Không thể khinh thường ong mật trong thế giới tu tiên được, bởi một cây kim ở đuôi của nó có thể độc c.h.ế.t một người. Tang Tiếu đã liều mạng chạy như bay mà vẫn bị chích ba, bốn mươi nhát. Tay và mặt đều bị sưng, mí mắt cũng phù lên không thể tưởng tượng nổi. May thay trong n.g.ự.c Tang Tiếu có một bình thuốc giải độc do Nhậm Tương chế ra, nếu không có lẽ cô sẽ không thể thấy được ánh mặt trời ngày mai mất. Tang Tiếu nghe tiếng kêu ong ong ong, hoảng hốt đến mức trái tim đập lên thình thịch. Thấy ong mật vẫn cứ bay lượn không chịu rời đi, cô suýt nữa đã bật khóc, vừa cầu cứu gần như là thì thào: “Sư, sư tỷ QAQ.” “Đừng sợ, đừng sợ.” Vừa thấy ong mật, Tịch Ngôn Vãn đã vội vã chạy tới, vừa dịu giọng trấn an Tang Tiếu, vừa dùng một chiếc lá to cẩn thận tách Tang Tiếu với ong mật ra: “Tang Tiếu, động tác nhẹ thôi, đừng quấy nhiễu chúng.” Tang Tiếu vừa nghe thấy giọng của Tịch Ngôn Vãn, bỗng chốc như tìm được người đáng tin cậy, nước mắt rưng rưng chực trào cũng bị nuốt ngược vào trong. Cô lí nhí đáp: “Dạ.” Trong số cư dân mạng, ngoài một vài người hâm mộ thật lòng thật dạ lo lắng cho Tang Tiếu ra, thì những người khác chẳng quan tâm đến bầu không khí căng thẳng tại đó, mà tất cả chỉ muốn ôm bụng cười to cho thỏa thôi. [Tang Tiếu: Quấy nhiễu? Không, em cũng chỉ thổi một bài dưới tổ ong của bọn chúng thôi mà, sao lại nói là quấy nhiễu chứ ạ?!] [Ha ha ha ha ha, Tang Tiếu tìm vị trí tuyệt vời nhỉ, cái chỗ rộng thế mà Tang Tiếu lại cứ đứng dưới tổ ong làm gì! Phục bà Tang Tiếu không đỡ nổi luôn!] [Ong mật: Tới cũng tới rồi, thổi thêm bài nghe chơi coi~] [Ong mật: Chúng tôi múa không kém gì lũ bướm đâu nhé, ai múa mà chả được hả?] Nếu Tang Tiếu không gây hại gì cho ong mật thì ong mật cũng rất ít khi chủ động làm tổn thương Tang Tiếu. Vậy nên, khi Tịch Ngôn Vãn nhẹ nhàng vung tay, ba con ong mật nhỏ lập tức kết bạn bay về lại tổ ong. Giữa lúc đó, Tang Tiếu cảm thấy như thể mình nảy sinh ảo giác, rằng dường như cô nhìn thấy có một con ong mật nhỏ không chịu đi mà cứ quay đầu bay về phía cô, rồi sau đó bị ong mật hai bên đẩy về. Tang Tiếu: QAQ. “Ha ha ha ha ha ha!” Thấy mối nguy đã được xóa bỏ, đạo diễn Hướng cũng không kìm nổi nữa, điên cuồng cười sằng sặc: “Cô đúng thật là tìm đường c.h.ế.t mà ha ha ha ha, thổi nhạc dưới tổ ong, cô nói người ta múa một điệu có thể khiến bướm chủ động tìm tới, còn cô sao lại có thể dụ ong mật ra thế hả?” Tang Tiếu cúi đầu ủ rũ theo sát Tịch Ngôn Vãn, lòng còn đang hãi hùng. Tuy vậy, nghe đạo diễn Hướng cười nhạo, Tang Tiếu sợ mấy cũng vẫn nhớ là một người thích ra vẻ đúng chuẩn thì cô không thể ngoan ngoãn để người khác giễu cợt được. Thế nên, cô hất hàm với vẻ dù yếu cũng phải ra gió một phen: “Tôi có thể dụ chúng ra cũng gọi là có bản lĩnh rồi, anh có được không?! Nói cách khác, một mình tôi thổi thì so về số lượng cũng thua nhóm người đang múa bên dưới mà, và dĩ nhiên là không thu hút bướm đến được. Anh tìm một nhóm người đến thổi lá với tôi xem, tôi sẽ hút bướm đến cho anh coi!” [Chỉ số ra vẻ: 5398/9999] Đạo diễn Hướng lắc đầu lia lịa: “Cô thôi đi, tìm một nhóm người tới thổi lá với cô đó hả, không biết có dụ được bướm tới không, mà biết đâu đại quân ong mật đã sớm chấn chỉnh đội hình đang chuẩn bị sẵn sàng thì có.” Tang Tiếu:... “Uầy.” Tang Tiếu không đoái hoài đến đạo diễn Hướng nữa, ỉu xìu lấy nhựa từ cây phong. Tịch Ngôn Vãn lo lắng: “Sợ không em? Đợi quay xong chương trình, về Bắc Kinh, chị sẽ cho người mua hơn vài chục, vài trăm loại mật ong để chúng ta uống dần?” Tang Tiếu sợ ong mật, vậy họ sẽ uống mật ong do chính bọn chúng tạo ra cho biết! Cư dân mạng:... Cách này vừa đơn giản vừa thô bạo đến mức đáng để người ta mơ ước. Trong khi người ta ao ước có thể hưởng thụ được anh đào miễn phí [1] thì Tang Tiếu đã được tận hưởng mật ong miễn phí rồi. [1] Từ mạng, đề cập đến thực tế là thu nhập cá nhân của một người tương đối đáng kể và họ có thể mua anh đào tùy thích. Đây được xem như là thu nhập tiêu chuẩn cho mọi người. “Không sợ ạ.” Tang Tiếu lắc đầu, tuy mặt ủ mày chau nhưng trong đầu lại đang điên cuồng lật xem sổ tay chỉ cách ra vẻ đã đóng đầy bụi bặm do hệ thống đưa cho: “Em đang nhớ lại ạ.” Ban nãy ông Ba cũng phải bật cười bởi hành động của Tang Tiếu, nghe vậy, bèn hỏi lại: “Con nhớ lại lúc đối diện với ong mật à?” Tang Tiếu cất vẻ sầu khổ trên mặt, thay vào đó ra chiều bí hiểm: “Con đang nhớ lại mùi vị của thất bại ạ.” Không đợi ông Ba hỏi tiếp, Tang Tiếu phối hợp bổ sung: “Kể từ khi ‘Kỳ nghỉ thân yêu’ kết thúc, dường như đây là lần đầu tiên con hiểu được thế nào là thất bại!” Cuộc sống thất bại từng bị người khác đè đầu giẫm đạp ngày đêm như thể đã trở thành đời trước từ kiếp nào. Vào lúc này, Tang Tiếu mới giật mình rằng sau khi cô tới thế giới tương lai chỉ dám mạnh miệng nói, còn thất bại, cho đến nay, dẫu có cũng chỉ mới một lần. Tang Tiếu ngẩng đầu nhìn trời, rất có phong thái của Độc Cô Cầu Bại đang nhìn xa xăm, nói bằng giọng điệu mà trong mắt người khác có lẽ cực kỳ gợi đòn: “Mùi vị thất bại, khiến người ta bồi hồi quá!” Ông Ba và đạo diễn Hướng:... Cư dân mạng:... [Chỉ số ra vẻ: 5399/9999] [Chỉ số ra vẻ: 5400/9999] Yay! Trong bụng Tang Tiếu điên cuồng vỗ tay, thắng lợi ngay trước mắt rồi nè! [Tang Tiếu nói xạo! Lần trước trong “Bé ơi, đến đây nào!” Tang Tiếu cũng thất bại khi dạy bọn Kim Bảo nặn đất sét mà, nghiêm túc mà nói bây giờ đã là lần thất bại thứ hai rồi!] [Tui đoán nha, dựa theo tính cách của Tang Tiếu, có lẽ cô ấy nghĩ bọn Kim Bảo không học nổi, do các em ấy quá cùi mía or không chăm chỉ học.] [Người đẹp lầu trên ơi, tui cảm thấy suy đoán của bạn chuẩn không cần chỉnh nè.] [Cho tui nói một câu đê, dù Tang Tiếu ra vẻ Độc Cô Cầu Bại rất đáng đánh đòn, nhưng lần nào Tang Tiếu bạo mồm thì hình như cô ấy luôn làm được nhỉ? Bẻ ngô, đoán mật mã..., tính ra, cổ mới bị lật kèo vụ bươm bướm này thôi á.] [Bươm bướm: Một vị vua chân chính (đầu chó).] Tới gần trưa, việc lấy nhựa phong của đoàn người Tang Tiếu cũng đến giai đoạn cuối. Khi về đến nhà, ông Ba và đạo diễn Hướng thu dọn lại thành quả chiến đấu buổi trưa; Tang Tiếu và Tịch Ngôn Vãn phân công hợp tác cùng nấu cơm trưa; còn bà Long đang chuẩn bị cầm tượng gỗ chim tước và món ăn cây nhà lá vườn ra chợ để chiều bán. Tang Tiếu nấu đồ ăn xong, ra ngoài thấy đống đồ được gom dưới đất, bèn kinh ngạc hỏi bà Long: “Nhà mình không bán sản phẩm được nhuộm từ cây phong ạ?” Bà Long lắc đầu: “Ra chợ bán không được giá đâu, lần trước có người bán tranh thêu đuôi ngựa trên chợ, giá tiền không được cao mấy. Dù gì, bây giờ thêu bằng máy nhiều, với lại mua trên mạng cũng tiện, đa số người ta tới chợ chỉ để xem cho vui thôi con à.”