Pháp Mệnh Thiên Tôn

Chương 30: Gia nhập Thiên Huyền tông.



Trần Phong chậm rãi mở mắt ra. Trước mặt cậu là cánh cổng hắc sắc, cao cả chục trượng, được làm bằng chất liệu đặc thù.

Cậu đứng dậy, chỉnh đốn y phục lại cho ngay ngắn rồi mới tiến lên phía trước, trong đầu suy nghĩ về thử thách cuối cùng.

Mặc dù cậu ở trong thế giới đó chỉ vài ngày, nhưng là quá đủ để khiến cậu phải sợ hãi. Giây phút chứng kiến cái chết của gia gia, khung cảnh đám tang của Trần phủ, khoảnh khắc Thái Thượng hoàng lộ ra bản chất thật, tất cả thực sự khiến cậu ám ảnh.

Nhưng đồng thời thử thách này cũng đã cho cậu những bài học thực sự quý giá. Mỗi người xuất hiện trong cuộc hành trình này, dù là ai cũng đã giúp cậu trưởng thành hơn. Có những người đã trở thành bằng hữu của cậu, nhất định cậu sẽ giúp đỡ hết lòng, không bao giờ bỏ mặc họ.

Thực lực của Trần Phong ngày hôm nay, đều là trải qua gian khổ mà thành, hoàn toàn không phải cứ an nhàn tu luyện mà có thể đạt được. Sư phụ đã cho cậu con đường để đi, bất quá không phải không có người là cậu trở thành vô dụng. Từng bước, nhất định cậu sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, mạnh đến mức không có kẻ nào có thể ngáng đường.

Bên cạnh đó, chiến tranh và thù hận đều là những thứ đầu độc lý trí của con người. Thế giới mà cậu hướng tới không được phép tồn tại những thứ ấy, bằng mọi giá cậu phải đem đến hòa bình và hạnh phúc cho những người cậu yêu thương. Tất cả mọi người đều được an yên và bình đẳng, không có bất cứ phân biệt đối xử nào. Đó chính là Pháp Mệnh của cậu!

Tuyết Nguyệt, đợi ta!

Cánh cổng màu đen nặng nề mở ra tựa như đã lâu lắm rồi vẫn ở yên đó, không có ai đụng vào. Phía sau cổng có hai người đang chờ thanh niên, một lão giả râu tóc bạc phơ cùng một thiếu nữ bận lam y.

– Trần Phong, quả nhiên huynh làm được!

– Để muội đợi lâu rồi!

Cậu mỉm cười nói. Linh Nhi phấn khích cười với lão giả đứng cạnh:

– Đại thúc, con đã nói rồi mà! Huynh ấy mạnh lắm!

– Được rồi, được rồi, ta xin lỗi!

Lão giả cười cười nói, nhẹ nhàng xoa đầu Linh Nhi rồi quay qua Trần Phong tán thưởng:

– Tiểu tử khá lắm! Ngươi là người đầu tiên trong vạn năm qua có thể đến được Thiên Huyền tông bằng con đường này đấy.

– May mắn mà thôi!

Trần Phong chắp tay, không khỏi than thầm một tiếng. Ba cái thử thách đó, có cái nào là dễ đâu. Thử thách đầu tiên là đơn giản nhất nhưng muốn vượt qua ít nhất cũng phải đạt đến thất tinh pháp vũ. Một lục tinh thông thường căn bản sẽ bị áp lực kia phế bỏ.

Thử thách thứ hai cần có kinh nghiệm cầm quân lão luyện mới có thể vượt qua nổi. Theo như sư phụ nói, tuy ở đó chỉ là ba sáu trên tổng cộng ba trăm sáu mươi lăm biến của Bát Môn Kim Tỏa trận nhưng độ biến ảo lại vô cùng huyền diệu, nếu như không có chút kiến thức nào, muốn vượt qua phải là pháp tông cảnh giới. Trần Phong nhờ có sư phụ nên chỉ là pháp vũ cửu tinh nhưng vẫn có thể miễn cưỡng vượt qua.

Nhưng kể cả khi đã hoàn thành được hai thử thách này thì bài kiểm tra cuối cùng là quá đủ để hạ những kẻ còn lại. Nếu không phải phút cuối tinh thần cậu vững vàng, cộng với linh hồn đã đạt tới Phàm cảnh đỉnh phong và sự trợ giúp khổng lồ từ Phong Thần Văn, cậu tuyệt nhiên không thể vượt qua, mãi mãi ở lại trong đó.

Lão giả đánh giá thực lực của cậu, hài lòng gật đầu, dẫn vào trong:

– Theo ta! Từ nay ngươi chính thức là đệ tử của Thiên Huyền tông!

Linh Nhi vui vẻ đi cạnh, nói chuyện với Trần Phong. Sinh ra và lớn lên trong tông, cô nàng biết hết mọi sự tích ở đây. Dù là một bức tượng trên đường cũng có cả một câu chuyện phía sau.

Ba người cứ như vậy tiến vào trong sân chính. Lão giả giao Trần Phong cho Linh Nhi rồi rời đi.

– Ta dẫn huynh thăm quan một vòng!

Linh Nhi nói, kéo thanh niên theo. Cậu cười cười, cô nàng này sao mà năng động thế!

Suốt ngày hôm đó và cả vài ngày sau, hai người đều đi với nhau, dạo quanh mọi địa điểm trong tông. Linh Nhi không để cho cậu nghỉ ngơi cái gì, cứ thế kéo cậu đi chơi. Điều này thu hút ánh mắt của không ít đệ tử.



Trần Phong thấy vậy thì đề nghị với nàng cùng đi tu luyện, dù sao cũng biết hết mọi ngõ ngách trong đây rồi, không nên rong chơi nữa. Cô nàng nghe thấy vậy thì giận dỗi, lè lưỡi với cậu rồi bỏ đi, không thèm nói thêm một lời.

Thanh niên cười nhạt. Dù sao Linh Nhi cũng là tiểu công chúa Thiên Huyền tông, không thể rong chơi mãi được, phải luyện tập rất nhiều. Thà bị giận một chút còn hơn làm hại nàng ta.

Trần Phong thở dài một hơi, đi về phía ngược lại. Cậu cũng được sắp xếp hẳn một phòng riêng trong khu kí túc của đệ tử, điều khiến không ít người ghen tị.

Bất quá lúc này cậu không định về phòng mà tìm địa điểm để tu luyện. Theo như Linh Nhi, về cơ bản, ngoại tông Thiên Huyền có ba khu vực chính.

Trước nhất là Phần Thiên Viêm giới. Nơi đây có nhiệt độ cực kì cao. Quanh năm lửa nóng kinh người, rất thích hợp với pháp sư hỏa hệ và lôi hệ. Muốn tu luyện ở đây cần dùng pháp lực hộ thân, nếu không sẽ bị hỏa diệm thiêu đốt cơ thể, đau đớn tột cùng.

Nơi thứ hai là Băng Phong Bão giới. Trái ngược với Phần Thiên Viêm giới, nơi này có nhiệt độ thấp quanh năm, phù hợp với và thủy hệ và phong hệ. Mọi người tu luyện ở đây cũng đồng dạng cần dùng pháp lực hộ thân.

Cuối cùng là Thiên Hoa Vũ giới. Đây là khu vực ôn hoà, cây cỏ tươi tốt, vạn vật tràn đầy sức sống, thiên nhiên tươi đẹp cùng lượng pháp lực vô cùng khổng lồ. Đa phần đệ tử trong tông đều thích tu luyện ở đây. Vừa được ngắm cảnh đẹp vừa có tốc độ tinh tiến pháp lực kinh hồn.

Nếu muốn đề thăng tu vi pháp lực, lẽ thông thường sẽ nên đến Thiên Hoa Vũ giới. Tuy nhiên Trần Phong hiện tại không có ý định đó, cậu muốn đến Phần Thiên Viêm giới.

Đi được nửa đường, bỗng một đám thanh niên đứng phía trước chặn đường cậu. Trần Phong thấy vậy, nhẹ nhàng hỏi:

– Không biết các vị huynh đệ có chuyện gì?

– Đi theo ta!

Cậu theo đám người một đoạn thì nhận ra. Hôm qua nọ cậu đã được Linh Nhi dẫn qua đây rồi. Nơi mà mấy tên kia muốn dẫn cậu đến là võ đài, khu vực mà các đệ tử trong tông tỷ thí hay giải quyết các mâu thuẫn, tranh chấp.

Trần Phong khẽ thở dài. Ít nhất thì bọn họ cũng biết suy nghĩ một chút, dẫn cậu đến đây. Nếu như giở trò ma cũ bắt nạt ma mới mà làm bậy ở nơi nào khác, cậu sẽ không nương tay. Nhưng họ đã hành động như vậy thì cậu sẽ nhường một chút. Dù sao cũng là đồng môn, nên chừa lại một con đường sau này còn nhìn mặt nhau.

Sau khi lên đài, tên trông có vẻ như thủ lĩnh bảo đám còn lại lui xuống hết. Cậu ta trông cũng khá già dặn, thực lực thất tinh pháp vũ. Sau khi đối diện với Trần Phong, cậu ta nói:

– Giới thiệu qua một chút, ta là Bạch Sơn, đệ nhất tân sinh lần này. Tuy vậy, trong các ngoại tông Thiên Huyền tân sinh đệ tử, ngươi lại mới là kẻ được chú ý nhiều nhất. Nghe nói ngươi có thể vượt qua thử thách tử thần, chuyện này có phải là thật?

– Có, ta mới vượt qua vài hôm trước!

Nghe được lời thừa nhận, đám đông dưới võ đài than thầm, ánh mắt đối với cậu càng tăng thêm kính trọng không thể che giấu. Bản thân Bạch Sơn cũng là cực kỳ kinh ngạc. Cậu ta không muốn tin nhưng cũng chẳng có cách nào, đằng hắng một cái, cậu nói tiếp:

– Ta nghĩ thực lực của ngươi không tồi nhưng hành động của ngươi cũng nên phải phép một chút, có thể hay không hứa với ta một chuyện?

– Huynh muốn gì?

– Tránh xa Linh Nhi ra!

Trần Phong thở dài. Vậy ra đây không phải là vụ ma cũ bắt nạt ma mới mà lại là chuyện tình cảm, cậu đã vướng vào rắc rối to rồi!

– Ta và Linh Nhi chỉ là bằng hữu đơn thuần, không hề có ý gì khác!

– Chuyện đó ta không cần biết, ngươi chỉ cần làm thế là được!

– Nếu là yêu cầu khác ta có thể xem xét, nhưng chuyện này mong huynh thứ lỗi! Ta không làm được!

– Nếu vậy ta sẽ dạy dỗ ngươi một chút!

Bạch Sơn vừa dứt lời đã lao lên tấn công, quyền pháp mạnh mẽ đánh tới. Trần Phong mỉm cười, gật đầu. Quả không hổ là đệ nhất Thiên Huyền tông tân sinh, thực lực không tệ, có điều như vậy vẫn là chưa đủ. Trận đấu này căn bản không cần thiết, vậy nên giải quyết càng nhanh càng tốt.



Thanh niên né đòn của Bạch Sơn sau đó nhảy lùi lại. Vận pháp lực lên toàn thân, uy áp tỏa ra khắp võ đài.

– Cửu tinh pháp vũ?

Bạch Sơn kinh hãi. Trong đám tân sinh lần này hắn vốn là người ưu tú nhất, thực lực đã là thất tinh pháp vũ, bỏ xa kẻ xếp hạng hai. Vậy mà từ đâu lại xuất hiện một tên còn mạnh hơn hắn đến hai tinh pháp lực. Hơn nữa ánh mắt Trần Phong còn lăng lệ, sắc lạnh, tưởng như đã trải qua tử chiến vô số lần vậy, thực không hổ là kẻ có thể vượt qua thử thách tử thần. Tên này không phải kẻ có thể đối phó đơn giản!

Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng dù sao thân cũng là đệ nhất tân sinh, Bạch Sơn muốn vận pháp lực lên cực hạn rồi một đòn phân thắng bại. Nhưng chưa kịp thực hiện thì bỗng nhiên hắn thấy cổ họng mình đang bị nắm chặt.

Sợ hãi tột độ, hắn vùng vẫy nhưng không cách nào thoát ra. Trần Phong cũng không làm gì thêm, nhẹ nhàng thả ra rồi bước xuống đài, bỏ lại đám người đang trợn mắt há mồm.

– Tên Trần Phong đó là cửu tinh pháp vũ?

Trong gian phòng rộng lớn giành cho tu luyện lúc này tập trung khá đông đệ tử bận bạch y. Ở vị trí trung tâm là một thanh niên tuấn lãng.

Hắn ta là Bạch Diệp, thủ lĩnh của Bạch môn, một trong những bang hội đứng đầu ngoại tông.

Tuy gia nhập Thiên Huyền tông chưa lâu nhưng với tốc độ tinh tiến thần tốc, hắn đã tự tạo ra vị trí của riêng mình và một tay gây dựng Bạch môn. Thực lực đã đạt tới tứ tinh pháp quan.

Ở ngoại tông có hai bảng xếp hạng dành cho các đệ tử. Tài nguyên hàng tháng được cấp cho mỗi người dựa trên vị trí của người đó trên bảng.

Bảng xếp hạng thứ nhất dành riêng cho các tân sinh mới gia nhập. Nhưng vì không tham gia kỳ tuyển chọn nên Trần Phong không nắm giữ vị trí đầu bảng mà thay vào đó lại là Bạch Sơn.

Bảng thứ hai dành cho toàn bộ đệ tử ngoại tông. Nhưng về cơ bản, chúng là của các đệ tử cũ. Bạch Diệp là một trong những kẻ mạnh nhất, bài danh đệ thập trên bảng xếp hạng.

– Dạ đúng như vậy!

Kẻ đang bẩm báo chính là Bạch Sơn. Cậu ta nhận lệnh từ Bạch Diệp đi dạy dỗ Trần Phong nhưng không ngờ kết quả lại như vậy.

Một số tên bên cạnh chép miệng cảm thán. Tân sinh thôi mà cũng đạt đến cửu tinh pháp vũ, tên này thật không đơn giản!

– Nghe nói hắn là người đã giết thủ lĩnh Bạch Lang đoàn?

Bên cạnh có một thanh niên nói. Thực lực hắn rất khá, cũng là tam tinh pháp quan. Bạch Diệp phất tay, nói:

– Ngươi mới chỉ nghe một nửa câu chuyện. Ta nghe từ chính Linh Nhi, hắn ta chỉ là lưỡng bại câu thương mà thôi, không thể dứt điểm, hơn nữa việc này là nhờ có cao nhân hỗ trợ. Làm gì có chuyện một tiểu tử cửu tinh pháp vũ lại có thể tự mình hạ sát cường giả pháp tông cảnh?

Thanh niên kia gật đầu. Dù có mạnh cách mấy thì khoảng cách xa như vậy cũng quá là hoang đường.

– Có khi nào linh hồn lực lượng của hắn vượt trội không?

Người khác đưa ra ý kiến. Thủ lĩnh Bạch môn nhìn anh ta, trầm giọng:

– Cũng có thể! Tên Đổng Hùng kia hiện là Phàm cảnh trung kỳ, nếu chỉ mạnh về linh hồn thì khả năng không thấp. Nhưng ở đây thì điều đó sẽ đồng nghĩa với thiên phú của hắn là biến thái cả phương diện pháp lực lẫn linh hồn lực, một việc vô lý.

Mọi người gật đầu đồng tình. Còn trẻ như vậy nhưng lại vừa là cửu tinh pháp vũ, vừa đạt đến ít nhất là Phàm cảnh hậu kỳ. Đẳng cấp này đối với bọn họ là khá hoang đường, bởi trong kiến thức của họ, trong thời đại hiện nay chỉ có một người làm được như thế. Bạch Diệp nói với toàn bộ thành viên Bạch môn:

– Ba ngày tới mọi người sắp xếp ổn thoả mọi việc. Sau đó, gửi thư khiêu chiến tới Trần Phong, tổ chức một cuộc tỷ thí đàng hoàng, đầy đủ cả ba vị giám khảo. Đích thân ta sẽ đi một chuyến, thực lực của hắn sẽ rõ ràng ngay thôi! Ta muốn xem xem hắn dựa vào đâu mà dám từ chối yêu cầu của Bạch môn! Linh Nhi phải là người của ta chứ không ai khác!

– Rõ!

Các đệ tử đồng thanh nói, không khỏi toát mồ hôi lạnh. Thủ lĩnh của bọn họ đã chân chính phẫn nộ.