Đan Hà cho người hạ trại cách xa bờ sông theo kế hoạch, sau đó cho chia quân bảo vệ và đi trinh sát.
Trần Phong dẫn đầu mười đỉnh phong pháp vũ ẩn mình, bí mật di chuyển hơn ba canh giờ, sau đó dừng lại theo dõi kẻ địch. Trái với dự đoán ban đầu, Kim Sư Thánh hội không hề đem quân tấn công ngay lập tức mà lại đang dùng số lượng lớn thành viên xây dựng doanh trại, địa điểm chính là ngọn núi cao nhất khu vực phía Nam Thiên Hoa Vũ giới này.
Thanh niên cẩn thận dò xét một hồi, sau đó thu quân, trở về tổng hành dinh Dược bang. Trong lều chỉ huy, Đan Hà đang vẽ một bản đồ, trên đó đầy đủ địa hình chiến lược mà Linh Nhi thu thập được. Trần Phong tránh mặt nàng, báo cáo với bang chủ:
- Hoàng Thiên cho đóng quân trên núi\, xây dựng thành trì. Hoàn toàn không có dấu hiệu động binh.
Đan Hà gật đầu, có hơi ngoài ý muốn, quay qua nhìn Linh Nhi. Nàng cau mày nói:
- Về cơ bản\, ở vùng núi\, phải dựa vào vùng sơn cốc có nước và cỏ\, hạ trại tại chỗ cao\, hướng về ánh sáng. Bọn chúng đã làm được điều đó\, vì vậy\, chúng ta sẽ không đánh lên\, điều đó chỉ thiệt\, hoàn toàn không có lợi.
- Vậy bây giờ cần làm gì?
- Đội trinh sát thì liên tục hành động nhưng đại quân chính thì phải đợi thôi\, tạm thời chưa nên xuất binh vội. Dù sao Hoàng Thiên đó\, cũng là có chút bổn sự.
Linh Nhi nói, có chút bất đắc dĩ. Đan Hà gật đầu, bắt đầu phân việc cho các cao tầng trong bang. Thanh niên cũng rời khỏi lều chỉ huy.
- Trần Phong\, đợi đã!
Linh Nhi đuổi theo, gọi. Cậu dừng lại, hỏi:
- Có chuyện gì không?
- Ta xin lỗi!
- Trong khi làm việc đừng nói chuyện riêng!
Trần Phong trầm giọng, bỏ đi không nhìn Linh Nhi lấy một cái. Nàng bất lực nhìn theo, vẻ mặt thực sự hối lỗi.
- Huynh và Linh Nhi tỷ tỷ đang cãi nhau à?
Dương Tuệ nhìn Trần Phong, hỏi. Hai người nằm trong đội trinh sát đêm đầu tiên. Thiếu nữ này bề ngoài là vậy nhưng thân pháp rất huyền diệu, vượt xa thực lực bát tinh pháp vũ. Lúc này bọn họ đang theo dõi động tĩnh của đám người Kim Sư Thánh hội. Cậu quay sang cô nàng:
- Tự nhiên muội nói gì thế?
- Cả ngày hôm nay muội thấy tỷ ấy rất buồn\, gần như chả cười nói gì.
- Chuyện đó thì liên quan gì ta?
Trần Phong quay đi, nói. Dương Tuệ liếc cậu:
- Quả nhiên là vậy!
- Ta không hiểu muội đang nói gì.
- Mối quan hệ của hai người không chỉ là bằng hữu đơn thuần đúng không?
- Muội không biết vì sao hai người lại thành ra thế này\, nhưng muội dám chắc\, hai người có tình cảm với nhau.
- Ta không nghĩ thế đâu.
- Tỷ ấy làm gì huynh à?
Thanh niên khổ tâm. Cô gái vỗ về:
- Huynh có thể tin muội mà!
Cậu quay lại, nhìn vào ngọn núi phía trước. Đột nhiên cậu cảm nhận được trong đó là một loạt những nguồn pháp lực cực lớn đang ngưng tụ. Sức mạnh này đủ sức đánh chết cả đội quân trăm người pháp quan cảnh.
- Mau về báo cho mọi người!
- Huynh thì sao?
- Ta ở lại canh chừng!
Trần Phong nói với Dương Tuệ. Thiếu nữ lập tức dẫn đầu mọi người rời đi, không chậm trễ.
Đan Hà nghe tin từ đội trinh sát thì cũng là rất nghi hoặc, không thể hiểu rốt cuộc Kim Sư Thánh hội đang bày trò gì. Linh Nhi cau mày:
- Chẳng lẽ là Đại ma pháo?
Các cao tầng Dược bang đều là không hiểu. Nàng giải thích:
- Đây là một loại vũ khí đặc biệt\, có thể nạp năng lượng bằng pháp lực\, có thể tùy chỉnh ba mức bắn. Mức thứ nhất\, mỗi phát tương đương với một chiêu toàn lực của cường giả nhất tinh pháp quan. Tốc độ bắn một giây một phát. Mức thứ hai\, mỗi phát tương đương ngũ tinh pháp quan\, hai giây một phát. Mức cuối cùng\, mỗi phát tương đương pháp quan đỉnh phong\, năm giây một phát. Khi đã nạp đầy\, mức cuối có thể bắn đến hàng trăm phát mới cần nạp lại.
Tất cả mọi người nghe xong đều là sợ hãi mà cùng hít vào một ngụm khí lạnh. Vũ khí như vậy quả là đáng sợ, Kim Sư Thánh hội chẳng lẽ định sử dụng nó? Đan Hà nói:
- Làm thế nào để xác nhận?
- Không có cách nào.
Linh Nhi bất đắc dĩ. Có lẽ đây mới là mục đích chính của Hoàng Thiên. Hắn xây dựng thành trì để có thể an tâm mà nạp đạn. Bởi nguồn năng lượng ấy, chính là pháp lực của pháp sư. Hẳn là bây giờ, đội quân của hắn đã có không ít người bị rút sạch sức mạnh mà ngất đi.
Đan Hà day day hai bên thái dương, sau đó ra lệnh:
- Cho toàn quân nghỉ ngơi đầy đủ. Sáng mai nhất định sẽ là một trận khổ chiến\, mọi người đều phải ở tình trạng tốt nhất. Tất cả rõ chưa?
- Rõ!
Trần Phong sợ hãi nhìn đoàn người đang mang theo năm khẩu pháo trước mặt. Đêm qua cậu không hề ngủ, linh hồn cảm giác lực tỏa ra, quan sát động tĩnh từ doanh trại kẻ địch.
Bên trong đó, cứ khoảng năm đến mười người vô lực ngã xuống, là lại thêm một nguồn pháp lực kinh hồn xuất hiện, mà kết cục hẳn là đống pháo khủng bố kia.
Cậu vừa rút lui, vừa đề phòng toán quân tiên phong của Kim Sư Thánh hội. Cậu biết điều đó bởi ở đây không có Hoàng Thiên, chỉ có hai trong bốn phó bang chủ của bọn chúng. Quân lính cùng số lượng pháo đều chưa hề đông đảo. Cứ như vậy di chuyển, khoảng hai mươi phút sau, cậu gặp toán quân do Linh Nhi chỉ huy. Nàng hỏi:
- Kẻ địch thế nào?
- Ba mươi pháp quan cảnh\, năm khẩu pháo cùng hai phó tướng.
Thiếu nữ gật đầu. Thứ mà Trần Phong nói tới kia hẳn chính là Đại ma pháo mà nàng đang lo sợ. Có vẻ như chúng muốn thử đánh một trận mở màn để kiểm tra hiệu quả của nó. Nàng cho quân lui lại hơn mười dặm, sau đó cùng Trần Phong tiến đánh. Thanh niên hơi thắc mắc:
- Tấn công thật sao?
- Không\, cố gắng lấy được một khẩu pháo\, sau đó lui đi. Chúng ta không nắm chắc phần thắng\, không nên đánh.
Trần Phong gật đầu. Hai người ẩn trong lùm cây, ngay khi đội quân địch đi qua liền phát động công kích. Linh Nhi tung đòn rất mạnh, hoàn toàn ngang ngửa với đối phương. Thực lực pháp tông không chút bảo lưu, đem ra ngăn chặn toàn bộ công kích. Đôi mắt nàng phát sáng, hỏa diệm vô tận liên tục tỏa ra bao trùm khắp chiến trường.
Kẻ địch đương nhiên không phải loại yếu kém gì, nhưng nhìn thấy một màn như thế thì cũng có chút kinh hãi. Thực lực này đến cả thủ lĩnh của họ cũng chưa chắc đã bày ra được, vì vậy mà thế công của họ tuy là có vẻ như đang dốc toàn lực nhưng lại khá hỗn loạn, thiếu đi tính gắn kết, không đạt được độ phối hợp cao nhất.
Trong lúc ấy, thanh niên đem Phong Hành ra thi triển đến tận cùng, vượt qua hỏa lực kinh hồn rồi xoay sở được mà tiếp cận, sau đó xóa đi ấn ký, thu hồi một khẩu Đại ma pháo vào giới chỉ. Thiếu nữ thấy vậy thì cũng lập tức dừng tay, hai người liền đó quay về, không giao chiến gì thêm.
Mà đội quân tiên phong của Kim Sư Thánh hội, thấy chỉ bằng hai người Linh Nhi đã ngăn cản được họ, thậm chí còn mất đi một khẩu pháo thì cũng e sợ mà lui quân.
Đan Hà nghe tin Trần Phong hai người giao thủ với địch thì đích thân dẫn một toán quân đến hỗ trợ rồi cả ba cùng lui binh về doanh trại. Tại đây, thanh niên lấy ra khẩu Đại ma pháo. Bang chủ nhìn Linh Nhi:
- Đúng nó không?
- Đích thị là nó!
- Làm sao để khắc chế?
Linh Nhi lắc đầu:
- Trong sách không ghi. Dù sao nó cũng là vũ khí từ thời viễn cổ\, thông tin cấu tạo không thể nào đầy đủ.
Cao tầng Dược bang cùng là thở ra một hơi. Không ngờ Kim Sư Thánh hội lại có lá bài mạnh đến vậy. Đan Hà hỏi:
- Vậy giờ chúng ta nên làm gì?
Linh Nhi quan sát tấm bản đồ rồi nói:
- Chúng ta trước tiên chia quân ra làm hai nhánh tấn công đơn lẻ do bang chủ và Trần Phong lãnh đạo. Hai người cho quân phục kích\, giao chiến tại sáu điểm này. Sau đó tập hợp lại\, đánh thêm một trận cuối ở con sông như dự tính ban đầu. Cả bảy trận\, chúng ta nhất định không được quyết chiến\, rút lui bảo toàn lực lượng ngay khi quân địch chỉnh đốn được hàng ngũ\, bắt đầu phản công. Trong đó\, ưu tiên hạ gục quân lính địch\, không nên đụng đến Đại ma pháo.
Đan Hà gật đầu, truyền lệnh cho mọi người. Linh Nhi cũng trầm mặc, không nói gì thêm. Cao tầng Dược bang thấy vậy cũng là lặng lẽ ra ngoài, chuẩn bị giao chiến. Trần Phong đứng nguyên tại chỗ, hoàn toàn không vừa ý. Linh Nhi thấy vậy, hỏi:
- Huynh sao thế?
- Tại sao muội lại chọn kế sách này?
- Chúng ta không có thời gian và đó là cách duy nhất để giành chiến thắng.
- Những trận đánh như vậy làm sao có thể thắng được?
Linh Nhi không nói gì, thanh niên tiếp tục:
- Muội có từng nghĩ tới thua liên tục như vậy\, chúng ta sẽ mất bao nhiêu người không?
- Họ không chết…
Trần Phong cau mày, nổi giận:
- Đó là lí do của muội sao? Đúng là họ không chết nhưng cảm nhận của họ khi nhận hàng tấn sát thương rồi bị loại thì thế nào? Chưa kể pháp cụ làm sao chắc chắn an toàn tuyệt đối?
Linh Nhi nhìn cậu:
- Nếu huynh không chịu trả giá\, huynh sẽ không bao giờ có thể đạt được bất cứ thứ gì!
Thanh niên nhìn người con gái trước mặt, cơn giận không thể nào nguôi ngoai. Nàng không để tâm tới cậu, tiến đến xem xét khẩu Đại ma pháo.
- Chỉ bằng hai người bọn chúng sao?
Hoàng Thiên hỏi đám thuộc hạ, vẻ mặt có chút không tin nổi. Năm khẩu Đại ma pháo, cùng với cả đội quân như vậy, cho dù là nhất tinh pháp tông cũng là không thể đối phó, hai người kia có chút không bình thường. Hắn ta ngẫm nghĩ một chút lấy ra tấm bản đồ cho các phó tướng xem rồi ra lệnh:
- Ngày mai chia toàn quân làm hai đạo. Bốn người các ngươi chỉ huy một đạo\, theo đường này mà đi\, cẩn thận một chút\, nếu có phục kích cứ việc tấn công\, không cần lui binh. Bọn chúng không phải đối thủ của chúng ta. Đích thân ta sẽ dẫn đạo còn lại. Tất cả rõ chưa?
- Rõ!
Nhìn các phó tướng lui xuống để chuẩn bị, hắn mỉm cười hiểm độc, thực muốn xem xem Dược bang làm thế nào có thể chống lại.
Năm mươi khẩu Đại ma pháo, chính là vũ khí bí mật của Hoàng Thiên. Gia tộc hắn chính là một trong những thế lực cổ xưa nhất Pháp Linh lục địa. Sau thảm hoạ viễn cổ, mọi người đều là lui về ở ẩn, vì vậy mà không được ai nhớ đến.
Thời xưa trong các Đế Quốc, bất kể lớn nhỏ thế nào nhưng cũng đều có không ít thành viên của gia tộc hắn. Lí do hết sức đơn giản, bọn họ chân chính là những kỹ sư tay nghề bậc nhất phiến lục địa này.
Hoàng Thiên từ khi lên ba đã bắt đầu được phụ thân truyền dạy cho kỹ thuật chế tạo vũ khí. Hắn học rất nhanh, thậm chí còn có chút đam mê, vì vậy mà không lâu sau đã thành tài.
Chỗ Đại ma pháo kia hoàn toàn là do hắn một tay làm ra. Từ khi vào tông chưa có chỗ nào để sử dụng. Cuối cùng sau nhiều năm bỗng nhiên Dược bang lại trở mặt, mà nguyên nhân chính là thanh niên tên Trần Phong kia. Hắn thực muốn nhìn thấy cảnh tượng vũ khí của mình bắn cho tên kia không thể chống cự.
Phía Đông ngoại tông Thiên Huyền, ta chính là tuyệt đối!