【 ta là tiểu tiên nữ: Di di di? Đây là Quả Quả nhỏ sao? 】
【 thanh mắt: Oa! Quả Quả nhỏ đã lớn như vậy rồi sao? 】
【 nhè nhẹ: Oa! Thoạt nhìn thật manh a! 】
【 phấn đấu: Lúc trước cũng chỉ thấy được mặt Quả Quả nhỏ, Tiểu Quả Quả đã đem phòng phát sóng trực tiếp đóng cửa, nói muốn làm thiên sứ tốt với nhau cả đời mà làm vậy sao? 】
【 trầm mặc là kim: Ha ha ha! Phòng phát sóng trực tiếp rõ ràng là tên đố phu Hiên Viên Tu đóng cửa không phải sao! ╭(╯^╰)╮】
【 nhất nhãn vạn năm: A a a a! Cho nên hiện tại phòng phát sóng trực tiếp tới tròn tay Quả Quả nhỏ rồi sao? 】
【 độc thân cẩu một quả: Oa! Nhiều năm trôi qua như vậy, Quả Quả nhỏ đã lớn như vậy rồi, nhưng mà ta còn là một cẩu độc thân, không biết vì sao, đột nhiên thấy đau lòng......】
【 tiên nữ mập mạp: Lầu trên ngươi thật là rất tuyệt nha ~】
Hiên Viên Quả Quả chỉ cảm thấy trong đầu toát ra thật nhiều thật nhiều thanh âm, bé chớp đôi mắt, cái món đồ chơi này thật thần kỳ nha.
Nhưng thanh âm trong đầu hoàn toàn không thể làm giảm bớt cơn đói của mình, bé vuốt vuốt bụng muốn nước miếng.
Lúc này nơi bé đứng là một công viên trống trãi, hiện tại là buổi chiều, hơn nữa là thời gian làm việc, hơn nữa nơi Hiên Viên Quả Quả đứng tương đối hẻo lánh, cho nên cho tới bây giờ, bé còn không nhìn thấy người nào, càng đừng nói là ăn.
Hiên Viên Quả Quả hít hít cái mũi, có mùi hương!
Hiên Viên Quả Quả ngửi được mùi thơm, sau đó nhấc chân ngắn ngủn của mình đi theo mùi hương đó.
Đến nỗi những thanh âm ầm ĩ trong đầu ra sao, hừ hừ, không có gì quan trong bằng việc no bụng!
Là con của Mạc Vân Quả cùng Hiên Viên Tu, Hiên Viên Quả Quả lớn lên thật xinh đẹp.
Dưới hàng lông mày cong cong là đôi mắt vừa đen vừa to, giống như hai quả nho đen, lóe sáng lóe sáng, gương mặt trẻ con mủm mỉm còn hơi ửng hồng, môi hồng nhuận, lúc này cái miệng nhỏ lúc đóng lúc mở, nhắc mãi cái gì đó.