Pháp Mệnh Thiên Tôn

Chương 52: Phong tháp.



Từ tổng bộ của Thiên Huyền tông, hai người di chuyển khoảng mười phút là đến chân núi. Từ đây ngước nhìn lên, Phong tháp uy nghiêm sừng sững tưởng chừng cao lớn đến vô tận. Trần Phong cảm thán, giống như lần quan sát Thiên Huyền sơn vậy, đa phần thân tháp bị che khuất bởi những đám mây tầm thấp. Dương Tuấn mỉm cười:

- Hùng vĩ đúng không? Dù là đệ tử nào cũng mong một ngày chinh phục được đỉnh cao của tháp.

- Việc đó khó đến vậy sao?

- Đệ sẽ sớm hiểu thôi.

Vị Chấp Sự nói, dẫn Trần Phong lên núi. Ngay tại đây thanh niên đã bắt đầu mường tượng ra lí do vì sao. Pháp lực thiên địa tại nội tông Thiên Huyền cực kỳ nồng đậm, đến mức cậu không thể tưởng tượng nổi. Trước giờ cậu chỉ có cảm giác này ở khoảng tầng thứ bảy của Băng Phong Bão giới mà thôi. Cùng với nó, đương nhiên là một áp lực vô cùng lớn.

Sau khi leo lên khoảng năm phút thì hai người đến nơi. Chân tháp cổ xưa bằng kim loại hiện ra trước mắt. Vô số văn tự hùng mạnh dao động xung quanh tạo ra lớp kết giới cường hãn. Vị Chấp Sự vận công một chút, tạo ra vòng sáng bao quanh hai người, nhờ đó mà Trần Phong có thể vượt qua được kết giới. Thanh niên có chút thắc mắc, hỏi vị sư huynh:

- Thứ này không chỉ ngăn chặn ma thú từ bên ngoài thôi sao?

- Không\, nó có nhiều công dụng khác nữa\, lát nữa ta sẽ đưa cho đệ pháp cụ\, có nó thì sẽ thoải mái ra vào. Tuy nhiên thứ này cũng có chút phiền toái\, không thể lấy ra ở đây!

Hai người đi thêm một chút thì trông thấy một cánh cửa khổng lồ. Đứng chờ họ bên ngoài có hai người, một nam một nữ.

- Dương Tuấn\, ngươi về rồi!

Cô gái lên tiếng, chào vị Chấp Sự dẫn đường cho Trần Phong. Anh ta gật đầu đáp lại, hỏi vị nam tử đứng chờ anh:

- Sơn Đạt\, sao ngươi lại ở đây? Tân sinh từ phía Tây ngoại tông đâu?

- Năm nay không có ai ở đó gia nhập Phong tháp cả!

Ba người thở dài. Phong tháp đã rất lâu rồi thực lực luôn xếp trong hàng yếu nhất, không những thế, số lượng người mới gia nhập năm nào cũng ít. Năm nay cũng chả khá khẩm gì, chỉ duy nhất có Trần Phong từ phía Đông ngoại tông. Đám người từ Tam Huyền Tháp thì ngày càng cao ngạo, coi họ không ra gì, thật không biết đến bao giờ mới có thể ngóc đầu dậy.

Dương Tuấn dẫn cả bọn vào trong tháp, giới thiệu:



- Từ hôm nay đây là nhà của đệ. Toàn thể Phong tháp có tất cả một trăm tầng nổi. Tầng một là phòng khách\, người từ tổng bộ hay các tháp khác đến sẽ được tiếp đón và làm việc tại đây. Tầng hai là phòng sinh hoạt chung\, tầng ba là phòng ăn. Từ tầng bốn đến tầng tám là chỗ ở của các tân sinh. Từ tầng chín đến tầng mười ba là chỗ ở các đệ tử nói chung. Tầng mười bốn và mười lăm là của khu làm việc của thành viên cấp cao\, Chấp Sự\, Tư Hình và Thủ Lĩnh. Tầng mười sáu đến tầng hai mươi là chỗ ở của các đệ tử lâu năm. Nhưng hiện nay chỉ có một mình thủ lĩnh sống tại tầng hai mươi. Ngoài ra\, khu vực tầng hầm là nơi luyện tập\, có ba tầng tất cả. Tại đây bất cứ thành viên nào cũng là gia đình\, mọi người cùng nhau tu luyện\, ăn uống\, sinh hoạt. Nếu có thắc mắc gì thì cứ tìm ba người bọn ta. Đó\, mọi thứ đơn giản vậy thôi!

Dương Tuấn nhìn Trần Phong. Cậu gật đầu:

- Cho ta hỏi một chút\, ban nãy huynh có nhắc đến Chấp Sự và Tư Hình\, các chức danh này là gì?

- Về cơ bản\, các tháp ở nội tông là một nhóm người\, vì vậy cần được quản lý chặt chẽ. Thiên Huyền tông coi trọng tính tự giác của các đệ tử. Vì vậy mà mỗi tháp có một đại sư chủ nhiệm nhưng ngài chỉ giải quyết những việc cực kỳ trọng đại mà thôi. Chịu trách nhiệm cao nhất là Thủ Lĩnh\, Tư Hình lo vấn đề an ninh và có vai trò lớn trong các cuộc chiến\, còn Chấp Sự lo việc đối ngoại\, nhận nhiệm vụ cho các đệ tử.

- Hiện nay\, Thủ Lĩnh Phong tháp là Phong Huyền tỷ tỷ\, Chấp Sự là ba người chúng ta còn Tư Hình có tất cả mười thành viên.

Vị nữ Chấp Sự đứng cạnh bổ sung. Trần Phong gật đầu, cậu đã hiểu sơ sơ tình hình Phong tháp. Theo như bầu không khí mà cậu có thể cảm nhận được, cậu đoán nơi đây đã từng rất náo nhiệt, nhưng lại đang phải đối mặt với áp lực rất lớn, liên quan trực tiếp đến tân sinh, thân phận của cậu hiện tại.

- Trong ký túc tu luyện pháp lực như thế nào?

Thanh niên hỏi, đây là vấn đề cậu quan tâm nhất. Dương Tuấn ra hiệu cho cậu đi theo rồi tiến lại giữa gian phòng.

- Cầm lấy này!

Từ trong giới chỉ, anh lấy ra hai tấm thẻ kỳ lạ, đưa cho Trần Phong một tấm rồi dùng tấm của mình giơ lên trước mặt. Tức thì ánh sáng màu xanh ngọc phát ra cùng một ký tự cổ xưa. Cây cột khổng lồ chính giữa gian phòng mở ra một cánh cửa, để lộ lối đi rộng lớn bên trong.

Dương Tuấn nhìn vẻ kinh ngạc của thanh niên bên cạnh thì mỉm cười, dẫn đường. Đợi khi cậu đã ổn định vị trí, anh giơ tấm thẻ của mình lên, nói:

- Di chuyển trong nội tông nói chung\, nhớ giữ cẩn thận thứ này. Nó có tác dụng như một tấm thẻ thông hành\, kho lưu trữ bảo vật riêng\,… Đệ muốn leo lên các tầng tiếp theo của tháp\, cũng là nhờ vào nó. Vào trong này rồi nghĩ về tầng mình muốn đến là được. Tuy nhiên nó chỉ có tác dụng đến tầng hai mươi mốt là cao nhất\, sau đó muốn lên tiếp thì phải dùng thang bộ. Hiểu chứ?

Trần Phong gật đầu, cất tấm thẻ đi, vừa lúc cánh cửa trước mặt mở ra. Dương Tuấn bước ra. Anh giới thiệu một lượt:

- Đây chính là nơi đệ tu luyện pháp lực! Muốn lên đến tầng tiếp theo thì cầu thang ở kia. Từ từ tham quan nhé\, có chỗ nào thắc mắc thì đệ biết phải tìm ba người chúng ta ở đâu rồi đấy!

- Cảm ơn huynh!

Thanh niên chắp tay nói. Vị Chấp Sự gật đầu với cậu rồi bước vào trong cánh cửa kia, rời đi.



Trần Phong quan sát khu vực tầng thứ hai mốt này. Không giống như tầng trệt và có thể là những tầng dưới khác, ở đây không xây tường bao quanh dày đặc, ngược lại còn vô cùng thoáng đãng. Chống đỡ cho khối kiến trúc đồ sộ ngoài cây cột ma thuật chính giữa gian phòng kia còn có tám cây cột khổng lồ khác ở bốn phương tám hướng. Trên sàn nhà có khoảng ba chục tấm nệm làm nơi tu luyện cho các đệ tử.

Nơi này thật tuyệt vời!

Thanh niên cảm khái. Lượng pháp lực thiên địa cực kỳ dồi dào và tinh thuần được chuyển hóa sẵn thành phong hệ, giúp cho những pháp sư như cậu tu luyện ở đây có thể tinh tiến với tốc độ vượt xa nơi khác. Tuy cùng với lượng pháp lực khổng lồ này là uy áp không kém, liên tục tạo ra những tác động lên cơ thể, nhưng thứ này không những không gây hại, ngược lại còn làm người ta mạnh mẽ hơn, miễn là đủ kiên trì.

Trần Phong tiến lại cầu thang, hướng tới tầng trên. Tầng thứ hai mốt này tuy rất tuyệt vời nhưng chưa đủ để thỏa mãn cậu. Mặt khác, nơi đây thần kỳ như vậy, làm chỗ rèn luyện cơ thể thực sự là rất tốt. Thanh niên liên tục leo lên, không khỏi thắc mắc về cấu trúc của tòa tháp.

Cột ma thuật tác dụng chỉ dừng ở tầng hai mươi mốt nhưng lên những tầng trên lại vẫn là tồn tại. Cậu không nghĩ với kiến thức uyên thâm của người tạo ra tòa tháp lại để nó phí phạm như vậy. Tuy nhiên lượng thông tin hiện tại của cậu về nội tông là quá ít để tìm hiểu ra công dụng của nó, vậy nên cũng chưa có ý định nghĩ ngợi gì thêm.

Ở những tầng cao hơn, cậu bắt đầu gặp các đệ tử khác đang ngồi xếp bằng tu luyện. Họ chính là những sư huynh, sư tỷ của cậu tại Phong tháp. Một lúc sau, khi cảm thấy cơ thể nặng nề, không thể tiếp tục di chuyển, cậu mới dừng lại, tiến đến một tấm nệm êm ái, ngồi xếp bằng bắt ấn tu luyện. Đôi mắt khẽ nhắm lại, mọi tạp niệm xung quanh dần biết mất, cậu bắt đầu quá trình đột phá pháp tông cảnh.

Pháp lực thiên địa sau khi được chuyển hóa thành phong hệ từ bên ngoài được luân chuyển qua kinh mạch, tiến vào bản nguyên Hỗn Độn. Lúc này trạng thái pháp lực bên trong bản nguyên của Trần Phong là thể lỏng đậm đặc nhất, chỉ thiếu một chút áp lực sẽ chuyển sang thể rắn.

Thanh niên cứ như vậy áp súc pháp lực hơn một ngày thời gian cuối cùng thời điểm cũng tới, áp suất đạt đến tối đa khiến cho pháp lực trong bản nguyên không còn ở thể lỏng, chính thức chuyển thành thể rắn. Nhiệm vụ của cậu lúc này chính là củng cố mối liên kết của khối pháp lực ấy, tạo thành một thể thống nhất bên trong bản nguyên.

Nếu như sử dụng Thần Văn, hiển nhiên tốc độ tu luyện, hấp thu pháp lực của cậu sẽ nhanh hơn hiện tại rất nhiều. Tuy nhiên cậu đang ở một môi trường không những hoàn toàn mới mà còn ẩn chứa vô số cường giả, không thể nào biết có thế lực nào nhòm ngó hay không. Sử dụng Thần Văn đối với hiện tại mà nói là hết sức liều lĩnh và mạo hiểm, vì vậy cậu chỉ có thể tu luyện như bình thường.

Ba ngày sau, liên kết trong khối pháp lực cuối cùng cũng hoàn thiện. Trần Phong chuyển sang giai đoạn tiếp theo, nén khối pháp lực này lại đến cực hạn. Căn cơ của cậu sau này vững chắc hay không phụ thuộc rất lớn vào điều đó.

Tạm ngưng một chút, thanh niên lấy chỗ Trúc Cơ đan còn lại mà Hoàng Sơn đưa ra sử dụng. Tức thì cảm giác thanh mát chảy dọc từ miệng cậu xuống lục phủ ngũ tạng rồi chậm rãi hòa vào kinh mạch, tiến vào Hỗn Độn bản nguyên.

Một ngày thấm thoát trôi qua, dược lực mới hoàn toàn được hấp thu, Trần Phong bắt đầu quá trình nén khối pháp lực. Việc này nghe qua thì dễ, bất quá lại vô cùng khó khăn. Cậu cần phải tạo ra lực đủ lớn để có thể tác động đến nó, nén nó lại. Nhưng mặt khác, lực này không được quá lớn, nếu không có thể làm nứt vỡ khối pháp lực. Nếu như điều đó xảy ra, cậu chân chính trở thành phế vật.

Thanh niên tập trung tối đa tinh thần. Những luồng pháp lực hùng hồn tạo nên cơn lốc xoáy cuồn cuộn màu xanh ngọc bao quanh cơ thể cậu, khiến cho những đệ tử khác trông thấy khá ngạc nhiên. Tuy nhiên họ cũng không định làm phiền, ngược lại còn giữ khoảng cách tu luyện, đảm bảo cậu không bị sao nhãng.

Cứ như vậy một tuần thời gian, khối pháp lực ban đầu to bằng nắm tay trẻ sơ sinh giờ đây chỉ còn bằng kích thước nửa hạt lạc. Bên trong khối pháp lực lúc này có thể nói là không còn một chút không gian nào, hoàn toàn được lấp đầy bởi pháp lực thuần chất.

Cuối cùng cũng đạt đến pháp tông cảnh!