Nghe vậy, Đinh Chiêu Dương đỏ mặt, câu nệ xoa xoa bơ dính trên ngón tay: “Không giống nhau. Người đại diện của tôi mua là trái cây và cà phê ở tiệm ven đường đều có, mà người đại diện Tang Tiếu là cố ý mang bánh kem nhỏ từ tiệm Thất Mang Tinh đến.” Đinh Chiêu Dương nói xong, lại cười cười: “Hơn nữa, ngày hôm qua khi tôi mua trái cây, mọi người cũng có khen tôi.” Uông Thần:... Chó cắn Lã Động Tân, không biết lòng người tốt! Những người khác không nghe được Uông Thần khinh bỉ trong lòng, một đám đều trêu chọc Đinh Chiêu Dương. “Ha ha ha ha, lúc ấy Chiêu Dương bị khen đến độ đỏ mặt!” “Chiêu Dương quá hướng nội. Không được, về sau cậu sẽ không theo đuổi được bạn gái đâu!” “Bây giờ Chiêu Dương còn đi học mà. Chờ đến khi tốt nghiệp có khi lại hướng ngoại!” Đinh Chiêu Dương bị mọi người thay phiên trêu chọc, mặt càng đỏ hơn. Hơn nữa, khi nghe được chữ bạn gái, cậu ta theo bản năng lập tức nghĩ tới Tang Tiếu, ánh mắt cũng không tự chủ nhìn về phía Tang Tiếu. Ánh mắt đầu tiên cậu ta đã thấy Tang Tiếu ghé vào bàn, cau mày dường như đang phiền não gì đó. Tang Tiếu ăn xong hai cái bánh kem nhỏ sau đó lấy ra phong thư có đề toán Olympic ra. Cô tiếp tục cân nhắc, cân nhắc nửa ngày, vẫn không có manh mối. “Làm đề toán à?” Quý Kỳ Tây nghiêng đầu sang nhìn thấy. Ánh mắt anh hơi dừng lại trên mấy cái hàm số biến thiên rồi một lần nữa nhìn về phía Tang Tiếu: “Để Quất Tử mua cho em mua mấy quyển bài tập toán xem trước đã.” Toán Olympic khác với toán bình thường. Huống chi, trong lúc Tang Tiếu đọc sách, anh cũng có thể xung phong nhận việc làm thầy phụ đạo. Chờ xem xong sách lại làm được đề, Tang Tiếu có thể dán thêm mấy ngôi sao nhỏ lên kim tự tháp. Anh gần như đã đoán trước được dáng vẻ Tang Tiếu cười khanh khách nhìn kim tự tháp. Tang Tiếu buông tiếng thở dài: “Mấy quyển có lẽ không được.” Nói xong, cô buồn rầu xoa xoa huyệt Thái Dương, giọng nói luôn thanh thúy lại thêm chút phiền muộn hiếm thấy: “Em cảm thấy toán học quả thực là môn em cùi bắp nhất trong tất cả các môn, còn cùi bắp hơn cả bói toán. Lần trước thi vào khoa dự bị đại học của học viện Hàng Không, em học hết đề trong phạm vi giáo viên cho. Sau đó thành tích cũng không quá tốt, đều dựa vào các môn khác kéo điểm.” Thương Mạt nghe thấy Tang Tiếu nói, vội xua tay: “Tang Tiếu, cậu bói toán không cùi bắp đâu. Không ít người trên mạng đều muốn tìm cậu bói cho đấy.” Nói đến, khoảng thời gian trước, Thương Mạt cũng dùng tài khoản phụ nhắn tin cho Tang Tiếu vài lần trên Weibo, đều không ngoại lệ không được trả lời. Nhưng cô cũng không từ bỏ, vẫn từng ngày kiên trì không ngừng lấy tài khoản phụ điểm danh trong siêu topic của Tang Tiếu. Ai bảo cô tận mắt nhìn thấy nửa tháng sau khi kết thúc phát sóng trực tiếp [Nhật ký quan sát cuộc sống độc thân], Tang Tiếu chọn một cư dân mạng điểm danh đủ 365 ngày giúp người đó bói Tarot một lần. Hơn nữa từ phản hồi tiếp đó của người kia không khó để nhìn ra kết quả bói toán của Tang Tiếu cực kỳ cực kỳ chuẩn! Người trong giới thường nói giỡn lúc riêng tư rằng nếu Tang Tiếu có ngày không làm nghệ sĩ nữa thì ở Weibo bày quán bói toán cũng có thể kiếm được đầy tiền. Tang Tiếu vẫn nhíu đôi lông mày nhỏ: “Nhưng toán học khác cái này.” Quý Kỳ Tây xem biểu tình Tang Tiếu nói chuyện, không giống dáng vẻ có hứng thú với số học thì không khỏi tò mò hỏi: “Sao em đột nhiên lại làm đề toán?” “Trong thư có…” “Tang Tiếu, em/chị gặp phải chuyện gì à?” Âm thanh của hai người gần như đồng thời vang lên. Tang Tiếu nghiêng đầu nhìn lại, thấy được Đinh Chiêu Dương và Uông Thần đi theo sau Đinh Chiêu Dương. Tang Tiếu nghe vậy thì gật gật đầu: “Đang tính đề toán nhưng bị làm khó rồi.” “Hóa ra chị cảm thấy hứng thú với số học?” Vốn dĩ, trước đó Đinh Chiêu Dương vì lời nói của Quý Kỳ Tây mà lòng tin bị mất. Nhưng sau khi cậu ta bị những người khác trêu chọc, thì tạm nhặt được lại lòng tin: “Nếu không em giúp chị xem nhé? Lúc em học cấp ba có thể đạt 120-130 điểm toán đó.” Lúc học cấp ba, Đinh Chiêu Dương học các môn đều như nhau, chỉ có toán học coi như không tồi. Cho nên, vừa thấy Tang Tiếu có hứng thú với số học, lòng tự tin của cậu ta lại lần nữa tăng lên. Tang Tiếu đẩy giấy về phía trước: “Được đó. Cậu muốn chụp ảnh giống Mạt Mạt à?” “Chụp đi.” Đinh Chiêu Dương lấy di động ra, còn chưa thấy rõ đề đã hỏi Tang Tiếu trước: “Đây là đề cấp hai hay cấp ba?” Tang Tiếu xoa nhẹ mũi: “Lớp ba tiểu học.” Đinh Chiêu Dương:... Thương Mạt:??? Đây không phải đề toán Olympic cấp hai à?! Sao lại là đề của năm ba tiểu học được??? Qua lúc lâu, Đinh Chiêu Dương xấu hổ bổ sung: “Bây giờ... có vài học sinh tiểu học học đề toán đúng là không đơn giản. Như suy nghĩ đột nhiên thay đổi, với bạn nhỏ học tiểu học có lẽ không khó, với người lớn thì lại rất khó.” Tang Tiếu đồng ý: “Cậu nói đúng, đứa nhóc học lớp ba đã làm ra rồi.” Đinh Chiêu Dương chụp xong, do dự tại chỗ trong chốc lát: “Tang Tiếu, hai chúng ta thêm Wechat đi, chờ em làm xong lại gửi sang Wechat cho chị.” Hai người vừa quen nhau mấy ngày, Wechat đúng là chưa thêm. Quý Kỳ Tây thờ ơ lạnh nhạt nhìn hai người thêm bạn Wechat, trong lòng nhẹ chậc một tiếng. Anh hy vọng Tang Tiếu có thể nói được làm được, thật sự có thể để anh làm tiêu chuẩn thấp nhất. Giờ này phút này, anh đột nhiên hiểu được nguyên nhân khoảng thời gian trước Tịch Ngôn Vãn và Nhậm Tương ngàn phòng vạn phòng với anh. Hiện tại anh nhìn Đinh Chiêu Dương rất có mục đích, lòng bàn tay cũng có chút ngứa, hận không thể trực tiếp quăng người ra ngoài. Chờ Đinh Chiêu Dương rời đi, Quý Kỳ Tây đặt tay lên bàn nhẹ gõ vài cái. Thấy Tang Tiếu nhìn sang, anh không khỏi cong môi, cười đến giống khoe khoang lại không giống khoe khoang: “Anh vừa tính nhẩm một chút, ba đề đại khái đều giải ra rồi, nói cho em nghe nghe nhé?” Đôi mắt Tang Tiếu lập tức tỏa sáng: “Thật á?!” Quý Kỳ Tây nhướn mày: “Anh từng lừa em à?” Tang Tiếu lắc đầu: “Không có.” “Sao lại không được.” Quý Kỳ Tây duỗi tay cầm tờ giấy, rồi sau đó lấy bút trong tay Tang Tiếu, giọng rất nhẹ rất có kiên nhẫn như thầy giáo giảng bài cho học sinh trên lớp: “Đầu tiên, chúng ta học trước mấy công thức cơ sở, thuận tiện giảng cho em ý nghĩa của chúng.” Tang Tiếu chăm chú nghe, không khỏi dịch ghế lại gần Quý Kỳ Tây. Chờ cô nghe được rõ giọng của Quý Kỳ Tây thì mới tiếp tục nghiêm túc nghe. Thấy động tác của Tang Tiếu, Quý Kỳ Tây viết không chậm lại nhưng khóe môi lại hơi nhếch lên. Khụ, anh cần phải rụt rè. Thương Mạt nhìn xong, mặt lộ vẻ khó hiểu. Cô kéo tay áo Dương Thiều Quang, nhỏ giọng hỏi: “Nếu người đại diện của Tang Tiếu có thể tính ra thì trước đó cần gì nói mua mấy quyển sách cho Tang Tiếu học? Hơn nữa anh làm gì mà không tính ra trước khi Chiêu Dương chụp ảnh?”