Pháp Mệnh Thiên Tôn

Chương 38: Xích mích.



Sau khi sử dụng đan dược, các vết thương của mọi người nhanh chóng hồi phục. Nghỉ ngơi ổn định một chút, Trần Phong ba người tiễn Huyền Lương ra gần bìa rừng, anh cần phải trở về gấp, không thể nán lại lâu hơn.

– Cảm ơn mọi người đã giúp ta!

Huyền Lương chắp tay, cười nói. Hai cô gái gật đầu đáp lại. Bọn họ đối với anh ta cũng là có hảo cảm. Trần Phong hỏi:

– Trần phủ vẫn bình yên chứ?

– Mọi người đều ổn, đệ đừng lo!

Huyền Lương nói, đặt tay lên vai thanh niên trước mặt. Anh đương nhiên hiểu tâm sự của cậu hiện tại, tuy nhiên cũng chỉ biết nói như vậy. Ngày ấy cậu ra đi quả thực đã xảy ra khá nhiều chuyện, chỉ hi vọng khi trở về, Trần phủ sẽ được đoàn tụ an yên.

– Giúp ta gửi lời hỏi thăm đến họ nhé!

– Được, ta sẽ làm!

Trần Phong gật đầu, chắp tay:

– Bảo trọng!

– Bảo trọng!

Huyền Lương từ biệt, rời đi. Trần Phong nhìn theo, có chút ngậm ngùi. Lắc lắc đầu vài cái, cậu quay lại nhìn Đan Hà và Linh Nhi:

– Bây giờ chúng ta làm gì?

Săn thú hội sắp đến ngày cuối cùng, các bang hội lúc này đều khẩn trương chạy đua cùng thời gian. Đan Hà mỉm cười:

– Đôn đốc các thành viên một chút đã!

Ba người gật đầu rồi nhanh chóng di chuyển. Hai giờ sau, họ tập trung với các thành viên trong bang. Kỳ này mọi người thu về được vô số linh thảo, cùng với những tinh thạch ma thú kia nhất định sẽ luyện được không ít đan dược tốt.

Toàn bang thu xếp, chuẩn bị một chút sau đó lên đường, lần này bọn họ sẽ trảm sát cấp năm ma thú. Nhờ có Đan Hà đưa ra phán đoán chính xác, cộng với phối hợp ăn ý của các thành viên mà công việc diễn ra hết sức suôn sẻ, không có bất cứ trở ngại nào.

Đến xế chiều ngày thứ sáu, khi Dược bang đang nghỉ ngơi thì có một đệ tử đến báo tin cho Đan Hà. Nàng nghe xong thì gật gật đầu. Linh Nhi thấy vậy liền hỏi:

– Tìm được rồi sao?

– Ừ, cách đây không xa lắm.

– Tỷ định thế nào?

– Ba người chúng ta cùng đi.

– Có chuyện gì vậy?

Đan Hà nhìn Trần Phong, trả lời. Cậu hơi giật mình, không hiểu hai nàng đang bàn luận gì lại liên quan đến cậu.

– Đêm nay, sự kiện quan trọng nhất hội săn sẽ diễn ra.

Đan Hà nói. Thanh niên cau mày:

– Sự kiện gì thế?

– Hàn Băng thạch trì.



– Đó là cái gì?

– Cứ một năm một lần, Thiên Huyền lâm lại xuất hiện một cực hàn hồ nước. Thứ này rất cổ quái, vị trí của nó không hề cố định, mỗi năm một chỗ khác nhau, không theo quy luật nào.

Trần Phong gật đầu. Có vẻ như bọn họ sẽ phải làm gì đó ở nơi này, tuy nhiên cậu vẫn chưa hiểu sao phải do dự, lựa chọn thành viên. Bọn họ tuy thực lực có chút chênh lệch nhưng lại phối hợp rất tốt, nếu gặp phải nguy hiểm gì tương trợ lẫn nhau vẫn là hay hơn. Đan Hà hiểu cậu đang nghĩ gì thì tiếp tục:

– Năng lượng trong hồ này vô cùng thuần khiết, có công hiệu rất tốt đối với kinh mạch, nhưng nó lại không hề dồi dào, rất nhanh sẽ cạn kiệt. Theo truyền thống xưa nay, mỗi lần nó xuất hiện, cùng lúc năm đệ tử sử dụng là đạt hiệu quả tối đa.

– À…

Thanh niên gật đầu, hóa ra cậu đã hiểu nhầm một chút. Năm vị trí hiển nhiên dành cho năm kẻ mạnh nhất. Bốn vị trí đầu tiên đã chắc suất, vị trí cuối cùng kia hẳn là Đan Hà muốn cậu giành lấy. Cậu hỏi:

– Ngươi chắc chứ?

– Ta thì không sao, quan trọng là ngươi kìa!

– Ta cũng không ngại đâu!

Trần Phong lắc đầu. Điều cậu lo lắng hóa ra không phải, ngược lại là một nơi để tu luyện, đề thăng lực lượng, cậu đương nhiên không thể bỏ qua. Ngoài ra thanh niên cũng muốn xem xem kẻ bài danh hạng năm trên bảng xếp hạng tinh anh rốt cuộc có chỗ nào lợi hại.

Đan Hà gật đầu. Sau khi ổn định mọi việc trong bang, nàng cùng Linh Nhi hai người đến Hàn Băng thạch trì. Nửa giờ sau, ba người đến nơi. Hiện ra trước mặt họ là một hồ nước rộng lớn đang phát sáng. Hơi lạnh mà nó phát ra có thể khiến cho pháp vũ cảnh gặp nguy hiểm.

– Tiểu tử ngươi thực sự là rất may mắn!

Phong Thần đột nhiên lên tiếng. Bà nói:

– Hàn Băng thạch trì này hỗ trợ rất tốt cho Bạch Dạ liên hoa lấy được khi trước. Ngươi không chỉ tẩy luyện kinh mạch hiệu quả hơn nhiều lần mà thậm chí xương cốt, da thịt ngươi đồng dạng cũng là được cường hoá không ít.

– Nơi này không ngờ lại thần kỳ đến vậy!

Trần Phong cười nói. Cơ duyên đến trước mắt không thể không nắm lấy. Trong lúc cậu trò chuyện với Phong Thần, một nhóm người tiến đến chỗ cậu. Thanh niên đứng đầu lên tiếng:

– Đan Hà, người này là ai?

Hắn ta cao dễ đến năm thước, cơ bắp cuồn cuộn, cực kỳ săn chắc, tỏa ra uy áp rất lớn. Nhìn chiếc bờm vàng kim dũng mãnh, thanh niên đoán người này chắc hẳn là đệ nhất đệ tử phía Đông ngoại tông Thiên Huyền, Hoàng Thiên. Giọng nói trầm trầm lúc này đang lộ rõ thắc mắc. Đan Hà đứng trước vẻ khoa trương uy mãnh đó không hề tỏ ra sợ sệt, thoải mái trả lời hắn ta:

– Đây là Trần Phong, người của Dược bang.

Hoàng Thiên hoàn toàn không ngạc nhiên trước câu trả lời này nhưng hắn ta cũng không có gì là hài lòng:

– Có phải ngươi muốn chiếm đoạt ba danh ngạch cho Dược bang?

Hắn ta hơi vận pháp lực lên một chút. Uy áp pháp tông tỏa ra khiến cho người ta dễ dàng phải nhún nhường. Bất quá Đan Hà không hề lùi bước mà vẫn hiên ngang, đối diện. Linh Nhi lạnh giọng:

– Ngươi đừng có ăn nói hàm hồ. Năm danh ngạch này không phải dùng ảnh hưởng của bang hội mà được…

– Ngươi đừng tưởng dùng thân phận của mình là ta sợ.

– Ta… có làm vậy sao?

Linh Nhi nghiêng đầu, lạnh giọng nói, đem ánh mắt băng lãnh ra nhìn thanh niên kia, hoàn toàn không tỏ ra cái gì nhún nhường. Mặt khác, hắn ta hành sự bá đạo, khi nàng đang nói lại lớn tiếng át đi khiến nàng thực sự khó chịu.

Hoàng Thiên bất giác lui lại nửa bước trong vô thức. Tuy rằng thực lực hắn mạnh hơn thiếu nữ kia nhưng trong thoáng chốc lại cảm thấy sợ hãi. Ở nàng ta toát ra uy nghiêm người thường không thể có được, điều mà hắn chưa bao giờ cảm thấy từ những pháp sư trẻ tuổi. Thứ áp lực vô hình này so với sức mạnh nắm đấm còn cường hãn hơn hàng ngàn, hàng vạn lần, đủ sức trấn áp bất cứ kẻ nào tinh thần yếu đuối. Một giọt mồ hôi chảy ra trên khuôn mặt hắn, chậm rãi lăn xuống.

Linh Nhi quan sát hắn một hồi, thấy không có ý định nói gì thêm thì mới tiếp tục:



– Danh ngạch này hoàn toàn là do thực lực mà đoạt được. Nếu Trần Phong không thể tự giành lấy, Dược bang cũng không có giúp hắn!

– Linh Nhi nói đúng đấy, ngươi bình tĩnh lại đi!

Một thanh niên đặt tay lên vai Hoàng Thiên nói. Anh ta dong dỏng cao, y phục màu đỏ khá sặc sỡ, khuôn mặt có vẻ thân thiện, đáng tin. Dựa theo những gì tìm hiểu được, Trần Phong đoán người kia là Khổng Thái của Khổng Tước Yêu đoàn. Không biết thực hư thế nào nhưng hiện tại anh ta dễ gần hơn là gã Hoàng Thiên kia.

Thủ lĩnh Kim Sư Thánh hội khẽ lui lại nhưng lửa giận thì chưa hề giảm đi, ánh mắt khó chịu nhìn Trần Phong nãy giờ không hề lên tiếng.

Ba thanh niên khác bước ra khoảng đất trống trước hồ nước, ra hiệu cho Trần Phong đến gần. Có vẻ họ sẽ là những người sẽ tranh đoạt vị trí cuối cùng kia. Nhìn y phục, cậu nhận ra bọn họ đều là thành viên bang hội của Hoàng Thiên. Nếu đã như vậy hẳn là cậu sẽ không dễ dàng rồi!

Thấy cậu tới nơi, ba người vận pháp lực lên, sẵn sàng giao chiến. Trông như họ định loại cậu trước rồi so tài với nhau vậy.

– Hai bát tinh và một thất tinh sao?

Trần Phong cười. Cả ba đều rất khá, nhưng tưởng rằng như vậy là có thể loại được cậu thì đã quá xem thường nhau rồi.

Ba người lao đến, liên tục tung ra những công kích hùng mạnh, không hề nương tay chút nào. Cậu dùng Phong Hành mà né tránh, thân ảnh quỷ mị chuyển động, không nhận phải bất cứ đòn thế nào, cứ thế kéo giãn khoảng cách với bọn họ. Không phải họ yếu, rõ ràng thực lực bậc đó đặt ở phía Đông ngoại tông Thiên Huyền này là không thể nào xem thường nhưng tốc độ của cậu kết hợp với thân pháp lại vượt qua bọn họ quá nhiều.

Mọi người nhìn thấy thì khá ngạc nhiên. Tu vi pháp lực của thanh niên này rõ ràng kém xa ba người kia vậy mà lại ung dung tiêu sái như vậy. Hoàng Thiên gầm gừ, hắn ta nhìn Trần Phong vẫn khỏe mạnh thì cực kỳ khó chịu, bất quá hắn không thể nhúng tay vào. Đan Hà lại hơi cau mày. Nàng không ngờ cục diện lại thành ra một đấu ba như vậy. Nàng biết thực lực thanh niên kia rất mạnh, hơn xa từng đối thủ một nhưng cùng lúc đối chiến như vậy e rằng sẽ hơi miễn cưỡng.

– Đừng lo, huynh ấy không sao đâu!

Linh Nhi nắm lấy tay Đan Hà, nói. Nàng đối với Trần Phong biết rõ hơn, vì thế tin chắc cậu có thể thắng trận đánh này, quang minh chính đại mà giành lấy vị trí cuối cùng kia.

Ba người tấn công một hồi không thể chạm vào Trần Phong không những kinh ngạc mà còn có chút tức giận. Bọn họ dù thế nào cũng là thiên chi kiêu tử, những đệ tử mạnh nhất phía Đông ngoại tông Thiên Huyền, vậy mà đối với thanh niên kia lại như vậy.

– Tiểu tử, lần sau hành động suy nghĩ một chút.

Một người nói, pháp lực trong cơ thể điều động đến tối đa, đánh ra sát chiêu. Hai người bên cạnh đồng dạng cũng là sử dụng pháp kỹ mạnh nhất.

– Đến rồi sao?

Trần Phong lẩm bẩm, pháp lực tập trung tại hai thanh kiếm. Nếu muốn thị uy thực lực thì giờ chính là lúc hành động, trực tiếp một chiêu đánh bại pháp kỹ mạnh nhất của cả ba người họ.

Kim Ngân nhị long phát sáng, tỏa ra quang mang kỳ dị, khiến cho mọi người cảm thấy uy áp long tộc mơ hồ. Điều này khiến cho ánh sáng xanh ngọc vốn không chỉ phát ra từ lưỡi kiếm mà còn từ bàn tay phải bị che giấu hoàn toàn. Sức mạnh không ngừng tăng lên, hai tay vào thế, thanh niên hô:

– Trảm Không!

Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!

Cơn lốc khổng lồ bỗng nhiên xuất hiện bao quanh lấy thân thể cao gầy. Vô tận phong cương phóng đi cùng với những đường kiếm sát phạt.

Thức thứ hai của bộ Toàn Phong Kiếm Pháp, đẳng cấp Địa giai trung cấp, cũng bao gồm chín nhát kiếm giống như Thiên Nhận nhưng không những mạnh mẽ hơn, tốc độ phát ra nhanh hơn mà còn có thể tấn công ở khoảng cách xa gấp đôi. Chưa dừng lại ở đó, cùng với sức mạnh của Phong Thần Văn và hoàng giai cao cấp vũ khí, uy lực của nó là cực kỳ cường hãn.

Bão kiếm khủng bố, phô thiên cái địa cuốn lấy pháp thuật của đối phương, không hề giằng co mà lập tức đánh tan đi toàn bộ, sau đó tiếp tục ập tới ba người.

– Không thể nào!

Gần như tất cả mọi người cùng thốt lên. Sức mạnh khủng bố như vậy làm thế nào một thanh niên tứ tinh pháp quan có thể tạo ra? Pháp kỹ kia chẳng phải là đẳng cấp Địa giai sao? Người trước mặt này rốt cuộc thân phận thế nào?

Hoàng Thiên á khẩu. Hắn ta đối với người của mình tự tin rất lớn, việc trước mặt kia là không hề tưởng tượng ra nổi. Đan Hà thấy vậy đương nhiên là hài lòng. Trần Phong quả thật rất mạnh, lần này để xem tên kia còn dám nói gì.

Linh Nhi cười. Đám người Kim Sư chắc chắn không phải đối thủ của thanh niên kia. Kiếm khí mạnh mẽ, sắc bén cùng lúc đánh trúng ba cường giả trên bảng xếp hạng tinh anh. Bọn chúng bay đi như diều đứt dây, thảm bại nằm dưới đất không nhúc nhích. Trần Phong thu kiếm về, khuôn mặt không chút biểu cảm, đưa mắt nhìn Hoàng Thiên, nói:

– Vị trí cuối cùng này, ta lấy!