Phản Xuyên Vào Showbiz, Ta Cầm Nhầm Kịch Bản ''Hay Ra Vẻ''

Chương 214



Dân mạng nói qua nói lại, đột nhiên thấy tội cho Tang Tiếu. Hai người quay phim quảng cáo cả ngày, kết quả gần đến giờ lập đội đấu với các ngôi sao thì lại không tương tác gì với nhau. Có thể thấy mối quan hệ giữa cả hai khá là cạn.
Tang Tiếu và Thẩm Thư Triệt không biết trên mạng đang diễn ra thế nào. Sau khi quay quảng cáo xong, họ cùng đi tới trước thang máy. Tập đoàn Trường Dực đặc biệt chuẩn bị một căn phòng để thi đấu, đồng thời cũng tiện cho nhân viên ghi hình lại cảnh hậu trường.
Chuyện luôn đè nặng trong lòng, cuối cùng Thẩm Thư Triệt không kìm được mà quay lại nhìn Tang Tiếu rồi nhẹ nhàng hỏi: “Tang Tiếu, tới bây giờ em có còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không?”
“Nhớ ạ!” Tang Tiếu cười ngọt ngào. Hiển nhiên, những ký ức đó vô cùng tốt đẹp với Tang Tiếu: “Em nhớ lúc ấy sư huynh rớt xuống từ trên vách núi, làm em sợ hết hồn, còn tưởng rằng anh té c.h.ế.t rồi chứ.”
Vừa dứt lời, Tang Tiếu chột dạ trộm liếc Thẩm Thư Triệt. Cô cảm thấy mình hơi bất bình thường, sao lại nhớ rõ mấy chuyện trời ơi đất hỡi của sư huynh sư tỷ chứ. Ừm, có lẽ vì thường ngày sư huynh sư tỷ quá mạnh mẽ, không có gì là không làm được, cho nên thỉnh thoảng vài chuyện lạ kỳ ấy khiến cô có cảm giác thân thiết hơn chăng?
Thẩm Thư Triệt:...
Thú thực, trong cuộc đời thể thao điện tử của anh, lần duy nhất anh bị ngã c.h.ế.t chính là lần xảy ra trước mặt Tang Tiếu.
Hôm đó, anh nhận nhiệm vụ nhảy núi, nhảy được nửa chừng đột nhiên có điện thoại, đến khi anh cúp máy rồi quay lại trò chơi thì thời gian hồi sinh tại chỗ chỉ còn lại ba giây đếm ngược.
Thẩm Thư Triệt đưa tay nhấn thang máy, bình tĩnh hỏi: “Vậy trong khi chúng ta ở cùng nhau, có xảy ra chuyện gì quái lạ không?”
Hiện giờ, cảm giác tội lỗi đang tăng lên một cách vô hạn không thể khống chế được khi anh nghĩ tới việc rất có thể Tang Tiếu có ý thức ngay khi vừa sinh ra và kể cả lúc quen biết họ cô đã có ý thức.
Lần đầu gặp Tang Tiếu, Thẩm Thư Triệt chỉ cảm thấy Tang Tiếu không khác gì với NPC phát nhiệm vụ thông thường là bao. Thậm chí anh không nhìn kỹ nhân vật Tang Tiếu trông thế nào trong game, cũng không nhớ diện mạo của Tang Tiếu.
Trước đây, đối thoại làm nhiệm vụ với Tang Tiếu, đôi khi Thẩm Thư Triệt quá lười phải đọc câu chuyện bao hàm bên trong, thế là ngón tay thường bấm vào nút tiếp theo, tiếp theo để cốt truyện nhanh chóng lướt qua. Dù sao những tình tiết đó không ảnh hưởng đến nhiệm vụ cuối cùng
Mãi đến khi chấn thương ở cổ tay anh phát tác, thời gian huấn luyện giảm đi đáng kể, anh mới để tâm hơn đến trò [Tiên Duyên]. Rồi trong lúc nằm viện thường xuyên tiếp xúc với Tang Tiếu, Thẩm Thư Triệt mới bất giác nảy sinh cảm xúc thật.
Gia đình anh có em họ, nhưng thường ít liên lạc với nhau, và chỉ có thể gặp nhau vào mỗi dịp nghỉ lễ xuân về. Có thể nói, lần đầu tiên, từ Tang Tiếu anh mới phát hiện ra rằng có một đứa em gái là chuyện hạnh phúc nhường nào.
Tang Tiếu chẳng hay biết những suy nghĩ của Thẩm Thư Triệt. Cô nghiêm túc nhớ lại trải nghiệm mười năm trước: “Chuyện quái lạ ạ?” [Đinh…]
Cửa thang máy mở ra.
Tang Tiếu đang định ra khỏi thang máy cùng Thẩm Thư Triệt. Vừa đi hai bước, cô đột nhiên a lên rất khẽ: “Có một chuyện quái lạ đó ạ, thường lúc trò chuyện, em vẫn luôn nói chuyện rất bình thường với các anh chị, nhưng mãi đến tiết Đoan Ngọ năm em mười bảy tuổi, nhị sư tỷ đột nhiên nói giọng em đã thay đổi, sau đó là tứ sư tỷ, đại sư huynh và cả tam sư huynh nữa.”
“Mấy anh chị cứ bảo giọng em thay đổi rồi.” Tang Tiếu nghiêng đầu, rất khó hiểu: “Rõ ràng giọng em vẫn vậy mà.”
Nghe vậy, Thẩm Thư Triệt càng tin chắc phỏng đoán của mình.
Quả là Tang Tiếu vừa sinh ra đã có ý thức, nhưng trước đây khi giao tiếp, họ chỉ có thể nghe được những câu thoại cố định và giọng nói CV [2] do đội game tạo ra thôi.
[2] CV: đề cập đến các nhà cung cấp lồng tiếng nhân vật trong các tác phẩm như hoạt hình, trò chơi hoặc phim truyền hình
Đến tiết Đoan Ngọ khi Tang Tiếu mười bảy tuổi, có lẽ do độ hảo cảm giữa Tịch Ngôn Vãn và Tang Tiếu đã đạt đến ngưỡng nhất định, cho nên từng người trong số họ mới thật sự biết đến Tang Tiếu.
Về phần tiểu sư thúc, dựa vào thời gian Tang Tiếu nói để phỏng đoán, hẳn là giai đoạn thử nghiệm.
“Sư huynh, chuyện em nói có được coi là kỳ lạ không ạ?”
“Có chứ.” Trong trò chơi điện thoại, Thẩm Thư Triệt thường sử dụng động tác [xoa đầu] với Tang Tiếu. Do vậy, bây giờ anh cũng quen tay xoa đầu Tang Tiếu, giọng anh vẫn ấm và đượm ý cười, nhưng nghe kỹ sẽ phát hiện trong đó chứa chút ít hối hận và áy náy khó bề nhận ra: “Trước giờ sư huynh vẫn chưa đủ tốt với em, sau này…”
Không đợi anh nói hết nửa câu sau, cánh cửa trước mặt đột nhiên bị ai đó mở ra từ bên trong, một bóng người ngược sáng chắn ngay trước họ rồi hờ hững hỏi: “Thẩm Thư Triệt, móng vuốt của cậu đang để đâu đấy?”
Chủ nhân của giọng nói kia vừa dứt lời, đã đưa tay hất tay của Thẩm Thư Triệt ra, thậm chí còn nhớ phải cẩn thận tránh đầu Tang Tiếu. Khi lại cất giọng, anh vẫn lãnh đạm: “Ở nơi công cộng, cậu là người trưởng thành thì nên có chút tự giác đi, đừng rước phiền cho Tang Tiếu.”
Tang Tiếu ngơ ngác ngẩng lên, khi thấy mặt người đó thì cô bỗng chốc mở to đôi mắt hạnh với vẻ vừa kinh ngạc vừa vui mừng: “Không phải anh đang ở nước ngoài sao?”
Nghe ra sự ngạc nhiên và vui mừng trong câu hỏi của Tang Tiếu, Quý Kỳ Tây vừa lười biếng mỉm cười vừa quét mắt nhìn Thẩm Thư Triệt đầy cảnh giác, rồi đáp đầy hàm ý: “Nếu anh không quay lại, anh sợ công việc của mình sẽ bị cướp mất đấy.”