Anh cho rằng Tang Tiếu chỉ chuẩn bị quà cho sư môn, thân là người vừa được Tang Tiếu gọi là ngũ sư huynh chưa đến hai mươi bốn giờ đồng hồ, anh cũng có quà, vậy không phải nói rõ anh ở trong lòng Tang Tiếu… “Có chứ! Quất Tử, Miêu Miêu, Tam Thủy đều có!” Tang Tiếu nói xong, cười thẹn thùng, “Thật ra, Nguyệt Nguyệt, Đồng Đồng, Tiểu Dập, Tiểu Ngư Nhi dù sao cũng là những người bạn quen lúc đóng phim, đóng chương trình chung đều có, bạn họ lớp dự bị đại học cũng có, chẳng qua ngoài ba người Quất Tử ra, quà của những người khác vì thời gian quá ngắn nên làm khấu bình an cũng không khắc chữ kịp, chỉ có chuỗi dây kết bình an.” Quý Kỳ Tây:... Suy nghĩ “vậy không phải nói rõ anh ở trong lòng Tang Tiếu…” của anh rắc một cái là vỡ sao, để anh nhìn rõ hiện thực, không thể tiếp tục ảo tưởng nữa. Lúc Quý Kỳ Tây hỏi Tang Tiếu, Nhậm Tương đã nhanh chóng mở hộp ra, cô ấy vừa nhìn khấu bình an được làm từ ngọc cùng với kết bình an dây đỏ, nhìn kích cỡ, vừa khéo có thể đeo vừa lên cổ tay. Mắt Nhậm Tương sáng lên, “Tang Tiếu, đây là em tự làm sao?” Tuy rằng trong trò chơi, họ không ngừng nhận được quà tặng Tang Tiếu đích thân làm nhưng dẫu sao cũng không thể sánh bằng trong cuộc sống hiện thực mà họ nhìn thấy. “Vâng.” Tang Tiếu ngại ngùng gãi đầu, “Lần đầu tiên học mài ngọc, em vẫn còn hơi lạ nên làm hơi thô.” Trước lúc học, Tang Tiếu đã lên mạng học thuộc quy trình, đợi cô đích thân làm mới phát hiện ra rốt cuộc vẫn khác với chỉ xem video, sau đó Tang Tiếu phí mất bảy tám miếng ngọc mới làm ra một cái khấu bình an mà cô cảm thấy tương đối đạt chuẩn. Nghe xong, bất ngờ của Quý Lâm Xuyên khi nhận được quà cũng vơi đi một chút, anh cúi đầu nhìn tay của Tang Tiếu: “Chẳng trách có một khoảng thời gian anh nhìn thấy ngón tay em dán băng urgo, lúc em làm khấu bình an làm tay bị thương sao?” Quý Kỳ Tây cũng nhìn Tang Tiếu: “Đau không?” Bị Quý Lâm Xuyên vạch trần, Tang Tiếu vô thức giấu tay ra sau lưng, lắc đầu, “Chỉ là rách da thôi, sớm đã không đau rồi.” Tang Tiếu nói xong, cô cong mắt nhìn họ, nở nụ cười rạng rỡ, “Giao thừa vui vẻ! Sư huynh sư tỷ!” Các sư huynh, sư tỷ luôn ở cạnh em từ thế giới trước đây và thế giới tương lai. Nhóm người của Quý Lâm Xuyên cũng cười theo, “Giao thừa vui vẻ.” Tiểu sư muội Tang Tiếu. Đêm đó, sau khi về phòng, nhóm người của Quý Lâm Xuyên không hẹn mà cùng đăng ảnh tương tự trên mạng xã hội của họ. Một chiếc hộp tròn nhỏ màu đỏ, trong đó có một khấu bình an tinh xảo trên khấu bình an khắc chữ của mỗi người, ngọc thạch sáng nhuận, trong veo, sợi dây đỏ được tết cực khéo, chỉ nhìn thôi cũng làm người ta cảm thấy chất lượng không tệ. Trong lúc dân mạng đang đoán xem mấy người họ mua từ nhà nào, trong một nhóm WeChat đang hào hứng trò chuyện, phát lì xì cũng nhận được một tấm ảnh. [Cùi Bắp Có Tội Không Đúng Sao: [Ảnh.jpg]] [Sầm Sầm: Tiểu Quý Gia, Giao thừa vui vẻ! Tôi bỗng thấy hơi buồn ngủ, ngủ trước đây, sáng mai đòi lì xì của cậu đấy!] [Ông Lớn Thành Phố Kinh: Sầm Luật dưỡng sinh rồi à? Nói đi chứ, không phải cậu không thích đồ nhảm nhí loại này sao @Cùi Bắp Có Tội Không Đúng Sao.] . truyện tiên hiệp hay Quý Kỳ Tây nhìn nội dung trong nhóm, lười nhác gõ chữ trên bàn phím, [Người khác tự tay làm vòng đeo tay đấy, hơn nữa còn tự tay trao hộp vào tay tôi. các cậu nói xem sao có người lại khéo tay, tỉ mỉ như thế chứ?] Những người khác:... Họ nghe thấy khung cảnh này sai sai. [Hoàng Tử Nhỏ Trượt Tuyết: Tiểu Quý Gia, vòng tay này ai làm vậy? Giới thiệu chút đi? Tôi tìm hẹn cậu ta?] [Cùi Bắp Có Tội Không Đúng Sao: Cậu cho rằng giới thiệu cho cậu là có thể làm cho cậu sao? Xem ra nhận thức của cậu về bản thân không đủ rõ ràng.] [Hoàng Tử Nhỏ Trượt Tuyết: Không, sao có thể không rõ chứ? Cậu nói đi, bao nhiêu tiền, tôi ra gấp mười lần được chưa?!] [Cùi Bắp Có Tội Không Đúng Sao: Xin cậu đừng dùng tiền nông cạn như vậy để sỉ nhục nó, cậu biết trên nó chứa bao nhiêu tâm huyết và thời gian không? Nào nào nào, để tôi giới thiệu đàng hoàng cho các cậu, để tránh việc các cậu không biết bảo vật vô giá.] Những người khác cuối cùng cũng ý thức được chạy không thoát:... Hừmmmm, họ dường như biết được nguyên nhân vì sao Sầm Luật đột nhiên đi ngủ sớm rồi T^T. Kỳ nghỉ tết Nguyên đán kết thúc, các ngành các nghề đều đi làm lại, mà trụ sở chính của tập đoàn Trường Dực cũng nghênh đón ba người trẻ tuổi. Người trẻ tuổi đi ở giữa dáng cao hơi gầy, diện mạo điềm đạm nho nhã, làn da khá trắng, thoạt nhìn giống sinh viên phong độ trí thức. Kết quả, cậu ta mới đi đến gần bàn lễ tân đã vỗ mạnh một cái lên bàn, làm giấy tờ trên bàn đều run rẩy. Cậu ta thô lỗ nói: “Tôi muốn gặp người phụ trách sản xuất [Tiên Duyên]! Game mobile của các người có BUG!” Bàn lễ tân:... Lễ tân lễ phép mỉm cười: “Xin hỏi anh có hẹn trước không?” Nghe vậy, chàng trai cắt đầu đinh phía sau vội tiến lên hai bước, kéo Trần Thiên vỗ bàn của người ta ra, cười gật đầu: “Có hẹn trước, người phụ trách Quý.” Lại nói, người chơi bình thường căn bản không tìm thấy và hẹn trước được với người phụ trách. Nhưng trong nhà Trần Thiên có tiền cũng có chút quan hệ, tìm vài lần thật sự tìm được người phụ trách sản xuất [Tiên Duyên] của tập đoàn Trường Dực. Lễ tân ngẩn ra, hỏi lại như xác nhận: “Người phụ trách Quý?” Không phải người phụ trách Quý đã sớm không phụ trách [Tiên Duyên] à? Cô ta làm ở trong công ty cũng được bốn, năm năm rồi, ngày thường cũng nghe vài lần chuyện có liên quan đến người phụ trách Quý từ trong miệng đồng nghiệp. Trong số đó việc anh tham gia khai thác phát triển [Tiên Duyên] khi còn học đại học. Tuy Trần Thiên có diện mạo phong độ trí thức, nhưng tính tình nóng nảy. Cậu ta thấy thế, chau mày: “Người kia không ở đây à?” “Cậu tìm tôi?” Giọng nói lười biếng từ phía sau truyền đến, ba người Trần Thiên vừa quay đầu lại thì thấy một người đàn ông đeo khẩu trang màu đen hai tay đút túi đứng ở phía sau bọn họ. Vóc dáng người đàn ông này còn cao hơn người cao nhất trong nhóm là Trần Thiên một ít, thoạt nhìn khoảng 1m87. Áo lông cổ cao phối hợp với áo khoác màu tối, trong đôi mắt không bị khẩu trang che lại đầy sắc bén lạnh nhạt. Khi anh nhẹ nhàng liếc lại giống hai đầm nước lạnh đến cực điểm, trực tiếp làm Trần Thiên ngượng ngùng thu bàn tay đang chuẩn bị vỗ bàn của mình lại. Trần Thiên ho khan một tiếng: “Ở trên mạng đã nói với anh rồi, tiểu sư muội Tang Tiếu trong Kiếm Thương tông của game mobile [Tiên Duyên] các anh có BUG. Cho dù các anh mở cửa sau cho người nội bộ cũng không đến mức trắng trợn táo bạo để anh ta chen ngang chứ?” Quý Kỳ Tây dùng ánh mắt âm trầm đánh giá ba người trước mặt. Anh nghe Trần Thiên lên án thì hơi nhướng mày: “Ở trong trò chơi, cậu tên là…” Trần Thiên đầy tự hào: “Hoa Nở Trên Cầu!” Số tiền nạp lên tới bảy con số của cậu ta vào game mobile tuyệt đối có thể làm cậu ta cầm cờ đi trước một đám người chơi, làm người góp phần nuôi công ty, cậu ta kiêu ngạo! Quý Kỳ Tây sớm đoán được nên cũng không kinh ngạc. Anh khẽ hất cằm về phía thang máy ở một bên, rồi sau đó cũng mặc kệ ba người Trần Thiên, nhấc chân đi về phía thang máy, đồng thời không chút để ý nói: “Nếu các cậu nói có BUG thì lên lầu tán gẫu một chút đi.” Trần Thiên đang chờ bắt tay:... Một người chơi nạp vào bảy con số đứng ở trước mặt anh, anh không tỏ vẻ một chút à? Khi Trần Thiên âm thầm phỉ nhổ, hai bạn cùng phòng của cậu ta là Lục Dư Thanh và Hoa Tín đã túm cậu ta theo sau. Hoa Tín trộm nhìn Quý Kỳ Tây không nói một lời, cười lễ phép: “Tổng giám đốc Quý, anh ốm à? “Cảm mạo.” Thấy thế, Hoa Tín và Lục Dư Thanh cách Trần Thiên liếc nhau. Bọn họ nhạy bén cảm thấy yêu cầu của Trần Thiên không có khả năng thành công. Hoa Tín vâng chịu lý niệm lâm thời ôm chân Phật, lấy ra di động chuẩn bị tra một chút những việc cần chú ý khi đàm phán ở trang web nào đó. Kết quả mới vừa mở khóa di động thì thấy được đề cử đứng đầu Weibo. Đại khái nội dung quá mức chấn động, cũng có thể Hoa Tín quá mức chột dạ, cậu ta mới ra khỏi thang máy đã buột miệng thốt ra: “Tôi đệch! Tang Tiếu kiện anti-fans rồi!” Lục Dư Thanh kinh sợ, trước tiên mạch não lên cùng một kênh với Hoa Tín: “Tang Tiếu kiện Lão Trần à? Trần Thiên bỗng chốc bùng nổ, nhỏ giọng trách cứ: “Chúng ta còn ở bên ngoài đấy! Hai người nói bừa cái gì? Hơn nữa, tôi có mắng cô ấy ở trên Weibo à?” Nói xong, Trần Thiên trộm liếc Quý Kỳ Tây một cái, chỉ thấy Quý Kỳ Tây dựa vào trước cửa kính một gian phòng họp, cúi đầu chơi di động, nhìn dáng vẻ không nghe được ba người bọn họ nói chuyện. Trong lòng Trần Thiên thở phào nhẹ nhõm một hơi đồng thời cũng vô cùng may mắn. May mắn cậu ta có tu dưỡng làm người cơ bản, từ trước đến giờ đều nói có sách mách có chứng chuyên nghiệp soi mói Tang Tiếu, nếu không cậu ta thật sự có thể bị Tang Tiếu cầm đi g.i.ế.c gà dọa khỉ. Về phần mấy người bị kiện, miệng thối không phải một ngày hai ngày, bị kiện cũng là xứng đáng. Lúc Trần Thiên đang âm thầm may mắn, Quý Kỳ Tây không chỉ nghe được lời bọn họ nói mà còn thuận tiện xem tư liệu về phản hồi của người chơi mà người phụ trách sản xuất game đưa lại cho anh trong di động, trong đó có lưu lại WeChat của Trần Thiên. Lúc ấy Quý Kỳ Tây chưa quá chú ý. Hiện tại xâu chuỗi trước sau, lại cẩn thận nhớ lại, Wechat của Trần Thiên quả thực không một sai một số nào với WeChat chủ nhóm bị anh cướp. Quý Kỳ Tây:.. Hai lần anh đều cướp cùng một người? Không chỉ đám người Trần Thiên thấy được hot search Weibo, nghệ sĩ ở chung một tổ với Tang Tiếu cũng thấy được.