Phát Sóng Trực Tiếp Giả Gái Thông Quan Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 117



"Thực xin lỗi......thực xin lỗi" Diêm Hình trong chốc lát nhìn ông lão, trong chốc lát lại nhìn Thẩm Bân, trước sau lặp lại ba chữ: "Thực xin lỗi....."

Với thân thể này, không chết cũng khó, kỳ thực từ khi khôi phục trí nhớ, Diêm Hình liền biết kết cục của bản thân, hai ngày nay hắn chỉ đang tìm kiếm con đường sống mà thôi, nhưng không nghĩ tới ông nội đã làm trước tất cả mọi việc.

Đúng như lời Thẩm Bân nói, Diêm Hình không phải người tốt lành gì, nếu có một chút nắm chắc sau khi hoàn thành trận pháp có thể sống sót, hắn cũng sẽ lựa chọn tự cứu.

Nhưng lại không có.

Ông lão thông minh như vậy, chỉ vì không thể tiếp thu được việc cháu trai qua đời mà bị bắt lựa chọn tin tưởng sách cổ mà thôi, nếu còn một chút lý trí cũng sẽ không bị hi vọng nhỏ nhoi kia làm mờ hai mắt.

Từ đầu đến cuối Diêm Hình chỉ có hai lựa chọn "làm hại nhân gian" chết đi và "bình phục hết thảy" chết đi.

Cho nên mọi thứ xảy ra lúc này đều là điều tất nhiên, còn vì sao hôm qua lại hứa hẹn với Thẩm Bân như vậy? Có lẽ là do quá mức ích kỷ, Diêm Hình chỉ cần còn tồn tại một ngày, cũng muốn chiếm lấy Thẩm Bân một ngày, hắn chưa từng nghĩ tới bản thân lại có thời điểm không lý trí như vậy, nhưng vô luận như thế nào cũng không muốn buông tay.

Nhưng....tối hôm qua hắn cuối cùng cũng không chạm vào Thẩm Bân.

"Diêm Hình....ai muốn anh xin lỗi chứ! Anh cmn đứng lên cho em!"

Thẩm Bân muốn phát điên, đây là có ý gì? Hắn chết ở thế giới trò chơi tương đương với thế giới hiện thực cũng sẽ chết.

Diêm Hình nhìn Thẩm Bân, bỗng nhiên nở nụ cười, xem ra tình cảm của nhóc con trước mặt đối với mình sâu hơn trong tưởng tượng nhiều.

Quả nhiên, hắn vẫn ích kỷ như vậy, người sắp chết, rõ ràng nên khuyên Thẩm Bân đừng thương tâm, nhưng Diêm Hình lại muốn nắm lấy càng nhiều, hắn muốn mang theo trái tim Thẩm Bân cùng nhau vào địa ngục.

Cũng may mèo đen lập tức nói: [Ký chủ không có việc gì, nhiệm vụ ở thế giới này đã hoàn thành, hơn nữa rất xuất sắc, chúng ta phải đi, Diêm Hình cũng sẽ không có việc gì, không có gì bất ngờ xảy ra, thế giới tiếp theo qua đi các ngươi có thể tích cóp đủ toàn bộ năng lượng.]

Thẩm Bân nghe được lời này mới thở phào một hơi: [Nếu kết thúc vậy đi thôi] cậu nhìn ông lão mặt đầy nước mắt bên cạnh, không đành lòng: "Ông nội ngài tin cháu không?"

Thành thật mà nói, hiện tại ông lão cũng không rảnh quan tâm đến cậu.

Thẩm Bân: "....." đành phải cố hết sức nói: "Cháu có thể cứu cháu trai của ngài, nhưng từ nay về sau anh ấy không thể gặp lại ngài, ông có đồng ý không?"

Ông lão lúc này mới giương mắt nhìn Thẩm Bân: "Ngươi nói cái gì?"

Tốt xấu Diêm Hình lúc này vẫn là người chơi, sau khi thông quan bên cạnh không biết xuất hiện lốc xoáy màu đen từ lúc nào, là thông đạo rời đi.

Thẩm Bân nhìn thông đạo nhanh chóng hỏi mèo đen: [Ta có phải nâng Diêm Hình ném vào lốc xoáy không? Dù sao ta không thể đi bằng thông đạo của người chơi.]

Mèo đen: [......Không cần, thông đạo này khác, ngươi mang theo hắn cùng nhau đi là có thể trực tiếp tới thế giới tiếp theo.]

"Ngươi nói cái gì? Nói lại một lần nữa" ông lão giống như bắt được cọng rơm cuối cùng nhìn Thẩm Bân: "Nói một lần nữa!"

Thẩm Bân hoảng sợ, chỉ vào lốc xoáy bên cạnh: "Chính là cháu có thể cứu anh ấy, cháu đến từ một thế giới khác, nếu để cháu mang anh ấy đi, cháu có thể cứu sống Diêm Hình."

Vừa nói vừa kéo Diêm Hình tiến vào lốc xoáy, trong lòng Thẩm Bân lầm bầm Diêm Hình ăn gì lớn lên thế? Nhìn thì gầy mà rắn chắc, dáng người rất dễ nhìn, không ngờ lại nặng muốn chết.

Cũng may cậu là đàn ông, có lẽ nữ thì không kéo nổi.

Ông lão phản ứng lại liền muốn ngăn cản: "Ngươi muốn mang cháu trai ta đi? Không, tuyệt đối không được!" Giọng nói rất lớn.

Vốn đã nặng, ông lão lại còn ngăn cản thật đúng là không thể đưa Diêm Hình tới lốc xoáy.

Thẩm Bân lập tức tức giận, quát lớn: "Ông có còn muốn cứu sống cháu trai nữa không? Muốn thì buông tay, nhìn cũng biết lốc xoáy bên cạnh cháu không bình thường chứ? Đã nói là có thể cứu anh ấy."

Ông lão bị quát mà sửng sốt, thứ nhất chưa từng có ai dám nói như vậy với lão, thứ hai đối phương nói có thể cứu Diêm Hình.

Thẩm Bân nhân cơ hội lập tức đem người vào lốc xoáy, quay đầu lại còn nói thêm một câu: "Đừng lo, cháu tuyệt đối sẽ cứu sống Diêm Hình, anh ấy cũng sẽ nhớ ông."

Vừa dứt lời, lốc xoáy liền biến mất không thấy tăm hơi, mèo đen ở giây cuối cùng tung người một cái nhảy vào theo.

.....

Trên màn hình lớn của phòng thí nghiệm, hình ảnh phát sóng trực tiếp của Diêm Hình và Thẩm Bân được phóng đại, Diêm Thương điều khiển quang não sứt đầu mẻ trán, có vài nhân viên nghiên cứu đứng bên cạnh.

"Hai cái tên này đang làm gì! Chơi game cũng phải mở phát sóng trực tiếp? Thể tiến hóa của trùng tộc đã lẻn vào trò chơi, hoàn toàn tìm không thấy!" Diêm Thương hận sắt không thành thép nói.

Nhân viên nghiên cứu bên cạnh thở dài một tiếng: "Không có cách nào, kế tiếp chỉ có thể dựa vào bản lĩnh của Đại điện hạ và Vương phi, chúng ta không thể nắm bắt dấu hiệu của trùng tộc, nhưng bọn chúng cũng không dễ dàng tìm được thế giới trò chơi của Đại điện hạ như vậy, cho nên không cần quá mức lo lắng."

"Không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn." Diêm Thương trầm mặc một lát nói: "Các anh có biện pháp gì đem tôi tới chỗ Diêm Hình không?"

Cho dù quan hệ của hai người đã hòa hoãn, nhưng Diêm Thương đã quen gọi thẳng tên Diêm Hình, có đôi khi gọi anh có đôi khi gọi Diêm Hình.

Nhân viên công tác trở nên do dự: "Chúng ta cũng giống trùng tộc chậm rãi tìm bọn họ thôi, phải xem vận khí, có lẽ phải mất một thời gian rất dài, Đại điện hạ còn cần mấy trò chơi nữa mới có thể kết thúc?"

Diêm Thương lắc đầu: "Không biết....hai người bọn họ mở phát sóng trực tiếp coi như bài trí, cơ hồ không click vào xem, nhưng lại làm bại lộ tung tích cho kẻ địch, thôi, cho người canh giữ ở phòng phát sóng trực tiếp đi, chờ lần sau khi Diêm Hình và Thẩm Bân tiến vào phòng phát sóng trực tiếp, lập tức nói cho bọn họ tình huống hiện giờ, để đề phòng một chút."

Nhân viên nghiên cứu gật đầu: "Đúng vậy."

Người của quân đoàn số bảy đương nhiên biết lúc trước Diêm Hình xảy ra chuyện, nhưng chớp mắt một cái, lão đại của bọn họ cư nhiên lại tung tăng nhảy nhót vào trò chơi? Hết người này đến người khác yêu cầu một lời giải thích, Diêm Thương chỉ đại khái nói cho mấy tổ trưởng của quân đoàn số bảy về chân tướng sự thật, để bọn họ an ủi thuộc hạ một chút, Diêm Hình tuyệt đối sẽ không có việc gì.

Nhân viên nghiên cứu cũng vội muốn chết, căn bản không rảnh mỗi ngày canh ở phòng phát sóng trực tiếp, bọn họ còn phải định vị Diêm Hình và Thẩm Bân đi tới thế giới trò chơi nào nữa, đến lúc đó còn trợ giúp cho bọn họ.

Vừa lúc người của quân đoàn số bảy mỗi ngày đều lượn lờ ở phòng phát sóng trực tiếp, chi bằng đem nhiệm vụ nằm vùng giao cho bọn họ.

Cho nên từ hôm nay trở đi, phòng phát sóng trực tiếp của Diêm Hình và Thẩm Bân vô luận là ban ngày hay ban đêm nhận số đều rất cao, các loại pháo hoa quà tặng bay đầy trời.

Chuyện nhỏ, quân đoàn số bảy có ai thiếu tiền sao? Tặng lễ vật cho lão đại nhà bọn họ không phải chỉ là việc thuận tiên sao.

......

Thẩm Bân lại lần nữa mở hai mắt, trước mắt vẫn tối đen như mực, hình như cậu đang nằm trên giường, dưới thân rất thoải mái, nhưng thân thể có chút không đúng, muốn giơ tay động một chút, đụng phải tấm ván gỗ? Bốn phía đều là ván gỗ.

Loại cảm giác này rất quen thuộc, không phải cậu lại ở trong quan tài đấy chứ.

Thẩm Bân hướng lên trên tìm kiếm, quả nhiên, bên trên cũng bị đóng.

[Nhãi con, ngươi có ở đây không? Tình huống hiện tại ra sao?] Thẩm Bân một lời không hợp liền gọi nhãi con.

Nơi này là một gian thạch thất, xung quanh bài trí tuy đơn giản, nhưng bàn ghế gì đó đều đủ, chẳng qua giường chăn thay bằng bằng quan tài mà thôi.

Quan tài màu đen nhánh, xung quanh điêu khắc một hàng hoa văn màu xám tinh xảo hoa mỹ, mèo đen nhảy lên: [Không có chuyện gì, nơi này chỉ có một mình ngươi, xuât hiện đi.]

Thẩm Bân: [Ra kiểu gì? Đây có phải quan tài không? Ta không đẩy được.]

Mèo đen: [Ngươi chưa đẩy phải không? Dùng sức cho ta.]

......Cậu đúng là chưa đẩy, Thẩm Bân theo bản năng liền cảm thấy mình không đẩy được mà thôi, lúc này mới bắt đầu dùng sức.

"Hai ba!" Một tia sáng bắn vào trong quan tài, Thẩm Bân bị chói nhắm lại mắt, mèo đen nhân cơ hội nhảy xuống quan tài, để tránh ngộ thương.

Tốn sức lực lớn mới đẩy được nắp quan tài ra mà ngồi dậy, cậu thở hổn hển nói: "Sau khi ta chết nhất định phải làm loại nắp trượt, như này quá nặng, chẳng máy chết đi sống lại cũng không bò ra được."

Thẩm Bân vừa nói chuyện vừa đánh giá xung quanh, lại cúi đầu nhìn, cuối cùng cũng hiểu vì sao trên người không thoải mái, cậu có rất nhiều vật bồi táng, trân châu đá quý v.v đè nặng, còn vì sao vừa rồi không cảm giác được? Bởi vì trên người mình còn quấn mấy lớp vải trắng, khiến chân tê rần.

"Xác ướp?!" Thẩm Bân hoảng sợ, cậu mau chóng vươn tay tháo ra, cũng may có thể là niên đại xa xăm, vải bố trắng trên người rất dễ đứt đoạn.

"Ta có thể dò xét xung quanh không có manh mối gì, nơi này tựa hò là kim tự tháp Ai Cập cổ? Ta không chắc chắn lắm, dù sao kim tự tháp quá lớn, hoàn toàn không thể dò xét hết được." Mèo đen nói.

Thẩm Bân nghe mà sửng sốt: "Nhảy xa như vậy? Lúc trước có thời kỳ dân quốc đã rất kỳ quái, cư nhiên trực tiếp tới Ai Cập cổ đại." Thẩm Bân bước ra khỏi quan tài nhìn quần áo trên người mình, vẫn là bộ nữ trang đơn giản mặc cuối cùng ở thế giới trước, cũng thuận tiện vận động.

"Trò chơi là ngẫu nhiên ta cũng không rõ ràng lắm, theo lý thuyết mỗi trò chơi sẽ trở nên càng ngày càng khó, chúng ta phải cảnh giác một chút, thế giới này chỉ cần một bộ nữ trang là được." Mèo đen nói.

Thẩm Bân: ".....Ngươi xác định cái nơi toàn là vải trắng này có nữ trang?"

Mèo đen: "Chắc chắn có, chỉ là rất khó tìm mà thôi, nếu không sao chỉ cần một bộ chứ?"

Thẩm Bân thở dài: "Vậy bắt đầu làm việc đi, một bên tìm quần áo một bên tìm Diêm Hình, ngươi ở bên cạnh dò xét xem xung quanh có nguy hiểm hay không biết chưa?"

Mèo đen gật đầu: "Ừ."

Một người một mèo chậm rãi đi ra khỏi thạch thất, xung quanh thông đạo cũng không nhỏ hẹp, hơn nữa cách một đoạn lại có cây đuốc chậu than gì đó chiếu sáng, nên cũng không lo không nhìn thấy.

"Kỳ lạ, đồ vật chiếu sáng này là thứ thế giới trò chơi để chúng ta thuận tiện hành động mà sinh ra sao? Cũng không thể có người chuyên môn bật lửa chứ nhỉ?" Thẩm Bân hỏi.

Mèo đen lắc đầu: "Không biết, ta và ngươi cùng nhau tới thế giới này, làm sao biết được?"

Thẩm Bân yên lặng ngậm miệng, cậu thiếu chút nữa đã quên tính xấu của mèo đen, gặp chuyện chạy trước tiên, một cái hỏi thì ba cái không biết.

Thông đạo khá nhiều ngã rẽ, dù sao Thẩm Bân trước kia chơi game gặp được lối rẽ liền thích rẽ phải, liền tuân theo điều này mà đi, bên cạnh thường thường đi qua một gian thạch thất nhỏ, tuy gian thạch thất cậu tỉnh lại lúc trước rất đơn giản, nhưng so với tiểu thạch thât khác thì lớn hơn, bên trong đồ vật cũng đầy đủ hết.

Thẩm Bân cau mày phân tích nói: "Ta ngẫu nhiên trở thành xác ướp không phải là có thân phận rất cao chứ? Chỉ hi vọng những xác ướp khác ngoan ngoãn ở trong quan tài nằm đừng sống lại, nếu không chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn."

Mèo đen: "......Ngươi câm miệng đi, đừng miệng quạ đen có được không?"

Thẩm Bân thì không có kiêng kị gì: "Có một số việc ta không nói thì sẽ không xảy ra sao? Nói ra trước để phân tích một chút nói không chừng còn có thể nghĩ cách dự phòng, đúng rồi, nếu ta và Diêm Hình thông quan thế giới trò chơi này có thể hoàn toàn đi tới thế giới hiện thực, vậy ngươi thì sao?"