Phản Xuyên Vào Showbiz, Ta Cầm Nhầm Kịch Bản ''Hay Ra Vẻ''

Chương 370



Bởi vậy có thể thấy được, chỉ cần các nghệ sĩ hy vọng có thể có cảnh quay, bọn họ cũng không thể từ chối nhân viên quay phim lên xe, kết quả, trong các nghệ sĩ xuất hiện một kiểu khác.
Trong mắt Tang Tiếu, làm một chúa ra vẻ đủ tiêu chuẩn thì có thể thiện lương mà để người khác nhờ không sao? Đương nhiên là không thể! Không chỉ không thể mà phải bóc lột tàn nhẫn!
“Các anh có lên xe không?” Tang Tiếu tao nhã chặn trước cửa xe, ánh mắt vô tội: “2000 tệ đắt lắm sao? Cũng không quá đắt mà, không gian trong xe vô cùng nhỏ hẹp, tôi và người lạ ở cùng một buồng, hít thở không khí giống nhau, thân thể sẽ không thoải mái lắm, cực kỳ không thoải mái.”
Những người khác: …
Cô quả thật đã phát huy hình tượng mềm mại ra vẻ vô cùng tinh tế đó!
[Chỉ số ra vẻ: 5367/ 9999]
Tịch Ngôn Vãn thấy Tang Tiếu nói đến mức nhân viên công tác muốn trầm cảm thì không khỏi cười cười, đi ra hòa giải: “Tang Tiếu, hai ngàn tệ thật sự hơi đắt, chúng ta lấy rẻ một chút.”
“Đắt à?” Tang Tiếu vô cùng tin tưởng Tịch Ngôn Vãn, nghe vậy thì không nói hai lời, một lần nữa chào giá: “Một ngàn chín trăm chín mươi chín tệ, cảm ơn hân hạnh chiếu cố ~”
Nhân viên công tác: …
Bọn họ không làm nữa! Bọn họ không quay nữa!
Trong lòng ê-kíp chương trình lại ước mở cửa sau cho Tịch Ngôn Vãn, cũng không thể nào đưa 1.999 tệ cho Tang Tiếu ngay trước mặt cả cõi mạng được, cho nên trước khi xuất phát, bọn họ đã bàn về giá xong, 200 tệ/người, ê-kíp chương trình để hai nhân viên quay phim lên xe.
Tang Tiếu vừa mới lên xe là đi thẳng đến vị trí phòng ăn của xe RV, một khắc sau, mắt hạnh vụt sáng lên: “Sư tỷ! Trong phòng ăn có đồ ăn!”
Ba quả táo đỏ chói, bảy thùng mì tôm vị khác nhau và một thùng nước khoáng.
Tịch Ngôn Vãn đếm đồ trong ngăn tủ xong, liếc mắt nhìn nhân viên công tác, cười nhạt: “Quý ê-kíp chương trình, quả thật là keo kiệt trắng trợn mà.”
Nhân viên công tác nhỏ giọng trả lời: “Trong xe thương vụ có bốn thùng mì tôm, hai chai nước khoáng, xe điện chỉ có trong giỏ xe phía trước có một chai nước khoáng.”
Tịch Ngôn Vãn: …
Cư dân mạng: …
Nếu như vừa rồi Tang Tiếu và Tịch Ngôn Vãn vì tiết kiệm mà chọn xe điện, vậy thì thật sự là nghèo càng thêm nghèo.
“Một thùng có hai mươi bốn chai nước, mười lăm ngày tới không cần lo về nước uống.” Tịch Ngôn Vãn lấy ra một quả táo từ trong dĩa, nghiêng đầu hỏi Tang Tiếu: “Ăn táo không?”
Tang Tiếu do dự mà liếc nhìn quả táo: “Chỉ có ba quả táo…”
Tịch Ngôn Vãn vừa nhìn thấy dáng vẻ mím môi của Tang Tiếu thì lập tức có được đáp án, chị ấy rửa qua loa quả táo một phen, sau đó tìm d.a.o gọt trái cây: “Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, hơn nữa chị ở đây, có thể để em bị đói à? Cứ yên tâm mạnh dạn ăn!”
Nghe vậy, Tang Tiếu nhớ tới ở thế giới trước kia Tịch Ngôn Vãn không gì không làm được, lập tức không lo lắng nữa, đắc ý ngồi xuống ăn táo.
Khi ba nhóm khách mời ở trên đường tìm kiếm người có tay nghề lâu năm, phòng livestream chính sẽ phát sóng xen kẽ mỗi nhóm từ mười đến mười lăm phút, xem tới xem lui đãi ngộ của ba nhóm, cư dân mạng phải thừa nhận rằng, 200 tệ mà Tang Tiếu tiêu quá đáng giá!
Đầu tiên, Tang Tiếu dựa vào xe RV vừa đi vừa về tốn 200 tệ, một lần nữa kiếm được 400 tệ, bỏ ra kiếm vào lời được 200 tệ, tiếp theo đó, ngồi xe RV thật sự thoải mái hơn xe điện!
Khi nhóm thứ hai đi xe điện trong gió thì Tang Tiếu và Tịch Ngôn Vãn nằm trên ghế sô pha tìm kiếm tài liệu về nhuộm hương phong, khi nhóm thứ hai gian nan chạy lên sườn núi, Tang Tiếu và Tịch Ngôn Vãn thong dong ăn mì tôm, lúc nhóm thứ hai vô cùng mệt, đầu đầy mồ hôi, Tang Tiếu và Tịch Ngôn Vãn dựa vào nhau nằm trên giường ngủ trưa. Tang Tiếu ngọ nguậy một hồi thì rúc cả người vào trong lòng Tịch Ngôn Vãn.
[A a a a a a! Tôi cũng muốn ôm Ngôn Vãn QAQ!]
[Tang Tiếu tâm cơ quá! Chẳng trách lại đề nghị ngủ trưa, chỉ nghĩa tới việc rúc vào lòng Ngôn Vãn!]
[Tang Tiếu thơm thơm mềm mềm ai mà không muốn ôm chứ! Người nói Tang Tiếu tâm cơ có thể mở to mắt ra nhìn không, nhìn xem Tịch Ngôn Vãn ôm Tang Tiếu chặt tới mức nào!]
Trong lúc người hâm mộ của hai bên làm tổn thương lẫn nhau thì đoàn người Tang Tiếu đã tới đích sau hai tiếng đồng hồ, ở trong thôn dưới một thị trấn nhỏ vào đó của thành phố Tiêu.
Đập vào mắt là núi xanh cỏ xanh, đồng ruộng dòng suối, rừng lá phong rậm rạp, cảnh đẹp non nước điền viên trong nhân gian, không giống với sự huyên náo của đô thị phồn hoa, trong thôn yên tĩnh điềm nhiên, cư dân mạng chỉ nhìn cảnh đẹp trong màn hình livestream, tựa như đã ngửi thấy không khí trong lành mát mẻ.
Tang Tiếu và Tịch Ngôn Vãn rất không khách sáo mà bỏ bảy thùng mì tôm, hai mươi mấy chai nước khoáng và hai quả táo còn lại vào trong vali, rõ ràng là không định để lại một cái gì cho ê-kíp chương trình.
Trước khi xuống xe, Tang Tiếu luyến tiếc mà nhìn xe RV: “Tạm biệt, Tiểu Bạch, mười lăm ngày sau hai chúng ta gặp lại.”
Người dẫn đường mà ê-kíp chương trình mời tới đã sớm chờ ở trước xe, anh ta mặc trang phục dân tộc thiểu số áo vải rộng rãi màu chàm, trên vạt áo và ống tay áo có hoa văn màu trắng.
Tướng mạo anh ta thanh tú, khi cười lên cũng có chút tinh nghịch: “Lão tiền bối có thể dạy nhóm các bạn nhuộm hương phong đang ở trong thôn, tôi đưa các bạn đi gặp bà ấy.”
Tang Tiếu giơ tay lên, trông mong nhìn người hướng dẫn: “Trong thôn các anh có chỗ ở không?”
“Có.” Người dẫn đường và ê-kíp chương trình đã bàn chuyện hợp tác từ lâu, thấy Tang Tiếu hỏi thì lập tức gật đầu: “Nhưng nhà ở trong thôn đều phải trả tiền, có căn hai mươi tệ một đêm cũng có căn năm mươi tệ một đêm.”
Thấy thế, cư dân mạng trong phòng livestream không khỏi spam.
[Tôi có một suy đoán không hay lắm.]
[Tôi cũng có.]
[Xem ra ê-kíp chương trình không làm người rồi.]
Mười phút sau, người dẫn đường mang theo Tang Tiếu và Tịch Ngôn Vãn đến căn nhà thứ nhất, nhưng mà vừa đứng bên ngoài cửa, Tang Tiếu đã dừng bước chân lại, đôi mắt hạnh hơi trợn tròn, cô trừng mắt nhìn căn nhà tranh thiếu mất nửa cái nóc nhà, không thể tin được nói: “Nó một đêm hai mươi tệ?!”
Bị Tang Tiếu hỏi, vẻ mặt người dẫn đường có chút không được tự nhiên, anh ta nhỏ giọng giải thích: “Nó một đêm năm mươi tệ.”
Tang Tiếu:?
Tịch Ngôn Vãn:??
Cư dân mạng:???
Tịch Ngôn Vãn lại một lần nữa hối hận vì sau khi nhìn thấy nội dung chương trình chị ấy đã sảng khoái đồng ý với ê-kíp, từ đó bị ê-kíp chương trình hố hết lần này đến lần khác, căn nhà tranh rách trước mắt so với căn nhà thôn dân khi bọn họ quay “Hành động ưng đen” còn tồi tệ, cũ kỹ, lung lay sắp đổ hơn!
“Căn nhà một đêm hai mươi tệ ở bên kia.” Người dẫn đường chỉ về phía một căn nhà kho nhỏ cùng loại với chuồng bò ở bên phải: “Trong đó đều có giường và bàn, chắn gió tránh mưa cũng được.”
Trước khi phòng livestream chiếu xen kẽ với hai nhóm trước, phần bình luận màn hình của nhóm Tang Tiếu và Tịch Ngôn Vãn vẫn thảo luận xem cuộc sống mười lăm ngày của hai người sẽ làm như thế nào, chuồng bò một đêm 20 tệ, quả thật không giống nơi mà con người có thể ở.
Tịch Ngôn Vãn một lần nữa hỏi người dẫn đường: “Trong thôn có cách kiếm tiền không?”