Sau khi tập trung lại, bốn người hồi sức trong điện chúc phúc một ngày thời gian rồi mới rời đi. Lúc này thực lực họ đã tinh tiến, còn đánh cho Hỏa tháp bị loại hẳn một đội, coi như đã thỏa mãn được khó chịu trong lòng. Trương Linh tuy bị loại nhưng cũng sẽ không cảm thấy hối tiếc.
Nhiệm vụ tiếp theo mà Phong đội hướng tới sẽ là tầm bảo. Trong Thiên Huyền giới này số lượng bảo tàng rất nhiều, mà bảo vật ở đó cũng rất tốt, tùy tiện lấy một món cũng có thể khiến thực lực tăng lên đáng kể.
Cả đội chia nhau ra hoạt động bí mật nhưng vẫn giữ liên lạc và liên tục di chuyển, không giữ nguyên vị trí nào quá nửa canh giờ. Họ tiến về phía Đông của thế giới, nơi được bao phủ bởi biển cả rộng lớn bất tận. Tuy nhiên không gian này quá mức khổng lồ, vì vậy mà hiệu suất tìm kiếm không khả quan như họ tưởng.
Hai ngày sau khi rời khỏi điện chúc phúc ban đầu, Ngô Hân phát tín hiệu tập hợp. Giữa biển cả vô tận như vậy mà lại xuất hiện một hòn đảo với hệ sinh thái đầy đủ núi rừng. Bốn người tụ họp trong một hang đá tự nhiên. Nghỉ ngơi một chút, Lưu Hồng hỏi:
– Huynh tìm được rồi sao?
– Ừm nhưng lại có chút khó khăn. Ngay cả hai con khôi lỗi trấn giữ ngoài cửa cũng đã là bát tinh pháp tông thực lực.
Mọi người khẽ than. Chỉ là canh cổng thôi đã mạnh ngang với người mạnh nhất của bọn họ. Nơi này cũng quá là kinh khủng rồi đi!
Ngô Hân thấy phản ứng của cả đội như vậy cũng không ngạc nhiên. Bảo tàng thủ vệ càng mạnh thì bảo vật càng quý giá. Anh thực sự muốn vào đó thám hiểm nhưng nguy cơ lại quá lớn.
– Ta nghĩ ngó qua một chút cũng không sao đâu!
Trần Phong nói. Khôi lỗi ngoài cửa là vậy đương nhiên bên trong còn nguy hiểm hơn. Tuy nhiên nếu họ cẩn thận có lẽ cũng thu hoạch được chút gì đó.
– Ta cũng nghĩ thế.
Mã Vân cười nói. Đã tiến xa thế này, nàng muốn phiêu lưu thêm một chút, nếu không tiếp tục quả là đáng tiếc. Đắn đo một chút, Ngô Hân nhìn ba người:
– Được, đi thôi!
Cả đội lập tức rời hang đá, theo chân đội trưởng mà đi, khoảng nửa canh giờ sau thì dừng lại. Có vẻ như bảo tàng bọn họ định thám hiểm nằm trong sơn động dưới chân ngọn núi khổng lồ trên hòn đảo. Tuy nhiên ở đó lúc này có hai đám người đang đối mặt với nhau. Dù ở xa nhưng Phong đội cũng biết họ đang tranh chấp. Tiếng cãi nhau văng vẳng đến chỗ họ:
– Thạch Hiên, các ngươi đừng có mà lên mặt, chúng ta là đến đây trước.
– Thì đã sao nào Kim Đạt? Có luật nào người đến sau không được hưởng hả? Ngươi ăn nói thật thú vị!
Kim Đạt cau mày. Kim đội bọn họ mặc dù đẳng cấp ngang ngửa với Thổ đội nhưng anh biết, so ra bọn họ vẫn kém một chút. Ngoài ra, giao chiến ở đây rồi để đội khác làm ngư ông đắc lợi thì cũng chả có gì hay ho. Ở phía đối diện, Thạch Hiên biết thừa Kim Đạt đang nghĩ gì, cười khẩy đợi Kim đội rời đi.
– Chúng ta làm gì đây?
Lưu Hồng nắm được tình hình hỏi Ngô Hân. Anh cau mày suy nghĩ. Bọn họ đều đã cảm ứng được thực lực đám người kia. Trong mười người có hai cửu tinh pháp tông, tám bát tinh, có thể nói là hoàn toàn vượt trội so với họ.
– Mọi người che giấu khí tức cho kỹ, ta sẽ xuống đó một lát.
Trần Phong nói. Đội trưởng Phong tháp đoán được ý cậu, hỏi:
– Đệ nắm chắc chứ?
– Cũng bảy, tám phần!
Thanh niên cười. Ngô Hân gật đầu:
– Cẩn thận đấy!
Cậu cũng gật đầu đáp lại, đợi cả đội điều tức cơ thể, che giấu dao động pháp lực thì rời khỏi chỗ nấp, không nhanh không chậm tiến tới chỗ Kim Đạt đám người. Bọn họ cũng nhận thấy cậu xuất hiện nhưng khi thấy đồng phục trên người thì ngay lập tức phớt lờ.
Trần Phong không quan tâm đến thái độ của bọn họ, trực tiếp đi thẳng vào giữa hai đội, tạo với Kim Đạt và Thạch Hiên thành một hình tam giác đều. Tất cả mọi người đều cảm thấy cực kỳ kinh ngạc với hành động của cậu. Tên đội trưởng Thổ tháp cười cợt:
– Con ruồi của Phong tháp làm gì ở đây thế? Nếu muốn làm ngư ông đắc lợi hình như có hơi sớm quá rồi thì phải?
Không bận tâm đến hắn ta, Trần Phong quay sang Kim Đạt, hỏi:
– Không biết Kim tháp có hứng thú hợp tác với Phong tháp không?
Lần này mọi người đồng dạng cũng đều là tỏ ra sửng sốt. Đám người Thổ tháp sau một khắc im lặng thì lăn ra cười khoái trá, liên tục chỉ trỏ vào thanh niên Phong tháp. Toàn thể Kim đội mặt khác cau mày suy nghĩ. Lúc này có đồng minh đương nhiên là tốt nhưng một tiểu tử lục tinh pháp tông thì giúp gì được họ?
Kim Đạt chỉ giữ im lặng trầm tư, không đưa ra câu trả lời vội. Thạch Hiên sau khi gạt nước mắt chảy ra vì cười thì lên tiếng:
– Nếu ngươi đã mong muốn rời khỏi Thiên Huyền giới đến vậy thì bảo ta một tiếng là được rồi, cần gì vòng vo mất thì giờ!
Lời vừa dứt, hắn lập tức vung nắm đấm đến. Thanh niên cũng tung ra một quyền trực tiếp đối cứng. Kình lực tỏa ra làm y phục hai người bay phần phật. Chỉ một khắc, công kích của Thạch Hiên đã bị chặn hoàn toàn.
Mọi người xung quanh cực kỳ kinh ngạc. Trong những bát tinh pháp tông tham gia Tháp chiến lần này, Thạch Hiên là một trong những người mạnh nhất, vài ngày trước lại còn đột phá lên cửu tinh, làm thế nào một lục tinh pháp tông có thể đỡ đòn dễ dàng như vậy?
Trần Phong mỉm cười, gồng tay lên vận sức. Sức mạnh thân thể cường hãn lập tức đẩy lui Thạch Hiên hơn chục bước. Tuy cùng là cửu tinh pháp tông nhưng so với tên đội trưởng Hỏa tháp cậu giao thủ mấy hôm trước thì hắn ta yếu hơn rất nhiều. Cậu quay lại Kim đội:
– Không biết bây giờ Kim tháp đã có câu trả lời chưa?
Kim đội gần như cùng lúc hít một ngụm khí lạnh. Người trước mặt đây dễ dàng trấn áp Thạch Hiên, người mà ngay cả đội trưởng của họ cũng chỉ ngang ngửa. Kim Đạt lập tức gật đầu:
– Mong huynh giúp đỡ.
Nhìn thấy một màn như vậy, đương nhiên bọn họ phải thay đổi suy nghĩ. Kim đội dàn hàng ngang, pháp lực liên miên vô tận tỏa ra tạo thành uy áp rất lớn. Tên đội trưởng Thổ đội thấy vậy thì nheo mắt:
– Kim Đạt, ngươi suy nghĩ cho kỹ. Nếu như ngươi dám làm bậy, từ nay về sau, chúng ta ân đoạt nghĩa tuyệt!
– Thạch Hiên, ngươi đừng hòng ức hiếp chúng ta. Lâu nay Kim tháp bị Thổ tháp đè đầu cưỡi cổ không ít lần dâu!
Đội trưởng Kim đội nói rồi mở màn trận chiến, lao thẳng tới công kích Thạch Hiên. Ngay sau anh, các đội viên cũng là đem ấm ức trong lòng thấm nhuần vào pháp kỹ, tấn công Thổ đội.
Trần Phong quan sát một chút rồi tới giúp đỡ một thành viên bát tinh pháp tông của Kim đội. Có thêm cậu, giao tranh nhanh chóng kết thúc, hai người tiếp tục tới hỗ trợ các thành viên khác. Không đến nửa giờ thời gian, Kim tháp hoàn toàn đánh bại Thổ tháp, đẩy bọn chúng ra khỏi Thiên Huyền giới.
Trong lúc Kim đội nghỉ ngơi, thanh niên ra hiệu cho đồng đội tiến lại. Kim Đạt giật mình, bọn họ vừa giao chiến xong, thực lực đang không ở tình trạng tốt nhất. Biết là Phong đội yếu hơn nhưng người trước mặt đây lại không như thế…
– Kim Đạt huynh yên tâm! Phong tháp sẽ không làm chuyện gì đâu!
Trần Phong trông thấy biểu cảm của anh ta liền cười nói. Nghe thế Kim đội mới thở phào yên tâm. Kim Đạt nghiêm túc nhìn cậu:
– Không biết ý định của huynh là gì?
– Như ta đã nói từ đầu, chúng ta muốn hợp tác.
– Nếu vậy thì đôi bên phải cùng có lợi. Ban nãy cùng hạ Thổ đội là một chuyện nhưng giờ đây chúng ta vẫn đang là đối thủ. Chỉ cần ta cầm chân huynh một chút. Kim đội có thể dễ dàng đánh bại Phong đội.
– Nhưng huynh sẽ không làm thế!
Kim Đạt ngạc nhiên. Thanh niên trước mặt hoàn toàn chắc chắn về việc này, phải chăng cậu ta còn giấu giếm điều gì?
– Ta biết huynh định khai phá bảo tàng này. Tuy nhiên, ta dám chắc Kim đội không có khả năng làm điều đó một mình. Ta không nói thực lực mọi người yếu, chỉ có điều như thế vẫn là chưa đủ. Huynh nên biết, ngay cả thủ vệ bên ngoài của bảo tàng này cũng đã là bát tinh pháp tông rồi.
Trần Phong nghiêm túc nói. Đội trưởng Kim đội nuốt nước bọt. Nếu đây là sự thật thì đúng là bảo tàng này mình họ thực sự kham không nổi, có thêm Phong đội cũng là điều tốt. Anh nhìn cậu:
– Bao giờ bắt đầu?
– Càng sớm càng tốt!
Kim Đạt gật đầu. Sau khi chuẩn bị xong xuôi, họ tiến vào sơn động. Lối đi vừa rộng vừa dài. Mặt đất tuy phủ rêu rậm rạp nhưng vẫn không che hết lớp sàn được làm từ vật liệu đặc biệt. Ngô Hân và Kim đội đều có rất nhiều kinh nghiệm khai phá, lúc này không khỏi tò mò về nơi đây thực chất là gì.
Một lúc lâu sau, mọi người mới đến điểm cuối con đường. Đó là một khu đất rất rộng. Phía trước có cánh cửa canh giữ bởi hai khôi lỗi thủ vệ. Kim Đạt gật đầu với hai đồng đội đứng ngoài cùng. Thực lực họ là bát tinh pháp tông, nhận được tín hiệu, cả hai lập tức lao lên giao chiến.
Chỉ một lát sau, khôi lỗi bị đánh nát. Tuy lực lượng tương đương nhưng hai người đều là những pháp sư kinh nghiệm, hiển nhiên không gặp quá nhiều khó khăn.
Thở ra một hơi dài, họ mở cửa. Cánh cửa khổng lồ nặng nề chuyển động, đoàn người từ tốn đi tới. Một hành lang dài màu vàng kim cực kỳ tráng lệ xuất hiện phía trước họ. Hai bên có vô số cánh cửa khác nhau, mỗi cánh cửa lại có một khôi lỗi bát tinh pháp tông trấn giữ.
– Rốt cuộc đây là nơi nào vậy?
Mọi người cùng lúc hít một ngụm khí lạnh. Bọn họ chỉ có Kim Đạt cửu tinh pháp tông, Trần Phong có thể coi là tương đương. Còn lại đều là bát tinh và thất tinh, tình thế này quả thật có chút miễn cưỡng a! Kim Đạt quay sang nhìn thanh niên Phong tháp như muốn hỏi ý kiến. Cậu hơi cau mày, nói:
– Nơi này rộng lớn như vậy hẳn là không đơn giản, chúng ta cứ đánh bại một vài thủ vệ ngoài cùng xem sao đã. Đề phòng vào sâu tất cả chúng cùng bao vây, công kích cùng một lúc thì không ổn.
Mọi người đồng tình, bắt đầu hành động. Họ tấn công năm thủ vệ, Trần Phong và Kim Đạt mỗi người giải quyết một phòng; ba thành viên bát tinh của Kim đội và Ngô Hân cứ hai người một cánh cửa; ba người còn lại phối hợp xử lý một phòng.
Vài phút sau, mười con khôi lỗi bị hạ, bọn họ mở cửa kiểm tra năm gian phòng tương ứng. Bên trong có vô số đan dược, đều là loại tốt, ngoài ra còn có không ít bảo vật, pháp cụ. Sau khi phân chia chiến lợi phẩm, họ lại tiếp tục chiến lược như vậy, dần dần tiến lên.
– Chuyện này… là có thể sao?
Sau khi khai phá khoảng chục gian phòng ngoài cùng, đoàn người dừng lại. Lí do đơn giản vì phía trước thực lực các thủ vệ đã hoàn toàn vượt trội so với trước, pháp tông đỉnh phong.
Kim Đạt cau mày nhìn Trần Phong. Ánh mắt cậu không hề có dấu hiệu bỏ cuộc mà trái lại còn ánh lên sắc bén. Cậu quay lại nhìn mọi người:
– Ta nghĩ trước hết tất cả dừng lại nghỉ ngơi đã, thay phiên canh chừng và luyện hóa số đan dược vừa thu được.
– Bây giờ huynh định làm gì?
– Ta muốn kiểm tra cuối hành lang một chút.
– Cẩn thận đấy!
Ngô Hân nói. Thanh niên gật đầu với anh. Đợi sau khi mọi người chia nhau canh gác và tu luyện, cậu mới quay lại nhìn hành lang kéo dài tưởng chừng đến vô tận.