Có lẽ vì lúc Thẩm Thư Triệt gọi Tang Tiếu, trong lòng cũng không trăm phần trăm nhận định Tang Tiếu chính là tiểu sư muội trong game mobile. Cho nên anh ở trong mắt Tang Tiếu vẫn chỉ là ngôi sao thể thao điện tử Book trong miệng người khác, mà không phải tam sư huynh sẽ dạy cô vẽ bùa, mang cô bắt dế vợt bướm. Thẩm Thư Triệt đang đấu tranh tâm lý kịch liệt, nhân vật trò chơi từ thế giới trò chơi ra ngoài có thể không? Cho dù ra ngoài, lại làm thế nào thế thân được thân phận những người khác đây? “Em...” Khi anh lên tiếng lần nữa, mới kinh ngạc phát hiện giọng nói của mình cũng căng thẳng, trong giọng nói chứa căng thẳng hiếm thấy: “Em…” Tang Tiếu nghiêng đầu, đôi mắt ngập nước lộ ra nghi hoặc. Cô thật sự không rõ có chuyện gì có thể làm Thẩm Thư Triệt lắp bắp em em lúc lâu mà không ra gì. Ồ. Rất giống Tam Thủy ấp úng ở trong xe buổi sáng! Tang Tiếu cho rằng mình đoán đúng rồi, vội cười hỏi: “Anh cũng muốn ký tên à? Muốn ai? Tôi à?” Nhân viên công tác xung quanh:... Cô mơ đẹp quá đấy. [Chỉ số ra vẻ: 2158/9999] Nhân viên công tác gần như mới khinh bỉ trong lòng thì ngay sau đó lại nghe thấy Thẩm Thư Triệt được fan gọi là “Dịu dàng nhất cũng tàn nhẫn nhất”, trong giọng điệu mang ý cười ừ một tiếng: “Đúng vậy, anh muốn em ký tên cho anh.” Nhân viên công tác:... Có gì sưng lên ý nhỉ? Ôi, là mặt tôi đấy. Tang Tiếu thấy mình đoán đúng rồi, trên mặt tràn ra nụ cười xán lạn: “Được nha! Tôi cũng đặc biệt ký tên cho anh!” Sau khi chôn xuống một hạt giống nghi ngờ, nó sẽ không ngừng nảy mầm. Hiện tại, Thẩm Thư Triệt nhìn Tang Tiếu càng nhìn càng giống tiểu sư muội. Anh như lơ đãng nhắc đến: “Ngày thường em có thích gì không? Anh thích nuôi dế, còn đặt tên cho nó, gọi là Hòn Than Nhỏ đấy.” Nhân viên công tác mặt sưng phù, đầy hoài nghi đánh giá Thẩm Thư Triệt. Không phải anh có tâm tư thầm kín nào đó với Tang Tiếu đấy chứ? Đề tài này cũng quá cố ý rồi, có sao nữ nào sẽ nhàn không có việc gì đi nuôi dế chứ?? Hơn nữa cái tên Hòn Than Nhỏ này cũng quá tục rồi??? Anh ta mới khing bỉ xong, ngay sau đó lại nghe được Tang Tiếu vui mừng hô: “Trùng hợp thế! Trước kia tôi cũng nuôi một con, sư huynh tôi đặt tên cho nó là Trứng Sắt Nhỏ!!!” Nhân viên công tác:... Lại có cái gì sưng lên ấy nhỉ? Ồ, là khuôn mặt đã sưng lại càng sưng. Móe! Hai người này hẹn nhau để anh ta tự vả rồi! “Trứng Sắt Nhỏ?” Thẩm Thư Triệt không kiềm được mà thở cực nhẹ, đôi mắt đen nhánh nhìn Tang Tiếu không chớp: “Em nói sư huynh của em đặt tên cho nó là Trứng Sắt Nhỏ?” Cái tên tươi mát thoát tục không làm ra vẻ này trừ anh ra thì còn có ai có thể đặt cho dế chứ! “Tang Tiếu?” “Tiểu sư muội?” Khi gọi đến ba chữ tiểu sư muội, giọng của Thẩm Thư Triệt đều phát run. Vào lúc anh cho rằng đời này sẽ không còn được gặp lại tiểu sư muội nữa thì tiểu sư muội lại xinh xắn, tươi trẻ xuất hiện trước mắt anh? Tang Tiếu ngơ ngẩn nhìn Thẩm Thư Triệt. Ngay lúc Thẩm Thư Triệt gọi ra tiểu sư muội, cảm giác cô nhìn Thẩm Thư Triệt hoàn toàn khác với lúc trước. Cho dù diện mạo không đúng, phục sức cũng không đúng, thậm chí khí chất đều không đúng nhưng cô vẫn nhận ra, đây là tam sư huynh của cô! “Tam sư huynh?” Khóe Thẩm Thư Triệt môi hơi cong, rõ ràng anh cũng đang cười nhưng ấm áp hơn ngày thường rất nhiều. Anh duỗi tay nhẹ nhàng sờ soạng đỉnh đầu Tang Tiếu, giọng nói ấm áp dịu dàng đáp lời: “Tiểu sư muội, thật xin lỗi, sư huynh đã tới chậm.” Tập đoàn Trường Dực toạ lạc trên phố tài chính phồn hoa nhất Bắc Kinh, ngựa xe như nước, dòng người cuồn cuộn. Một quán ăn đặc sản với phong cách cổ kính ẩn mình trong khu vực náo nhiệt này, chiếm trọn tầng năm tòa cao ốc,tạo thành một thế giới nhỏ của riêng nó. Trong cửa hàng thanh tĩnh lịch sự tao nhã, chỉ có sáu bàn ăn và mười hai gian phòng riêng. Vì giá cả đắt đỏ của đồ ăn nên nhóm nhân viên cổ cồn trắng [1] từ phố tài chính rất hiếm khi đến cửa hàng. Đồng thời vì độ ngon của đồ ăn và tính bảo mật của phòng riêng rất tốt nên thường xuyên có minh tinh và nhân vật nổi tiếng mở tiệc chiêu đãi, tổ chức liên hoan,… ở trong cửa hàng. [1] Nhân viên cổ cồn trắng: (tiếng Anh: white-collar worker) là một khái niệm được hình thành tại Việt Nam từ thời Pháp thuộc. Ở thời kỳ này những công nhân lao động chân tay được gọi là col-bleu (nhân viên cổ cồn xanh, cổ áo màu xanh - tức mặc áo xanh), còn những viên chức văn phòng thì gọi là col-blanc (tương tự: mặc áo trắng). Trong một bàn sát cửa sổ, Thẩm Thư Triệt nhìn Tang Tiếu đang vui vẻ ăn cơm, ánh mắt dịu dàng: “Không vào phòng riêng không sao chứ? Fans Weibo của em hơn chục triệu, bước ra cửa cũng có thể bị nhận ra mà? Không sợ đưa tới rắc rối à?” “Không phải fans Weibo của sư huynh cũng có hơn chục triệu à?” Tang Tiếu duỗi tay xúc một miếng cơm chiên nấm trắng cho vào trong miệng, hạt cơm rang với dầu bóng mượt phối với miếng chân giò hun khói xắt hạt lựu và tôm bóc vỏ, trong khoảnh khắc nổ tung ở đầu lưỡi làm Tang Tiếu hưởng thụ híp đôi mắt lại: “Vừa rồi em có nghe được sư huynh gọi điện thoại, phòng riêng đều bị đặt trước hết rồi. Em không hi vọng sư huynh lại phải phiền toái.” Thẩm Thư Triệt cầm đũa gắp một miếng cá hố chiên giòn đặt vào trong đĩa của Tang Tiếu: “Thật ra, cũng không quá phiền toái.” Để nhân viên nhường phòng riêng bố anh đặt hằng năm ra là được.