Vào lúc bình minh, tính mạng của Tư Mã Thương Lang đã được bảo vệ, Hứa Thất Cố rời khỏi điện, chuẩn bị trở về sắc thuyết bổ huyết cho hắn.
"Thái tử điện hạ!"
Phó tướng Tấn quốc vội vã đi vào điện, đem thủ dụ vừa nhận được trình cho Tư Mã Thương Lang, "Hoàng thượng có lệnh, lệnh cho Thái tử nhanh chóng cùng Tề vương trở về Kiến Khang!"
Tư Mã Thương Lang mang vẻ mặt tái nhợt tiếp nhận thủ dụ, khóe miệng cong lên, cười nói: "Hừ hừ, lúc này, xem bọn họ còn dùng cái gì để lấy cớ kéo dài!"
Phó tướng liếc mắt nhìn người trong điện một cái, muốn nói lại thôi.
Tư Mã Thương Lang cho lui những người khác trên điện, nói: "Có chuyện gì cứ nói đi."
Phó tướng gấp giọng nói: "Hoàng hậu nương nương đặc biệt gởi tới cho điện hạ một cái túi gấm."
Tư Mã Thương Lang tiếp nhận túi gấm, phất tay ý bảo phó tướng lui ra, chờ đến khi phó tướng đi xa, lúc này mới đem túi gấm mở ra, đọc những gì Tát Tát Hoàng hậu viết trên đó.
"Suýt nữa đã hỏng đại sự!" Tư Mã Thương Lang ảo não tự mắng một câu, đem tờ giấy ném vào ngọn lửa trong điện cháy rụi.
Tư Mã Thương Lang sờ sờ cái gáy bị băng vải quấn chặt, nhíu mi lẩm bẩm: "Xem ra Cừu Trì này không phải là nơi để ở lâu nơi, nhất định phải nhanh chóng buộc bọn họ hồi Kiến Khang mới là kế sách tốt nhất."
"Rút củi dưới đáy nồi." Tư Mã Thương Lang lặp lại một lần những chữ được dặn dò trên tờ giấy, ánh mắt hiện lên một chút sát ý, "Tư Mã Trừng, ngươi sống lâu một ngày, ngôi vị Thái tử của ta liền một ngày không xong, cho nên, ngươi không thể trách ta được!" Tròng mắt chuyển động, Tư Mã Thương Lang lại nghĩ xem những chuyện tiếp theo nên làm thế nào, "Cô cô, xem ra, ngươi cũng không thể tồn tại."
"Tham kiến Tề vương điện hạ!" Chợt nghe thấy bên ngoài vang lên thanh âm của thị vệ.
Tư Mã Thương Lang đem túi gấm nhét vào trong lòng, hung tợn nhìn về phía Trừng nhi.
"Thủ dụ của phụ hoàng đã đến, chỉ sợ đại hôn của ngươi, tạm thời phải gác lại!" Không đợi Trừng nhi mở miệng, Tư Mã Thương Lang liền cầm thủ dụ quơ quơ ở trước mặt Trừng nhi, "Ngươi không biết phân biệt thân sơ như vậy, trở lại Kiến Khang, ta nhất định muốn để cho phụ hoàng hảo hảo thu thập ngươi!"
"Thủ dụ?" Trừng nhi vốn cố ý đến đây để nói với Tư Mã Thương Lang một câu, nữ tử đâm hắn bị thương tối hôm qua đã sợ tội mà nhảy xuống giếng, không ngờ thế nhưng lại nhìn thấy thủ dụ đến từ Tấn quốc.
Trừng nhi nhìn thủ dụ thật cẩn thận, không khỏi thở dài một hơi, phụ hoàng a phụ hoàng, ngươi chung quy là lo lắng ta cùng mẫu phi ở lại Giang Bắc.
Tư Mã Thương Lang cầm lại thủ dụ từ trong tay Trừng nhi, nghiêm mặt nói: "Sao? Sợ rồi? Không dám trở về? Còn muốn dùng cái cớ gì để ở lại đây sao?"
Trừng nhi nghiêm mặt nói: "Người nên sợ, không phải chính là hoàng đệ ngươi sao? Ngươi làm xằng làm bậy với tiểu cô cô, nên nghĩ xem rốt cuộc nên giải thích với phụ hoàng thế nào mới đúng!"
Tư Mã Thương Lang không chút để ý mà lên tiếng bật cười, "Ngươi cảm thấy phụ hoàng sẽ tin ngươi, hay là sẽ tin ta? Chung quy ta là nhi tử thân sinh đã ở bên cạnh hắn hai mươi năm!"
Trong lòng Trừng nhi một trận đau nhói, không khỏi cười lạnh nói: "Tốt, ta thật ra muốn nhìn xem, phụ hoàng rốt cuộc là tin ngươi, hay là tin ta?" Đang nói liền ngừng lại một chút, Trừng nhi trầm giọng nói, "Hôm qua nữ tử làm ngươi bị thương, đã sợ tội mà nhảy xuống giếng, nếu ngươi còn có vài phần lương tri, ngày sau không nên là ra những hành vi súc sinh đến như vậy, nếu không, trời cao có mắt, cuối cùng sẽ gặp nghiệp báo!"
"Ha ha ha, buồn cười! Ta ở Mạc Bắc nhiều năm như vậy, muốn nữ nhân nào mà không có?" Tư Mã Thương Lang lại đắc ý, "Nàng nghĩ rằng chết là có thể thoát khỏi bổn Thái tử? Nói cho ngươi biết, sau khi hồi Kiến Khang, ta nhất định phải tra ra hộ tịch của cung nữ này, tìm được thân thuộc của nàng, những thứ nợ ta, để cho thân thuộc của nàng đến trả lại!"
Dù sao Trương Linh Tố ở Kiến Khang vốn không có hộ tịch, để hắn đi điều tra cũng không sao đi? Huống chi, hắn căn bản không thể quay về Kiến Khang!
Trừng nhi hờ hững lắc lắc đầu, xoay người muốn đi, đột nhiên dường như nghĩ đến chuyện gì đó mà quay đầu nói: "Ta sẽ hồi Kiến Khang, chẳng qua là phải đợi mấy ngày -- chỉnh đốn binh mã luôn cần thời gian, phụ hoàng cũng không trách tội ta."
"Trì hoãn không quay về, đồng tội với khi quân!" Tư Mã Thương Lang lạnh lùng nói.
Trừng nhi nhẹ nhàng cười, nói: "Ba ngày sau, là đại hôn của Tề vương ta, ngươi cũng nên cùng uống mấy chén, Thái tử điện hạ."
Tư Mã Thương Lang lạnh lùng hừ một tiếng, nói: "Ngươi nghĩ rằng chúng ta có thể chờ đến ngày đại hôn của Tề vương ngươi sao?"
"Ngươi có một vạn Tấn binh, tuy ta chỉ có một ngàn Tấn binh, nhưng mà nơi này, chung quy là Cừu Trì!" Trừng nhi oai nghiêm nhìn hắn, "Ít nhất ở đây, mẫu phi là trưởng Công chúa của Cừu Trì! Ngươi phải hiểu rõ, Cừu Trì tuy nhỏ, nhưng mà binh lực này cũng không ít hơn so với ngươi, nếu như ngươi muốn loạn binh ở Cừu Trì, cứ việc làm thử xem! Việc Tư Mã Trừng ta đã quyết định, không cho phép ngươi nói một chữ không! Ngươi thích làm loạn, ta liền cùng ngươi làm loạn đến cùng, nhìn thử xem, rốt cuộc là ai chịu thiệt?"
Nói xong, Trừng nhi khinh thường mà rời đi, để lại một mình Tư Mã Thương Lang tức giận muốn mắng người, nhưng lại không có người để mắng, nghẹn đến mức gương mặt đỏ bừng một mảnh.
Cùng lúc đó, Trương Linh Tố thay xiêm y phấn hồng của cung nữ đi tới cung điện của Mộ Dung Yên.
Mộ Dung Yên phất tay cho lui những người trong điện, tiến đến đón tiếp, nói: "Đêm qua Trừng nhi đã nói cho ta biết mọi chuyện, sau này không cần ủy khuất ngươi một chút nào."
"Đêm qua?" Trương Linh Tố cười trộm liếc mắt nhìn nhìn về phía chiếc giường một cái, hai chữ vô cùng đơn giản nhất thời lại mang theo những ý tứ khác.
Mộ Dung Yên đỏ mặt, gấp giọng nói: "Ngươi vẫn là tính tình này, đêm qua ta cùng với Trừng nhi bất quá là trắng đêm phẩm trà, cũng không có..."
Khóe miệng Trương Linh Tố tươi cười, vẫn không nhúc nhích mà nhìn Mộ Dung Yên, cũng không nói lời nào.
Mộ Dung Yên ngừng lại, nghiêm mặt nói: "Ta không muốn giải thích nhiều với ngươi."
Trương Linh Tố rốt cuộc mỉm cười mở miệng nói: "Kỳ thật, ta biết Tề vương điện hạ tuyệt đối sẽ không dính vào ngươi, ngươi cũng biết, vì sao đi?"
Mộ Dung Yên liếc nàng một cái, "Ngươi lại muốn nói bậy bạ cái gì vậy?"
Trương Linh Tố trừng mắt nhìn, nói: "Tỷ tỷ minh giám, Linh Tố cũng không dám nói gì sai, Tề vương điện hạ là người khiêm tốn, sao lại có thể dính vào tỷ tỷ, ngươi nói có phải hay không?"
Mộ Dung Yên bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nhìn vào gương mặt Trương Linh Tố thật sâu, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, những lời trêu ghẹo này, dường như đan xen cùng với những chuyện đã xảy ra trong quá khứ, lại mang theo một chút hơi thở tang thương.
Trương Linh Tố bị Mộ Dung Yên nhìn đến có chút mất tự nhiên, "Làm sao vậy?"
Mộ Dung Yên thản nhiên cười nói: "May mắn, chung quy không phải là địch thủ với ngươi, chúng ta không cần lại tiếp tục tranh đấu."
Trương Linh Tố sửng sốt một chút, cảm thấy trái tim ấm áp đén lợi hại, "Chính là không cần lại tranh đấu với ngươi mà thôi."
Mộ Dung Yên tiến đến, cầm tay nàng, cười nói: "Chung quy, còn sống là tốt rồi."
Trương Linh Tố chống lại đôi mắt ôn nhu của Mộ Dung Yên, cảm thấy có chút không quen, không khỏi cười nói: "Xem ra Trừng Công chúa của chúng ta đã cải biến được Hiền phi Đại Tần của lúc trước, ngọc lạnh chung quy cũng có độ ấm rồi."
"Ha ha." Dung nhan Mộ Dung Yên cong cong, cười đến thản nhiên, "Nàng...Quả thật là điều tốt nhất mà ông trời ban cho ta..."
"Người." Trương Linh Tố lại nhịn không được muốn trêu chọc Mộ Dung Yên, "Chỉ tiếc, là một kẻ ngốc. Cùng một phòng với người xinh đẹp như tỷ tỷ, thế nhưng vẫn còn quân tử..."
"Ngươi!" Dáng tươi cười của Mộ Dung Yên cứng đờ, đánh lên mu bàn tay của Trương Linh Tố một chút, "Ngươi lại muốn nói bậy bạ cái gì chứ?"
"Ta cũng không có nói bậy a, tỷ tỷ ngươi nghĩ xem, nếu như trong ngày đại hôn của các ngươi, Vương gia ngốc này, cái gì cũng không biết, vậy chẳng phải là bỏ lỡ một đêm ngàn vàng sao?" Ý cười của Trương Linh Tố càng đậm, liếc mắt nhìn lên Mộ Dung Yên, thấy hai gò má của nàng đỏ ửng càng đâm thêm vài phần.
"Ngươi..." Mộ Dung Yên không thể không ngẩng mặt lên, đẩy tay của nàng ra, "Chỉ nói những chuyện không đâu."
"Tỷ tỷ đừng sinh khí." Trương Linh Tố vội vàng nhận lỗi, "Nếu ngươi tức giận ảnh hưởng đến thân mình, Tề vương điện hạ trách tội xuống, Linh Tố liền gánh không nổi!"
Mộ Dung Yên đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, "Đúng rồi, nhắc đến chuyện luận tội, ta thật ra muốn hảo hảo tính toán với ngươi một chút, ngươi làm Trừng nhi bị thương nhiều lần như vậy, nay thành cung nữ bên cạnh ta, ta phải đòi lại món nợ này mới được!"
Trương Linh Tố cả kinh, "Tỷ tỷ a, Tề vương cũng không truy cứu, ngươi còn muốn truy cứu ta sao?"
"Nàng là nàng, ta là ta." Mộ Dung Yên nâng cằm lên, ngữ khí lạnh như băng làm cho Trương Linh Tố cảm thấy có vài phần hàn ý, "Ngươi cũng biết, trước kia những cung nhân từng đắc tội với ta, rốt cuộc là có kết cục thế nào?"
Trương Linh Tố lại là sửng sốt, còn chưa kịp nói gì, Mộ Dung Yên liền nhẹ nhàng mà gõ lên đầu vai của Trương Linh Tố một chút, "Nếu ngươi còn dám nói bậy, dựa vào hai lần phạm tội, cho dù Trừng nhi tha cho ngươi, ta cũng sẽ không tha cho ngươi."
"Tỷ tỷ cũng đã nói rõ ràng như vậy, Linh Tố tất nhiên cũng nên nói cho rõ ràng." Trương Linh Tố đột nhiên hiểu được rốt cuộc Mộ Dung Yên muốn nàng nói cái gì, "Sau này Trương Linh Tố ta tuyệt đối sẽ không lại làm thương tổn Tề vương một phần, nếu có chút làm trái lời thề, trời tru đất diệt!"
"Muội muội thề nặng lời như vậy, ta tất nhiên cũng không để ngươi thua thiệt." Mộ Dung Yên thản nhiên cười, đi tới ngồi xuống bên giường nhỏ, ôm lấy tỳ bà, nói với Trương Linh Tố, "Bắt đầu từ hôm nay, ngươi chính là tỷ muội của ta, ta chắc chắn sẽ cẩn thận khắp nơi bảo hộ ngươi, nếu có chút làm trái lời thề, cũng trời tru đất diệt."
"Ngươi làm gì..."
"Ha ha, nghe ta đàn một khúc, thế nào?"
Mộ Dung Yên cắt ngang lời nói của Trương Linh Tố, ấm áp cười cười với Trương Linh Tố, ngón tay mảnh khảnh đặt lên dây đàn, tiếng tỳ bà theo ngón tay phất đàn vang lên.
"Đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa. Chi tử vu quy, nghi kỳ thất gia.*"
(*Phổ từ bài Đào yêu 1- Khổng Tử: Mơn mởn đào non. Rực rỡ nở hoa.Nàng đi lấy chồng.Êm ấm cửa nhà)
Khúc hát từ đôi môi Mộ Dung Yên thoát ra, làn điệu uyển chuyển, rõ ràng nghe ra được đáy lòng nàng vui vẻ.
Trương Linh Tố nhìn bộ dáng Mộ Dung Yên đàn khúc, liền giống như nhiều năm trước ở trong sơn cốc trên núi Lạc Hà, nàng ca hát, mình sao có thể chỉ đứng một bên mà nhìn?
Vì thế, ngón tay Trương Linh Tố cong lên, làm bộ giống như tiên tử cửu thiên, dựa theo làn điệu của Mộ Dung Yên, nâng bước nhảy múa.
Điều duy nhất không giống là, lúc trước là đoá sen hồng nở rộ dưới bầu trời đầy sao, hôm nay là đoá hoa đào lặng yên hé nở trong ánh bình minh, trên gương mặt, không còn những nét trầm trọng đau thương, còn lại chính là sự vui sướng sau khi trọng sinh.
"Đào chi yêu yêu, hữu phần kỳ thực. Chi tử vu quy, Nghi kỳ gia thất.*"
(*Phổ từ bài Đào yêu 2 - Khổng Tử: Mơn mởn đào non. Lúc lỉu quả sai. Nàng đi lấy chồng. Êm ấm nhà ai)
Tiếng ca tiếp tục, điệu nhảy tiếp tục, ngoài điện Tư Mã Yên lặng yên đứng bên cột đá đôi mắt đã đỏ ửng.
Vốn lo lắng Trương Linh Tố sẽ bị làm khó dễ, mới âm thầm đi theo tới, không ngờ lại được nhìn thấy nàng vong tình nhảy múa trong chớp mắt.
"Mộ Dung Yên, ngươi quả thật là một nữ tử đặc biệt..." Đầu ngón tay Tư Mã Yên khẽ nhúc nhích, giống như đang phất đàn đàn khúc, không khỏi cười cười, "Ngày sau nhất định phải cùng ngươi hợp tấu một khúc."
"Sao lại không phải là hôm nay?" Thanh âm của Trừng nhi vang lên phía sau Tư Mã Yên, chỉ thấy ý cười của nàng thật sâu, quyến luyến ngóng nhìn Mộ Dung Yên ở trong điện.
Tư Mã Yên lắc đầu cười nói: "Niềm vui phúc lạc hiếm hoi này, không cần đến phá hỏng mới tốt. Trừng nhi, ngươi vẫn là cùng tiểu cô cô nghĩ xem, bước tiếp theo, nên đi như thế nào?"
Trừng nhi gật gật đầu, nói: "Hảo, việc phiền lòng này, liền để hai người tóc bạc chúng ta đến nghĩ đi." Nói xong, chỉ chỉ vào phần tóc mai bên trái bạc trắng của mình, cười nói, "Tiểu cô cô, ngươi nói có phải hay không?"
Tư Mã Yên nâng tay xoa xoa tóc mai bạc trắng, nhẹ nhàng cười nói: "Nếu đã có tóc bạc, không ngại lại có nhiều thêm một chút, Trừng nhi, tiểu cô cô nhất định sẽ giúp ngươi tạo dựng một mảnh thiên hạ thái bình."
"Trừng nhi cũng sẽ vì tiểu cô cô mà tạo dựng một mảnh thế ngoại đào nguyên." Trừng nhi cười nói xong, xoay người đi, quay đầu nói, "Tiểu cô cô, đi, chúng ta nên đổi một nơi khác, hảo hảo mà vẽ nên một bức nguyên đồ thế ngoại đào tiên."
"Hảo." Tư Mã Yên gật đầu sóng vai đứng cùng Trừng nhi, "Đi thôi, ta muốn hoa đào không chỉ nở rộ ở sau lưng người ta, còn phải nở rộ ở khắp thiên hạ -- chính là, khi đợi hoa nở, trận mưa gió này, ai cũng tránh không được, cũng là cản không được."
"Đúng vậy, tránh không được, cũng cản không được." Trừng nhi hiểu ý mỉm cười, nghiêng tai nghe được Mộ Dung Yên hát một câu 'Đào yêu' tiếp theo.
"Đào chi yêu yêu, kỳ diệp trăn trăn. Chi tử vu quy, nghi kỳ gia nhân.*"
(*Phổ từ bài Đào yêu 3 - Khổng Tử: Mơn mởn đào non.Lá xanh um tùm. Nàng đi lấy chồng.Thuận với người nhà)