Trung đoàn trưởng của sư đoàn Hỏa Thung có tất cả sáu người, ngoài Thiên Lạc và Lý Hồng thì hôm phác thảo cấu trúc tường thành chỉ có một người tham gia họp, tên là Song Quyết. So với hai người kia thì hiện tầm ảnh hưởng của hắn không bằng, nhưng tính ra vẫn lớn hơn ba người còn lại.
Thiên Y và Nham Triết hơn ai hết hiểu rằng, bản thiết kế do mấy người họ tạo thành không phải thứ một người có hiểu biết tầm trung mà có thể nghĩ ra được cách khắc chế. Phương thức làm màn chắn năng lượng ngưng hoạt động chỉ mấy người có mặt tại cuộc họp đó mới có thể biết, bởi chỉ họ mới rõ ràng có những phép cụ thể gì trong những bức tường thành được xây lên.
Binh sĩ sư đoàn được chỉ dẫn cách để tạo nên một khối tường thành, nhưng bản chất của nó thì không ai trong số họ hiểu, bởi cái họ làm chỉ là công đoạn thô sơ. Trừ Trần Phong và Thiên Y, đích thân sáu người còn lại trong các cao tầng phải điều chỉnh những phép, mạch ma thuật có trong các khối tường ấy để hoàn thiện.
Tóm lại, để có thể hoàn hảo hạ tấm màn năng lượng mà không để lại bất cứ dấu vết gì, thủ phạm gần như chắc chắn không phải những người từ cấp trung đoàn phó trở xuống. Ba trung đoàn trưởng không đến họp hôm đó tuy khả năng là rất thấp nhưng Nham Triết vẫn quyết định điều tra thử. Đây là một vấn đề quá mức nghiêm trọng, hắn không muốn bỏ qua bất cứ nghi phạm nào.
Sau khi được chàng trai rồng xác nhận thông qua ý niệm rằng ba người này cùng với Song Quyết vô tội, vị sư đoàn phó vừa loại bỏ trong lòng được vài mối lo, lại bị nhiều mối lo khác xâm chiếm tâm trí. Giờ đây nghi phạm thu hẹp xuống chỉ còn năm người: Pháp sư tóc bạc, Gia Luật Khang, Ân Thiên Vũ, Thiên Lạc và Lý Hồng.
Phong Hiệp thì lập tức có thể bỏ qua, bởi điều đó quá vô lý. Nói y cổ quái thì quả là có đúng mấy phần, nhưng tất cả đều là muốn tốt cho sư đoàn, thậm chí y còn nhận hết cực khổ về mình để các binh sĩ phát triển thuận lợi. Giờ đây y đang bế quan hồi phục, chẳng có lý do gì tự dưng lại làm ra cái chuyện tội lỗi này cả.
Thiên Y hai người đều đồng ý về việc này, đồng thời thống nhất với nhau là sẽ cố gắng giải quyết mà không để y biết, dù thời điểm y phá quan là sớm hay muộn cũng thế. Việc này thực tế là càng ít người biết càng tốt, còn y thì cũng đã có quá nhiều thứ phải lo rồi.
Về Gia Luật Khang và Thiên Lạc, Nham Triết cảm giác có vài phần nắm chắc. Người trước thì hắn quen biết đã lâu, là một con người hết sức vì nước vì dân. Tuy nói hắn phải nhường vị trí của mình lại cho Trần Phong nhưng vẫn hết lòng hỗ trợ y, không hề tỏ ra chỗ nào bất mãn, thực sự là một người lính mẫu mực. Còn đối với Thiên Lạc, cậu ấy không toát lên sự nhân hậu thuần khiết như tiểu đệ nhưng vẫn hết sức ngay thẳng, tuyệt đối vì lợi ích chung, không hề tư lợi dù chỉ một chút.
Vị sư đoàn phó cực kỳ muốn tin tưởng hai người này, nhưng đồng thời, hắn cũng không phải kẻ làm việc theo cảm xúc. Theo đó, cùng với vị nhạc công trẻ tuổi, hắn tiến tới tháp pháo tọa lạc tại trung tâm thành trì Hỏa Thung hiện tại. Tuy nói Thiên Lạc chỉ là trung đoàn trưởng nhưng tầm nhìn của cậu giờ gần như ngang ngửa với Gia Luật Khang. Vì thế mà mọi công việc trong thành hiện đều do hai người họ bàn bạc giải quyết.
- Nham Triết\, Thiên Y\, hai người đến đúng lúc lắm!
Thiên Lạc trông thấy họ bước vào tháp pháo thì gật đầu nói. Cậu và Gia Luật Khang cũng vừa lúc bàn đến vụ tường thành bị đánh sập. Cả hai đều có những suy nghĩ nhất định về nó, nhưng có thêm ý kiến của các cao tầng khác thì vẫn tốt hơn. Cựu sư đoàn trưởng đồng ý với cậu, hỏi:
- Hai người nghĩ sao về việc lần này?
- Ta nghĩ là… độ cứng vật lý của tường vẫn còn hơi thấp với tốc độ phát triển của kẻ địch. Chúng không còn ở cái ngưỡng sức mạnh như một năm trước nữa.
Nham Triết lựa lời, nói ra suy nghĩ tức thời của hắn, cố gắng chưa đề cập gì đến những gì họ đang điều tra. Gia Luật Khang gật đầu:
- Quả là vậy! Ta và Thiên Lạc thì nghĩ nên cải tiến thêm hệ thống năng lượng\, nhưng cấu trúc vật lý của tường thành cũng rất quan trọng!
- Hai người có ý tưởng gì cho bản thiết kế không?
Thiên Y vốn là người nắm rõ các vấn đề về lực lượng, đối với thiết kế màn chắn hiện tại cũng có vài chỗ muốn sửa, theo đó mà lập tức đưa ra những phác thảo, bổ sung vào những gì mà hai người kia đang làm dở. Còn Nham Triết lại là người rõ ràng nhất cách bố trí các mạch ma thuật cũng như cách thiết kế cấu trúc hạ tầng. Hắn sau khi sắp xếp lại hệ ma pháp trên tường thành thì cũng bổ sung một số thứ để ổn định và gia cố lại những phần vật lý của các khối tường. Trong lúc hắn làm, Thiên Y nói với hai người còn lại:
- Việc điều chỉnh này hơi phiền một chút nhưng hai người có thể đảm nhiệm luôn được không? Ta và Nham Triết đại nhân có chút việc phải làm cùng Lý Hồng và Thiên Vũ đại nhân.
- Chắc ngoài hơi lâu ra thì cũng không có vấn đề gì?
- Ừm\, chắc là ổn!
Gia Luật Khang và Thiên Lạc nhìn nhau rồi cùng khẽ gật đầu, không nghĩ gì quá xa. Thiên Y thấy vậy thì mỉm cười:
- Cảm ơn!
Đợi Nham Triết xong việc, tất cả cùng ra ngoài rồi chia làm hai hướng. Thiên Lạc hai người thì hướng tới những khu vực dễ bị tấn công nhất để tái cấu trúc tường thành. Trong khi đó, Thiên Y hai người thì lại kiếm cho mình một chỗ yên tĩnh để bàn bạc. Vị sư đoàn phó hỏi:
- Không phải họ chứ?
- Có thể chắc chắn là vậy\, ý niệm họ hết sức bình thường!
Nham Triết không hiểu "ý niệm" mà người đứng cạnh mình nhắc tới là gì, nhưng cũng thở ra một hơi. Tuy dù gì thì kẻ phản bội vẫn là đồng đội của hắn, nhưng những người hắn thực sự tôn trọng và ngưỡng mộ đều đã được loại ra khỏi diện tình nghi. Trong lòng hắn lúc này tuy chưa hẳn là thoải mái nhưng quả là đã được thả lỏng đi ít nhiều.
- Mọi chuyện vẫn tiến triển ổn chứ?
- Ừm\, vẫn trong kế hoạch!
Thiên Y đáp. Tạm thời họ chắc chắn chưa thể tìm ra được kẻ phản bội, dù có tiếp xúc nốt với hai người còn lại đi nữa. Theo đó, họ cần phải có phương pháp phòng trừ, giúp cho khả năng phòng thủ tường thành được đảm bảo. Chưa kể, giả như họ làm được điều gần như bất khả thi là nắm được sự thật trong vài ngày tới, họ cũng không thể cứ thế tiết lộ danh tính tên đâm sau lưng.
Khẽ thở ra một hơi dài, cả hai chuẩn bị tiếp cận mục tiêu tiếp theo. Dù là Thiên Vũ hay Lý Hồng thì cũng đều có mấy phần khả nghi, nhưng theo như cảm nhận pháp lực của cả hai, có vẻ như người trước ở gần hơn, vì thế mà họ đi tới chỗ hắn trước.
Ân Thiên Vũ là một pháp sư Phong hệ, đã đến sư đoàn Hỏa Thung được khoảng năm năm. Không ai biết quá khứ của hắn thế nào, nhưng thực lực của hắn rất rất mạnh, so với Nham Triết thậm chí còn muốn cao hơn vài phần. Một năm trước, có thể nói ngoài Gia Luật Khang ra thì chẳng ai áp chế được hắn, phần vì hắn quá mạnh, phần vì tư duy của hắn cũng rất cổ quái.
Có lẽ kỹ năng lãnh đạo của vị sư đoàn phó này kém hơn những cao tầng khác một chút, nhưng hướng đi của hắn thì có độ sáng tạo rất lớn, gần như không ai có thể biết trước hắn sẽ nghĩ ra cái gì. Trước khi Trần Phong đến với sư đoàn này, cũng không hẳn là không có sự kiện hay công việc gì ngoài chống đỡ thú triều. Thỉnh thoảng, vẫn có những lần tổ chức đi thám hiểm các khu vực tự nhiên trong quận với mục đích tầm bảo, hay như nhiệm vụ nghiên cứu trang thiết bị của sư đoàn, tất cả đều là do hắn một tay đảm nhiệm công tác quản lý và đưa ý tưởng.
Thiên Y lần đầu tiếp nhận những thông tin này thì có chút cảm thán. Những định hướng của sư phụ cậu gần như đi trước những quan điểm của bọn họ phải ba, bốn bước, nhưng Ân Thiên Vũ này có vẻ cũng không tầm thường chút nào. Đối với khả năng nghe hiểu kế hoạch mà sư đoàn trưởng đương nhiệm đưa ra, có thể nói hắn ta là người nhanh nhất. Và hành động của hắn cũng rất bất bình thường, giả như hắn là người gây ra vụ sụp đổ tường thành, việc hắn không phản bội mà nghiên cứu thứ gì đó kỳ dị cũng không phải không thể.
Hai người đến tháp pháo mà Ân Thiên Vũ đang tu luyện, ánh mắt có một chút tò mò. Hắn ta như cảm nhận được sự xuất hiện của họ, mở mắt ra, cười hỏi:
- Đã đến giờ ăn rồi sao?
Người này ngoài công việc và tu luyện ra thì không hay để ý gì, theo đó mà thời gian sinh hoạt chung của sư đoàn hắn không rõ cho lắm, thường sẽ phải có người đến gọi. Mà đã vậy, khả năng giao tiếp của hắn cũng là rất tệ, khiến cho những việc liên quan đến hắn sẽ dễ mất nhiều thời gian hơn thông thường. Nếu như không phải hắn quá giỏi, đã thăng cấp đến sư đoàn phó, thời gian kỷ luật của hắn chắc phải tính bằng tháng là ít.
- Chưa\, phải vài canh giờ nữa. Chúng ta muốn bàn bạc một chút với ngài.
Nham Triết lựa lời nói. Không phải là họ chưa thống nhất những gì cần hỏi hắn, nhưng đến khi gặp, cảm giác rất kỳ lạ. Họ vẫn biết không khí mà hắn tạo thành khá cổ quái, nhưng tình cảnh này rất khó chịu, những sự chuẩn bị trước tựa như trong phút chốc trở thành vô ích.
Ân Thiên Vũ hơi nghiêng đầu, nhíu mày khó hiểu. Trước giờ thường mọi người sẽ chỉ bàn bạc với hắn khi họp tổng các cao tầng hoặc là tự hắn đi tìm ai đó để cùng nghiên cứu dự án, chứ chưa hề có trường hợp nào ai đó đến gặp hắn để "bàn bạc" bất cứ thứ gì. Thiên Y cảm nhận được phần nào những suy nghĩ ấy, điềm đạm hỏi:
- Ngài nghĩ thế nào về hệ thống phòng thủ của chúng ta hiện tại?
Câu hỏi này độ mở là rất lớn, dù đối phương có trả lời thế nào thì cũng có những thông tin để khai thác. Riêng với chàng trai rồng, chỉ cần cậu tiếp xúc với hắn đủ lâu thì thậm chí còn nhận ra được bản chất của hắn. Và với một kẻ có tư tưởng khác người, Thiên Vũ cũng suy nghĩ khá lâu, sau đó chậm rãi đáp:
- Ta nghĩ là vẫn còn có thể tiếp tục nâng cấp hệ thống màn chắn và cấu trúc vật lý tường thành theo kết quả nghiên cứu năng lượng Hỏa Ngục của Hỏa Thiên huynh đệ. Còn chuyện tường thành bị đánh sập thì ta có hơi bất ngờ\, chưa bao giờ ta cảm thấy phụ thuộc vào sư đoàn trưởng nhiều như lúc này.
Nham Triết quan sát hắn một lát, sau đó mới khẽ gật:
- Quả là thế. Ta và Thiên Y rất lo về vụ này nên đang đi hỏi ý kiến mọi người để có thể tăng sức phòng thủ của chúng ta lên. Thiếu đi Trần đại nhân chúng ta mất phải đến bảy mươi phần trăm sức mạnh\, tinh thần cũng bị giảm sút đi ít nhiều.
- Hi vọng ngài ấy phá quan sớm sớm một chút.
Ân Thiên Vũ cười nói. Thiên Y hai người sau đó chào hắn rồi rời đi, không hỏi gì thêm. Đối với vị sư đoàn phó, cuộc trò chuyện này không có gì khó hiểu so với người bình thường, còn đặt ở đây có đúng thế không thì hắn không thể chắc chắn.
Chàng trai rồng thì không có suy nghĩ như người đi bên cạnh bởi ngoài thông tin có được từ câu trả lời, cậu còn biết được ý niệm của hắn, qua đó cảm nhận được nhiều hơn. Và cũng vì vậy, cậu cảm thấy mông lung vô cùng, khi mà con người này thật sự rất kỳ lạ, cậu chưa thấy ai có ý niệm theo kiểu như hắn.
Hắn hoàn toàn không có một chút xúc cảm tiêu cực nào của tội lỗi, thay vào đó có nhiều hơn những suy tư theo chiều hướng phát triển. Đồng thời, hắn cũng có chút nuối tiếc vẩn vơ có vẻ như còn sót lại từ sự kiện thủ thành vừa rồi. Nhưng nếu như ý niệm của hắn chỉ đơn giản như vậy, có thể nói hắn hoàn toàn giống người bình thường. Còn ở đây, hắn ta vẫn tồn tại song song những xúc cảm cực kỳ tham lam, tà ác, sẵn sàng đạp người xung quanh xuống để đạt được mục đích của mình.
Hai hình thái ý niệm này cùng tồn tại trong một người là điều hoàn toàn có thể. Bất quá nó chỉ hợp lý khi ở hai thời điểm tách biệt, còn ở đây Ân Thiên Vũ tựa hồ hai hình thái như thể đổi chỗ cho nhau liên tục vậy, rất mất ổn định. Tuy nói tạm thời những xúc cảm bình thường của hắn đang rõ rệt hơn, nhưng ý niệm tà ác kia vẫn luôn ở đó, thực khiến cho Thiên Y sởn gai ốc.
Gần như cậu chẳng dám chắc chắn được gì ở hắn, ngoại trừ những suy nghĩ của hắn về sư phụ cậu. Dường như hắn đang vô cùng lạc lối vì một lý do gì đó, và người có thể giúp được hắn trước kia chẳng có ai cả, hắn chỉ có thể tự dựa vào bản thân mình. Nhưng khi pháp sư tóc bạc xuất hiện, hắn đã có cho mình một chút hi vọng, tuy là rất ít, bất quá rõ ràng là có.
Nói tóm lại, Ân Thiên Vũ nhất định là có vấn đề, còn có thực sự liên quan đến vụ tường thành hay không thì không chắc. Nhưng kể cả hắn vô tội trong việc này thì sư đoàn cũng cần để mắt tới hắn. Một con người với đầu óc và vị trí như hắn mà tâm tính bất ổn hoàn toàn có thể gây ra đại họa. Nham Triết sau khi nghe những phân tích của Thiên Y thì có kết luận như thế, chứ tạm thời cũng chưa có cách nào hay hơn. Họ vẫn còn một người nữa cần phải nói chuyện, hắn thực hi vọng có thể giải quyết được vấn đề ngay sau đó.
Hai người trước tiên tìm kiếm vị trí của Lý Hồng trong thành. Khu vực mà hắn đảm nhiệm không phải quá rộng, theo đó mà đáng lý họ phải nhanh chóng cảm nhận được khí tức của hắn mới đúng. Tuy nhiên tìm cả nửa ngày, họ cũng chẳng thấy hắn ở bất cứ đâu.
- Tên này rốt cuộc đang ở chỗ nào?
Vị sư đoàn phó hơi cau mày. Bọn họ hỏi cả các binh sĩ trực thuộc của Lý Hồng nhưng cũng không ai biết hắn đi đâu, chỉ biết là đâu đó ở khu vực hầm mỏ. Và hóa ra, hắn thực sự xuống dưới đó, không phải để tu luyện hay gì, chỉ đơn giản là trầm ngâm ngồi một chỗ. Hắn như người mất hồn, mọi lực lượng đều như biến mất, đã vậy xung quanh còn là nguồn pháp lực khổng lồ, bảo sao không ai tìm được hắn.
Nham Triết dù không muốn nhưng trông cảnh như vậy không thể không nghĩ hắn vô tội. Còn với Thiên Y, cậu cảm nhận được linh hồn tội lỗi của hắn quá mức rõ rệt, cộng với hành động của hắn lúc này, cậu tự mình cũng có thể đưa ra lý do, chẳng cần phải tra hỏi. Vấn đề là làm thế nào họ có thể giải quyết chuyện này? Nhân sự thì đã thiếu, một trong những người mạnh nhất còn phản bội, họ nhất thời không thể suy nghĩ thêm được bất cứ thứ gì.
Nham Triết cuối cùng vẫn là nhịn không được mà hỏi Lý Hồng nguyên nhân tại sao hắn lại ra tình trạng như vậy. Vị trung đoàn trưởng ánh mắt lộ rõ vẻ mệt mỏi, không còn vẻ gì là một con người nhiệt huyết như cái cách mà hắn vẫn thường thể hiện.
Hắn không trả lời gì quá phức tạp, chỉ đơn giản là hắn đã làm cho sư đoàn Hỏa Thung nói chung, và trung đoàn do hắn chỉ huy nói riêng phải thất vọng. Hắn càng lúc càng nghi ngờ năng lực của mình, trọng trách mà hắn đang gánh vác là quá lớn, hắn không đủ khả năng đảm nhiệm.
Vị sư đoàn phó thở dài với câu trả lời của hắn, một câu chung chung đến không thể nào đại khái hơn được nữa. Nó có thể lý giải phần nào cho cảm giác tội lỗi của hắn, nhưng cũng chẳng đủ để khẳng định là hắn vô tội.
Thiên Y thì không thể nào để chiến hữu của mình trong tình trạng như vậy. Vài ngày nữa thú triều lại tới, sự thật thì chưa thể xác minh, Ân Thiên Vũ thì đang chẳng biết thế nào, bọn họ rất cần sức mạnh của hắn để đối mặt với những khó khăn trước mắt. Cậu tích cực khích lệ hắn, cố gắng giúp hắn ổn định trở lại. Những lời nói ấy hoàn toàn không sáo rỗng, ngược lại hết sức thành thật và đầy tình cảm, thực sự làm hắn tốt hơn một chút, tuy không nhiều nhưng là đủ để hắn tự đứng lên và trở về được.
Hai người nhìn theo bóng lưng hắn một chút rồi quay sang nhìn nhau, cùng thở ra một hơi thật dài. Điều tra một hồi cuối cùng còn hai nghi phạm, số lượng thì ít đấy, nhưng dù ai là thủ phạm thì cũng không thể giải quyết, và người còn lại cũng chẳng khác nào một mối họa ngầm cả.
- Rốt cuộc thì chúng ta có đang làm đúng không?
Nham Triết hơi nản lỏng, nói. Chàng trai rồng đặt tay lên vai hắn:
- Sự thật rất khó khăn nhưng chúng ta cũng không sai\, càng không thể dừng lại. Chúng ta không có thời gian để hối hận\, ngược lại còn phải xử lý rất nhiều vấn đề\, đừng từ bỏ.
Vị sư đoàn phó cười nhạt, đồng ý với cậu. Hai người sánh bước, trở về khu vực trung tâm dưới hoàng hôn ảm đạm.