Pháp Mệnh Thiên Tôn

Chương 4: Thực cảnh.



Sáng sớm hôm sau Trần Phong thức dậy, chuẩn bị một chút, rồi ngồi xếp bằng, bắt ấn tu luyện.

Tại thực cảnh, các pháp sư phải đả thông bát mạch, liên kết chúng với bản nguyên, tạo nên thể thống nhất. Quá trình này rất phức tạp, so với hư cảnh thậm chí còn có phần quan trọng hơn.

Việc đả thông kinh mạch đối với Trần Phong mà nói thực sự rất nhàm chán và mệt mỏi. Cậu cần hết sức cẩn thận do kinh mạch rất dễ bị tổn thương, nếu không cẩn thận làm cho đứt đoạn thì cậu sẽ phải làm phế vật suốt đời.

Đồng thời việc này tốn một lượng pháp lực khổng lồ mà bản thân cậu thì lại không dồi dào đến thế. Dù cho có pháp trận của sư phụ cùng Phong Thần Văn hỗ trợ thì lượng pháp lực cậu có thể thu thập được vẫn quá hạn chế ở thực cảnh.

Một tuần thấm thoát trôi qua, cuối cùng cậu cũng có thể đả thông được bát mạch. Cùng với điều này chính là đột phá lên thực cảnh trung kỳ.

Thở ra một hơi dài, Trần Phong khẽ mỉm cười. Khoảng thời gian vừa qua thực sự cần rất nhiều kiên nhẫn. Cậu cũng gần như không ra khỏi phòng bao giờ, cứ ngồi im trên giường vậy.

Phong Linh từ trong Thần Văn hiện ra, nói:

– Yên tâm, thời gian tiếp theo ngươi sẽ được vận động thoải mái.

– Con tưởng tiếp theo chúng ta sẽ tạo liên kết bản nguyên cùng bát mạch?

– Nhục thể của ngươi hiện tại không đủ mạnh để chịu đựng đau đớn khi liên kết Hỗn Độn bản nguyên với bát mạch. Giờ ngươi cần tu luyện thân thể đã.

– Liên kết bát mạch cùng bản nguyên cũng gây ra đau đớn sao?

– Người bình thường thì không nhưng pháp sư sở hữu Hỗn Độn bản nguyên thì có!

Trần Phong thở hắt ra. Cái bản nguyên này sao lại khó chịu đến thế chứ. Phong Thần bật cười:

– Có thể hiện tại ngươi thấy phiền nhưng ta trước kia có mong được phiền như thế cũng không được. Thôi, không rề rà nữa, ngươi đem theo hai mộc nhân thung rồi đến hang động bí mật kia, nhớ phải mang bên ngoài, không được bỏ vào giới chỉ!

Trần Phong vâng lời, đến khu vực tập luyện trong Trần phủ. Ở đây đang có đám người hay bày trò gây sự với cậu. Có vẻ chúng cũng đang chuẩn bị sử dụng mộc nhân.

Thấy Trần Phong cố gắng buộc hai con mộc nhân lên lưng như vậy mang đi, mấy tên nhóc cười khẩy. Tên phế vật này không chịu yên vị, lại bày trò linh tinh rồi.

– Ê, Trần Phong, cần bọn ta giúp không?

Một tên gọi giật, cùng đám bạn cười ngặt nghẽo. Trần Phong mặc kệ bọn chúng, chậm rãi rời đi.

Mộc nhân thung này thực sự rất nặng. Ra đến cửa hang, cậu vội vàng ngồi bệt xuống, thở không ra hơi. Phong Thần hiện ra, nói:

– Điều tức một chút, sau đó ta sẽ điều khiển mộc nhân thung đến tấn công ngươi, chỉ được đỡ, không được né!

Trần Phong sợ hãi than. Cái thứ đó đập vào người đau đớn tột cùng, lại còn do sư phụ điều khiển thì đến mức nào chứ?

Điều tức nửa giờ, cậu chậm rãi mở mắt ra, len lén nhìn mộc nhân thung, hỏi sư phụ:

– Làm thế này, thực có thể giúp con mạnh lên sao?

– Chắc chắn!

Lời vừa dứt đã thấy mộc nhân bay đến, Trần Phong vội vàng chống đỡ. Cơn đau đớn lập tức xuất hiện trên thân thể cậu, liên miên không ngớt.

Những lần đỡ được ít hơn không đỡ được rất nhiều. Tốc độ bay đến của mộc nhân quá nhanh, Trần Phong gần như không kịp nhìn thấy gì.

Tay, chân mộc nhân cứ liên tục đập thẳng vào cơ thể cậu. Những lúc đỡ được, đập vào tứ chi thì đau đến ứa nước mắt. Còn lúc không đỡ được, để nó đập thẳng vào ngực, vào bụng thì cậu gần như không thở nổi.

Một lúc lâu sau, Phong Thần mới dừng lại. Trần Phong hổn hển, cực kỳ thảm hại. Cậu thở dốc, nằm xuống nền hang lạnh lẽo vài giây rồi ngồi xếp bằng, bắt ấn tu luyện.

Các vết thương do mộc nhân thung gây ra liền được pháp lực chữa trị, làm cơ thể cứng cáp hơn.

Phong Linh khẽ gật đầu. Biểu hiện của Trần Phong không tệ, nhưng còn phải rèn luyện rất nhiều.

Nghỉ ngơi chưa được bao lâu, Trần Phong lại tiếp tục luyện tập. Quá trình cứ diễn ra như vậy đến tối thì dừng lại. Phong Thần bắt cậu phải cõng nó trên lưng mà mang về, không cho bỏ vào giới chỉ.

Nghe theo lời sư phụ, Trần Phong tu luyện rất cần cù, không hề than vãn lấy một câu. Một tuần sau, sư phụ tăng độ khó lên bốn con.

Việc cậu cõng nhiều mộc nhân thung như vậy ra khỏi nhà hằng ngày cũng thu hút ánh mắt không ít người.

Với bọn họ, Trần Phong vẫn chỉ là tên phế vật không chịu yên phận mà thôi. Bất quá hắn ta có thể mang nặng đến như vậy, điều này có chút không đúng. Thực lực này không phải một hư cảnh sơ kỳ có thể làm được, thậm chí đã có thể ngang với một vài thực cảnh đỉnh phong rồi! Nhưng cũng có thể là hắn ta dùng thủ thuật nào đó che mắt, cũng không ảnh hưởng đến họ nên ai nấy đều không nghĩ nhiều làm gì, rất nhanh liền bỏ qua.

Cứ kiên trì như thế, một tuần nữa trôi qua, cậu suýt ngã ngửa với chỉ thị của sư phụ. Số lượng lần nữa tăng lên gấp đôi: tám con mộc nhân thung.

– Sư phụ, bình thường thì không sao nhưng nhiều như vậy e rằng Trần phủ không cho con mang đi đâu, bốn con là nhiều nhất rồi.

– Thực ra số lượng nhiều hơn là để ngươi tăng thể lực lên thôi. Nếu đã vậy thì cứ mang bốn con đi, ta sẽ tăng tốc độ bay nó lên gấp đôi là được.

Trần Phong cười nhạt nhưng cũng làm theo, cố gắng chịu đựng đau đớn, rèn luyện thân thể thêm hai tuần nữa thì dừng lại.

Cuối cùng cũng đến lúc hình thành liên kết bản nguyên và bát mạch.

Lần này, Trần Phong lại chuẩn bị Huyết Chi thảo nhưng số lượng nhiều gấp mười lần khi trước. Linh dược này chung quanh hang động nhiều là vậy mà giờ đây gần như trơ trọi.

Cậu không khỏi than thầm trước sự chuẩn bị. Nhớ lại lần trước tu luyện, cậu cười khổ. Nhờ một tháng qua rèn luyện nhục thể, cậu hi vọng mình có thể dễ dàng làm chủ được cơn đau thảo dược gây nên.



Phong Thần phiêu phù trên không, điều khiển pháp trận và Huyết Chi thảo, vẻ mặt nghiêm túc:

– Bắt đầu đi!

Trần Phong bắt ấn tu luyện. Pháp lực liền thông qua Thần Văn, liên tục quán chú vào cơ thể cậu. Đúng như dự đoán, Huyết Chi thảo gần như không làm cậu đau đớn được nữa.

Bất quá cậu chưa kịp mừng thì một cơn đau từ trong gân cốt bùng nổ khiến cậu suýt chút nữa không nhịn được mà gào lên.

Trần Phong cảm nhận rõ ràng, bản nguyên cùng bát mạch của cậu như đang có một luồng năng lượng vô hình kết nối. Nhưng đồng thời, năng lượng ấy cũng đang tàn phá cơ thể cậu cực kỳ dữ dội.

Cậu nghiến chặt răng, gắng chịu đựng khi toàn thân như bị đâm chém, băm vằm thành trăm mảnh. Nỗi đau kinh khủng đến chết đi sống lại, tưởng chừng như địa ngục trần gian!

– Gắng lên, nhất định phải vượt qua!

Phong Thần động viên. Thời gian qua ở cạnh, bà cảm nhận được Trần Phong rất mạnh mẽ, ý chí của cậu không thể xem thường.

Bà chưa từng trải qua cơn đau này nhưng nhìn vẻ mặt của cậu, dường như những ngày luyện tập với mộc nhân không thấm vào đâu cả.

Cố lên, nếu thất bại ở đây, ngươi không bao giờ có thể ngẩng dậy được nữa. Đừng bỏ cuộc!

Một tuần lễ trôi qua, máu tươi rỉ ra từ cơ thể Trần Phong ngày càng nhiều, hòa lẫn với màu đỏ của Huyết Chi thảo trong mộc bồn.

Thân thể cậu xuất hiện vô số vết nứt đáng sợ. Mùi huyết tinh bốc lên nồng nặc cả gian phòng.

Phong Thần tạo pháp trận bao lấy cả gian phòng, ngăn đi sự tác động từ bên ngoài. Đây chính là thời khắc quan trọng nhất, lúc này không gì được phép làm phiền Trần Phong, dù chỉ một sơ suất nhỏ cũng có thể dẫn đến thất bại. Bát mạch đứt đoạn, bản nguyên hư hại, vĩnh viễn một kiếp làm phế vật, vô phương cứu chữa!

Trần Phong đang chịu cơn đau lớn nhất trong quá trình. Cậu bắt đầu không nhịn được nữa mà gào thét lên.

Máu tươi nhuốm đỏ cả cơ thể, lớp da ngoài tróc ra để lộ phần thịt trông rất ghê sợ.

Cậu cố gắng níu giữ lấy ý thức, không rơi vào hôn mê dù chỉ một khắc, bởi nếu vậy, năng lượng kia vô phương khống chế, liên kết theo đó mà không thể hình thành.

Phong Thần khẩn nài ông trời, mong cho Trần Phong có thể vượt qua tao đoạn này.

Đây mới chỉ là những bước đầu tiên trên con đường pháp sư của cậu. Dị Tộc năm đó có thể trở lại bất cứ lúc nào.

Thế gian này cần có một vị tuyệt thế cường giả đứng ra ngăn cơn sóng dữ. Mà bản thân bà, Phong Thần tiền nhiệm đã không còn nữa.

Tạo hoá đã cho ta cơ duyên được gặp hắn thì cũng hãy cho hắn một cái cơ duyên.

Trở thành Phong Thần kế nhiệm, làm chủ Vạn Cổ Thiên Phong!

Hai tuần trôi qua, Trần Phong vẫn điên cuồng hấp thu pháp lực thiên địa.

Những tia sáng xanh ngọc phát ra từ cơ thể cậu ngày càng nhiều hơn. Máu đã ngừng chảy, những vết thương cũng ngừng lan rộng.

– Cố lên, sắp thành công rồi!

Như nghe thấy tiếng động viên của sư phụ, Trần Phong càng lúc càng hấp thu nhiều pháp lực thiên địa hơn nữa.

Nước trong bồn sóng sánh liên tục, màu đỏ tươi của máu dần dần biến mất cùng với khi cơ thể thiếu niên hồi phục với tốc độ chóng mặt.

Cơn bão pháp lực xoay quanh cơ thể cậu cùng với ánh sáng chói lóa. Hỗn Độn bản nguyên cùng bát mạch kỳ kinh đã liên kết với nhau thành một thể thống nhất!

Linh cầu màu đen kỳ dị liên tục chuyển động lúc này có tám lộ tuyến pháp lực đều đặn lưu thông. Lưu lượng của nó vô cùng lớn, tốc độ tu luyện theo đó là rất nhanh, không phải thứ trước kia có thể đem ra so sánh.

Thiên địa dị tượng diễn ra nửa giờ đồng hồ thì dừng lại. Phong Thần cho nốt số lượng Huyết Chi thảo còn lại vào mộc bồn.

Trần Phong về cơ bản đã đột phá hậu kỳ thành công. Giờ chỉ là lúc củng cố vững chắc mối liên kết.

Thêm một tuần nữa trôi qua, tốc độ hấp thu pháp lực của Trần Phong dần chậm lại, Huyết Chi thảo cũng đã dùng hết, không còn một chút nào.

Cậu chậm rãi mở mắt ra. Ánh mắt thâm thúy, ngoan cường của một kẻ vừa chết đi sống lại không biết bao nhiêu lần.

Phong Thần mỉm cười nhìn đệ tử của mình. Hai thử thách đầu tiên trên con đường tu luyện, cậu đều đã xuất sắc vượt qua, tạm thời đã có thể yên tâm một chút.

Trần Phong đứng dậy, bước ra khỏi bồn, kiếm một bộ y phục mặc vào, làm quen với cơ thể.

Cậu có thể cảm nhận rõ ràng sức mạnh của cậu hiện tại, bất luận là pháp lực hay thân thể đều đã vượt xa, so với trước kia e rằng đã mạnh hơn ít nhất mười lần!

Trần Phong nhìn sư phụ. Cậu biết một tháng vừa qua người luôn ở cạnh, quan sát mình. Nỗi đau cậu trải qua, có thể nói sư phụ chính là người hiểu rõ nhất. Cậu mỉm cười:

– Sư phụ, con thành công rồi!

– Làm tốt lắm!

Phong Thần nói, tâm trạng phức tạp, bà không giỏi biểu hiện tình cảm của mình lắm.

Tàn hồn này đã bị phá hoại quá nhiều, chỉ còn là một phần nhỏ của Phong Linh năm đó.

– Nghỉ ngơi một vài ngày đi. Thời gian qua cơ thể ngươi biến chuyển quá lớn, không nên gượng ép quá.



Trần Phong nghe lời sư phụ, những ngày tiếp theo không tu luyện thêm, tùy ý đi dạo trong Trần phủ.

Cậu định bụng tìm cơ hội gặp Tuyết Nguyệt. Tuy nhiên, cao tầng trong phủ huấn luyện cô bé gần như liên tục, không ngơi nghỉ.

Đến đêm ngày thứ ba, khi cậu đang ngồi trong phòng thì bỗng biên có tiếng gõ cửa.

Trần Phong tò mò mở ra thì thấy Tuyết Nguyệt. Cậu hết sức ngạc nhiên, nhưng chưa kịp nói gì thì cô bé cầm đã lấy tay cậu.

– Tuyết Nguyệt, thế này là?

– Khẽ thôi, đi theo muội.

Hai người nhẹ nhàng, chậm rãi đi qua hành lang tối om, đến phòng của Tuyết Nguyệt.

Sau khi đóng cửa phòng lại, yên tâm không có người theo dõi, cô bé mới nhẹ thở ra một hơi.

– Sao phải như thế này? Muội đâu có bị cấm gặp ta?

– Đúng là không cấm nhưng cũng không khác là mấy. Thời gian qua, ngày nào mọi người cũng cố hết sức luyện tập cho muội, rảnh rỗi thì nghỉ ngơi hoặc tu luyện thêm, “hạn chế” làm những chuyện không cần thiết.

Trần Phong quan sát tiểu hồ ly trước mặt. Mới có hơn tháng không gặp nhưng trông muội ấy đã khác đi nhiều lắm.

Vẻ ngây thơ trên khuôn mặt gần như mất hẳn, thay vào đó là đôi mắt tinh anh đầy nghị lực.

– Muội đã cố gắng nhiều rồi!

– Thế này vẫn chưa là gì đâu!

Tuyết Nguyệt lắc đầu, vòng tay ôm lấy cổ Trần Phong. Cậu cũng âu yếm ôm lấy eo cô bé, tay phải nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen dài.

Hai người cứ như vậy một lúc, bỗng cô bé nhẹ nhàng đẩy cậu ra, ánh mắt sửng sốt xen lẫn niềm vui khôn xiết nhìn cậu:

– Huynh đã là thực cảnh hậu kỳ rồi?

– Ừ đúng vậy! Ông trời quả không phụ lòng người, cuối cùng ta cũng có thể chân chính làm pháp sư.

– Thật tốt quá!

Tuyết Nguyệt áp má vào lồng ngực cậu, cảm nhận trái tim mạnh mẽ đập rộn ràng từng nhịp.

Trần Phong mỉm cười, xoa đầu cô bé. Trong lòng cũng thoáng kinh ngạc. Nhận ra được thực lực của cậu hiện tại, chứng tỏ cô bé không thể yếu hơn thực cảnh hậu kỳ.

Bản thân cậu nhờ có sư phụ nên mới có thể tinh tiến nhanh đến thế này. Vậy mà Tuyết Nguyệt, chỉ là nhờ vào Trần phủ lại có thể làm được. Thiên phú cô bé nhất định rất cao.

– Huynh sao thế?

– Không có gì, chỉ là suy nghĩ vu vơ một chút.

Tuyết Nguyệt nhìn cậu, cảm xúc có phần phức tạp. Rời khỏi vòng tay Trần Phong, tiến gần tới cửa sổ, cô bé ngẩng đầu lên.

Ánh trăng đêm soi rọi vào cơ thể tiểu hồ ly, lung linh ánh bạc như trong cổ tích.

Trần Phong cảm khái trước vẻ đẹp vô thực ấy. Cậu muốn đóng băng thời không, níu giữ lấy khoảnh khắc trước mặt kia.

– Huynh có thể hứa với muội một chuyện không?

Tuyết Nguyệt đột nhiên lên tiếng, kéo cậu ra khỏi giấc mộng thần tiên.

– Chuyện gì cơ?

– Dù sau này có thế nào cũng nhất định phải sống tiếp, không được phép từ bỏ!

– Tự nhiên muội nói gì vậy? Chuyện này không phải đương nhiên sao?

Trần Phong khó hiểu, nhìn Tuyết Nguyệt, cô bé trông rất khổ tâm.

– Huynh hứa đi!

– Nhưng tại sao chứ, không phải mọi thứ đang rất yên bình sao?

– Khi thời điểm đến, huynh sẽ hiểu.

Nhìn ánh mắt quyết tâm của cô bé, Trần Phong thực sự không hiểu chuyện gì đang diễn ra nhưng cũng đành gật đầu:

– Được, ta hứa!

Tuyết Nguyệt mỉm cười:

– Cảm ơn huynh, làm ơn đừng bao giờ quên lời hứa ngày hôm nay. Và…

Đừng bao giờ cố tìm gặp muội nữa!