Phất Huyền Thập Tam Khúc

Chương 95: Trình diễn đom đóm




Trấn nhỏ ở ngoại ô Kiến Khang, sau khi vết thương trên người Đào Yêu được xử lý tốt, lúc này Trừng nhi mướn một chiếc xe ngựa, một đường mang theo Lục Hà cùng Đào Yêu về tới thành Kiến Khang, an bài ở trong nhà trọ tốt nhất thành Kiến Khang, nhà trọ Thái Bình.
Tuyệt đối không có ai nghĩ rằng các nàng còn dám trở về, cũng không có ai nghĩ rằng các nàng thế nhưng sẽ ở nơi phồn hoa nhất thành Kiến Khang.
Bận rộn một trận, Trừng nhi rốt cuộc có thể thư thả một hơi, quay đầu mệt mỏi nhìn thoáng qua Lục Hà mang vẻ mặt sầu khổ ở bên giường, nói: "Các ngươi ở trong này hảo hảo nghỉ ngơi, ngày mai ta sẽ tìm người ở phụ cận âm thầm bảo hộ các ngươi..." Trừng nhi nói xong, đi tới bên người Lục Hà, thân thiết nhìn nhìn gương mặt tái nhợt của Đào Yêu, "Yên tâm, các ngươi sẽ không có việc gì."
"Ngươi thật sự không phải là mèo khóc chuột sao?" Lục Hà vẫn là lạnh như băng, "Thật sự không có âm mưu gì khác sao?"
"Còn sống là tốt rồi." Trừng nhi không có trực tiếp trả lời câu hỏi của nàng, xoay người đi, hít vào một hơi, "Ta muốn hồi cung, tiếp tục giả vờ làm Tề vương điện hạ, bởi vì thứ ta muốn bảo vệ không chỉ là tính mạng của các ngươi, mà còn có tính mạng của những người khác."
"Ngươi không sợ ta đem thân phận nữ nhi của ngươi nói ra sao?" Hốc mắt Lục Hà đỏ lên, "Có lẽ như vậy, ta cùng Đào Yêu tỷ tỷ có thể có được sinh lộ."
Trừng nhi quay đầu thản nhiên cười cười, "Họa phúc vô thường, con đường của các ngươi, ta không có quyền can thiệp. Nếu như làm như vậy, ngươi cùng Đào Yêu cô nương có thể hảo hảo sống, một mình ta chết lại có ngại gì?"
Lục Hà trầm mặc không đáp lời Trừng nhi, chính là nghẹn ngào cúi đầu ngơ ngác nhìn Đào Yêu.
"Cám ơn ngươi, Lục Hà cô nương."
Trừng nhi đã biết đáp án của nàng, ôm quyền cúi đầu.
Lục Hà không nhìn nàng, thì thào mở miệng nói: "Có lẽ, ngươi cùng Tạ tam công tử không phải là người giống nhau, có lẽ ngươi là nữ tử sẽ càng biết nữ tử đã không dễ dàng. Tối nay ngươi mạo hiểm cứu ta cùng Đào Yêu tỷ tỷ, từ đáy lòng ta cảm kích ngươi." Nói xong, Lục Hà ngẩng mặt, trầm giọng nói, "Bí mật của ngươi, ta sẽ gắt gao cắn chặt, tuyệt đối sẽ không lộ ra bên ngoài một câu, coi như là trả lại ân cứu mạng của ngươi tối nay. Chính là, huyết hải thâm cừu của Thái Phượng ban, ta vĩnh viễn sẽ không quên, thù của các nàng, sớm hay muộn sẽ có một ngày ta hướng các ngươi đòi lại!"
Trừng nhi gật gật đầu, thiên ngôn vạn ngữ chỉ có thể nói một câu, "Bảo trọng, Lục Hà cô nương." Nói xong, làm như nghĩ tới gì đó, đem ngọc bội trên lưng cởi xuống, đặt ở trên bàn, "Khối ngọc bội này, ngươi có thể để trị thương cho Đào Yêu cô nương, để tình hình bên ngoài dịu đi một chút, ta sẽ an bài các ngươi rời khỏi Kiến Khang, trở lại đất Thục."
Lục Hà cắn chặt răng, không muốn lại nói thêm một câu nào cùng nàng nữa, chính là lạnh run run.
Trừng nhi buồn bã thở dài, cuối cùng rời khỏi phòng, nghĩ đến những phân phó của tiểu cô cô hôm nay, bỗng nhiên cảm thấy so với lại thu mua các nàng làm quân cờ, không bằng để cho các nàng sống vì bản thân một lần, nữ tử trong loạn thế, vốn là đau khổ, tội gì lại làm cho các nàng lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng?
Trừng Công chúa Đại Tần, Tề vương điện hạ Tấn quốc, cả đời này, xem như luân hồi tái sinh, chỉ là có vài người vẫn như trước, nhưng có một số việc đã không còn nữa.
Trong thành Kiến Khang vạn nhà đèn đuốc như sao đầy trời, đó đáng ra chính là thời điểm ngọt ngào nhất của một gia đình, đáng tiếc, những ngọt ngào đó, đã không bao giờ còn liên quan đến nàng nữa, cũng không còn liên quan đến mẫu phi nữa...
"Mẫu phi..." Trừng nhi mang vẻ mặt ưu sắc ngẩng đầu thì thào một tiếng, nếu như người biết phụ hoàng chính là người như vậy, có cảm thấy hối hận đã cố gắng vì hắn hai mươi năm nay không?
Còn tiểu cô cô? Nếu như ngươi biết Trừng nhi thầm nghĩ Bắc thượng đoàn tụ cùng mẫu phi, có thể oán trách ta không nghe lời nói của ngươi, cướp lấy binh quyền vào tay hay không?
"Có lẽ...Tiểu cô cô, trước khi Bắc thượng, ta nên hảo hảo nói chuyện cùng ngươi." Trừng nhi nhìn nhìn sắc trời, đã là canh tư, tối nay, chỉ sợ ai cũng khó có thể đi vào giấc ngủ.
Nghĩ đến đây, Trừng nhi lập tức quyết định chủ ý, đi về phía Hoàng thành làm nàng cảm thấy lạnh như băng kia.
Tiền điện vẫn đang ca múa như trước, trong cung trải qua một trận khóc kêu của Tần phi, cuối cùng lại hồi phục yên tĩnh.
Lúc trước mẫu phi của Tư Mã Yên cùng Tư Mã Diệp chính là ở tại Tử Tuyền điện, nay, Tư Mã Yên cũng chọn Tử Tuyền điện làm tẩm cung tạm thời khi phủ Công chúa chưa hoàn thành.
"Các ngươi đều lui xuống đi." Tư Mã Yên cho lui những cung nữ trong Tử Tuyền điện, giữ lại một mình Trương Linh Tố.
"Thì ra...Ngươi là trưởng Công chúa của Tấn quốc." Trương Linh Tố mang theo ngữ khí kinh ngạc, vẫn không nhúc nhích mà nhìn Tư Mã Yên, đột nhiên cảm thấy có chút thê lương, không chỉ vì nhưng năm đã bỏ lỡ, cũng không chỉ vì những chuyện đã bỏ lỡ, càng nhiều là bởi vì nay Yên nhi là trưởng Công chúa băng thanh ngọc khiết, mà chính mình là Thục phi Đại Tần tàn hoa bại liễu.
"Nhưng mà ta vẫn là Yên nhi, chưa bao giờ thay đổi." Tư Mã Yên vươn tay cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của Trương Linh Tố, cười nói, "Chính là, ta không thích ngươi im lặng, nói cho ta biết, Tố Tố ngang ngược kia, ngươi dấu nàng đi đâu rồi?"
"Ta..." Trương Linh Tố chua xót cười cười, lúc nâng mắt nhìn Tư Mã Yên, hốc mắt đã đỏ bừng, nước mắt dâng lên, cuối cùng trượt ra khỏi khóe mắt, "Ta đã hoang đường nửa đời..."
"Tố Tố, ngươi còn nhớ đêm đầu tiên khi chúng ta gặp nhau không?" Tư Mã Yên đột nhiên cắt ngang lời nói của nàng, nắm tay nàng, cung ngồi xuống trên giường.
"Làm sao có thể quên được?"
Trương Linh Tố chua xót lắc đầu cười cười, trong nháy mắt khi lại chạm vào đôi mắt của Tư Mã Yên, nghĩ đến đêm trăng ở thành Cô Tang lúc trước, nhu hòa mà yên tĩnh...
"Uy! Ngươi đã ngủ chưa?"
Trương Linh Tố đang cầm một cái túi căng phồng gõ cửa phòng Tư Mã Yên, thấy bên trong không có đáp lại, đen mặt quay đầu liếc nhìn cung nữ ở phía sau một cái, phất phất tay, "Các ngươi đều lui xuống!"
"Dạ!"
Thấy cung nữ đi xa, lúc này Trương Linh Tố mới quay đầu lại, giơ một bàn tay lên, hung hăng đánh vào cửa phòng đang đong kín.
"Uy!"
Trương Linh Tố không khách khí mà hô một tiếng, nhìn thấy trong phòng trống không, nhanh chóng đảo mắt nhìn quanh một vòng, làm sao còn thấy thân ảnh của Tư Mã Yên?
"Đêm khuya cường nhập vào phòng của người khác, hành động này của điện hạ có thể nói là vô lễ!"
Đột nhiên nghe thấy thanh âm của Tư Mã Yên vang lên từ phía sau, Trương Linh Tố kinh nhiên quay đầu, lại nhìn thấy một chén mực đen bay về phía mình.
"Ngươi!" Trương Linh Tố vội vàng tránh ra, bất đắc dĩ là chén mực đem rơi xuống đất, làm văng lên vài điểm đen trên góc váy của nàng, lúc này tức giận nói, "Ngươi dám cả gan vô lễ với bổn cung!"
"Dân nữ bất quá là một thiếu nữ tử, cho dù việc này truyền ra ngoài phủ Công chúa, tin răng thế nhân cũng sẽ không tin dân nữ dám vô lễ với Công chúa." Nói xong, Tư Mã Yên cười nhẹ, cầm chén mực nước trong tay lay động, "Huống hồ, tối nay là Công chúa vô lễ trước, đừng trách dân nữ lấy vô lễ mà đối đãi."
Trương Linh Tố cảm thấy khó chịu, cắn chặt răng, cầm cái túi căng phồng trong tay nén xuống, "Tối nay bổn cung thật sự không nên mang những thứ này đến giải thích với ngươi!"
"Ngươi..." Tư Mã Yên vội vàng nắm lấy ống tay áo của nàng, bối rối nhìn nàng, "Có ý gì?"
Trương Linh Tố sớm đã tức giận đến đỏ mặt, liếc mắt nhìn cái túi căng phồng một cái, nói: "Ngươi giữ bổn cung làm cái gì? Tự mình đi nhìn một chút là được rồi!"
Tư Mã Yên sửng sốt một chút, buông lỏng ống tay áo của nàng ra, cúi người cầm cái túi căng phồng lên, cẩn thận mở ra.
Những con đom đóm mờ ảo bay ra khỏi cái túi, ở trong phòng giống như một bầu trời đầy sao, thản nhiên chiếu sáng lên gương mặt hai người, làm cho người ta cảm thấy có chút không giống như sự thật.
"Bổn cung vẫn đều biết, hai chữ đối thực, kỳ thật dính đầy sự khinh thường của thế nhân, hôm nay nói những lời này với ngươi, chính là muốn xoa nhoà nhuệ khí lúc ban ngày của ngươi." Trương Linh Tố nghiêm túc nói xong, đột nhiên đỏ mặt lên, "Hôm nay bổn cung thật sự đi tìm hiểu được cái gì là đối thực, cảm thấy lúc ban ngày quả nhiên là vô lễ, cho nên mới muốn bắt đom đóm vội vàng tới bồi tội với ngươi."
Nói xong, Trương Linh Tố chỉ chỉ đom đóm ở bên cạnh, không có lại tự xưng là bổn cung, "Ta không có ca ca, mẫu thân cũng mất sớm, thân nhân bên cạnh, chỉ có một mình Hoàng thúc. Lúc trước ta khóc tìm mẫu thân, Hoàng thúc bị làm cho không biết làm sao, chỉ có thể phái người bắt đom đóm đén, nói với ta, những thứ này đều là hồn phách của mẫu thân biến thành -- ta có bao nhiêu tưởng niệm mẫu thân, những con đom đóm này sẽ sáng bấy nhiêu." Chua xót cười cười, "Kỳ thật nhiều năm sau, ta đã biết, những thứ này đều là lời nói dối, nhưng mà cố tình ta lại yêu thích lời nói dối này, bởi vì vào những lúc ta cảm thấy khó chịu những con đom đóm này khiến cho ta tìm được sự an ủi."
"Công chúa..." Tư Mã Yên ngơ ngác nhìn vào gương mặt của nàng, bỗng nhiên cảm thấy, cô nương Lương quốc trước mắt nàng nhìn giống như là người ngang ngược, kỳ thật cũng giống như nàng, chính là một người đáng thương, một người đáng thương chỉ còn lại một thân nhân duy nhất.
"Ngươi từ Giang Nam xa xôi như vậy tới tìm ca ca của ngươi, nhất định là rất tưởng niệm hắn, cho nên ta nghĩ đưa đom đóm cho ngươi..." Đang nói liền ngừng lại một chút, Trương Linh Tố cau mày cười hỏi, "Nếu như ngươi không oán trách ta hôm nay xuất khẩu đường đột, liền nói cho ta biết, ngươi tên là gì?"
"Ta?" Tư Mã Yên thoáng cả kinh.
Trương Linh Tố gật gật đầu, tiến lên lôi kéo Tư Mã Yên ngồi xuống trước cửa, "Nếu như ngươi không muốn nói cho ta biết, sau này ta chỉ có thể gọi ngươi là Trùng nhi."
"Trùng nhi?" Sắc mặt Tư Mã Yên trầm xuống, nhịn không được nói, "Ta tên là Yên nhi, ngươi đừng lung tung gọi ta là Trùng nhi!"
Trương Linh Tố nhịn không được cười trộm nói: "Vậy Yên nhi, ngươi có nguyện ý làm bằng hữu với ta không?"
Tư Mã Yên sửng sốt, cười nói: "Ta đã cùng ngươi nhìn đom đóm, chẳng lẽ không tính là bằng hữu sao?"
Trương Linh Tố nghiêm túc lắc đầu, nói: "Ta muốn là một loại bằng hữu chân chính...Từ nhỏ đến lớn, ta đều được Hoàng thúc sủng ái, yêu thương, người ở bên cạnh ta, không có ai là không nịnh hót ta...Chỉ có ngươi, hôm nay dám ở trước mắt bao nhiêu người chống đối ta, dám ở trong phủ Công chúa này mắng ta hoang đường, dám..."
"Thân là Công chúa, có rất nhiều bất đắc dĩ, điều này ta biết." Tư Mã Yên đột nhiên cắt ngang lời của nàng, vỗ vỗ mu bàn tay nàng, cười nói, "Một khi đã như vậy, dân nữ liền cả gan kết giao bằng hữu cùng Công chúa."
"Ha ha, ngươi nói, nếu như ta giúp ngươi tìm được ca ca, ngươi có bằng lòng ở lại thành Cô Tang hay không, làm bằng hữu cả đời cùng ta?" Trương Linh Tố đột nhiên cũng nắm chặt lấy bàn tay nàng, ánh mắt sáng quắc làm cho Tư Mã Yên có chút sợ hãi.
Tư Mã Yên làm cho tâm tình của bản thân thoáng bình tĩnh một chút, liền nói ngay: "Ngươi là Công chúa, sớm hay muộn sẽ có Phò mã cùng ngươi cả đời, ta bất quá là một nữ tử Giang Nam, ngày sau tất nhiên cũng phải gả cho người ở Giang Nam..."
"Vậy không phải ta cũng vĩnh viễn không thể gặp lại ngươi sao?"
"Hữu duyên thì sẽ gặp lại..."
"Nếu như ta không triệu Phò mã, ngươi không gả chồng..."
"Nữ tử trên thế gian, làm sao có loại khả năng này?"
"Chính là đối thực cả đời!"
Tư Mã Yên kinh ngạc vô cùng, ngơ ngác nhìn Trương Linh Tố, "Ngươi thật sự hiểu được cái gì là đối thực sao?"
Trương Linh Tố càng thêm dùng sức nắm chặt lấy bàn tay nàng, nói: "Ta chỉ biết, có ngươi ở bên cạnh, ta liền sẽ không cảm thấy mọi thứ đều trống rỗng nữa, ta không biết vì cái gì, dù sao vẫn muốn ngươi có thể lưu lại, mãi mãi lưu lại cùng ta."
Những lời nói tương tự, sau rất nhiều năm lại vang lên, điều khác biệt duy nhất chính là, lúc này đây, người nói những lời này chính là Tư Mã Yên.
"Chỉ cần ngươi là Tố Tố, liền không thể quên nhữnglời nói đùa của ngươi lúc trước, mãi mãi lưu lại cùng ta."