Nếu nhất định phải chết, những thứ khác còn có cái gì đáng sợ? Khóe miệng Trương Linh Tố nhẹ cong lên, "Tỷ tỷ tính khi nào thì muốn ta đền mạng đây?"
Thanh Phu nhân chính là lắc đầu, "Vừa rồi bổn cung quả thật muốn mạng của ngươi, bất quá, ngươi chết, đối với bổn cung mà nói, bất quá là xả giận nhất thời, nhìn xa hơn, đối với bổn cung trái lại là có hại mà không một lợi."
Tựa hồ nghe cơ hội xoay chuyển, Trương Linh Tố kinh ngạc mở to hai mắt,"Ý của tỷ tỷ là?"
"Ngươi hẳn là biết, khi đánh cờ, có đôi khi không thể tránh khỏi phải có sự kiềm chế cân bằng. Nếu ngươi đã chết, sự kiềm chế cân bằng này, liền thật sự bị hủy mất, đến lúc đó Hoàng hậu độc chiếm hậu cung, điểu tận cung tàng*, bổn cung cũng không có lợi ích gì." Thanh Phu nhân vừa nói, vừa chỉnh lại y phục đã bị phá rách của Trương Linh Tố, "Ngươi và Mộ Dung Yên đều nhìn thấu bàn cờ này, bổn cung làm sao có thể nhìn không thấy? Nếu như bổn cung đã giao túi thư này cho ngươi, ngươi muốn sống, hay là muốn chết, đều nằm trong lòng bàn tay của ngươi."
(*Chim hết thì cất cung: Hàm chỉ những người thành đạt nhờ có công lao của nhiều người nhưng khi đạt được nguyện vọng cá nhân rồi thì quên hết cả công lao của những người đã từng có công giúp mình, thậm chí gạt bỏ hết mọi trách nhiệm.)
Trương Linh Tố kinh hoảng vội vàng quỳ xuống đất nói: "Cầu tỷ tỷ chỉ điểm sinh lộ!"
Thanh Phu nhân ôn nhu nâng nàng dậy, "Làm quân cờ của bổn cung, nghe lời của bổn cung, ngươi có bằng lòng hay không?"
"Linh Tố nguyện ý!" Trương Linh Tố vội vàng gật đầu, "Cầu tỷ tỷ cứu mạng!"
Thanh Phu nhân cười nói: "Có thể cứu mạng của ngươi, từ trước đến nay chỉ có chính ngươi, trên tay ngươi, chính là lá bùa đòi mạng của ngươi, cũng là lá bùa phù mạng cho ngươi."
"Ý của tỷ tỷ là..." Trương Linh Tố siết chặt túi thư, "Hủy nó đi?"
"Không sai, xem ra ngươi cũng không ngốc." Thanh Phu nhân gật đầu ý bảo có thể, "Nếu như phong thư này bị hủy, Hoàng hậu bên kia làm khó dễ, cũng chỉ có thể dừng ở trên người Trường Lạc công, nhất thời cũng không thể liên lụy đến ngươi được. Bởi vì, cho dù nàng biết rõ ngươi cũng có phần, nàng cũng không có chứng cớ chứng minh ngươi ở trong đó. Đổi lại là Trường Lạc công, sau khi sự việc phát, hắn cũng không dám bán ngươi ra, nếu không, tội mưu nghịch lại thêm cấu kết cùng phi tần trong hậu cung, hắn chết hơn một ngàn lần cũng không đủ!"
Trương Linh Tố nghe nói đến đây, trong nháy mắt đem túi thư vò nát, hít vào một hơi thật sâu.
"Bổn cung có thể cứu ngươi, tất nhiên cũng có thể hủy ngươi." Thanh âm của Thanh Phu nhân lạnh như băng, không cho nàng có một khắc bình yên, "Túi thư này mặc dù đã bị hủy, nhưng mà có vài ngươi biết việc này, vẫn là còn sống, ngươi nên hiểu được, nếu như sau này ngươi có một tia bất trung với bổn cung, bổn cung có thể giao ngươi cho Hoàng thượng xử lý, đến lúc đó, những khổ ở ngươi phải chịu đựng, không chỉ như hôm nay đâu."
Thân mình Trương Linh Tố run lên, hoảng sợ nhìn Thanh Phu nhân, yếu ớt nói: " Linh Tố hiểu được, tỷ tỷ...Ngươi có thể yên tâm..."
"Nga, đúng rồi." Thanh Phu nhân đột nhiên âm lãnh bất cười, "Kỳ thật dựa vào cung thuật của ngươi, cho dù ngươi thật sự có võ công, cũng không thể một mũi tên bắn ngay giữa lưng Trừng nhi được, bổn cung nghĩ, giờ khắc này ngươi hẳn là hiểu được, Trừng nhi cũng không phải là người không có tâm cơ như ngươi nghĩ. Tuy rằng bổn cung lo lắng cho thương thế của Trừng nhi, nhưng cũng cảm thấy vui mừng, bởi vì Trừng nhi của bổn cung rốt cuộc đã học được cách bảo hộ chính mình, đồng thời cũng đả thương được người khác bảy phần." Nói xong, Thanh Phu nhân đi tới bên cạnh màn trướng, "Ha ha. Chỉ dựa vào điểm này, bổn cung cũng nên vì Trừng nhi tạ ơn ngươi, giúp ngươi qua một cửa này trong lòng Hoàng thượng."
Trương Linh Tố nghe được trong lòng phát lạnh, không dám tiếp lời Thanh Phu nhân.
"Hôm nay bổn cung muốn hướng ngươi mượn Hồng Loan đến hầu hạ, vậy ngươi sẽ nguyện ý thả người, có phải hay không?" Thanh Phu nhân nhấc màn trướng lên xong, đột nhiên nháy mắt trái với, "Trí tử, chung quy sẽ có hậu sinh, nương nương, ngươi nên hiểu được, đêm nay nên diễn cái gì?"
Trương Linh Tố giật mình, quả thật, nếu tối nay nàng làm ra chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng, cho dù không thể làm cho Phù Kiên hoàn toàn tin tưởng nàng, ít nhất sẽ làm cho Phù Kiên bớt đi vài phần kiên kỵ với nàng.
Nếu như...Nếu như Thanh Phu nhân có tâm giúp nàng, lại ở bên cạnh nói lời tốt, nói không chừng, nàng có thể bình yên hồi cung, cho dù từ nay về sau bị quân vương đưa vào lãnh cung, ít nhất tính mạng này không đáng lo.
"Ha ha, nương nương bảo trọng, thần thiếp cáo lui trước." Thanh Phu nhân nhẹ nhàng khom người, buông màn trướng xuống, trong nháy mắt khi xoay người, đúng lúc Hồng Loan bưng trà nóng đi tới, Thanh Phu nhân cười nghênh đón, "Hồng Loan, vừa rồi Thục phi nương nương có nói, bắt đầu từ hôm nay, ngươi liền đi theo bổn cung."
"Dạ." Hồng Loan thở phào nhẹ nhõm, nếu như hôm nay còn ở lại bên cạnh Thục phi, chỉ sợ tính mạng sẽ tang mất.
"Hồng Loan, ngươi đã không còn đường lui, cho nên, chuyện có thể làm chính là theo bổn cung bước về phía trước." Thanh Phu nhân để lại một câu, cầm lấy một ly trà nhỏ trên khay trà của Hồng Loan nhấp một ngụm, "Trà là trà ngon, nhưng nếu như trước đó không có nước sôi lửa bỏng, sẽ không có mùi thơm ngát như giờ khắc này."
"Nô tỳ hiểu được nên làm thế nào." Hồng Loan hoảng sợ cúi đầu.
Thanh Phu nhân vừa lòng cười cười, vỗ vỗ đầu vai Hồng Loan, "Bổn cung muốn tắm rửa, ngươi đi xuống chuẩn bị nước ấm cho bổn cung."
"Dạ." Hồng Loan cúi đầu khom người, bưng trà nóng lui xuống.
Thanh Phu nhân mệt mỏi cười, nhìn về phía chủ trướng, ngày như vậy, nhịn nhẫn, nhịn nhẫn, đại kế mau thành.
Hồng Loan bưng trà nóng đi tới doanh trướng ngự trù, mới buông khay trà xuống, cổ tay phải liền bị một bàn tay khác nắm chặt lấy, nàng vô cùng kinh hoàng nhìn người này, "Đàn Hương..."
Ánh mắt của Đàn Hương tràn đầy lo lắng, "Hồng Loan, vừa rồi ta nghe thị vệ nói, Hiền phi nương nương bị phỉ nhân cướp đi, có phải hay không?"
Hồng Loan cố gắng làm cho chính mình trấn tĩnh lại, nhìn lướt qua cung nữ nội thị xung quanh, rút tay ra khỏi bàn tay Đàn Hương, "Đúng vậy..."
Xưa nay cung nữ trong cung đếu biết tình cảm của hai người các nàng giống như tỷ muội, chẳng qua là từ sau khi đi theo hai vị sủng phi, mới trờ thành người xa lạ, nay Hiền phi xảy ra chuyện, Đàn Hương trước tới hỏi Hồng Loan chứng thực, xét về tình lý đều rất dễ hiểu.
"Vậy..." Đàn Hương muốn nói lại thôi, chỉ có thể ảm đạm thở dài, "Hy vọng nương nương cát nhân sẽ có thiên tướng, có thể bình yên trở về..."
Hồng Loan nghiêm mặt nói: "Có một số việc, chúng ta làm nô tỳ liền làm tốt chuyện trong bổn phận là được tồi, những thứ khác, suy nghĩ nhiều chỉ sẽ rước họa vào thân, Đàn Hương, ngươi nên hiểu chính mình là thân phận gì?"
Đàn Hương ngẩn ra, trên mặt mang theo ưu sắc làm sao lại là vì Hiền phi, toàn bộ đều là vì nàng -- Hồng Loan.
"Cũng đúng, ngươi nói đúng." Đàn Hương lắc đầu thở dài, vỗ vỗ đầu vai Hồng Loan, xoay người đi, lặng yên từ góc váy rơi xuống một cuốn giấy nhỏ.
Hồng Loan nhìn Đàn Hương dần dần đi xa, một bước đạp lên cuốn giấy, thừa dịp cung nữ nội thị bên cạnh không chú ý đến mình, trong nháy mắt khi cúi người nhấc xô nước lên, lặng yên đem cuốn giấy kéo vào trong lòng bàn tay, mang theo xô nước rời khỏi doanh trướng.
Chờ đến khi Hồng Loan đi tới một nơi ít người, buông xô nước xuống, mở cuốn giấy trong lòng tay ra.
Đùa với lửa sẽ có ngày bị cháy, mọi chuyện cẩn thận.
Đơn giản vài chữ ánh vào trong mắt, hốc mắt Hồng Loan không khỏi ẩm ướt, "Vì sao đến cuối cùng, Đàn Hương tỷ tỷ ngươi vẫn là không bỏ xuống được ta? Đứa ngốc..."
Hồng Loan nắm chặt giấy cuốn, áp sát vào trong lòng, "Chỉ tiếc, lúc này đây, ta thật sự không quay đầu lại được."
Bất tri bất giác, cả bầu trời đều là ánh hoàng hôn, mây hồng lửng lờ nơi chân trời, dường như là nhuộm một chút huyết sắc -- mặc kệ tẩy rửa như thế nào, cũng tẩy không sạch huyết sắc này.
Sau nửa canh giờ, một đội kị binh dọc theo sơn đạo tung bụi mờ mịt mà đến, chạy như bay nhập doanh, sau khi tiểu tướng dẫn đầu nhập doanh, xoay người xuống ngựa, tay cầm tấu chương bước nhanh đi vào chủ trướng, làm cho không khí trong cả doanh trại trở nên khẩn trương.
"Truyền Trường Lạc công tới gặp trẫm!" Âm thanh tức giận của Phù Kiên vang lên, làm cho toàn bộ người trong doanh đều hoảng sợ.
Thanh Phu nhân cười nhẹ, nhìn Hồng Loan đem nước ấm đổ vào bồn gỗ, "Hồng Loan, ván cờ này, càng ngày càng thú vị."
Hồng Loan không dám trả lời, chính là im lặng tiếp tục đổ nước.
"Ngươi đoán, hôm nay Thục phi sẽ dùng biện pháp gì để tìm cái chết?" Câu hỏi của Thanh Phu nhân, Hồng Loan không thể không đáp.
Hồng Loan dừng đổ nước lại, cung kính nói: "Điều Hoàng thượng nghi kỵ, chính là lo lắng Thục phi nương nương có liên quan với thích khách, nếu như có thể trừ sạch quan hệ với thích khách, tất nhiên sẽ vô sự."
"Ha ha, ngươi quả nhiên là thông minh." Thanh Phu nhân cười cười, "Xem ra, ngày sau đưa ngươi tới bên cạnh Trừng nhi, chỉ điểm nàng nhiều hơn, nàng sẽ trưởng thành nhanh hơn."
"Tạ ơn Phu nhân!" Hồng Loan vội vàng cúi đầu, "Hồng Loan thầm nghĩ có thể bình yên xuất cung, chỉ cần có thể thực hiện được tâm nguyện này, nương nương muốn Hồng Loan làm gì, đều được!"
"Chỉ cần ngươi nghe lời bổn cung, lúc ngươi xuất cung, bổn cung sẽ cho ngươi một cái nhân tình nữa." Thanh Phu nhân mang theo thâm ý nói, "Dám truyền tin cho ngươi ở nơi nguy hiểm, cung nữ Đàn Hương này lá gan không nhỏ, cũng coi như là hảo tỷ tỷ. Tỷ muội các ngươi, là hảo tỷ muội hiếm có trong cung này, bổn cung tất nhiên sẽ không làm cho nàng không thể xuất cung, cho nên, Hồng Loan, phần lễ vật này, bổn cung nhất định sẽ cho ngươi."
"Phu nhân!" Hồng Loan cuống quít quỳ xuống đất, mồ hôi lạnh rơi xuống, tự cho là không có ai nhìn thấy nàng lấy cuốn giấy kia, lại không biết rằng mọi chuyện đều nằm dưới ánh mắt của Thanh Phu nhân.
"Ngươi đừng kích động, đứng lên, hôm nay Trừng nhi còn nợ ngươi một cái ân cứu mạng." Thanh Phu nhân nâng tay thử nước ấm trong bồn, "Xưa nay bổn cung ân oán rõ ràng, người có ân với bổn cung, bổn cung đều hồi báo."
"Tạ ân điển của Phu nhân." Hồng Loan âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Thanh Phu nhân nhíu mi, đi tới cạnh cửa sổ doanh trướng, ánh mắt xa xăm, "Trừng nhi...Cần phải đưa Mộ Dung Yên, thành công tới Bình Dương..."
"Điện hạ là người thông minh, tất nhiên có thể bình yên trở về."
"Là người thông minh, cũng là đứa nhỏ đa tình." Thanh Phu nhân xoay mặt qua, buông bức màn xuống, "Ván cờ này, phải là vô tình mới có thể thành đại sự, cho nên, bổn cung đưa cho nàng phần trải nghiệm này, nếu nàng có thể vượt qua, thì đại cục có thể được định ba phần, nếu không thể vượt qua, thì hậu hoạn vô cùng."
"Nếu Phu nhân cũng đã nghĩ đến, vì sao không trợ giúp điện hạ một phen?"
Thanh Phu nhân gật đầu cười khẽ, "Làm mẫu thân, làm sao luôn có thể suy nghĩ mọi chuyện chu đáo cho nữ nhi? Điều duy nhất bổn cung có thể làm, đó chính là cho con dã thú chỉ biết trốn chạy kia một đao cuối cùng."
Hồng Loan nhìn thần sắc đã định liệu trước của Thanh Phu nhân, không khỏi âm thầm kính nể, nữ tử này, tâm tư rốt cuộc sâu đến đâu, mới có thể nhìn thấy trước mọi chuyện thấu triệt như vậy?
Bóng đêm thật sâu, doanh trại là một mảnh im lặng, đột nhiên có một giọng nữ kêu thảm vang lên.
Phù Kiên kinh hãi hạ lệnh tra hỏi, bọn thị vệ tra hỏi mới biết được, ban đêm có thích khách lẻn vào, đâm bị thương Thục phi Trương Linh Tố, nay không biết đã chạy trốn đến nơi nào?
Lúc đầu Phù Kiên còn có nghi hoặc, khi thấy vết thương ở nơi trọng yếu trên lồng ngực có thể lấy mạng Trương Linh Tố, lúc này mới xóa bỏ nghi ngờ, lệnh Thái y đến chuyên tâm cứu trị.
Ban đêm, Phù Kiên đi vào trong doanh của Thanh Phu nhân, dò hỏi đáp án.
Thanh Phu nhân lệnh cho Hồng Loan chuẩn bị trà xong, cho lui Hồng Loan, nâng chén cười nói với Phù Kiên: "Nếu như Thục phi thật sự biết võ công, hoặc là thật sự có liên quan với thích khách, chỉ sợ tối nay liền không phải bị thương, mà là yên lặng chạy ra doanh, tiêu dao thiên hạ."
Phù Kiên nghe thấy lời nói của Phu nhân hữu lý, gật đầu an tâm ẩm trà, lại nhíu mày nói: "Chính là không biết nay Hiền phi đang ở đâu?"
Thanh Phu nhân lắc đầu cười nói: "Hoàng thượng, thì ra cũng là một người chung tình a."
Phù Kiên khẽ cười nói: "Nếu không phải là người chung tình, làm sao có thể đối với Lan Thanh ngươi nhớ mãi không quên?" Nói xong, nắm chặt tay Thanh Phu nhân, "Lan Thanh, trẫm thật muốn lập tức đánh hạ mảnh giang sơn này cho ngươi."
"Hoàng thượng nói sai rồi, giang sơn này, là của Hoàng thượng, cho dù là đánh được, cũng là đánh vì chính Hoàng thượng." Thanh Phu nhân thật tự nhiên rút tay về, cười nói, "Thần thiếp gánh không nổi a."
"Ha ha, trẫm liền yêu thích tính tình này của ngươi." Phù Kiên cười cười, nhìn nhìn sắc trời, đứng dậy nói, "Trẫm lại đến xem Thục phi một cái, ngươi đi nghỉ ngơi sớm đi."
"Thầnthiếp cung tiễn Hoàng thượng." Thanh Phu nhân cúi người, nhìn theo PhùKiên đi xa.