Thẩm Bân: "...." Yên lặng tính toán trong lòng, hai ngày sau trò chơi sẽ kết thúc, không phải bọn họ sẽ rời khỏi thế giới này sao?
"Được" Thẩm Bân không sợ gì đáp ứng.
Diêm Hình trở nên im lặng, không biết hắn đang suy nghĩ điều gì.
Đêm nay dài vô cùng, sóng gió cũng vô cùng mãnh liệt.
Đương nhiên mãnh liệt là ở tầng dưới, tầng cao nhất nơi Thẩm Bân và Diêm Hình ở lại không có việc gì.
......
Nhắm hai mắt, không biết qua bao lâu, bỗng nhiên Thẩm Bân bị một tiếng hét chói tai bừng tỉnh, cả người run một chút, lập tức được người đàn ông phía sau kéo vào trong ngực, cẩn thận trấn an.
Diêm Hình cách tóc nhẹ nhàng hôn cậu một cái, giống như đang nói có tôi ở đây, đừng sợ.
Vốn dĩ Thẩm Bân còn tưởng du thuyền nhiều người như vậy sẽ đúng như Diêm Hình nói có thể chống đỡ được hai ngày, kết quả trờ vừa tờ mờ sáng, cậu bị mèo đen đánh thưc, mơ mơ màng màng vươn tay sờ xoạng, Diêm Hình không còn trên giường.
Ông lão từ sớm đã gọi Diêm Hình dậy, lợi dụng các loại thủ đoạn đẩy nhanh tiến trình, cho nên đêm qua ngoại trừ quái vật giết người, còn có người tàn sát.
Thẩm Bân hết sạch buồn ngủ: "Diêm Hình đâu?"
Mèo đen: [Sáng tinh mơ đã đi ra ngoài, ta cảm thấy thế giới này sắp kết thúc, chúng ta đi xem.]
Thẩm Bân là một ký chủ thích ngủ nướng, nhưng lúc này cũng bất chấp ngủ nướng, bò dậy mặc quần áo vào liền ra ngoài.
Xung quanh im ắng, không thấy một bóng dáng vệ sĩ nào, điều này không bình thường,cũng may mèo đen có thể kiểm tra đo lường những việc xảy ra trong phạm vi nhất định, từ nó chỉ đường, Thẩm Bân liền đi theo.
[Ở ngay phía trước, chúng ta đi nhanh lên một chút.] Mèo đen nói.
[Ai ngươi từ từ đợi ta! Ta chỉ có hai chân sao sao chạy nhanh bằng bốn chân nhà ngươi?] Thẩm Bân kêu lên.
Cho tới khi đi tới trước một cánh cửa dày nặng, Thẩm Bân bỗng nhiên dùng sức, cậu còn tưởng không đẩy nổi, kết quả ầm một tiếng, cánh cửa mở ra.
Chỉ thấy trong phòng vô cùng trống trải, ngoại trừ một thứ giống như trận pháp trên mặt đất thì cái gì cũng không có, mà Diêm Hình đang đứng giữa trận pháp.
Bên cạnh còn có quản sự và ông lão đứng im.
"Diêm Hình! Anh thật sự muốn như vậy sao?" Thẩm Bân ý định nỗ lực lần cuối: "Giết nhiều người như vậy, khiến mọi người biến thành quái vật để chữa trị cho bản thân, quyển sách kia từ đâu mà có? Ghi lại thứ tà ác như vậy, sao anh chắc chắn là có tác dụng?"
Cậu không muốn nói thẳng anh cũng không phải người thế giới này, dù sao đối phương cũng không tin.
Kết quả Diêm Hình còn chưa lên tiếng, ông nội bên cạnh đã mở miệng nói: "Đương nhiên là có tác dụng! Ai cho ngươi vào, đi ra ngoài!"
Ngày thường cho dù có tu dưỡng tốt đẹp gương mặt hiền từ, ông lão lúc này cũng rất phẫn nộ, chỉ thiếu một bước, kế hoạch nhiều năm của lão hiện giờ chỉ thiếu một bước là có thể thành công, tất cả ốm đau của cháu trai lão đều sẽ khỏi.
Những bỗng nhiên có một người tới cư nhiên lại nói ra như vậy, muốn ngăn cản, sao lão có thể không tức giận? Thậm chí có thể nói ông lão định trực tiếp giết chết Thẩm Bân.
Ánh mắt Diêm Hình thâm thúy, thái độ cũng không tức giận như ông lão, nhưng ngữ khí không cho người dây vào: "Em trước đi ra ngoài, lát nữa tôi sẽ đi tìm em."
Mèo đen thở dài một tiếng: [Xem ra không cứu được, hiện tại loại tình huống này còn tạm, cùng lắm năng lượng ít đến đáng thương mà thôi, chúng ta đi thôi, đừng ở chỗ này nhìn.]
Sắc mặt Thẩm Bân thật không tốt, cuối cùng vẫn đứng yên tại chỗ nói: "Em sẽ không nói lời nào, mọi người tiếp tục đi."
Ông lão vốn đang muốn đuổi người đi, nhưng trận pháp đã mở ra, liền không rảnh bận tâm tới cậu nữa.
Huống chi Thẩm Bân cũng không có bản lĩnh đánh gãy trận pháp, cho nên cậu có ở lại hay không cũng không quan trọng.
Chỉ thấy trung tâm trận pháp sáng lên, dần dần càng lúc càng lớn, cho tới khi đạt tới đỉnh điểm, đột ngột bùng phát, phi tán khắp xung quanh.
Ánh mắt của ông lão vô cùng chờ mong, sắp thành công, lão sắp hoàn toàn đoạt lại cháu trai mình từ trong tay Tử Thần!
Đoàn ánh sáng kia quá mức huyền ảo, người khác căn bản không thể lý giải đây là thứ gì, nhưng mèo đen biết, đều là năng lượng!
Năng lượng do con người tạo ra nhiều hơn rất nhiều so với thông quan trò chơi thưởng cho, cho nên mèo đen lập tức nhân cơ hội này tiếp tục hấp thu, cho dù trò chơi lần này thất bại cũng không sao, nó hấp thu đủ cho hai ba thế giới ròi.
Kỳ thực bản thân trò chơi khai thác từ địa cầu cổ đã là cá thể độc lập, hai chữ "trò chơi" chẳng qua chỉ để đánh cắp một chút năng lượng như vậy cho người chơi thông quan mà thôi, bản thân "trò chơi" chân chính mang năng lượng vô cùng khổng lồ, ẩn chứa quá khứ và tương lại.
Nếu không sao NPC có thể linh hoạt như vậy được? Thậm chí sau khi người chơi rời đi còn có thể tự chủ sinh hoạt chứ? Tất cả những thứ này đều dựa vào năng lượng khổng lồ mà người chơi không thể lấy đi chống đỡ.
Ông lão nheo lại đôi mắt, vốn dĩ đang cực kỳ vui sướng lão bỗng nhiên cảm giác có chỗ nào không đúng: "Đây là?"
Quyển sách cổ kia quá mức thần bì, lão không biết mình có lầm hay không, tận đến khi đối diện với hai mắt của Diêm Hình.
Diêm Hình chậm rãi nói: "Xin lỗi, ông nội."
Ông lão bỗng nhiên ý thức được điều gì, vươn tay muốn bắt lấy năng lượng đang tản ra xung quanh, hét lớn: "Không!" Nhưng lại không thể nào ngăn cản.
"Vì sao? Cháu làm gì vậy?!" Ông lão nhìn về phía Diêm Hình hỏi.
Thẩm Bân híp mắt: [Sao lại thế này?]
Mèo đen còn đang nỗ lực hấp thu năng lượng, bớt thời gian trả lời: [Hắn không "chữa bệnh" nữa, mà đang phóng thích năng lượng.]
Diêm Hình duỗi tay cảm nhận một chút năng lượng đang dần "chạy trốn" nói: "Cháu không ngờ rằng lúc trước vì cháu đưa quyển sách cổ này cho ông, toàn bộ hải vực đều là xác chết, cháu không thể tiếp tục sai lầm nữa."
Thẩm Bân sững người: [....Không đúng, Diêm Hình từ lúc nào lại trở nên thánh mẫu như vậy?]
Mèo đen: [Ngươi coi đây là thánh mẫu sao? Trước kia hắn không tệ như vậy à?]
Thẩm Bân: [Chủ yếu là việc đã tới nước này, ta cảm thấy dựa theo tính cách của anh ấy sẽ không từ bỏ, dù sao chúng ta cũng không phải người tốt gì.] Cậu quá hiểu bản thân, cũng hiểu Diêm Hình.
"Sai lầm cái gì? Tất cả mọi người đều đã chết, cháu lúc này lại từ bỏ!" Ông lão có chút cuồng loạn, không phải lão một hai muốn giết người, cũng không phải chưa từng động qua lòng trắc ẩn, nhưng những thứ đó so với khiến Diêm Hình sống sót đều không là gì cả, huống chi người đã chết sạch rồi, vào thời khắc cuối cùng lại từ bỏ chữa trị, không phải bị điên à?
Vẻ mặt Diêm Hình lạnh lùng, Thẩm Bân ở bên cạnh nhìn hắn, dường như cùng Diêm Hình lúc trước trùng điệp vào nhau, hắn cũng không phải Diêm Hình của "thế giới này", mà là Diêm Hình của chính hắn.
"Thứ nhất, cháu hiện tại hoàn toàn không tin phương thức chữa trị ghi trong sách cổ kia, dùng mạng người chồng chất là có thể cứu người? Quả thực giống như nói đùa. Thứ hai, cháu quá mức tỉnh táo, tỉnh táo đến mức ngay cả việc xảy ra năm cháu ba tuổi đều có thể nhớ rõ, điều này rất không bình thường, giống như có người cấy vào trong đầu cháu ký ức nhiều năm qua vậy." Diêm Hình nói.
Ánh mắt Thẩm Bân sáng ngời, chỉ thiếu vỗ đùi, quá chính cmn xác, rõ ràng như ban ngày.
Các bạn nhỏ đáng yêu trong phòng phát sóng trực tiếp còn tưởng sẽ nhìn thấy hiện trường lật xe của điện hạ và Thẩm Bân nữa chứ, kết quả sửng sốt, gì? Có trò hay.
Ông lão cực kỳ khó thở, cũng may quản sự ở bên cạnh đỡ lão, nếu không chắc chắn sẽ lập tức phải đưa vào bệnh viện: "Cháu! Cháu đang nói gì vậy? Nếu không phải kế hoạch ta làm, cháu đã sớm chết non, còn không tin sách cổ?"
"Không tin!" Diêm Hình không chút do dự nói: "Cháu không biết rốt cục sự thật là thế nào, quyển sách cổ kia vì sao lại bị cháu tìm được, việc cháu có thể làm chỉ là phóng thích oan hồn trong biển sâu, trả lại cho vùng biển một mảnh gió êm sóng lặng."
Đương nhiên hắn không phải thánh mẫu, nếu Diêm Hình không có gì để nghi ngờ, trận pháp cũng thực sự có thể cứu hắn thì, hắn tuyệt đối sẽ không từ bỏ.
Nhưng hắn là người trưởng thành, sau khi trí lực hoàn hảo tuy không nhìn thấu hết thảy, nhưng đã có phán đoán cơ bản, sự tình quá mức ly kỳ, một bên là giết người để cứu lấy bản thân, một bên là lời Thẩm Bân nói mình tới từ một thế giới khác.
......Rõ ràng cái nào cũng không đáng tin, Diêm Hình sau khi hỏi qua Lục Thập lại càng thêm mờ mịt, thậm chí hắn cảm thấy bản thân thực buồn cười, cư nhiên lại có chút tin tưởng lời Thẩm Bân nói, nhưng hết thảy trước mắt chân thật như vậy, sao có thể đơn giản chỉ là một trò chơi?
Cho nên điều cuối cùng Diêm Hình có thể làm, chỉ có thể tận lực đền bù, nếu mình hoàn thành nghi thức trận pháp, vong linh trong biển sẽ vĩnh viễn trở thành quái vật, ăn xong người trên du thuyền sẽ bò lên trên bờ tiếp tục ăn.
Điều đáng sợ hơn chính là trong sách cổ ghi lại, đám quái vật đó có thể sinh sôi và đồng hóa với con người, khó có thể tiêu diệt, đến lúc đó sẽ dẫn đến hậu quả đáng sợ cỡ nào....
Cho nên diều Diêm Hình có thể làm chỉ có thể ngăn cản mọi việc xảy ra, dùng cơ hội cứu chữa bản thân để siêu độ vong linh.
Một khi trận pháp khởi động ai cũng không thể ngăn cản, cho nên cho dù ông lão có rốt ruột cũng không thể làm gì, đôi mắt lão đỏ bừng nhìn Diêm Hình, bên trong tràn đầy tuyệt vọng, khổ sở, đau lòng...xen lẫn.
Ánh sáng dần dần tan đi, mèo đen lại ăn đến no căng, nó ngã trái ngã phải nằm bẹp dưới đất một chút, theo như lời Thẩm Bân nói, giống người bị say rượu đến từng cái lông.
[Khà khà.....ách khà khà khà khà.....] mèo đen không ngừng lộ ra tiếng cười đáng sợ, còn chỉ có mình Thẩm Bân có thể nghe thấy nữa chứ.
[Ngươi cmn điên à? Câm miệng!] Thẩm Bân cảm giác bản thân sắp nổi hết da gà toàn thân.
[A a a a a! Ta hiện tại có thật nhiều năng lượng, nếu không cứu Diêm Hình thì có lẽ ngươi đã có thể tốt nghiệp biết không? Trực tiếp nặn hình đi tới thế giới hiện thực sống lại.] Mèo đen hưng phấn một bên kêu một bên nói.
Thẩm Bân nghe được lời này đương nhiên cũng vui vẻ, nhưng cậu kiên định nói: [Ta còn không thể đi, muốn cứu Diêm Hình, không cần thương lượng, đúng rồi ngươi hỗ trợ tính toán thử xem cần qua bao nhiêu trò chơi nữa mới có thể khiến Diêm Hình cũng bình an không có việc gì?]
Mèo đen: [Đại khái một hai trò chơi nữa, trò chơi tiếp theo nếu tốt trực tiếp có thể phi thăng, nếu số liệu không tốt lắm thì có lẽ còn phải hai trò chơi nữa.]
Thấy được tương lai, ánh mắt Thẩm Bân sáng như sao.
Nhưng sau khi ánh sáng tan đi, Diêm Hình lại đổ sụp giống như chống đỡ nhiều năm, cả người không đứng vững nổi trên mặt đất mà ngã xuống.
"Diêm Hình!" Một giấy trước Thẩm Bân còn đang vui vẻ, ngay sau đó lại bị dọa đến mức trái tim sắp nhảy ra ngoài.
Ông lão cùng thời gian cũng vội vàng tiến lên, trận pháp kết thúc là có thể tới gần người trong trận.
"Diêm Hình, cháu của ta......" Ông lão trực tiếp quỳ rạp xuống đất, hai mắt lão lệ tung hoành: "Vì sao, vì sao!" Lão lúc này cũng không chất vấn Diêm Hình, mà là muốn hỏi ông trời vì sao lại đối xử với người Diêm gia như vậy?
Ông lão cả đời nhìn như phong cảnh vô hạn, thực tế lại chẳng có gì cả, rõ ràng hạnh phúc dễ dàng như trở bàn tay, lại giống như trăng dưới nước, hoa trong gương.
Bắt đầu từ mấy chục năm trước, người mình yêu cho rằng có thể một đời một kiếp qua đời, con trai con gái chết thảm, hiện giờ đứa cháu trai duy nhất cũng sắp vào lúc khỏi bệnh lại muốn rời lão mà đi....
Diêm Hình nhớ rõ ông nội đối với mình rất tốt, từ nhỏ tới lớn chuyện lớn chuyện nhỏ, đều đặt hắn ở vị trí số 1, cho nên hắn không muốn khiến ông nội lộ ra biểu tình khổ sở như vậy.
Còn có Thẩm Bân, bản thân nói chờ mọi việc kết thúc, cùng cậu đi đăng ký kết hôn, tuy đối phương tối qua còn một bộ không muốn cho mình chạm vào, chắc là không thích nhỉ?