Trần Phong choàng tỉnh dậy. Cậu thở dốc một hồi mới từ từ ổn định lại. Mồ hôi chảy ra ướt hết đầu tóc và y phục. Ngẩng đầu lên nhìn không gian chung quanh, người lặng đi một lát, thanh niên mới yên tâm mà thả mình xuống tấm nệm êm ái.
– Chỉ là mơ thôi!
Cậu lẩm bẩm nói. Vừa rồi cậu gặp phải một cơn ác mộng dài như không có hồi kết. Nhưng đồng thời, giấc mơ cũng đem lại cảm giác rất thật, như thể nó là thực tại cuộc sống của cậu vậy.
Trong mơ, cậu là một tên phế vật của Trần phủ, tu luyện mười năm trời vẫn không tài nào đột phá, mãi mãi vẫn chỉ là con kiến hư cảnh sơ kỳ. Tất cả mọi người đều là khinh bỉ, chế giễu cậu, một cuộc đời hèn hạ, thấp kém.
Nghĩ lại điều này, cậu không khỏi bật cười tự giễu. Giấc mơ thật là kỳ quặc, trái ngược hoàn toàn với thực tế.
Trần Phong là cháu đích tôn của Trần Tuấn và Trương Bích, hai trong thập đại tướng quân của Thanh Phong Đế Quốc.
Tuy là một trong mười Vương Quốc mạnh nhất Đông Thần vực và cũng có tiếng tăm trên toàn cõi Pháp Linh lục địa, nhưng hằng năm, đất nước vẫn phải chống lại những cuộc chiến từ các nước lân cận. Mà Quốc gia tấn công họ quyết liệt nhất chính là Liên Minh Yêu tộc nằm cạnh Thiên thành, Liên Hoa thành và Thiết Mộc thành.
Chính vì thế mà cậu phải đặt chân vào con đường tu luyện với trọng trách khổng lồ trên vai từ khi còn rất nhỏ. Nhưng không phụ lòng của mọi người, thiên phú của Trần Phong thực sự rất cao, có thể nói cậu là người có tiềm năng lớn nhất Đế Quốc.
Bắt đầu tu luyện từ khi lên ba, mới bốn tuổi cậu đã tấn cấp thực cảnh, sáu tuổi tiến vào pháp vũ, tám tuổi đột phá pháp quan, mười một tuổi siêu việt pháp tông. Và cậu đạt tới pháp tôn cảnh giới khi chỉ mới mười bốn tuổi!
Hơn ba năm trôi qua, với thiên phú của mình, cậu dễ dành trở thành một trong những đại tướng quân, đảm nhận nghĩa vụ chinh phạt Liên Minh, đạt được những chiến công vang dội khắp Đế Quốc. Nhân dân cả nước, dù là già trẻ gái trai đều hết lòng yêu quý và ngưỡng mộ trước tài năng cùng nhân cách của cậu.
Cuộc đời Trần Phong có thể nói là những tháng ngày tu luyện, tuy khổ cực nhưng cũng thật yên bình, tươi đẹp!
Cậu rời khỏi giường, chuẩn bị một chút. Sau khi mặc bộ giáp chiến, cậu bắt đầu bước ra ngoài. Hôm nay sẽ là trận chiến cuối cùng với Liên Minh Yêu tộc!
– Tiểu tử, sẵn sàng chưa?
– Gia gia…
Trần Tuấn bước tới lều Trần Phong, sảng khoái hỏi. Ông đối với đứa cháu đích tôn này hiển nhiên rất đỗi tự hào. Cậu mỉm cười gật đầu:
– Đến lúc rồi!
Hai người cùng nhau đến lều chỉ huy. Mọi người hầu hết đã tập trung ở đó. Khi cậu bước vào, Thái Thượng hoàng đang xem xét một tấm bản đồ.
– Bái kiến Thái Thượng hoàng!
Trần Phong hai người cúi đầu, chắp tay. Hắc Thiên ngẩng lên, mỉm cười, đích thân tiến tới đỡ lấy:
– Bình thân! Trần Phong tướng quân không cần đa lễ!
– Tạ Thái Thượng hoàng.
Đợi các tướng lĩnh có mặt đầy đủ, Hắc Thiên bắt đầu đưa ra chiến lược, tất cả mọi người đều có nhiệm vụ riêng trên chiến trường.
– Trận chiến cuối cùng này, chúng ta nhất định phải thắng! Tất cả rõ chưa?
– Rõ!
Tiếng hô đồng thanh vang vọng khắp lều. Theo chân Thái Thượng hoàng, mọi người bắt đầu chiến dịch.
Trần Phong lên ngựa, dẫn đội quân của mình ra khỏi doanh trại, đi đường vòng lên núi. Nhiệm vụ của cậu là phối hợp với ba đại tướng quân khác, đề phòng phục kích hai bên sườn và đánh chặn đường rút lui của kẻ địch.
Sau khi ổn định toàn quân, đảm bảo không có dấu hiệu nào của mai phục, cậu cho mọi người vào vị trí ẩn nấp. Bản thân cậu cũng là che giấu khí tức cẩn thận rồi chờ đợi.
Chỉ một canh giờ sau, tiếng tù và vang vọng khắp cánh rừng, báo hiệu trận chiến bắt đầu. Tiếng pháp kỹ va chạm, những vụ nổ pháp lực, thanh âm chém giết lẫn nhau liên miên lan ra khắp cánh rừng. Lửa cháy bốc cao tận trời xanh, mùi huyết tinh lẫn cùng mùi khói khiến người ta khó chịu, buồn nôn.
Trận chiến trôi qua được mười phút, Vân Chi tiến đến bên cạnh cậu:
– Báo cáo, toán quân rút lui đầu tiên của địch đã xuất hiện!
– Chúng ở đâu?
– Trên đường phục kích của Trần Tuấn tướng quân.
Trần Phong suy tính một chút. Có thể bọn chúng chia làm nhiều đường mà chạy, nếu như rời bỏ vị trí có thể gây rối loạn đội hình, hơn nữa còn để vuột mất kẻ địch ở hướng này.
– Cho một vài người tiếp tục quan sát. Nếu như có vấn đề lập tức dẫn quân ứng cứu!
– Rõ!
Vân Chi quay đi. Cậu nhìn theo bóng lưng nàng, hơi chần chừ một chút rồi gọi:
– Đợi đã!
Thiếu nữ quay lại, nghiêng đầu hỏi cậu và chờ chỉ thị.
– Có chuyện gì sao ạ?
– Nhớ… Bảo trọng!
Vân Chi hơi ngạc nhiên, mỉm cười với cậu rồi dẫn theo hơn chục binh lính, tiếp tục nhiệm vụ.
Thanh niên ở lại, trong lòng hơi nhộn nhạo. Trong giấc mơ nọ, khi cậu là phế vật Trần phủ, người nổi bật nhất trong thế hệ trẻ của Thanh Phong Đế Quốc chính là nàng. Nhưng dù như vậy quan hệ giữa hai người vẫn là rất tốt. Nàng chính là người duy nhất trong nhà giữ vững lòng tin nơi cậu.
Thở ra một hơi dài, cậu lắc lắc đầu quên đi tạp niệm, tập trung vào cuộc chiến trước mắt. Theo như tính toán, trận chiến đã bước vào giai đoạn căng thẳng, có lẽ không lâu nữa kẻ địch sẽ xuất hiện. Nếu cậu phân tâm sẽ không thể nào làm tốt nhiệm vụ được giao.
Đúng như cậu suy đoán, chỉ chưa đến nửa canh giờ sau, một toán quân địch chạy thẳng về phía toán quân của cậu phục kích.
Ngay khi chúng còn cách khoảng vài thước, Trần Phong ra hiệu. Binh lính nhất tề tấn công. Những loại nguyên tố pháp lực mang năng lượng vô tận phóng ra liên tục cùng với pháp cụ và ma hạch vũ khí.
Âm thanh dữ dội vang lên khắp cánh rừng, cùng với đó là vô số thân ảnh Liên Minh Yêu tộc ngã xuống.
– TẤN CÔNG!
Ô Ô Ô!
Trần Phong quát, binh lính lao ra, bao vây lấy toàn bộ đội hình địch, riêng cậu lao thẳng vào tên tướng lĩnh đối phương. Kẻ địch giật mình, đánh ra một hỏa cầu kỳ dị. Cậu lách mình né chiêu, đồng thời chém tới.
– Ha!
Kiếm ảnh sắc bén chém trúng bộ giáp tên tướng lĩnh, cắt đôi nó, vạch ra một vết thương nông trên ngực hắn.
– Hừ!
Hắn ta cau mày, tung quyền tới. Trần Phong nhếch miệng đỡ lấy rồi phản công. Quyền cước không chút nương tình mà đánh vào các yếu huyệt đối phương.
Trận chiến chưa được mười hiệp, kẻ địch đã bị dồn ép xuống hạ phong. Dù sao hắn ta cũng chỉ là một pháp tông đỉnh phong, còn cậu lại là một cường giả bát tinh pháp tôn hàng thật giá thật, chẳng qua là muốn chơi đùa cùng hắn một chút.
Pháp lực vô tận ngưng tụ vào bàn tay, cậu tung ra một quyền cực mạnh. Tên tướng quân không kịp đỡ, nhận trọn một chiêu vào giữa bụng, chịu không nổi, phụt máu bay đi như diều đứt dây.
Hắn ta nằm bệt dưới đất, sinh lực hoàn toàn biến mất, không có lấy một cơ hội sống sót. Mà đội quân của hắn cũng là bị giết chỉ còn chưa nổi chục người.
Trần Phong tra kiếm vào vỏ, lệnh cho binh lính trói những tên còn sống lại, chờ đem về xét xử.
– Cấp báo!
Một binh sĩ đột nhiên chạy lại từ phía sau, có chút hụt hơi nói. Cậu cau mày hỏi:
– Có chuyện gì?
– Trong đội quân của Tôn tướng quân có kẻ làm phản, hiện gần như đã bị tiêu diệt sạch. Trần Tuấn tướng quân cùng Trương tướng quân đang tới ứng cứu!
Trần Phong giật mình. Trong hàng ngũ Đế Quốc lại có kẻ làm phản sao? Chuyện này làm sao có thể?
Suy tính chớp nhoáng vài giây, cậu cho một nửa đội quân dẫn tù binh về doanh trại, đích thân cậu dẫn nửa còn lại dẫn đi tiếp ứng Tôn tướng quân.
Di chuyển chưa được bao lâu, tàn dư trận chiến đã xuất hiện trước mặt cậu. Thây người nằm la liệt khắp mọi nơi, mà toàn bộ đều là binh lính của Đế Quốc.
– Chết tiệt!
Chửi thề một tiếng, thanh niên dẫn quân đi nhanh hơn. Chỉ một lát sau, liền tiếp cận chiến trường, mà trước mặt cậu là cảnh tượng không tưởng.
– Gia gia…
Trấn Tuấn đang bị một tên đâm kiếm xuyên qua cơ thể. Hắn ta rút kiếm ra rồi nhảy lui lại, kéo theo máu tươi chảy ồ ạt.
– GIA GIA!
Trần Phong gào lên, chạy tới, đỡ lấy Trần Tuấn. Đôi mắt ông không còn chút nào ý thức, vết thương thẳng vào tim đã cướp đi sinh mạng vị lão tướng.
Thanh niên nhẹ nhàng đặt gia gia mình xuống, pháp lực trong kinh mạch điên cuồng vận chuyển, đánh tới kẻ vừa tấn công Trần Tuấn lúc này đã điều chỉnh lại khoảng cách cùng tư thế.
Hắn ta ngay lập tức vung kiếm chém tới, trực tiếp ngạnh kháng với cậu. Song kiếm va chạm, tạo ra vụ nổ pháp lực kinh thiên động địa, đánh bay tất cả binh sĩ xung quanh.
– Vậy ra ngươi chính là tên tướng quân trẻ tuổi đó!
Tên kia khàn khàn nói, không hề che giấu sát ý. Trần Phong nghiến răng:
– Chết đi!
Cậu gồng sức, gầm lên. Văn tự thần bí trên bàn tay phải được kích hoạt. Nó tỏa ra quang mang xanh ngọc nhưng lại bị bao phủ đầy năng lượng hắc ám. Pháp lực bạo phát mà ra, thông qua đạo ấn ký đó lại càng thêm cường hãn. Uy áp của nó thậm chí có thể giết chết pháp tông cảnh ngay lập tức.
Kiếm khí đột ngột gia tăng đè nát vũ khí đối phương trong sự kinh hãi của hắn, mà trên cơ thể hắn cũng xuất hiện một vết chém rất sâu.
Thanh niên không dừng lại, tiếp tục lao tới tung đòn kết liễu. Kiếm ảnh vô địch chặt phăng hai tay kẻ địch cố gắng đưa ra chống cự, rồi tiếp đó là cổ của hắn.
Thù hận cùng với sức mạnh hùng hậu vốn có, khiến cho cậu lúc này chính là kẻ mạnh nhất trên toàn chiến trường. Tên kia tuy cũng đã đạt tới thất tinh pháp tôn nhưng xa xa còn chưa đủ để tiếp được thế công cường hãn của cậu. Thậm chí nếu Trần Tuấn nghiêm túc, hắn ta cũng không phải đối thủ.
Trong lòng nặng trĩu, cậu thở hắt ra một hơi rồi quay lại, quỳ trước thân thể gia gia mình. Vị tướng quân già không thể che giấu nét sợ hãi cùng kinh ngạc trên khuôn mặt, hai mắt vẫn còn mở rộng, nhưng trái tim không còn đập nữa.
Trần Phong ôm lấy thi thể ông mình mà khóc. Nỗi đau quá lớn đột nhiên ập tới khiến cho cậu nhất thời không thể nào chịu nổi.
Thái Thượng hoàng từ xa tiến lại, đặt tay lên vai cậu an ủi. Thanh niên ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy phẫn nộ:
– Thưa ngài, đã bắt được tên làm phản chưa?
– Hắn đã chạy thoát!
Hắc Thiên lắc đầu, trầm giọng nói. Trần Phong nhắm mắt, nén cơn đau lại. Văn tự trên bàn tay phải tỏa ra thứ năng lượng hắc ám kinh hồn, bao lấy cậu và thi thể gia gia.
Hàm răng nghiến chặt, cậu gắng nén nỗi đau vào trong lòng, gân xanh nổi lên trên khuôn mặt. Đôi mắt thanh niên lúc này không còn ánh sáng như thông thường mà thay vào đó là bóng tối sâu thẳm vô tận, chất chứa hận thù. Trong lòng cậu chỉ còn duy nhất một suy nghĩ.