Tất cả huynh đệ Phong tháp tập trung trước cột ma thuật. Cho dù là ai lúc này trong lòng cũng là vô cùng lo lắng.
Ngô Hân là pháp sư thiên tài, hi vọng của bọn họ nhiều năm qua. Trong khi đó Trần Phong chính là đệ nhất tân sinh trăm năm có một, lập nên truyền kỳ, rạng danh Phong tháp. Cả hai người quan trọng như vậy lại đang chuẩn bị lên đường, tham gia vào kỳ thi địa ngục, thứ đã khiến bọn họ thân bại danh liệt suốt bao nhiêu năm qua.
Các Chấp Sự đều dành những lời chúc tốt đẹp nhất cho cả hai. Đặc biệt Dương Tuấn còn ôm Ngô Hân trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người. Năm xưa anh cũng là một trong những người theo đuổi Công Tôn Nguyệt, mối tình ấy tuy không thành nhưng vẫn luôn khiến con tim anh day dứt hằng đêm. Thả vị sư đệ ra, Dương Tuấn nói:
- Mọi chuyện nhờ ngươi!
- Để đó cho ta!
Ngô Hân gật đầu, đáp. Anh đương nhiên biết tình cảm của người trước mặt, một trong những tình địch lớn nhất của anh trước kia.
Toàn bộ mười Tư Hình hôm nay cũng có mặt. Bọn họ là những người cuối cùng của Phong tháp vượt qua thử thách địa ngục. Dù là ai cũng có cùng tâm trạng với các huynh đệ xung quanh. Giống như những kỳ trước, họ cảm nhận được năng lượng hắc ám cực độ cường hãn đang rò rỉ ra. Thời điểm mà họ tham gia, hoàn toàn không tồn tại thứ khí tức hung hiểm, đáng sợ này.
- Nhớ bảo trọng\, đừng tách nhau ra!
Bọn họ vỗ vỗ vai, khuyên Trần Phong. Cậu mỉm cười, chắp tay cảm ơn. Kinh nghiệm của những người đi trước vô cùng quý giá, hiển nhiên cậu rất xem trọng. Dù cậu cũng không có ý định tách ra, nhưng nếu họ đã khuyên như vậy, hiển nhiên việc hành động một mình bên trong thế giới ấy chính là vô cùng ngu xuẩn.
- Đi thôi!
Ngô Hân nói. Trần Phong gật đầu, cùng anh tiến vào trong cột ma thuật. Cánh cửa đá phép nặng nề đóng lại, ngăn cách họ với thế giới thực tại.
Khi vừa tâm niệm trong đầu về thế giới bóng đêm, vô số cổ ngữ xung quanh hai người tỏa sáng, mạnh mẽ xoay chuyển tạo ra dao động pháp lực hùng hồn, mở ra vòng không gian trên đầu họ. Vòng tròn càng ngày càng rộng hơn, dần dần bao quanh cơ thể.
Chưa đến mười hơi thở, hai người đã hoàn thành truyền tống đến thế giới bóng tối. Đặt chân xuống mặt đất ẩm ướt, trơn trượt, Trần Phong mất chút thời gian để ổn định lại cơ thể. Điều này càng khó khăn hơn nữa khi xung quanh tối đen như mực, hoàn toàn không có một tia ánh sáng nào.
Hóa ra nơi này trông như vậy!
Cậu nhắm mắt lại. Sau một lúc cố gắng làm quen nhưng cậu vẫn không thể nhìn thấy thứ gì, vậy tốt nhất không nên dựa vào thị giác để hành động. Linh hồn lực lượng tỏa ra xung quanh, cậu cảm nhận được Ngô Hân bên cạnh cũng vừa đứng vững trở lại. Cảnh giới của anh chỉ là Phàm cảnh hậu kỳ, hiển nhiên trong môi trường này gặp vô số bất lợi.
Thanh niên dựa vào linh hồn nắm bắt địa hình chung quanh. Về cơ bản, ngoài hai người họ, hiện tại ở đây không có thứ gì khác. Từ từ cho lực lượng tiến xa thêm, trong đầu cậu chậm rãi hình thành một tấm bản đồ. Đoán được việc cậu đang làm, Ngô Hân cũng giữ yên lặng và đứng nguyên tại chỗ, không manh động di chuyển. Anh hiện không thể giúp cậu, vậy nên cũng không muốn làm phiền.
Sau ba mươi phút dò xét kỹ lưỡng, cuối cùng địa hình xung quanh cũng được bộ não Trần Phong ghi nhớ hoàn toàn. Nơi bọn họ đang đứng là một căn phòng rất rộng, chỉ có một cánh cửa duy nhất ở phía trước mặt hai người. Chất liệu tường, trần phòng và cửa đều rất kỳ quái. Theo cảm giác của cậu, chúng có thể kháng phép thuật tuyệt đối, đồng thời sở hữu độ bền vô cùng lớn. Nói cách khác, cách duy nhất để thoát khỏi đây chính là mở được cánh cửa khổng lồ kia.
Mặt sàn toàn bộ được bao phủ bởi sình lầy, di chuyển bị cản trở rất nhiều. Giao tranh ở đây, bọn họ sẽ không có một chút may mắn nào. Chính giữa căn phòng có một cột trụ cao ngang bụng. Đỉnh cột là một quả cầu thủy tinh ma thuật.
Thanh niên nhíu mày, cậu không ngây thơ đến nỗi nghĩ rằng chỉ cần dùng sức đẩy là mở được cửa phòng. Có vẻ kích hoạt quả cầu trên cột là điều kiện để thử thách bắt đầu, sau khi hoàn thành nó hai người mới có thể thoát khỏi đây.
Cậu đem mọi thứ kể lại cho Ngô Hân. Anh gật đầu rồi cũng nhắm mắt lại. Thị lực vô dụng trong căn phòng này, nên để ý thức của bản thân tập trung vào các giác quan còn lại.
Hai người chậm rãi tiến đến trung tâm căn phòng, lưng luôn áp vào nhau, không cách xa nhau nửa bước. Nơi đây thần bí, kỳ quái như vậy, chia ra thật sự rất ngu xuẩn. Đến trước cột trụ, cả hai dừng lại chuẩn bị tinh thần. Trần Phong hỏi:
- Bắt đầu nhé?
Cảm nhận được đồng đội gật đầu, cậu thở hắt ra một hơi rồi vươn tay phải tới chạm vào quả cầu. Tức thì hơi lạnh thấu xương xuất hiện, theo lòng bàn tay truyền vào trong cơ thể cậu. Thanh niên vận sức một chút, đẩy hơi lạnh ra, đồng thời rót lượng pháp lực vừa đủ vào trong quả cầu.
Nếu cả hai đang mở mắt lúc này sẽ bị quang mang xanh ngọc đột ngột lóe lên làm cho giật mình và phá hỏng thị giác. Cùng với dị tượng đó, khắp căn phòng xuất hiện vô số quái vật. Bọn chúng đều là từ dưới mặt đất ẩm ướt kia mà chui lên, toàn bộ phần thân ghê tởm ấy được bao phủ bởi bùn sình đặc sánh.
Grào! Grào! Grào!
Những tiếng kêu ghê rợn liên tục vang lên khiến người ta không khỏi kinh hãi. Dường như trong âm thanh này có uy áp linh hồn giống như pháp kỹ Tinh Thần Vẫn Diệt.
- Giữ vững\, đừng để chúng áp đảo!
Nhận thấy Ngô Hân hơi dao động, Trần Phong vội nói. Đám quái vật này tất cả đều có đẳng cấp bát tinh pháp tông, yếu hơn họ chỉ một chút nhưng số lượng lại là quá đông. Nếu như không bình tĩnh mà đối chiến, phần thắng sẽ giảm xuống rất nhiều.
Cậu chạm tay lên lưng anh, tạo ra một linh hồn ấn ký. Thứ này vừa hỗ trợ anh đẩy lui uy áp từ quái vật, vừa đánh dấu vị trí, đề phòng khi hai người tách nhau ra. Ngô Hân điều chỉnh lại hơi thở, dần lấy lại bình tĩnh. Pháp lực trong kinh mạch vận chuyển liên tục, tập trung tại hai tay tạo ra song đao pháp lực đặc trưng. Nó bao quanh lòng bàn tay và kéo dài về phía trước một thước, sức mạnh mà nó hàm chứa là rất lớn.
Thanh niên thấy đồng đội đã ổn định trở lại thì yên tâm hơn không ít, sau khi vận pháp lực chiến giáp lên toàn thân, hai tay cậu nắm chặt, từ trong giới chỉ lấy ra Nhật Nguyệt Song Long kiếm. Vũ khí xuất hiện, thông thường cậu sẽ cảm thấy an lòng, sẵn sàng chiến đấu nhưng lần này lại khiến cậu bối rối và lo lắng.
Chuyện gì thế này?
Song kiếm trên tay cậu cả về kích thước lẫn cân nặng đều là khác hẳn mọi khi. Trước đây chúng tuy không phải phù hợp tuyệt đối với Trần Phong nhưng cậu đã dùng đến quen tay, chẳng khác nào một phần cơ thể của mình. Tuy nhiên lúc này đây, song kiếm không chỉ dài hơn, to hơn mà còn nặng hơn, chẳng khác nào hai thanh đơn thủ kiếm, thứ mà cậu chưa từng làm quen một chút nào. Lời giải duy nhất cho hiện tượng này đó là khi hồi phục đến thành thứ ba, chúng đã biến đổi cả hình dạng chứ không chỉ đơn thuần là tăng cường sức mạnh như hai lần trước.
Lúc này theo cậu đánh giá, uy lực của song kiếm đã đạt đến Địa giai đẳng cấp, còn cụ thể tầng thứ nào thì không chắc. Tuy nhiên, dùng một thứ xa lạ và cồng kềnh thế này, cậu không đảm bảo có thể phát ra sức mạnh tốt như trước kia hay không. Cho dù là vũ khí có mạnh mẽ đến thế nào, nó có thực sự cường hãn hay không còn phụ thuộc rất nhiều vào kỹ năng của người sử dụng, cũng như độ đồng nhất giữa cả hai.
Chết tiệt!
Thầm chửi thề, thanh niên cố giữ bình tĩnh. Tình thế đã vô cùng khó khăn, cậu không muốn để vấn đề này ảnh hưởng đến đồng đội.
Lũ quái vật chậm rãi tiến lại chỗ hai người rồi lao tới tấn công, cách thức khá đơn giản, chỉ là những cánh tay bùn sình gớm ghiếc kia. Ngô Hân vung tay chém ra một đao. Phong kiếm sắc bén dễ dàng cắt đứt hai tay kẻ địch rồi sau đó là cả thân thể chúng.
Tuy nhiên nó không hề chết đi như tưởng tượng, phần cơ thể còn lại hấp thu thêm bùn dưới mặt sàn rồi lại sống dậy, thậm chí có vẻ còn to lớn và mạnh mẽ hơn trước kia một chút.
- Cái quái gì?
Anh ta nhíu mày. Tuy lực lượng linh hồn của anh không phải quá cường hãn, nhưng những thứ thay đổi ở khoảng cách gần thế này thì anh hoàn toàn có thể cảm nhận được. Một màn hồi phục với tốc độ cực nhanh kia khiến anh ta thực sự choáng ngợp. Bởi theo lời Trần Phong, bọn họ phải đối đầu với vô số đối thủ giống hệt con vừa rồi.
- Huynh cầm cự giúp ta một chút!
Thanh niên đương nhiên biết chuyện vừa diễn ra, lập tức nói. Lũ quái vật này không thể giải quyết theo cách thông thường. Vì vậy về lý thuyết phải có một con đầu đàn, tìm ra và hạ gục được con này, đám còn lại cũng sẽ bị vô hiệu hóa.
- Phong Linh thuẫn!
Ngô Hân cũng là hiểu điều đó, lập tức hô lên. Một lớp màn chắn được tạo lên bởi phong hệ pháp lực xuất hiện, bao quanh hai người rồi phóng to ra tới bán kính năm thước thì dừng lại. Đám quái vật bùn sình lập tức bị đẩy ra xa toàn bộ. Bọn chúng nổi giận gào thét tạo ra những âm thanh inh ỏi, điên cuồng đập phá màn chắn.
Trong khi đồng đội cố gắng chống đỡ với đám quái vật, Trần Phong lần nữa dùng linh hồn lực lượng kiểm tra khu vực chung quanh.
Không thể nào?
Cậu kinh ngạc sửng sốt, rõ ràng hai người nãy giờ không di chuyển dù chỉ một chút, vậy mà vị trí vốn đang ở giữa phòng giờ lại là góc phải phía xa cánh cửa. Thanh niên cau mày suy nghĩ, có lẽ sau khi kích hoạt quả cầu thủy tinh, căn phòng bằng cách nào đó đã chuyển động mà không gây ra bất cứ động tĩnh nào, khiến hai người không cách nào nhận biết.
Cậu kiểm tra kỹ hơn. Giờ đây họ bị dồn vào góc này căn phòng, vậy theo lý thuyết con đầu đàn sẽ ở vị trí xa nhất có thể, tức là góc trái phía cánh cửa. Linh hồn lực lượng lan tỏa ra khắp gian phòng. Cứ thêm một đoạn, khuôn mặt Trần Phong càng thêm nghiêm trọng. Diện tích nơi này không hiểu sao nhưng rõ ràng lớn hơn ban nãy rất nhiều, mà bất kỳ chỗ nào cũng là nhung nhúc những quái vật bùn sình, hoàn toàn không có khoảng trống nào, số lượng có thể lên đến hàng ngàn, hàng vạn con.
Vài phút trôi qua, cuối cùng cậu cũng dò xét tới góc kia căn phòng. Ở đó có một con quái vật khác biệt hẳn lũ còn lại, không chỉ cao lớn hơn mà dao động pháp lực nó tỏa ra cũng đã là pháp tông đỉnh phong, tức ngang bằng với hai người họ. Mặt khác, cơ thể nó được tạo nên từ vật liệu cực kỳ cứng rắn chứ không phải bùn sình và có vẻ như linh hồn áp chế không có tác dụng với nó.
- Tìm được rồi!
Thanh niên nói. Ngô Hân bên cạnh cũng gật đầu:
- Ta mở đường cho đệ\, nhẩm đếm đến ba sau đó cúi xuống!
- Được!
Trần Phong vẽ ra bản đồ mới trong bộ não, vẫn giữ nguyên linh hồn lực lượng để nắm bắt động tĩnh. Ở bên cạnh, đồng đội của cậu không tiếp tục duy trì Phong Linh thuẫn mà thu hai tay lại, liên tục biến hóa ấn pháp.
Năng lượng hùng hồn, cuồn cuộn trào dâng khắp kinh mạch, ngưng tụ ra hai lòng bàn tay đang đan chéo trước mặt. Anh chậm rãi đưa chúng lên cao hơn đầu. Hơi thở mạnh mẽ tỏa ra thứ uy áp vượt xa đẳng cấp hiện tại, trực tiếp ngang ngửa với nhị tinh pháp tôn. Ngô Hân chém hai tay sang hai bên, cùng lúc gầm lên:
- HUYỀN PHONG TRẢM SÁT!
Phong đao hủy diệt rạch ngang không gian, trực tiếp đem lũ quái vật vô tận kia chém giết toàn bộ, không còn một con. Đám quái vật bùn sình này thông thường đối với phong hệ pháp lực có tính kháng rất cao, vậy mà công kích của Ngô Hân một mạch hủy diệt chúng thành từng mảnh trên diện rộng, hoàn toàn không gặp chút cản trở nào. Uy lực bậc này chân chính đã đạt tới Địa giai trung cấp, thậm chí là cao cấp pháp kỹ. Sau khi dùng xong chiêu thức, bản thân anh cũng phải khụy một gối xuống, cố gắng hấp thu pháp lực chung quanh hồi phục năng lượng, sẵn sàng cho những tình huống tiếp theo.
Trần Phong đương nhiên không bỏ lỡ cơ hội mà anh tạo ra, trực tiếp dùng tốc độ cao nhất mà phóng thẳng tới chỗ con đầu đàn. Pháp lực liên miên vô tận tỏa ra, ngưng tụ lên Nhật Nguyệt Song Long kiếm. Cậu trầm giọng, tận dụng cả lực quán tính lẫn tốc độ của Phong Hành tăng thêm sức mạnh cho pháp kỹ.
- Phong Sát!
Hai đường kiếm hủy diệt phá không lao tới, chém thẳng vào cơ thể cao lớn của con quái vật tạo ra tiếng nổ kinh hồn. Nó loạng choạng, va vào bức tường sau lưng rồi ngã xuống nhưng vẫn chưa bị đánh bại.
Thanh niên nghiến răng. Loại quái vật này có lẽ cũng có lõi năng lượng điều khiển giống như ma hạch của ma thú, vấn đề là nó lại nằm sâu bên trong cái lớp vỏ khủng bố kia, thứ đã nhận sát chiêu hùng mạnh của cậu mà chỉ nứt một chút xíu.
Chỉ vài giây sau, con quái vật đứng dậy rồi lao tới tấn công Trần Phong với tốc độ chóng mặt. Cậu cật lực dùng thân pháp mà né tránh. Con quái này tuy to lớn, nặng nề nhưng tốc độ lại nhanh đến đáng kinh ngạc. Mà tất cả các đòn tấn công của nó, tuy không phải pháp kỹ gì nhưng mang một lực lượng cực kỳ khủng bố, thừa sức nghiền nát bất cứ một pháp tông cảnh nào cản đường, thực sự là rất rất mạnh.
Không dưới một lần, nắm đấm khổng lồ của con quái vật sượt qua người thanh niên. Những lúc như thế, uy áp cường hãn khiến cậu nhận vô số những vết xước trên cơ thể. Nếu không nhờ có pháp kỹ luyện thể mạnh mẽ, cậu đã bị đánh gục từ lâu.
Phía sau cậu, đám quái vật bùn sình lần nữa trỗi dậy. Tuy nhiên lần này chúng không xuất hiện với số lượng lớn như ban nãy mà lại chỉ vẻn vẹn có hai con với kích thước cực kỳ khổng lồ và tỏa ra uy áp đã đạt đến pháp tôn cảnh.
Chết tiệt!
Trần Phong rủa thầm. Ngô Hân vẫn còn chưa hồi phục hoàn toàn sau khi toàn lực tấn công mở đường cho cậu. Anh hiển nhiên không thể đối phó với hai con quái vật đang hướng tới. Cái đám khốn kiếp này mặt khác không nhắm vào cậu mà lại là đồng đội, người đang không có sức chiến đấu hoàn hảo nhất. Hành động này thường chỉ có ở những sinh vật có linh trí rất cao, nhưng ở đây bọn chúng lại không thể nào có thể tổn thương tinh thần. Điều này khiến cậu khó hiểu vô cùng.
Không có biện pháp, nếu như quay lại giúp Ngô Hân, có thể mọi chuyện sẽ trở về khởi điểm. Cách duy nhất để kết thúc thử thách bây giờ là phá tan lõi năng lượng bên trong cơ thể khổng lồ cứng cáp kia. Giữ quyết tâm trong lòng, thanh niên liều lĩnh vận chuyển pháp lực kích hoạt Thần Văn. Quang mang xanh ngọc lóe lên, cùng với đó là Phong hệ pháp lực vô cùng vô tận tỏa ra bao phủ cơ thể cậu.
Tập trung toàn bộ lực lượng hùng hồn đó lên lưỡi kiếm, Trần Phong búng mình phóng thẳng vào con quái vật theo hình trôn ốc, mặc cho nắm đấm khủng bố đang phá không mà lao đến. Cùng với song kiếm sát phạt xuyên phá là tiếng gầm:
- PHONG SÁT!
Tia chớp xanh ngọc như muốn cắt đôi không gian, phóng thẳng vào cự quyền quái vật. Một vụ nổ kinh thiên động địa theo đó mà xuất hiện. Lực lượng khổng lồ từ song kiếm tạo thành mũi khoan ánh sáng chói lóa giữa bóng đêm vô tận.
Sức mạnh ấy mang uy áp hùng hồn tựa Thần linh, phá tan hắc ám tưởng chừng bất diệt, trực tiếp nghiền nát lớp vỏ bên ngoài, xuyên qua tầng tầng lớp lớp hộ giáp phòng thủ, phá nát cánh tay công phá để rồi găm thẳng vào phần thân vững chãi của con quái vật.
Quang mang thần thánh không biến mất sau đòn thế hủy diệt ấy. Theo pháp lực tỏa ra từ Hỗn Độn bản nguyên, Phong long trong thể nội cùng Phong Thần Văn trên bàn tay trái, mũi khoan ánh sáng không hề suy giảm sức mạnh, liên tiếp xuyên thủng những lớp phòng thủ kiên cố của con quái vật, cuối cùng dừng lại ở một viên tinh thể nằm sâu bên trong.
Crắc!
Tiếng nứt vỡ vang lên cùng lúc với khi hai con quái vật bùn sình tấn công Ngô Hân. Bọn chúng dừng lại, đứng yên như tượng một khắc rồi đổ xuống dưới đất, không gây ra chút dao động pháp lực nào.
Ở góc bên kia gian phòng, lõi tinh thể của con quái vật ngày càng xuất hiện nhiều vết nứt hơn. Vài giây sau, cùng với tiếng vỡ lớn nhất, nó bị lưỡi kiếm hủy diệt phá nát, không còn lấy một mảnh vụn.
Trần Phong giảm dần sức mạnh rồi thu kiếm về, rời khỏi cơ thể khổng lồ giờ xuất hiện một cái lỗ toang hoác ngay chính giữa. Thở hắt ra một hơi, cậu điều chỉnh hô hấp. Cậu hiện tại xuất chiêu toàn lực với cả sự trợ giúp của Thần Văn mới có thể hạ gục con quái vật này. Nó thực sự là quá mạnh so với yêu cầu cửu tinh pháp tông đặt ra, mà đây lại mới chỉ là thử thách đầu tiên. Cậu thực không hiểu kỳ tuyển chọn này rốt cuộc là bị cái gì.
Lắc lắc đầu cho tâm trí bình ổn trở lại, cậu giật bắn mình khi nghe tiếng nứt vỡ phát ra tại góc phải phía xa, nơi Ngô Hân đang đứng:
- Sư huynh\, có chuyện gì?
- Ta không sao!
Anh đáp lại, nghe giọng cũng bất ngờ không kém cậu. Thanh niên tức tốc lao lại kiểm tra, có vẻ như quả cầu thủy tinh ban đầu sau khi bọn họ hoàn thành thử thách thì vỡ vụn ra.
Cậu bước đến cạnh đồng đội, đỡ anh đứng thẳng dậy. Vừa rồi, trước khi cậu hạ gục con đầu đàn, hai con bùn sình đã tấn công anh không thương tiếc. Nếu không phải thân thủ tốt, Ngô Hân lúc này bất tỉnh là còn nhẹ.
Thêm một tiếng động lớn vang lên, linh hồn lực lượng Trần Phong tỏa ra khắp nơi đề phòng, kiểm tra. Cánh cửa khổng lồ nằm im lìm từ đầu cuối cùng cũng mở ra, mà không gian phía sau đó cũng giống căn phòng rộng lớn này, tăm tối mịt mù không chút ánh sáng.
Thở dài một hơi, hai người ngồi xuống xếp bằng điều chỉnh khí tức. Thế giới bóng đêm này, thực chẳng khác nào cơn ác mộng vô tận.