Pháp Mệnh Thiên Tôn

Chương 150: Pháp Mệnh!



Mình đã đánh bao nhiêu trận rồi?

Trần Phong vừa vung kiếm vừa nghĩ. Sức mạnh của y so với từng kẻ địch thì cực kỳ áp đảo, nhưng với số lượng đông một cách vô lý thế này thì không thể nói trước được. Y vẫn cường hãn, vẫn hủy diệt chiến trường, nhưng kẻ địch đồng dạng vẫn không có dấu hiện gì là sẽ dừng xuất hiện. Y quyết định để cơ thể mình hoàn toàn đánh theo bản năng, mọi chiêu thức đều là thuận theo thanh kiếm của mình, trong khi tâm trí hồi tưởng lại những khoảnh khắc khổ chiến trong quá khứ.

Lần đầu pháp sư tóc bạc cảm nhận được sự nguy hiểm thực sự là khi giao chiến giữa bầy ma thú hoang dại bên trong Thiên Huyền lâm. Khi ấy tuy nói là có sư phụ ở bên nhưng người chỉ đơn giản là giữ yên lặng, để mặc y tự mình hành động. Sinh tử chiến đầu đời quả là điều mà mỗi người có một cách ứng phó riêng, mà đối với y, lựa chọn chính là để cho bản năng sinh tồn ngự trị.

Từng đường kiếm vung lên chính xác, hạ sát hoặc ngăn chặn bất cứ mối nguy nào đang hướng đến cơ thể Phong Hiệp. Mặc cho tâm trí y không hoàn toàn ở đó, mọi thứ vẫn cứ diễn ra theo đúng trật tự, không gì có thể chạm tới dù chỉ là một cọng tóc của y.

Giữ nguyên khoảng cách cực xa, đám quái vật với phần đầu ngoại cỡ liên tục bắn ra những quả cầu năng lượng dưới dạng dịch nhầy xanh lục. Thứ này nếu như va chạm với vật thể thì sẽ ngay lập tức nổ tung với sức mạnh ngang toàn lực một nhị tinh pháp tông. Tuy nhiên không dừng lại ở đó, chất dịch ấy sẽ không ngừng ăn mòn vật chất trong khoảng nửa phút tồn tại bên ngoài cơ thể vật chủ.

Mặc cho đòn tấn công ấy có độ khó chịu cực cao, Trần Phong vẫn tung ra những đường kiếm chuẩn xác, phần chặn đứng công kích, phần phản lại cho đám quái cận chiến nhận thay. Từng tế bào trên cơ thể y đang từ từ chút một, dần dần nâng tầm khả năng của vô tâm kiếm. Long ảnh ý niệm vần vũ bao quanh, cùng y như bay lượn giữa chiến trường đẫm máu.

Đám quái này từng con đều có vẻ như là sinh vật sống, giết thì để lại xác, máu tươi chảy ra chứ không phải sinh vật ma thuật như những con sư đoàn phải chiến đấu xưa nay. Theo đó, cảm giác mỗi khi đánh trúng đều là rất khác biệt, đồng thời khiến người ta sinh ra những xúc cảm nhất định.

Đối với một người tu luyện ý niệm, pháp sư tóc bạc nếu như không vận dụng vô tâm kiếm, y sẽ khó đạt được trình độ thi triển chiêu thức thông thường của mình. Lý do là bởi những kẻ địch mà y đang phải đối phó khi chết như thể tỏa ra một làn sóng cảm xúc vậy. Phẫn uất, thịnh nộ có, nhưng cảm thông, thanh thản cũng tồn tại, những ý niệm không thực sự rõ nét ở những ma thú đẳng cấp thế này.

Phong Hiệp tâm trí mơ hồ, thực không rõ ràng lần này kẻ địch đã dẫn đội quân nào đến đối đầu với y. Số lượng quái vật y hạ sát càng nhiều, làn sóng cảm xúc càng mạnh mẽ, dữ dội hơn, thậm chí còn thấp thoáng trong y một số hình ảnh mơ hồ. Y không kịp nhìn xem chúng là gì, khi mà chúng không chỉ nhiễu loạn lại còn biến mất quá nhanh.

Tâm trí không tập trung, vô tâm kiếm lại mới chỉ là tay mơ, rất nhanh y bị đám quái dồn ép. Những con có thể trạng to lớn sở hữu lớp da thịt cứng tựa áo giáp vậy, công kích của chúng khá yếu nhưng sức phòng ngự thì chịu được cả lực đánh toàn lực của một nhị tinh pháp tông. Theo đó, Trần Phong phải tung một chiêu khá mạnh mới có thể hạ sát toàn bộ những con xung quanh để phá vòng vây.

Nhưng chuyện cũng không chỉ có vậy, vừa giải quyết xong đám đỡ đòn trâu bò kia, đám quái tấn công cận chiến lao tới tung chiêu với sự yểm trợ chính xác của những con đánh xa. Những lưỡi dao, bộ vuốt của chúng không ngừng nhắm tới những yếu huyệt của pháp sư tóc bạc. Y vung kiếm chém tan toàn bộ thế công của kẻ địch, sau đó hạ sát tất cả những con trong tầm. Mỗi đường kiếm vung lên là lại một lần hư ảnh rồng thiêng bay lượn, càn quét mọi hiểm nguy hướng đến.

Vượt qua được tình thế nguy cấp, những tưởng mọi thứ đã trở về với quỹ đạo thì một làn sóng cảm xúc cường hãn vô cùng ập vào tâm trí Phong Hiệp, khiến cho y bất động một khắc. Và chỉ đợi có vậy, những quả cầu năng lượng liên tục nổ lên khắp cơ thể y, khiến cho toàn thân y bị phủ đầy một lớp dịch xanh lục. Đem pháp lực trong bản nguyên bạo phát ra ngoài, y rũ bỏ toàn bộ thứ dịch nhầy gớm ghiếc kia, tiếp tục cuộc chiến.

Nhìn lớp vảy rồng bị đen đi ít nhiều chỉ trong khoảnh khắc, Trần Phong ánh mắt âm trầm tiếp tục trận chiến dai dẳng. Vừa rồi cuối cùng thì y cũng đã nhìn rõ được rốt cuộc những hình ảnh kia chứa đựng cái gì. Và cũng vì thế, y càng ghê tởm hơn những kẻ mà mình đang đối đầu, bộ mặt thật của đám người sống sâu trong lãnh địa Hỏa Ngục này.

Những con quái vật gây ra thú triều mà các sư đoàn phải khổ chiến suốt vạn năm qua vốn là những tạo vật ma pháp của chúng tạo thành. Phương pháp cho việc này thì không có gì khó khăn lắm, đơn giản là chuyển hóa những ma thuật hắc ám thành viên tinh thạch rồi từ đó kiến tạo thêm cơ thể. Những biến dạng mạnh mẽ hơn của chúng sư đoàn Hỏa Thung đã phải gặp hơn nửa năm nay đều là dạng bổ sung một thứ gì đó trong quá trình kiến tạo mà thành.



Tuy nhiên binh đoàn mà pháp sư tóc bạc phải tử chiến hôm nay thì lại không phải như thế, được tạo ra bằng một phương pháp hoàn toàn khác, một cách vô nhân đạo hơn vô số lần. Y không biết thế giới Hỏa Ngục là nơi chủng tộc nào cư ngụ, được sinh ra như thế nào. Tuy nhiên có vẻ như ở đó xã hội được phát triển theo kiểu hoàn toàn khác với những chế độ mà y có kiến thức. Kết cục của việc đó, chính là hàng triệu triệu cư dân bị đem đi làm thí nghiệm, bị mổ xẻ, tra tấn, hành hạ dã man đến cùng cực.

Những con người ấy rơi vào một tình cảnh có thể nói chính là địa ngục trần gian, để rồi mất đi ý thức, mất đi lý trí. Những gì còn lại trong họ chỉ là ngọn lửa cuồng nộ luôn cháy bỏng, ham muốn, khát khao được giết chóc để báo thù, khiến cho người khác cũng phải chịu nỗi ám ảnh kinh hoàng mà họ từng phải chịu. Nhưng nghiệt ngã thay, họ còn không được tự do trả mối thù ấy, mà phải chịu sự thao túng bởi chính những kẻ khiến họ thành ra như thế, những kẻ tuyệt đối là quỷ dữ, chẳng còn chút nào nhân tính.

Và cũng chính vì vậy, khi những linh hồn thống khổ này qua đời, dòng chảy cảm xúc của họ mới nhuốm màu bi thương, uất ức. Họ vừa căm phẫn vì mãi mãi vẫn không được trả mối hận thù quá lớn, vừa cảm thấy thanh thản vì cuối cùng cũng được giải thoát khỏi kiếp sống điên loạn này. Từng người trong số họ ít nhiều khác nhau, nhưng về cơ bản đều có ý niệm như vậy, và dù là ai cũng là có cảm xúc cực độ mãnh liệt.

Phong Hiệp tiếp nhận được toàn bộ những làn sóng ấy, hết sức đồng cảm với hoàn cảnh của họ, trong tâm rõ ràng một chuyện. Y sẽ cố gắng xuống tay gọn gàng nhất, dứt khoát nhất có thể, tiễn họ về với thế giới bên kia với tốc độ nhanh nhất, chấm dứt cuộc đời bị đày đọa của họ.

Họ bị điều khiển, tấn công Trần Phong cực lực mạnh mẽ, từng đòn, từng chiêu đều là mang ý muốn tước đoạt mạng sống của y, nhưng y chẳng bận tâm điều đó. Lần đầu tiên, y cảm thấy cuộc chiến này có ý nghĩa, không phải là cái gì mở rộng lãnh thổ, không phải cuộc đối đầu giữa hai lãnh đạo, mấy thứ tầm thường đó chẳng đáng kể đến. Đối với y, đây là cơ hội để y làm việc thiện, để y có thể giải tỏa cảm giác được sống trên thế giới này.

Pháp sư tóc bạc không nhận ra, nhưng Pháp Mệnh của y đang yếu ớt bùng cháy trở lại. Lần đầu tiên từ khoảnh khắc nghiệt ngã ấy, y mới cảm thấy được hiện thực của cuộc sống, rằng những hành động của y thực sự có ý nghĩa, không phải sự sáo rỗng chạy theo xúc cảm nhất thời của một con người chưa đủ chín chắn.

Gia đình bị hủy hoại, người mất, người bỏ xứ mà đi, danh tiếng ô nhục; người thương vì mình mà rơi vào cửa tử. Bản thân mất đi một cánh tay, lý tưởng tha hóa, bất xứng với quyền năng khổng lồ nắm giữ để rồi mất đi tư cách sở hữu nó.

Liệu có ai trên đời trải qua những điều đó mà không lạc lối?

Phong Hiệp cũng chỉ là người thường, chẳng phải thần thánh gì, cũng đớn đau, gục ngã như bao người. Giây phút mà giấc mộng lạ kỳ đến với y, hi vọng đã nhen nhóm trong lòng y một chút, nhưng nhiêu đó cũng chỉ là liều thuốc đánh lừa suy nghĩ của y được một đoạn thời gian, chẳng thể nào đủ để giúp y vượt qua nó.

Thời gian trôi qua, đối mặt thêm những hiện thực mới trong đời, Trần Phong mới thấm thía được cuộc sống của y vẫn còn nhiều việc phải làm. Y phải sống, phải tiếp tục hi vọng của những người đã khuất, họ đặt bao nhiêu hi vọng vào y như vậy, y không thể vì một lần bất thành mà từ bỏ.

Đối với Linh Nhi, mặc cho nàng còn sống hay không, nàng nhất định không muốn thấy pháp sư tóc bạc tự dày vò bản thân như vậy. Y phải đứng dậy, tiếp tục con đường đã bắt đầu, và không bao giờ được dừng lại nữa. Giờ đây y nhận ra một sự thật hết sức giản đơn, lý tưởng đôi khi không phải cái gì quá cao sang. Thậm chí chỉ là một mong muốn nhỏ nhoi thường ngày, nếu như nó trân quý, nếu ta dồn nhiều nỗ lực, nó cũng có thể trở thành ngọn hải đăng giúp ta vượt qua giông bão.

Vậy điều mà y mong mỏi là gì?

Từ nhỏ, y đã luôn căm thù cái ác, luôn bênh vực kẻ yếu. Phải, y đã từng như thế, và mãi sẽ luôn như vậy. Thực tại này trước giờ vẫn luôn cay đắng biết bao, không biết đã bao nhiêu lần đẩy y vào thảm cảnh. Tuy nhiên y chưa bao giờ bỏ cuộc, bởi y hiểu ngoài kia vẫn còn nhiều người còn phải chịu những nỗi đau, mất mát to lớn hơn y rất nhiều. Giờ đây y vẫn còn sống, vẫn còn phép thuật, vẫn còn có thể cử động, vậy y sẽ tiếp tục giao chiến, để thỏa cho cái ước mong nho nhỏ từ thuở ấu thơ kia, để xứng với cái danh xưng mà mọi người đã đặt cho y:

Phong Hiệp!



Vung kiếm lên không biết đã là lần thứ bao nhiêu, xác quái vật đã tràn ngập cả một không gian rộng lớn, nhưng Trần Phong vẫn không dừng lại. Y vẫn phải chiến đấu, không chỉ vì một mình y, mà còn vì những thành viên Trần phủ đã bỏ mạng, vì Linh Nhi, và vì những sinh mạng cần được y cứu giúp.

Và chỉ cần như thế là đủ để y có lý do đứng dậy chiến đấu, là đủ để trở thành một lý tưởng, một nguồn sáng. Cơ thể này có thể mỏi mệt, sinh mạng này có thể chấm dứt, nhưng ý chí ấy không bao giờ có thể bị dập tắt, mãi mãi rực cháy một ngọn lửa, bất tử bất diệt, tồn tại đến vĩnh hằng.

Dù cho đã cố gắng làm việc với năng suất cao nhất, sư đoàn Hỏa Thung vẫn cần đến một tháng mới có thể tiếp cận đến điểm gần nhất cuộc chiến của pháp sư tóc bạc và kẻ địch. Y không hề cố gắng giao chiến để trở về với binh đoàn của mình, ngược lại còn là tiến sâu hơn vào địa phận Hỏa Ngục.

Theo đó, Gia Luật Khang phải cho người mở đường rồi mới có thể đưa những xe pháo khổng lồ đi qua cái nơi trông chẳng khác nào nghĩa địa này. Xác quái vật nằm la liệt khắp nơi, tạo thành những ngọn núi nho nhỏ đầy rẫy khu vực Hỏa Ngục vừa được giải phóng. Tốc độ vì thế mà bị chậm lại không ít, nhưng trực giác họ cũng mách bảo, trận chiến của sư đoàn trưởng đã kết thúc. Điều mà họ cần làm lúc này chính là đến bên y ngay lập tức đề phòng vạn nhất.

Sư đoàn Hỏa Thung đi thêm phải đến cả ngàn trượng thì mới bắt đầu trông thấy thân ảnh Phong Hiệp ở phía xa xa. Ngay lập tức, Thiên Lạc lao tới bên y với tốc độ tối đa, đem ánh mắt cực độ lo lắng quan sát y cùng với mọi thứ xung quanh.

Lúc này đây không còn bất cứ kẻ địch nào trong tầm mắt của mọi người nữa, tất cả đều đã bị Trần Phong giải quyết hoàn toàn. Còn vị sư đoàn trưởng chỉ đơn giản đang quỳ xuống, cắm thanh kiếm của mình xuống đất, vẻ mặt cảm xúc hết sức phức tạp, không ai có thể đọc được y đang nghĩ gì. Chàng trai rồng cẩn thận chạm lấy bàn tay y:

- Sư phụ\, mọi người đến rồi!

Pháp sư tóc bạc không đáp lại ngay, ngược lại khẽ rùng mình. Vậy là y đã đạt được khát khao đầu tiên, đem đến ý nghĩa cho cuộc chiến này, giải thoát cho những linh hồn tù tội. Cảm nhận được ý niệm của họ dần dần tan biến giữa không gian rộng lớn, y gắng kìm nước mắt lại, hỏi

- Ừm\, thành trì vẫn ổn chứ?

- Các công trình đều được xây dựng kiên cố\, công nghệ thì được thiết kế cẩn thận.

- Làm tốt lắm! Cho ta mượn vai cậu một chút!

Phong Hiệp đứng dậy, thu kiếm về giới chỉ, sau đó vòng tay qua vai đệ tử mình. Chiến đấu với cường độ quá cao suốt một tháng ròng, thân thể tàn tạ của y gần như đã kiệt quệ. Mọi chuyện sắp tới y không biết sẽ diễn biến thế nào nhưng có thể với việc cả một đạo quân hùng hậu nhường này đã bị y đả bại tuyệt đối, y không nghĩ kẻ địch có thể gây thêm động tĩnh lớn nào trong tương lai gần. Và vì vậy, hẳn các tướng lĩnh của y có thể giải quyết được.

Trần Phong cùng mọi người lui quân, trở về với thành trì Hỏa Thung nay đã mở rộng thêm mấy phần. Lần này y không thể sinh hoạt được bình thường một thời gian không ngắn, chỉ hi vọng sau khi bế quan mọi thứ vẫn còn trong tầm kiểm soát.

Đem ánh mắt khó chịu nhìn về xa xa, pháp sư tóc bạc trong đầu vẫn tiếp tục suy nghĩ. Sau khi phát hiện ra sự thật, y cực kỳ lo ngại về những kẻ đang sống trong Hỏa Ngục kia. Nhưng đồng thời, những kẻ tưởng là đồng minh để rồi chọn thời điểm đâm sau lưng cũng phiền phức chẳng kém gì.