Phản Xuyên Vào Showbiz, Ta Cầm Nhầm Kịch Bản ''Hay Ra Vẻ''

Chương 378



“Con đương nhiên là thông minh rồi! Nếu không thông minh sao có thể nhìn ra công thức hương phổ được vẽ theo quá trình biến hóa của các vì sao chứ?” Bà Long trả lời xong, dè dặt xoa tay vào áo rồi khẽ hỏi: “Người khác mà con nói là chỉ ai vậy? Là khán giả sau khi chương trình phát sóng hả? Thật ra bà luôn muốn hỏi sau khi chương trình phát sóng thì có bao nhiêu khán giả xem vậy? Có phải tới mấy trăm mấy nghìn người xem được nhuộm phong hương không?”
Tang Tiếu nhìn quanh, nhanh chóng khóa mắt tại máy quay trong phòng, đoán chừng có nhân viên trong phòng đạo diễn, và chỉ số ra vẻ ban nãy cũng do nhân viên đó đưa cho.
Vừa nghe bà Long hỏi, cô vội ho khẽ: “Mấy trăm mấy nghìn ạ? Bà Long ơi, nội tự tin lên, chúng ta thêm chục triệu ở phía sau nữa đi ạ!”
Nhân viên:...
Họ còn không dám tự tin vậy đâu QAQ.
Cô nói có hàng chục triệu người xem thì thật sự có hàng chục triệu người xem à, ai tin nổi! Tang Tiếu ăn to nói lớn thế, thậm chí còn không đỏ mặt nữa kìa!
[Chỉ số ra vẻ: 5392/9999]
Ye!
Tang Tiếu thầm điên cuồng vỗ tay, mới sáng tinh mơ đã kiếm được hai điểm ra vẻ rồi!
Bà Long cũng tròn xoe mắt, hỏi ngược lại một cách khó thể tin: “Mấy, mấy triệu... Mấy, mấy chục triệu? Ấy dà! Thực sự sẽ có nhiều người xem vậy luôn hả con?”
“Có chứ ạ.” Tang Tiếu được hai chỉ số ra vẻ khích lệ nên càng ăn nói tự tin: “Sau khi chương trình phát sóng, thật sự có nhiều người xem lắm đấy ạ. Tụi con quay lại rồi đăng lên nền tảng, đến lúc đó con sẽ tuyên truyền giúp bà nha, không chừng cũng có thể có mấy trăm triệu đó ạ!”
[Chỉ số ra vẻ: 5393/9999]
[Chỉ số ra vẻ: 5394/9999]
Tang Tiếu mím môi, cực kỳ chột dạ. Muốn cho hàng chục triệu người xem, nếu cố gắng cũng có thể làm được. Mấy trăm triệu, trừ khi đưa nghề này lên sân khấu chương trình cuối năm thì may ra.
“Mấy trăm triệu?!” Bà Long hoảng hồn đến mức suýt làm đổ các dụng cụ nấu nướng của mình, vội đưa tay giữ chúng lại. Rồi sau đó bà tha thiết nhìn Tang Tiếu, sâu trong mắt ánh lên mong đợi mà chính bà cũng chưa phát hiện ra: “Con quay xong là sẽ có mấy trăm triệu người xem được à?!”
Tang Tiếu không biến sắc, đáp rất tự tin: “Được ạ!”
Dù sao bà Long cũng không quy định thời gian, vậy nên sau một năm, hai năm, ba năm hay vài chục năm, chắc sẽ có mấy trăm triệu người xem được video thôi!
Tâm trạng bà Long phấn khích, nếp nhăn trên mặt cũng hằn sâu hơn: “Vậy con mau quay đi, bà sẽ nói hết những điều cần chú ý cho con nghe, mấy trăm triệu người có thể xem được lận nha, hẳn trong số đó có thể có nhiều người học được nhỉ.” .
||||| Truyện đề cử: Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
Hồi đó ở lớp trên thị trấn, trong ba bốn mươi người có thể có bốn năm người học được. Hiện giờ, tận mấy triệu người xem, chẳng phải là có thể có mấy chục triệu người học được sao?
Ái chà.
Bà Long cảm thấy đây là lần đầu tiên bà quyết định nhanh như vậy.
Bà Long vừa nói xong, lập tức căng thẳng, tay đặt ở đâu cũng cảm thấy không đúng, chốc chốc đưa tay sờ vào áo, chốc lại đưa tay sờ tóc. Thấy Tang Tiếu đã lấy điện thoại di động và giá đỡ tới, bà hỏi với vẻ không được tự nhiên: “Bà bây giờ trông được không con?” Tang Tiếu nghiêm túc quan sát bà Long, mắt hạnh chợt sáng lên: “Bà Long, để con cài tóc giúp bà nha?”
Nghe vậy, bà Long mừng rỡ gật đầu, tỏ ra phấn chấn như trẻ con: “Được quá, được quá.”
Kỹ năng buộc tóc của Tang Tiếu không phải rất tốt, nhưng ít ra cô đã tự búi tóc cho mình hơn mười năm qua. Chẳng bao lâu, Tang Tiếu cầm một chiếc đũa màu, phát huy khả năng của mình, dễ dàng buộc mái tóc bạch kim của bà Long lên.
Trong lúc Tang Tiếu cài tóc, bà Long cũng thu dọn bàn bếp lại cho nó trông sạch sẽ hơn. Kế đến, bà ngồi đoan trang, cố gắng để điện thoại mà Tang Tiếu đặt ở một bên quay được vẻ tao nhã và xinh đẹp nhất của bà.
Phụ nữ, dù già hay trẻ đều thích đẹp cả.
Trong phòng đạo diễn, nhân viên xem toàn bộ quá trình, rồi không còn buồn ngủ nữa, mà tâm trạng đ.â.m ra hơi phức tạp. Anh ta ngờ rằng máy quay được thiết lập trong bếp của ê kíp bằng cách nào đó đã trở nên vô hình rồi.
Nếu không tại sao sáng sớm bà Long vừa nhìn thấy máy quay của ê kíp chương trình luôn rất tự nhiên. Thế mà, bây giờ nhìn thấy Tang Tiếu dùng camera điện thoại bà lại căng thẳng chứ? Tóc nhất định phải buộc gọn gàng lại, bàn nhất định phải được dọn dẹp lại. Toàn là máy quay cả mà, bà không thể trọng bên này xem nhẹ bên kia quá thế được!
Trong khi nhân viên đang thầm sỉ vả, Tịch Ngôn Vãn tỉnh giấc. Chị vừa ra tới đã thấy Tang Tiếu đang ở đó cẩn thận học tập cách rang nấu nhựa cây phong.
Sắc trời hửng sáng, ánh nắng ban mai nhàn nhạt rọi nghiêng xuống, rải rác vẩy lên Tang Tiếu như tụ thành một tầng hào quang dìu dịu, trông vô cùng ấm áp.
Gương mặt Tịch Ngôn Vãn trở nên dịu dàng, sau khi ngắm nghía vài lần, chị bèn rút một bó mì sợi chuẩn bị nấu mì cải cho mọi người.
Chưa đầy mười phút, video học tập của Tang Tiếu và bà Long đã được quay xong, và mì cải của Tịch Ngôn Vãn cũng hoàn tất.
“Thơm quá đi! Cảm ơn sư tỷ!”
Tang Tiếu ôm Tịch Ngôn Vãn, hôn một cái thật kêu lên gò má Tịch Ngôn Vãn, âm cuối kèm theo chút ít làm nũng: “Sư tỷ vất vả rồi ạ.”
“Nấu mì thôi mà, vất vả thế nào được chứ.” Tịch Ngôn Vãn khiêm tốn đồng thời cũng thầm thấy may mắn, may là tay nghề nấu mì cải của chị không tồi, không đến nổi bị lộ tẩy trước mặt Tang Tiếu. Chị nghiêng đầu hỏi bà Long: “Ông Ba đâu ạ? Không ở nhà hả bà?”
Bà Long thu dọn xong nhựa phong hương, thoáng nhìn ra ngoài cửa sổ: “Ổng ra ruộng làm việc, chắc cũng sắp về rồi.”
Hôm nay vì quay video nên mới nấu lâu hơn một chút, chứ ngày thường bà Long nấu nhựa cây phong xong có thể còn sót lại chút thời gian làm vài món ăn sáng đơn giản, chờ bạn già làm ruộng về rồi hai người sẽ ăn cùng nhau.
Bà Long vừa dứt lời thì trong sân có âm thanh nhỏ vang lên. Tang Tiếu ghé đầu ra nhìn thử, chợt thấy ông Ba đã về cùng đạo diễn Hướng.
Đạo diễn Hướng hừng hực hăng hái, mặt mày hớn hở, còn chưa vào tới nhà mà tiếng đã vang vọng vào trong: “Bà Ba ơi! Tin vui nè! Nghe nói có sếp bự nào đó muốn tới trấn trên thăm thú đấy. Ông ấy có thể cũng sẽ ghé thăm hội chợ thủ công buổi chiều nữa, trấn chúng ta có hi vọng chuẩn bị xây dựng lại chợ hợp tác xã thủ công mỹ nghệ rồi!”
Tang Tiếu nhìn anh ta, thoạt tiên hỏi: “Anh ăn cơm chưa?!”
Đạo diễn Hướng vừa sờ bụng: “Tôi…”
Tang Tiếu chỉ vào tô trên bàn trước mặt: “Bọn tôi chỉ làm bốn tô mì cải thôi!”
Đạo diễn Hướng:...
[Chỉ số ra vẻ: 5395/9999]