Pháp Mệnh Thiên Tôn

Chương 102: Cảm xúc.



Trần Phong giữ nguyên tư thế như vậy, hoàn toàn không cử động một chút nào. Muông thú chung quanh tuy không đông đúc như khi Đường Hồng Thiên còn ở lại, nhưng cũng lác đác đó đây nho nhỏ vài chú thỏ con. Hoa cỏ cũng là mọc lên bao quanh thành hình tròn rất đẹp, thu hút những cánh bướm dập dờn chao liệng. Nếu như có ai đi qua chỗ này mà nhìn thấy, rất dễ tưởng cậu là bức tượng nào đó trên đỉnh núi.

Chớp mắt vậy mà đã một tuần lễ trôi qua, ngoại tông chủ trở lại kiểm tra tình trạng của cậu, miệng khẽ nở ra một nụ cười. Cảnh giới của ông hiện tại đương nhiên dễ dàng nhận ra được thanh niên trước mặt kia đã tiến bộ nhường nào so với khi mới bắt đầu.

Thực ra ngay từ lần trò truyện đầu tiên của hai người tại đây, ông đã nhận ra cậu có thiên phú khá tốt về phương diện này. Một người có quá khứ như cậu thường sẽ có không ít những cảm xúc tiêu cực về thế giới, bất quá cậu lại không như vậy.

Ông cảm nhận được trong trái tim của cậu chan chứa rất nhiều những ý niệm tốt đẹp, lấn át đi những điều xấu xa. Một người không thể nào tốt tuyệt đối, vì vậy mà trong cậu vẫn có những ác niệm lẩn trốn. Nhưng sau thời gian tôi luyện trong nội tông, dường như Trần Phong đã tiến được thêm một bước trong công cuộc cân bằng thiện ác trong tâm trí mình.

Khoan thai bước đến cạnh thanh niên, Đường Hồng Thiên nhẹ nhàng ngồi xuống, hơi thở đều đặn, truyền âm tới người ngồi bên:

– Đã tìm hiểu được đến đâu rồi?

Giọng ông cũng giống như lần trước, vui tươi, bay bổng, khiến cho người ta cảm thấy hân hoan, dễ chịu. Trần Phong nhận được âm ba ấy, cũng là từ trong thế giới ý thức trở lại, mỉm cười đáp:

– Cũng không tệ lắm, con đã phần nào xác định được các trạng thái cảm xúc của mình.

– Hảo tiểu tử, cậu chỉ mất vỏn vẹn một tuần thời gian, so với ta chính là nhanh hơn gấp mười lần!

Phụ thân Linh Nhi hài lòng tán thưởng. Vậy là cậu nhận thức rõ ràng được trình độ của mình phát triển đến mức nào, cảm xúc coi như đã bước đầu làm chủ được, không phải hoàn toàn mơ hồ như khi mới bắt đầu nữa. Trước kia để đạt đến mức độ này, ông phải mất đến ba tháng, người này lại nhanh như vậy, quả nhiên là có thiên phú rất cao!

Thanh niên được khen cũng có chút ngượng ngùng, đáp:

– May mắn có ngài chỉ bảo, con đã có đường thẳng trước mặt mà đi, không phải tìm kiếm quá nhiều thứ.

– Khỏi khiêm tốn với ta, cậu giỏi hay không ta lại còn chưa biết đấy! Được rồi, thời gian qua chiêm nghiệm cậu cảm thấy thế nào? Hệ thống ý niệm của ta có phù hợp không, hay cậu tự tìm cho mình được một cách chọn lọc khác?

– Vâng, hiện tại thì con nghĩ thất ý niệm mà ngài đưa ra có vẻ là hợp lý nhất với mình. Có một số trạng thái dường như con chưa đủ kinh nghiệm để cảm nhận được, có thể trong tương lai, khi trưởng thành hơn thì con sẽ rút ra được một số ý nghĩa khác cũng nên.

– Không sai! Khi con người ta lớn lên, trải nghiệm trong cuộc sống cũng là phong phú hơn, cảm xúc xuất hiện theo đó mà đa dạng hơn rất nhiều. Thất ý niệm mà ta dạy cậu là công trình của ta từ hồi trẻ đến bây giờ, đã thay đổi, chỉnh sửa rất nhiều. Trong tương lai liệu nó có còn biến chuyển gì nữa hay không ta đương nhiên không thể nào chắc chắn được, nhưng có lẽ về cơ bản, chúng ta đã đạt được nền tảng của hệ thống này rồi!

Dừng lại một chút, ngoại tông chủ tiếp tục:

– Ý niệm lực này, theo như ta nghiên cứu, hoàn toàn có thể chia thành các cảnh giới, trong đó cấp thấp nhất là “sơ khai”. Cấp độ này xuất phát từ mức hoàn toàn không biết gì về cảm xúc của mình đang trải qua, vô cảm, không thể kiểm soát hoặc rối loạn cảm xúc. Ở đây chúng ta bước đầu tiếp cận với cảm xúc, thường thấy nhất ở trẻ sơ sinh. Cấp độ hiện tại của cậu là gần cuối cấp thứ hai, “đơn thuần”. Tại đây, các cá nhân đã có được những nhận thức nhất định về cảm xúc của mình, phần nào hiểu được tại sao và khi nào lại xuất hiện, cũng như bước đầu làm chủ được cảm xúc của bản thân. Chính vì vậy, ở cấp độ này thì chúng ta sẽ bắt đầu học cách chuyển hóa cảm xúc thành lực lượng và phát tiết chúng. Kế tiếp, cậu sẽ bước vào cấp độ “tinh anh”. Tại đây thì nhìn chung đã có thể làm chủ được cảm xúc của mình, nhưng vẫn còn có khả năng mất kiểm soát với những người ý chí chưa đủ mạnh. Về khả năng khống chế lực lượng ý niệm, cấp độ này cũng đã mạnh mẽ hơn rất nhiều, khi mà cảm xúc được chuyển hóa ước tính có thể cường hãn gấp đôi khi trước.

– Vậy tiếp theo con sẽ học cách làm sao để chuyển hóa cảm xúc thành lực lượng có thể sử dụng sao?

– Cũng đúng, mà cũng sai! Thực ra trong vô thức, con người ta đã làm được việc này từ khi bắt đầu có cảm xúc. Cậu còn nhớ lần trước cậu đến đây cậu đã dọa cho đám sóc sợ hãi không? Đó chính là do lực lượng có phần bồn chồn và căng thẳng được chuyển hóa mà phát ra từ cậu đấy! Dĩ nhiên lượng ý niệm đó là không đáng kể, nhưng với những sinh vật nhạy cảm thì như vậy đã là đủ để chúng cảm nhận được và nảy sinh cảm giác muốn tránh xa. Tuy nhiên, thời gian qua cậu nghiền ngẫm, phần nào cậu đã nắm được cảm xúc của mình, vì vậy mà lực lượng ý niệm phát ra của cậu bình yên hơn, dù chưa nhiều, nhưng rõ ràng đã được cải thiện, thu hút các sinh vật đến bên mình. Cái mà cậu cần học kế tiếp, đó là kiểm soát được bản năng của mình có hay không chuyển hóa ý niệm thành cảm xúc và truyền ra ngoài.

Nói rồi Đường Hồng Thiên đứng dậy, chậm rãi rời đi. Cảm xúc con người vốn khác nhau quá nhiều, ông dù có muốn cũng không thể cho cậu phương pháp, đây là cái mà Trần Phong phải tự mình tìm hiểu. Nếu như việc này không làm được, cậu sẽ mãi mãi không thể làm chủ được cảm xúc của mình. Mặc cho ý chí mạnh mẽ bậc nào, cảm xúc của cậu, trong những thời khắc quan trọng, vẫn sẽ là thứ đưa ra quyết định.



Thanh niên cũng hiểu điều đó, vậy nên không tỏ ra cái gì bất mãn, mặt khác lập tức tiến vào thế giới ý thức, tiếp tục nghiền ngẫm phép thuật này. Thời gian qua, để có thể hiểu được các trạng thái và cảm xúc của bản thân, cậu đã khơi dậy những ký ức xưa cũ, từ khi biết nhận thức cho đến hiện tại. Từ những trải nghiệm của bản thân, cậu đã bắt đầu ngộ ra được thất ý niệm, nhưng cậu không nghĩ để kiểm soát được bản năng của mình thì chỉ nhớ lại những kinh nghiệm trước kia là đủ.

Cậu nghĩ cảm xúc là một phần quan trọng của linh hồn, vậy tự nhiên việc chuyển hóa ý niệm thành lực lượng có lẽ sẽ liên quan đến phần hồn của mình. Theo đó, Trần Phong giống như khi tu luyện linh hồn, đem tâm ý của linh quyết ra đọc lại một lượt rồi trở lại trạng thái hư ảo mà trước kia cậu từng gặp Long, Lân, Quy, Phụng.

Hiện tại cậu đã là Linh cảnh hậu kỳ, vậy nên đương nhiên là linh hồn lực rất cường hãn. Khi tiến vào trạng thái này, cậu cũng cảm nhận được liên kết của mình với thiên địa chung quanh to lớn đến thế nào. Đồng thời, sau một chút làm quen, thanh niên cao lớn cũng bắt đầu cảm nhận được một sự chuyển hóa nhất định từ cảm xúc thành lực lượng lan tỏa ra thiên địa thông qua linh hồn.

Đem toàn bộ tâm trí tập trung vào cảm giác thần kỳ này, cậu loại bỏ hoàn toàn những sự tương tác khác. Theo thời gian, Trần Phong cuối cùng cũng có thể ước tính được lực lượng được ý niệm chuyển hóa qua linh hồn. Bất quá cũng chính vì vậy, cậu không khỏi cảm thấy khó hiểu, bởi lượng mà linh hồn cậu chuyển hóa nhỏ hơn không ít so với thực tế.

Thu lại nôn nóng trong lòng, cậu ngược lại khẽ thở ra một hơi dài. Không phải cậu đi sai hướng, chỉ là nó vẫn chưa đủ mà thôi, nếu như tiếp tục nghiền ngẫm, hẳn sẽ có thể tìm ra sự thật.

Quyết định như vậy, thanh niên đem toàn bộ giác quan trả lại, thử tập trung vào từng tương tác một giữa bản thân mình với thiên nhiên. Cậu hành động hết sức tỉ mỉ, chi li, kiên nhẫn kiểm tra từng tương tác, từ những thứ nhỏ nhặt nhất. Bất quá thời gian trôi qua, mặc dù cậu đã nghiên cứu toàn bộ những gì mà linh hồn mình liên kết với môi trường, cậu vẫn không phát hiện ra thêm bất cứ điều gì mới.

Không lẽ linh hồn không phải kết nối duy nhất?

Trần Phong đưa ra giả thiết. Lực lượng ý niệm mà phần hồn cậu chuyển hóa rồi tỏa ra môi trường cậu đã có thể nắm bắt và kiểm soát được. Nhưng phần còn lại, thậm chí còn nhiều hơn, thì cậu vẫn chưa biết nguồn gốc từ đâu, theo đó mà việc điều khiển vẫn đang là bất khả thi.

Thở ra một hơi, hiện tại cậu coi như đã kiểm tra hết những gì có thể của phần hồn nhưng kết quả lại chỉ được bấy nhiêu, vậy nên cậu quyết định rời đi, thư giãn đầu óc một lát. Trở về với thực tại, cậu khẽ mở mắt ra nhìn vạn vật chung quanh. Hiện tại đã có thể khống chế được một phần nhỏ ý niệm lực, vì vậy mà các sinh vật cũng đã có nhiều thiện cảm hơn với cậu.

Thanh niên cao lớn nằm ngửa ra bãi cỏ êm ái, thoải mái chơi đùa với mấy chú sóc. Bộ lông mềm mại của chúng cọ cọ lên tay cậu, tạo cảm giác nhồn nhột nhưng rất dễ chịu.

Khoan đã!

Vẫn chơi đùa với những sinh vật nhỏ, Trần Phong đồng thời nghĩ về thất ý niệm. Cảm xúc vốn được sinh ra bởi linh hồn, sau khi con người ta tiếp nhận thông tin từ các giác quan trên cơ thể. Vậy nói cách khác, cái mà cậu chú ý tới trước giờ vốn chỉ là công đoạn hoàn tất của việc sinh ra cảm xúc, còn nguyên nhân mà nó xuất hiện thì hoàn toàn bị quên lãng.

Tự hỏi bản thân mình sao quá ngốc nghếch, cậu duỗi hết tay chân ra bãi cỏ, toàn bộ giác quan đều là được thư giãn tuyệt đối. Thanh niên cao lớn ngắm nhìn hoàng hôn, hòa làm một với thiên nhiên, mấy chú sóc đều là rúc vào người cậu, trông mặt rất thích chí.

Thời gian tới, có vẻ như sẽ thú vị hơn mình tưởng!

Trần Phong cười cười, tay khẽ chạm tới những cánh bướm đậu trên mấy bông hoa cạnh bên. Mọi giác quan của cậu lúc này, đều đang ngập tràn cảm giác của sự bình yên, thứ mà cậu không chắc lần cuối mình nhận được là khi nào.

Hai tháng sau.

Đường Hồng Thiên quay lại đỉnh núi cao nhất Thiên Hoa Vũ giới, vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc trước cảnh vật nơi đây. Những bông hoa trổ bông tươi đẹp đang đua nhau khoe sắc dưới ánh mặt trời buổi sớm; đó đây những cánh chim cánh bướm chao liệng, cùng với đám thỏ con, sóc con chơi đùa vui vẻ. Thật sự là một không gian tràn đầy sinh khí, khiến cho người ta cảm thấy thể trạng sung mãn, sảng khoái.

– Đã tiến bộ đến bậc này rồi!

Phụ thân Linh Nhi cảm thán nhìn bóng hình cao lớn trước mặt. Cậu ở đó, hòa làm một với thiên nhiên, hoàn toàn không có chút nào miễn cưỡng. Ông cảm nhận được rõ ràng ý niệm lực của người này vừa dồi dào, mãnh liệt lại vừa ôn hòa, vui tươi, độ kiểm soát hiển nhiên là đã thành thạo hơn rất rất nhiều.

– Chào buổi sáng, ngoại tông chủ!

Trần Phong mỉm cười, nói. Thời gian qua cậu đã để các giác quan mình trở về với bản năng vốn có, độ nhạy bén vì thế mà tăng lên rất nhiều. Cậu nay đã biết được khá rõ quá trình mà cảm xúc mình hình thành, từ khi bắt đầu tiếp nhận thông tin qua các tri giác, cho đến khi được não bộ xử lý và chuyển đổi cảm giác.



Cùng với linh hồn, việc hiểu về các giác quan của mình hơn đã giúp cậu làm chủ được một nửa lực lượng ý niệm bản năng của mình. Khi biết được vẫn còn thiếu đến một nửa, thanh niên không khỏi cảm thấy có chút kinh ngạc nhưng ngay lập tức liền bình tĩnh lại. Có vẻ như việc các tri giác nhạy bén hơn đồng thời cũng giúp não bộ hoạt động hiệu quả hơn rất nhiều.

Cậu không biết những người khác thì cảm xúc lực lượng được chuyển hóa thế nào, nhưng với cậu, thì đến một nửa ý niệm xuất hiện là do hoạt động của bản nguyên Hỗn Độn. Với khả năng điều khiển được mọi loại lực lượng trên thế giới, nó đồng thời cũng cho phép cậu sản sinh ra lực lượng cảm xúc bấy lâu. Nếu cậu nhận ra sớm hơn, đây hoàn toàn có thể là lợi thế cực lớn của cậu trong cuộc chiến với Dị Tộc, điều này quả thực làm cậu có chút tiếc nuối.

Tuy nhiên, nói là Trần Phong nhận ra được nguồn gốc của toàn bộ lực lượng ý niệm của mình, nhưng cậu chỉ làm chủ được hoàn toàn một nửa. Hỗn Độn bản nguyên đúng như tên gọi của mình, hỗn loạn đến nỗi cậu thân làm chủ nhân của nó nhưng cũng không thể khống chế nổi năng lực.

Trước kia, khi cùng Vương Thanh và Huyền Vũ chiến đấu với Dị Tộc, cậu bằng một cách nào đó đã điều khiển được nó trong thời gian ngắn nhưng sau đó lại vẫn là bất khả thi. Khi mới biết được Hỗn Độn bản nguyên chuyển hóa đến một nửa lực lượng cảm xúc, dù có cố gắng thế nào, thanh niên cũng chỉ khống chế được nó một lượng nhỏ nhặt. Tuy nhiên thời gian trôi qua, trình độ cậu cũng khá dần lên với quá trình khổ luyện, hiện tại cậu đã làm chủ được ba phần tư lực lượng ý niệm bản năng, tức một nửa lượng mà bản nguyên sinh ra.

– Tốc độ tinh tiến của cậu quả thực làm người ta sinh ra cảm giác sợ hãi!

Đường Hồng Thiên cười nói. Ông biết cậu khổ tu, đã làm gì là dành hết tâm trí vào, nhưng thiên phú cực cao thì mới tiến bộ nhanh đến như vậy. Trần Phong vui vì lời khen của ông, nhưng cậu cũng không phải người dễ dàng thỏa mãn đến vậy. Cậu liền vào luôn vấn đề:

– Đều nhờ có chỉ bảo của tông chủ con mới được như vậy. Phải rồi, cho con hỏi ngài có tài liệu nào ghi chép về bản nguyên Hỗn Độn không ạ? Con đang có không ít chỗ khó hiểu về nó.

Phụ thân Linh Nhi suy nghĩ một chút. Thời gian qua quả thực ông có tập hợp từ các ghi chép cổ xưa nhất đến hiện tại về các loại dị thường bản nguyên để nghiên cứu, có vẻ như hôm nay liền đã phải dùng đến. Ông gật đầu với cậu:

– Theo ta!

Hai người rời khỏi Thiên Hoa Vũ giới, khiến cho các sinh vật nho nhỏ vương vấn mà đi theo. Cả hai không khỏi bật cười, điều chỉnh ý niệm một chút, để chúng ở lại vùng đất này. Ngoại tông chủ hỏi:

– Hiện tại hẳn là cậu cũng đã biết cần làm thế nào để chuyển hóa cảm xúc thành lực lượng rồi?

– Vâng, cũng đã nắm được một chút!

Thanh niên cao lớn đáp. Cùng với việc hiểu về nguồn gốc ý niệm, cậu đối với toàn bộ hệ thống thần kinh, các tri giác trên nhục thể cũng là rõ ràng hơn vô số lần. Mà linh hồn cảnh giới của cậu đồng dạng cũng tinh tiến thêm một chút, mơ hồ chạm tới Linh cảnh đỉnh phong.

Bên cạnh đó, mặc dù chưa thể nào điều khiển được hết năng lực của bản nguyên Hỗn Độn, nhưng chỉ phần đó là đủ để cậu chuyển hóa, tạo ra lực lượng mới cho mình. Bất quá lượng này vẫn còn quá nhỏ, hiển nhiên chưa thể nào áp dụng vào thực chiến được, cậu cần phải tăng khả năng khống chế bản nguyên hơn nữa.

– Linh Nhi đã thành công đột phá Pháp Vương được vài ngày rồi, nhưng ta đoán việc đi tìm các khu vực hàn băng sẽ phải hoãn thêm một thời gian nữa?

Đường Hồng Thiên hỏi. Trần Phong gật đầu:

– Vâng, con còn khá nhiều thứ cần học, hơn nữa chúng ta cũng cần phải bàn bạc một chút. Linh Nhi đang ở đâu ạ?

– Vẫn đang ở Băng Phong Bão giới ổn định lại năng lượng trong bản nguyên!

– Vậy giờ chúng ta tới đó luôn đi ạ, việc nghiên cứu bản nguyên có thể hoãn nhưng việc này thì không!

Thanh niên nói, giọng có phần gấp gáp. Phụ thân Linh Nhi nghe vậy thì cũng đồng ý ngay, cậu có dáng vẻ như vậy hiển nhiên không phải chuyện đơn giản. Hai người lập tức thay đổi lộ tuyến, hướng tới ngọn núi băng giá của ngoại tông Thiên Huyền.