Phản Xuyên Vào Showbiz, Ta Cầm Nhầm Kịch Bản ''Hay Ra Vẻ''

Chương 390



Rất nhiều rất nhiều vô cùng nhiều???
Bầu gánh hoảng sợ khi nghe ba từ “nhiều”. Ông vội vàng ngồi thẳng thớm lại, vì quá căng thẳng nên tay đang cầm đồ cũng không biết phải đặt ở đâu: “À, đúng rồi, thỏ và rùa đen trong câu chuyện ‘Rùa và Thỏ thi chạy’ được làm từ giấy các-tông không tốn bao nhiêu tiền cả, cô có thích không?”
Tang Tiếu ngẩn ra: “Thích ạ, chúng rất dễ thương.”
“Nếu cô thích, vậy tôi tặng chúng cho cô nhé.” Dứt lời, không đợi Tang Tiếu phản ứng lại, bầu gánh đã dúi hai con vật nhỏ cho Tang Tiếu. Tiếp đó, ông thở dài nhẹ nhõm một hơi, tựa như tảng đá lớn đè nặng trong lòng đã biến mất: “Coi, coi như quà tặng nhờ cô giúp chúng tôi livestream nhé.”
Tang Tiếu:???
Hơn mười phút sau, bầu gánh kể xong một số chuyện liên quan đến múa rối bóng. Và Tang Tiếu, cô không chỉ được dúi một đống thỏ nhỏ và rùa đen làm bằng giấy các-tông, mà còn được những người trong gánh hát nhét đầy túi đậu phộng, hạt dưa và kẹo, trông rất giống trẻ em được nhận lì xì khi đi thăm họ hàng vào mỗi dịp Tết đến.
Đến khi Tang Tiếu và Tịch Ngôn Vãn rời đi, một người mới khẽ hỏi bầu gánh: “Ông bầu, chúng ta thể hiện tự nhiên không ạ? Chắc không bị Tang Tiếu nghi ngờ đấy chứ?”
Bầu gánh lườm cô ấy: “Cô đã thân thiết gọi cô bé là Tang Tiếu rồi, vậy cô nói xem ban nãy cô thể hiện thế nào?”
Nửa tiếng trước, có người tìm họ trả tiền nhờ họ chèn câu chuyện “Rùa và Thỏ thi chạy” vào tiết mục hôm nay. Nếu cô gái dẫn theo người quay phim lên hỏi chuyện họ thì họ nhất định phải trả lời nhiệt tình một chút.
Những người trong gánh hát vốn dĩ đã chuẩn bị xong xuôi công tác đối đáp. Kết quả, lúc Tang Tiếu tới thật và đặt câu hỏi, họ chẳng những vô cùng nhiệt tình trả lời các câu hỏi của Tang Tiếu, mà còn tặng tất cả đồ ăn vặt mà họ có thể tặng cho Tang Tiếu, quả thực đã hoàn thành vượt mức nhiệm vụ.
Người mới vừa hỏi, “ôi chao” đáp: “Cô bé dễ thương quá mà, hỏi thăm mà cứ sợ chúng ta mệt cơ đấy.”
Bên kia, trên đường về, Tang Tiếu nhìn đồ ăn vặt chất đống, ngó sang rùa đen và thỏ nhỏ trong tay, rồi thì thầm với giọng điệu nghi ngờ: “Sư tỷ, họ tốt với em quá há.”
“Em dễ thương mà, ai cũng muốn tốt với em hết.” Thấy Tang Tiếu cầm đồ không tiện ăn kẹo, Tịch Ngôn Vãn mới đưa tay cầm thỏ và rùa nhỏ giùm Tang Tiếu: “Dù khán giả chỉ có thể nhìn thấy hình chiếu sau màn trắng nhưng những động vật họ làm bằng giấy bìa cứng đều rất được chăm chút và tinh tế. Ánh mắt, miệng, đường nét đều được tô vẽ hẳn hoi.”
Tang Tiếu lột vỏ kẹo, chủ động đút Tịch Ngôn Vãn: “Em biết tại sao họ lại thích em rồi.”
Tịch Ngôn Vãn nhíu mày: “Tại sao?”
“Bởi vì...” Tang Tiếu cắn viên kẹo nghe rôm rốp: “Người ưu tú hấp dẫn lẫn nhau ấy mà! Họ nghiêm túc với múa rối bóng như vậy, chứng tỏ họ rất ưu tú, họ thích em, chắc chắn cũng vì em rất ưu tú!”
Tịch Ngôn Vãn phì cười: “Em nói đúng, mọi người đều ưu tú, cho nên mới thu hút lẫn nhau.”
Toàn bộ màn hình livestream trở lại, cư dân mạng chỉ nghe thấy lời khoe khoang của Tang Tiếu và câu hùa theo không hề có lập trường của Tịch Ngôn Vãn, bỗng chốc im thin thít. Tuy chúng tôi cũng cảm thấy lắm lúc Tang Tiếu rất ưu tú, nhưng hai người khoe khoang trắng trợn kiểu này không có vấn đề gì đấy chứ?
“Ủa? Cái lẵng hoa đan tre em vừa nhìn thấy còn chưa bán kìa.” Tang Tiếu kéo cánh tay Tịch Ngôn Vãn lại, theo thói quen nhìn những món ban nãy cô ưa thích: “Giày hổ nhỏ và túi hương thêu bằng gấm của dân tộc Lê cũng chưa bán nè.”
Lần đầu tiên thấy, dù Tang Tiếu nói chỉ ngắm sơ thôi nhưng trong lòng vẫn hơi tiếc nuối vì hiện giờ chị em họ không có tiền mua, nếu không trên đường về sẽ không đặc biệt xem thử.
Tịch Ngôn Vãn thấy Tang Tiếu không nỡ đi, bèn nhẹ giọng trấn an: “Đợi quay xong chương trình, trên trấn cũng có chợ, trước khi về thành phố hai chị em mình lại ghé qua và mua những món em thích nhé.”
“Ừ, đến lúc đó chị em mình... “
“Nè! Cô bé!”
Tang Tiếu nói chưa hết câu, bỗng nhiên bị cắt ngang bởi chủ sạp trước mặt.
Chủ quầy giỏ đan tre chạy tới, không nói không rằng đã kín đáo đưa giỏ hoa đan tre cho Tang Tiếu rồi cười tít mắt: “Tôi vừa gặp cháu đã cảm thấy hợp duyên, lẵng hoa nhỏ này tôi tặng cháu làm quà nhé, có rảnh lại tới chợ chơi nha.”
Nhìn giỏ hoa trong tay, Tang Tiếu rất hoang mang, cô chưa kịp hỏi gì thì chủ quầy bán giày vải thủ công cũng chạy tới, rồi lại không giải thích gì mà kín đáo đưa cho Tang Tiếu một đôi giày hổ con, và nói ra một câu tương tự: “Bà vừa gặp con đã thấy hợp duyên rồi, bà tặng giày hổ con này cho con làm quà nhé, nếu con thích kiểu dáng khác thì bà sẽ làm cho con, lần sau con chỉ cần tới sạp bà lấy thôi, không lấy tiền con đâu!”
Tang Tiếu:?
Tịch Ngôn Vãn:??
Cư dân mạng:???
Chẳng mấy chốc, một khung cảnh khiến họ há hốc mồm chợt xuất hiện. Chủ sạp làm túi thơm tươi cười kín đáo đưa túi thơm cho Tang Tiếu, nói thẳng rằng nhìn Tang Tiếu hợp duyên. Chủ sạp hàng làm tranh vẽ đường cũng hớn hở kín đáo tặng bươm bướm vẽ bằng đường cho Tang Tiếu và tiếp tục nói trông Tang Tiếu hợp duyên.
Chủ sạp váy đuôi ngựa, chủ sạp cắt giấy, chủ sạp khắc hoa, cùng những chủ sạp mà Tang Tiếu đã từng dừng lại để nhìn vài lần đều tặng cho Tang Tiếu những món cô thích, với sự nhiệt thành và vô cùng thân thiết, thoạt trông họ cưng chiều Tang Tiếu như con cháu trong nhà.
Tang Tiếu ngơ ngác nhìn những món quà mình nhận được. Trong lúc cô cầm không xuể vì quá nhiều quà, có chủ sạp đã chủ động xách một cái ba lô tới để Tang Tiếu có thể bỏ quà vào trong.
Khách trên chợ không khỏi tò mò vây xem. Họ rất buồn bực nhìn Tang Tiếu, tuy rằng cô đang đeo khẩu trang nhưng chắc cũng chỉ có hai mắt một miệng mà thôi, tại sao các chủ sạp hàng trên đường lại cứ thấy Tang Tiếu hợp duyên vậy chứ?
Được vô số người cho quà, được vô số người vây xem, vào giờ phút này, Tang Tiếu cảm thấy cô chính là cô nhóc tỏa sáng nhất con đường này!
Thật ra ấn tượng của Tang Tiếu về thôn làng không quá tốt đẹp. Dẫu sao, ở thế giới cũ, cô không được dân làng ưa thích và thường xuyên bị đám trẻ cướp giật đồ.
Nhưng hiện giờ, Tang Tiếu nhìn đống quà từ từ chất đống trong ba lô, cố gắng mở to đôi mắt, rồi mím môi thật chặt, như thể lần đầu tiên biết được hai từ thôn làng cũng có thể tượng trưng cho một điều tốt đẹp.