Pháp Mệnh Thiên Tôn

Chương 149: Bước kế tiếp.



Vì tại mỗi trại tập trung Trần Phong lại phải đánh ít nhất chục trận, nên thời gian y cần để "lên tinh thần" cho những pháp sư chuẩn bị đi lính mất đến ba ngày. Khi y về sư đoàn Hỏa Thung thì mọi người đều đã hồi phục được kha khá, các công trình quân sự cũng đã được tu sửa gần xong.

Với việc này, y khá hài lòng, lệnh cho mấy người Gia Luật Khang cứ yên tâm toàn quân tu luyện. Nếu như việc đề thăng tu vi tạm thời chưa thể thực hiện thì tập trung khổ luyện kỹ năng chiến đấu. Thú triều thì sẽ diễn ra, nhưng sẽ hơi đặc biệt một chút, chỉ những ai không trong quá trình đột phá thì mới phải xử lý. Lý do của việc này chính là y sẽ giải phóng vùng đất Hỏa Ngục tiếp theo, mở rộng lãnh thổ, và nhất định điều đó sẽ khiến cho thú triều có ít nhiều biến đổi như lần trước.

Những người khác thì không nói gì nhưng với Gia Luật Khang thì có chút thắc mắc. Hiện có hai lựa chọn cho khu vực mà pháp sư tóc bạc sẽ làm việc: Một là khu vực ngay bên cạnh, tiếp giáp với sư đoàn Dương Nhiên của Mộc Hỏa Lân. Nếu như chọn nơi này, việc phòng thủ của họ sẽ không phải tăng thêm, đó là việc của sư đoàn kia. Tuy nhiên vì mối quan hệ của hai bên đang rất xấu, sẽ chẳng thể biết được chuyện gì có thể xảy ra trong tương lai.

Thứ hai đó chính là mảnh đất tiếp giáp phía xa hơn những gì bọn họ đang có hiện tại. Nếu chọn nơi này, công việc của họ chắc chắn sẽ vất vả hơn, khi mà vừa phải xây thành, vừa phải mở rộng khu vực cần bảo vệ. Tuy nhiên bù lại, họ có thể thoải mái với những gì mà mình có, thậm chí nếu may mắn còn khai quật được thêm mỏ khoáng, lợi ích là rất nhiều.

Đáp lại câu hỏi khá mang tính chiến lược của hắn, Phong Hiệp nói:

- Ta chọn cái thứ hai. Tên Mộc Hỏa Lân ta chưa bao giờ nghĩ là một đồng minh của mình. Thậm chí trước khi ta xuất hiện\, ta có cảm giác hắn đã lên không ít kế hoạch gây hại đến người dân ở quận Hỏa Thung này\, từ ngươi trở xuống.

Nghe cấp trên nói vậy, Gia Luật Khang trút được phần nào gánh nặng, trở về với công việc của mình. Đúng lúc đó, Thiên Lạc xuất hiện, đưa cho Trần Phong một tấm thạch phù, nói:

- Sư phụ trước đây luôn phải hành động nguy hiểm một mình\, nhưng bây giờ có cả một sư đoàn phía sau luôn có thể hỗ trợ cho người. Lần này người giải phóng khu vực thứ hai hẳn sẽ không đơn giản như lần đầu\, người hãy giữ lấy thứ này\, nếu như có chuyện gì thì bóp nát nó\, mọi người sẽ dẫn quân ứng cứu.

Pháp sư tóc bạc nhận lấy, đem ánh mắt tự hào nhìn đệ tử mình. Thời gian trôi qua, cậu ấy trưởng thành đúng với nhận định của y, nếu cứ ổn định như vậy, hẳn không lâu sau những gì y có thể làm, cậu cũng là có thể. Trong đầu tính toán một chút, y khẽ gật đầu, nói:

- Nếu như thời gian tới nhận được tín hiệu của ta thì ngay lập tức xây thành\, tháp trữ năng lượng và pháo cấp tốc\, ổn định quân ngũ đâu đó rồi hẵng dẫn quân rời đi. Ngay cả ta cũng không thể đảm bảo được kẻ địch có thể bày ra kế sách gì\, đừng để chỉ vì ta mà những gì tất cả cố gắng đến giờ trở thành vô nghĩa.

- Vâng\, con hiểu!

Chàng trai rồng nói, ánh mắt hết sức nghiêm túc. Trong sư đoàn hiện tại, Thiên Y là người cảm nhận được xúc cảm của Phong Hiệp rõ ràng nhất, Gia Luật Khang là nhà cầm quân lão luyện nhất, Nham Triết và Thiên Vũ là người hiểu được tầm nhìn của y. Tuy nhiên chính Thiên Lạc mới là người gần với y nhất, khi cậu không đứng nhất ở bất cứ lĩnh vực nào, cậu chỉ đơn giản là giỏi tất cả những điều đó.

Gật đầu với cậu lần nữa, Trần Phong quay đi, đứng trên tường thành biên giới của quận Hỏa Thung và Hỏa Ngục hiện tại một lát. Tuy nói kế hoạch của y giờ vẫn tiến triển rất tốt, nhưng đến đây mọi thứ lại mới bắt đầu rắc rối. Chuyện y lựa chọn mở rộng lãnh thổ của mình thay vì hỗ trợ sư đoàn lân cận không sớm thì muộn cũng sẽ đến tai các cao tầng quận khác, thậm chí lên đến cấp tỉnh. Ngoài mặt thì chuyện có thể được dẹp yên đấy, nhưng đâm sau lưng thì chẳng ai biết trước được gì.



Lần nữa đặt chân vào không gian Hỏa Ngục độc hại, nơi bầu không khí bao trùm bởi năng lượng kỳ dị, pháp sư tóc bạc tiến thẳng về phía trước, ánh mắt hết sức nghiêm túc. Lần trước y giải phóng một khu vực, thú triều vốn đã diễn ra một cách bất thường được một lúc. Y không biết tại sao y vừa đến thì lại xảy ra biến dị, nhưng về cơ bản khi ấy kẻ địch đang khá dư dả quân số, và cũng chưa biết là sư đoàn trưởng của nơi đây trình độ thế nào.

Lần này, y xuất phát là thời gian không liên quan gì đến thú triều, mà kẻ địch cũng đã có một số đánh giá về mình. Y không chắc bọn chúng sẽ có động tĩnh gì, nhưng dù chúng có làm gì, y cũng sẽ không để cho chúng ngông cuồng.

Giữ nguyên tâm thế ấy, Phong Hiệp một mạch tiến thẳng về phía trước, để rồi nhíu mày với thứ mà y phải đối diện. Khoảng thời gian ngay sau khi y phá hủy viên pha lê, y cứ nghĩ kẻ địch sẽ cố gắng đặt lại một viên khác ở đó để gây rắc rối cho sư đoàn Hỏa Thung. Tuy nhiên có vẻ như thay vì làm việc đó, chúng quyết định củng cố các khu vực sâu hơn của mình.

Trần Phong sẽ không đánh giá gì về nước đi của chúng, vì khi ấy dù có làm gì thì cũng sẽ có mặt lợi mặt hại nhất định. Đặc biệt là bây giờ, khi khu vực kia thì sư đoàn Hỏa Thung đã chiếm đóng được, thì thứ mà y phải giải quyết sẽ phiền phức ít nhất là gấp bốn lần. Lý do y ngay lập tức đưa ra nhận định ấy là bởi thứ ở trước mặt y lúc này không phải một mà là hai viên pha lê ở cạnh nhau, kích thước của chúng đều là gấp đôi cái trước y phá hủy.

Lúc pháp sư tóc bạc đến thì khu vực này không có bất cứ một con quái vật nào, nhưng ngay khi y còn cách hai viên pha lê kia chục trượng, đột nhiên một bầy quái vật cực kỳ hung hãn xuất hiện, lao thẳng về phía y, không ngừng tung ra công kích. Thực lực của chúng so với y thì yếu hơn rất nhiều, nhưng quân số thì đông đến kinh dị, thành ra giải quyết được chúng thì cũng khá phiền phức.

Phong Hiệp vung kiếm, một chiêu chém nát toàn bộ kẻ địch trước mặt không còn một mảnh, mở đường tiến đến phía trước. Hành động của y không khiến cho đám quái còn lại có vẻ gì sợ hãi, ngược lại vẫn lao đến tấn công như thường. Mà số lượng y hạ sát vừa rồi không ít, chỉ là so với tốc độ tăng lên theo cấp số nhân của chúng thì chẳng thấm vào đâu.

Mặc cho bị áp đảo tuyệt đối về tương quan, Trần Phong vẫn không mặn không nhạt, chậm rãi tiến lên. Y đều đều tung chiêu, không ngừng hạ sát kẻ địch. Vẻ ngoài, thực lực, số lượng,… chẳng có gì của chúng dọa hay cản được y. Tên nào nghĩ chỉ bằng như vậy liền có thể chặn đường y quả là ngây thơ, cầm chân còn chẳng được nữa là.

Cứ mỗi khi pháp sư tóc bạc tiêu diệt được một đám quái vật, một đám khác lại tràn lên thay thế, số lượng chỉ có tăng lên chứ chẳng hề giảm xuống. Cuộc chiến tiêu hao bậc này nếu đổi lại là người khác thì sẽ chẳng đời nào dám làm, nhưng giờ đây y đã bắt đầu có dấu hiệu dùng được Hỗn Độn bản nguyên mà giảm bớt tác động tiêu cực của năng lượng Hỏa Ngục. Cộng với bản thân là một pháp tôn cảnh mạnh mẽ, đống đồ chơi này còn không đáng để y luyện kiếm.

Tuy nhiên khi Phong Hiệp còn cách hai viên pha lê năm trượng, đám quái không còn lao đến tấn công y cái kiểu không có hàng lối, chiến thuật ấy nữa. Thay vào đó, chúng di chuyển thành vòng tròn bao vây y, công kích tứ phía cùng một lúc. Đem ánh mắt khinh miệt nhìn bọn chúng, y lăng mình lên không, liên tiếp tung ra hơn chục chiêu, đánh cho bọn chúng tử vong liên tục, phá tan vòng vây vừa có.

Tuy nhiên, bọn chúng không hề nao túng, tỏ ra cái gì muốn dừng lại, ngược lại càng hung hãn hơn mấy phần. Đặc biệt là khi khoảng cách còn ba trượng, tốc độ và số lượng của chúng tăng đột biến, giúp cho khả năng tiếp cận Trần Phong tăng rất mạnh. Thấy vậy, y chẳng quan tâm quá nhiều, mặt khác tung chiêu thẳng về phía hai viên pha lê để mở đường.

Một đường thẳng sạch bóng quân thù hiện ra trước mắt y, nhưng còn chưa đến một khắc nó liền bị lấp đầy. Bất quá điều đó cũng không thể cản chân được pháp sư tóc bạc quá lâu, khi mà y cứ tiếp tục phóng tới, kết hợp với việc vung kiếm sát phạt. Phản ứng của đám quái vật càng ngày càng mạnh mẽ hơn theo khoảng cách của y với hai viên pha lê ngày càng bị thu hẹp. Lượng pháp lực y cần dùng tuy nói vẫn còn trong tầm kiểm soát nhưng cũng vì thế mà càng lúc càng hao hụt.

Ngay khi mục tiêu vào được tầm đánh của Trảm Không, Phong Hiệp lập tức thi triển. Tuy nhiên cứ như thể đám quái vật kia có linh trí vậy, như lính cảm tử, liên tục nhảy tới chặn đường. Cả ngàn, cả vạn vật cản với sức mạnh cho dù không cường hãn thì vẫn là đủ để khiến cho chín nhát kiếm mặc cho uy lực dũng mãnh cũng bị ngăn chặn tuyệt đối.



Nhưng Trần Phong cũng không vì thế mà dừng lại, dùng luôn nhị thức Toàn Phong kiếm pháp mà mở đường. Quái vật thì cứ liên tục tử vong trong khi y thì không ngừng tiến tới. Khí thế kẻ địch hung hãn bá đạo bao nhiêu thì lực lượng, uy áp của y cường hãn vô song bấy nhiêu. Mặc cho đám quái có mạnh đến thế nào thì y cũng sẽ trấn áp tuyệt đối. Đến khi y tiến vào phạm vi một trượng, cho dù cố gắng cách mấy, đám quái vật cũng không thể cản được toàn bộ sát thương của Trảm Không nữa, hai viên pha lê hắc ám theo đó mà xuất hiện những vết xước đầu tiên.

Nhưng dường như điều đó đã kích hoạt hệ thống phòng thủ cuối cùng của chúng. Kết cục là đất trời như muốn đảo lộn, bốn phương tám hướng, trên dưới trái phải của pháp sư tóc bạc bị bu nhung nhúc đầy những quái vật. Trọng lực như thể biến mất trong một khắc khiến y mất đi khả năng kiểm soát tình hình. Kết quả của việc đó là cả chục con bám vào khắp cơ thể hòng khống chế được y.

Phong Hiệp đồng tử tỏa ra quang mang xanh ngọc, pháp lực trong cơ thể như ngủ yên từ lâu bộc phát, lan tỏa, tạo thành lớp vảy rồng bọc toàn thân. Chỉ bằng một cái gồng mình đơn giản, y hất văng tất cả kẻ địch ra, sau đó đạp vào chúng mà phóng đi, chém tan xác bất cứ con nào cản đường, một đường tàn sát không chừa một kẻ địch nào lại.

Một kiếm Trần Phong vung lên, không gian lại một khắc được giải phóng khỏi sự vây hãm của quái vật. Mặc cho thế giới có đảo lộn thế nào cũng không cản được y nữa, khi mà y dùng chính những thứ định cản đường làm bước đệm để tiến tới, dần dần tiếp cận mục tiêu. Ánh mắt y tràn đầy sát ý nhưng lại không mất đi sự tỉnh táo, ngược lại vẫn kiểm soát hoàn hảo từng đường kiếm, khiến cho kẻ địch không còn có thể áp sát y được nữa.

Chuyện gì đến cũng phải đến, pháp sư tóc bạc đứng ngay cạnh hai viên pha lê hắc ám, tung ra chiêu thức quyết định. Giờ đây thì không gì có thể cản sức mạnh của y được nữa, hai vật thể to lớn trong nháy mắt bị chém tan thành từng mạnh, kéo theo lực lượng chung quanh biến đổi trở về pháp lực.

Chỉ vài phút thời gian, đám quái vật còn lại liền bị giải quyết gọn gàng. Phong Hiệp cẩn thận nén toàn bộ thứ năng lượng Hỏa Ngục tỏa ra từ người chúng trở thành những viên tinh thể rồi cất vào giới chỉ. Xong xuôi, y đứng nguyên tại chỗ chờ đợi. Y không tin lần này trước khi giải phóng xảy ra đủ thứ như thế mà sau đấy lại không.

Đáp lại sự chờ đợi của Trần Phong, bốn phương tám hướng xung quanh y sau nửa canh giờ xuất hiện những đạo quân cực kỳ hùng hậu. Bao vây y lúc này không còn là những con quái vật giống nhau như đúc với phương thức tấn công chẳng có gì đặc biệt như trước nữa.

Thay vào đó, đứng gần với pháp sư tóc bạc nhất lúc này là những con quái thú có thể hình cực kỳ to lớn, cao dễ phải đến gần một trượng, nhìn bằng mắt thường cũng có thể nhận thấy nhục thể chúng rắn chắc ra sao. Xa xa hơn một chút là đám quái với cơ thể cực kỳ mảnh mai, tạo cho người ta một cảm giác ghê rợn, nguy hiểm hết sức kỳ lạ. Toàn thân chúng có vô số những thứ trông như lưỡi đao sắc bén và những bộ móng vuốt nhọn hoắt. Thực lực của cả hai loại quái vật này ước chừng tầm nhất tinh pháp tông.

Đứng xa Phong Hiệp nhất là một loại quái mà y chẳng hiểu là cái giống gì. Bọn chúng chỉ riêng phần đầu đã phải chiếm hết bảy mươi phần trăm kích thước cơ thể, trông hết sức tởm lợm. Nhưng với số lượng cả vạn con như thế, thực lực mỗi con lại ở khoảng nhị tinh pháp tông, không ai dám khinh thường chúng hay đánh giá cái gì chỉ qua vẻ ngoài.

Trông thấy binh đoàn quái vật chẳng có vẻ gì là sẽ dừng lại về quân số, Trần Phong lấy tấm thạch phù đệ tử mình đưa ra sử dụng, sau đó rút kiếm lao đến, bắt đầu cuộc chiến đẫm máu. Y biết lần này sẽ là một phen khổ chiến thực sự. Nếu như kẻ địch đã mạnh tay đến vậy, hãy để y phụng bồi chúng đến cùng.

Tại sư đoàn Hỏa Thung, Thiên Lạc đang nghiên cứu thì cảm nhận được tín hiệu của sư phụ. Cậu cực kỳ căng thẳng, lập tức triệu tập các cao tầng, bắt đầu triển khai chiến dịch, không một khắc chậm trễ.

Tại sư đoàn Dương Nhiên, Mộc Hỏa Lân đang đối phó với thú triều thì đột ngột thấy chúng rút quân, trong lòng dâng lên một cỗ cảm xúc thú vị.

Trần đoàn trưởng à, cái giá phải trả cho sự tham lam không hề thấp đâu!