Đường Hạ Vũ biết nếu không xong thì không được ăn, cậu ủy khuất nhìn xuống đống đề này, sau đó lại lủi thủi lấy một tờ lên làm.
Cậu thật sự rất đói, nhưng cái tên đáng ghét bên cạnh vẫn không quan tâm mà bắt cậu làm đề, Đường Hạ Vũ cũng chỉ đành làm hết.
Càng làm lại càng tủi thân, Đường Hạ Vũ đã đói meo rồi mà vẫn chưa xong một tờ đề.
Tạ Minh Triết thấy người bên cạnh yên tĩnh đến lạ, gã tò mò quay sang nhìn thì kinh ngạc.
Mắt Đường Hạ Vũ hơi đỏ, còn có một ít nước đọng lại trên mi. Cậu mím chặt môi, đôi lúc còn nấc nhẹ một cái.
Tạ Minh Triết hốt hoảng ném bài tập sang một bên, gã đưa tay muốn chạm vào cậu.
'Này, sao lại khóc chứ?'
Đường Hạ Vũ hất tay Tạ Minh Triết ra trước khi gã chạm vào cậu. Tạ Minh Triết sững người.
Đường Hạ Vũ tuy nhìn khá khờ khạo, ngu ngơ nhưng cậu sống rất tình cảm, đã vậy còn rất dễ khóc. Lúc nhỏ bị bắt nạt cũng chỉ dám chạy về khóc trước mặt Tạ Minh Triết để gã đòi lại công bằng cho cậu. Mãi đến sau này cậu mới không khóc nữa, vậy nên Tạ Minh Triết mới kinh ngạc.
Cũng lâu rồi gã không thấy cậu khóc.
'Tôi làm cậu giận rồi sao?'
Đường Hạ Vũ không trả lời chỉ tiếp tục làm bài toán trong đề.
'Tôi xin lỗi, cậu đừng làm nữa. Nếu đói rồi thì đi ăn đi.'
'Không phải muốn ăn sao? Có làm cũng không được, thôi thì đi ăn đi.'
Đường Hạ Vũ cảm thấy lời này chính là chê cậu phiền phức, ngu ngốc!!!!
'Không cần, cậu tự đi mà ăn. Tôi đi về!!!!!'
Cậu tức giận thu dọn sách vở sau đó đeo cặp ra khỏi phòng muốn về.
Tạ Minh Triết nhìn Đường Hạ Vũ đã ra khỏi cửa thư phòng, những hình ảnh trong mơ cứ lần lượt hiện lên trong tâm trí gã.
'*Lão Tạ, tôi không muốn chơi với cậu nữa, tôi có bạn mới rồi. Họ không ép tôi làm việc tôi không thích, tốt hơn cậu nhiều*.'
Hình ảnh Đường Hạ Vũ quay lưng với gã sau đó chạy về phía người khác khiến Tạ Minh Triết tức giận không thôi.
Rõ ràng là bảo hộ cậu tốt như thế nhưng cậu vẫn bị người khác cướp mất. Tạ Minh Triết nhìn chằm chằm vào cánh cửa, đột nhiên tiếng mở cửa ''cạch'' đánh tỉnh gã ra từ trong những hình ảnh ấy.
Tạ Minh Triết hốt hoảng mà chạy ra ngoài, gã đuổi theo đến hành lang mới thấy cậu. Ngay lập tức kéo Đường Hạ Vũ lại.
'Cậu đi đâu vậy hả? Tôi xin lỗi rồi mà.'
Bị kéo lại bất ngờ như vậy ở cái hành lang vắng tanh này làm Đường Hạ Vũ sợ đến mức suýt la lên.
'Cậu bỏ tôi ra, tôi không muốn thấy cậu nữa. Tôi ghét cậu!!!!'
Từng câu từng chữ như cứa thẳng vào tim Tạ Minh Triết. Bàn tay đang giữ cổ tay cậu bất giác siết chặt lại.
'Cậu nói cái gì cơ?'
'Tôi nói tôi ghét cậu, không muốn thấy.... á!!!'
Đường Hạ Vũ chưa nói hết câu đã bị Tạ Minh Triết kéo vào nhà. Gã đóng cửa sau đó ném cậu lên sofa. Tiếp đất một cách mạnh mẽ này làm Đường Hạ Vũ phải mất vài giây mới định hình được.
'Cậu làm gì vậy hả????'
Đang muốn đứng lên thì đã bị Tạ Minh Triết đè vai ép cậu ngồi trở lại.
'Ngoan, ngồi đây tôi nấu cơm cho cậu.'
Tạ Minh Triết như bị lập trình sẵn, gã chỉ liên tục nói câu này với Đường Hạ Vũ. Mà cậu ngu ngơ không để ý nhiều lại cảm thất Tạ Minh Triết đang nói cho có.
'Không cần, tôi muốn đi về, bỏ tôi ra!!!!'
'Không, cậu phải ở đây, ngoan ngoan, tôi nấu cơm cho cậu ăn được không? Đừng đi nhé?'
Tạ Minh Triết nhẹ nhàng xoa đầu cậu. Gã cố chấp giữ Đường Hạ Vũ lại.
'Không phải cậu bảo tôi phải làm xong đề sao???? Tôi không muốn làm nữa, bỏ tôi ra đi!!!'
'Không làm nữa, cậu đừng đi mà, nếu đói thì tôi nấu cho cậu ăn.'
Đường Hạ Vũ nhìn Tạ Minh Triết, vì ngược ánh sáng nên không thể thấy rõ gương mặt gã. Cậu nghi ngờ hỏi.
'Thật sao? Sau này không được ép tôi làm nữa đấy.'
'Được, không ép cậu, đừng đi nhé?'
Đường Hạ Vũ nghe được từ nãy đến giờ giọng nói Tạ Minh Triết hơi run. Cậu nghĩ hắn đã biết lỗi rồi nên cũng gật đầu đồng ý.
Trước khi đi vào bếp Tạ Minh Triết còn cẩn thận khóa cửa ra vào lại.
'...........'
Cái này là sợ cậu chạy sao??? Làm gì đến mức đó chứ???
Đường Hạ Vũ không nghĩ nhiều mà lấy điện thoại ra chơi game.
Ở trong gian bếp, Tạ Minh Triết nhìn ra Đường Hạ Vũ nằm dài trên sofa. Gã nắm chặt tay lại.
Nếu khi nãy Đường Hạ Vũ không gật đầu thì Tạ Minh Triết thật sự không nghĩ ra bản thân sẽ làm nên điều gì.
Lúc đó gã rất sợ, từ trước đến nay Đường Hạ Vũ tức giận cũng không làm đến mức này. Hôm nay đột nhiên muốn đi làm gã nhớ đến những điều tồi tệ trong giấc mơ.
Có lẽ Đường Hạ Vũ đã bắt đầu muốn có nhiều bạn bè thân thiết hơn rồi. Tạ Minh Triết cũng không chắc việc giữ cậu lại bên mình có còn tác dụng không.
Ngay từ bé Đường Hạ Vũ đã dính lấy gã, dần dần Tạ Minh Triết cũng cảm thấy quen với điều này, thậm chí gã còn nghĩ đây là điều hiển nhiên.
Mãi cho đến năm đầu cấp hai, cậu và gã không học chung lớp nên gã không thường xuyên thấy cậu. Đường Hạ Vũ rất hòa đồng vậy nên chỉ mới vài ngày cậu đã làm quen hết bạn bè trong lớp. Lúc đầu Tạ Minh Triết cảm thấy đây là điều bình thường, thế nhưng dần dần gã nhận ra giữa hai người đã bắt đầu có khoảng cách. Nhìn cậu ngày ngày cười nói vui vẻ với người khác, gã cảm thấy rất khó chịu. Đỉnh điểm của sự tức giận là khi Đường Hạ Vũ từ chối về chung với gã. Khi ấy, Tạ Minh Triết có cảm giác như bản thân đang bị phản bội.
Tạ Minh Triết còn nhớ như in đêm hôm đó, gã đã có giấc mộng xuân đầu tiên.
Trong mơ, gã đè chặt cậu thiếu niên xuống mà không ngừng ra vào trong cậu. Làm đến mức người đó khóc rất nhiều, thế nhưng đến khi thấy gương mặt của cậu thiếu niên ấy Tạ Minh Triết mới bừng tỉnh.
Nhiều ngày sau đó, không đêm nào mà Tạ Minh Triết không mơ thấy cậu. Ban đầu gã còn thấy sợ hãi, liên tục tránh mặt cậu. Thế nhưng dần về sau, cái khoái cảm trong mơ mang lại khiến gã không thể dừng lại những ham muốn của bản thân. Những dục vọng ấy càng dữ dội hơn khi gã thấy cậu. Nhìn cậu trai vẫy tay chào hắn từ trong nhà, Tạ Minh Triết sợ hãi mà chạy về phòng.
Lúc ấy, gã cảm thấy rất ghê tởm bản thân thế nhưng lại có một loại thỏa mãn khó nói khi nhìn thấy cậu. Để rồi, Tạ Minh Triết chỉ dám làm những điều hắn muốn ở trong mơ.
Bắt nạt cậu thiếu niên ấy đến khóc, ép cho cậu phải cầu xin mình, nhìn cậu ngoan ngoãn nghe lời khiến cho gã ngày càng không thể kiềm lại những ham muốn kinh tởm đó.
Tạ Minh Triết biết, bản thân gã không thể nhịn thêm được nên đã học ngày học đêm chỉ vì muốn được chuyển vào cùng lớp với cậu.
Trời không phụ lòng người, khi thấy gã bước vào lớp, Đường Hạ Vũ rất vui. Cậu còn xin giáo viên cho gã ngồi cạnh cậu nữa.
Từ đó trở đi, chỉ cần Đường Hạ Vũ đối xử tốt với gã một lần, Tạ Minh Triết đều cảm thấy đây là sự dung túng của cậu dành cho gã.
Vậy nên, bảo bối mà gã chăm từ nhỏ để thu về thì làm sao lại để cậu chạy mất được.
Đường Hạ Vũ ở ngoài phòng khách vẫn không biết gì về suy nghĩ Tạ Minh Triết.
Một lúc sau, Tạ Minh Triết mang đồ ăn ra bàn sau đó gã đi đến gọi cậu dậy ăn.
Nhìn cậu nhóc ngoan ngoãn trước mặt, Tạ Minh Triết thật sự chỉ muốn ăn sạch người này.