trận.

Hoàn thành đại trận, gió trong thôn cũng bắt đầu đổi hướng.

Chó của vài hộ gia đình đột nhiên sủa ầm lên, tiếng động giữa đêm khuya vắng vẻ càng quấy nhiễu tới giấc mộng của người khác. Nhưng bầu không khí nhanh chóng lắng đọng, chúng cố rên ư ử thêm mấy tiếng mới nằm sấp xuống ngủ thiếp đi. 

Ngay khi chó sủa, Trương Nhã Lâm ở gian phòng đầu tiên trên tầng hai của nhà họ Lục cũng mở bừng mắt.

Hắn trở mình ngồi dậy từ ghê sô pha, duỗi tay gạt làn gió lùa qua ô cửa sổ. Hắn vừa định đánh thức Trương Lam thì phát hiện chị mình đã tỉnh giấc từ lâu, tóc tai bù xù như tổ quạ ngồi bên mép giường, động tác y hệt như hắn. 

“Đây là…” Trương Lam nhạy bén miết đầu ngón tay, kêu toáng lên: “Toang rồi, nguyên một đám người cơ á, một người thì không thể lập trận nổi, chẳng lẽ ông nội không ngồi yên được nên dẫn người xông thẳng tới đây luôn?!”

Trương Nhã Lâm hiển nhiên cũng nghĩ như chị mình, sắc mặt cực kỳ tệ.

Bọn họ biết rõ giả vờ trước mặt mấy lão tổ tông là việc ngu ngốc nhất, chỉ tổ vẽ vời thêm chuyện mà thôi. Cho nên nghĩ tới nghĩ lui mới quyết định trước nửa đêm ngoan ngoãn đi ngủ, đợi sau nửa đêm mấy vị lão tổ đó ngủ say thì tranh thủ chút thời gian ít ỏi này để mở một cửa trận về thẳng nhà chính.

Dù sao bọn họ cũng không có thù sâu oán nặng với mấy vị lão tổ này, lại càng chẳng phải mối uy hiếp nghiêm trọng gì. Với tính cách của mấy vị đó, cho dù phát hiện bọn họ chuồn mất, muốn đuổi cũng sẽ không đến mức đuổi sát nút cho bằng được. Khoảng thời gian đó đủ cho bọn họ trở về nhà báo tin kể rõ đầu đuôi câu chuyện.

Nhưng họ chẳng ngờ ông nội vốn luôn cẩn thận lại giết tới cửa ngay lúc đêm hôm thế này.

Tính ngược tính xuôi, đúng là người tính không bằng trời tính.

Hai chị em liếc nhau, không nói hai lời xông thẳng ra cửa.

Lúc họ xông thẳng xuống tầng thì trông thấy bóng lưng của bọn Tạ Vấn và Văn Thời đi về hướng cổng thôn.

Thôi xong….

Hai từ này tức khắc bật ra trong đầu hai chị em.

Đám người Trương Chính Sơ cứ tưởng người đầu tiên mình thấy sẽ là Chu Húc. Dù sao nó cũng là người nhận cuộc gọi nên trở thành người dẫn đường là chuyện cực kỳ bình thường.

Hoặc có khi là một tên nông dân xa lạ với cơ thể cứng ngắc nào đó. Đó chắc hẳn là cái xác được lão tổ Bốc Ninh tạm thời trú ngụ, xét theo thân phận địa vị thì việc đi đầu cũng là điều dễ hiểu.

Nhưng khi họ trấn giữ ở mắt trận, mắt không chớp nhìn vào con đường phía trước, người đầu tiên họ nhìn thấy không phải Chu Húc, cũng chẳng phải người dân xa lạ nào, mà là——

“Tạ Vấn…”

Người thốt ra cái tên này là Trương Bích Linh, mặc dù theo chân đám người nhà họ Trương tới đây nhưng cô chỉ là một nhân vật bên lề của gia tộc mà thôi, hoàn toàn không có cảm giác tồn tại giữa đám đệ tử cùng thế hệ.

Chỉ khi nhắc tới cái tên này mới được người ta chú ý đôi chút.

Nhưng ánh mắt của đám người kia ngay lập tức dời sang người đang đi tới.

Hầu như không có ai trong số các gia chủ ở đây từng tiếp xúc với Tạ Vấn, nhưng tất cả đều biết cái tên này, biết mối quan hệ giữa mẹ anh ta và nhà họ Trương, cũng biết… anh ta là người bị xóa tên khỏi danh phả, bị trục xuất khỏi đội ngũ phán quan từ lâu.

Còn là con ma ốm thể chất kém cỏi nữa.

Đây là lần đầu tiên gặp Tạ Vấn của rất nhiều người.

Nhìn thấy anh cao lớn với bước chân thong dong, khoác trên mình bóng đêm điềm nhiên bước tới, nắm tay che chóp mũi ho khan vài tiếng trong gió, sau đó nhìn về phía đám người rồi mỉm cười từ xa.

Không ai có thể nhìn rõ ánh mắt anh ta có thật sự cười hay không, chỉ thấy anh ta nhẹ nhàng lướt mắt quanh nơi hư không hoang vắng, thấp giọng nói một câu: “Thế trận lớn ghê.”

Ngay khi cất lời, vô số sợi gai trắng vọt tới kéo theo tiếng xé gió sắc bén như dao, chúng bắn thẳng về các hướng đông tây nam bắc khác nhau.

Những sợi dây được điều khiển bởi linh thần hùng mạnh của khôi lỗi sư dường như chẳng có điểm cuối, nó hệt như giăng một tấm lưới khổng lồ, mỗi một sợi dây đều dần biến mất nơi đường chân trời xa xa.

Đám con cháu đóng giữ khu vực xung quanh cũng trông thấy cảnh tượng tương tự ——

Chúng gần như ngây người nghe tiếng gió rít xộc tới, mạnh mẽ như khống chế nghìn cân nện xuống đất khiến bùn cát và đá vụn bắn tung tóe.

Chờ khi giật mình hoàn hồn, cả đám lập tức thấy một sợi dây dài mỏng màu trắng không biết từ đâu bay đến ghim thật sâu vào lòng đất vàng nơi chôn vùi đá trận.

Nhóm thanh niên này không biết dây rối xuất phát từ đâu, nhưng đám gia chủ trấn giữ mắt trận lại thấy rõ.

Họ thấy một người xuyên qua màn đêm bước đến đứng sóng vai bên cạnh Tạ Vấn. Vóc người hắn cũng cao gầy, làn da tái nhợt trong đêm tối tràn đầy sự lạnh lẽo, ánh mắt cụp xuống theo hàng mi dài mỏng, rõ ràng không có biểu cảm gì nhưng dường như đang đè nén một sự chán ghét và khó chịu cực kỳ sâu nặng.

Những sợi dây rối giăng khắp trời đất như một tấm lưới khổng lồ đang quấn quanh ngón tay buông thõng của hắn.

Cách quấn dây của hắn không tuân theo bất cứ trình tự quy tắc nào nhưng lại tạo nên một vẻ đẹp xốc xếch tùy ý. 

Mười ngón tay đột nhiên chụm lại, đại trận bao vây thôn trấn và đồng cỏ bát ngát lập tức rung chuyển ầm ầm.