Bữa trưa, Phó Kỳ Đường khá vui khi phát hiện tất cả đều có mặt, chứng tỏ không ai thiệt mạng lúc đi gặp Vanessa. Người phụ nữ trung niên bị thương, nửa khuôn mặt bị thối rữa, trên mặt có những mảng đỏ lớn, sưng tấy và mưng mủ trông rất gớm. Thấy Phó Kỳ Đường đến, cô hơi kích động toan đứng lên chào hỏi nhưng lo khuôn mặt mình sẽ khiến người ta sợ hãi nên lại ngồi im cúi đầu.
"Đã có chyện gì vậy?" Sau khi chào hỏi Hà Chi Châu, Phó Kỳ Đường ngồi cạnh người phụ nữ trung niên một cách rất tự nhiên, bình tĩnh hỏi khiến cô hơi kinh ngạc, ngẩng đầu lên. Cô nghĩ càng là mấy người đẹp như Phó Kỳ Đường thì sẽ càng khó mà chịu nổi bộ dạng gớm ghiếc kiểu này nên lúc nãy vốn định nói cảm ơn nhưng lại thôi.
"Bị Vanessa liếm phải." Người phụ nữ trung niên cười khổ, giọng nói hơi run, như là đang nhớ đến cảnh tượng lúc ấy: "Chúng tôi nghe theo lời cậu, lúc vào phòng vẫn luôn đứng cách cửa không xa. Áng chừng sắp qua ba mươi phút rồi nên tính rời khỏi đó mà ai ngờ đầu cô ta thình lình xuất hiện phía sau..."
Theo lời kể mà tưởng tượng, người thì đang đứng trước mặt mà cái đầu tự nhiên thù lù đằng sau thì đúng là "trời ơi cú tui cú tui" thật.
"Thế hai cô trốn ra kiểu gì?"
"Lúc mấy cậu đi gặp Vanessa thì tôi lén đến vườn hoa giấu một cây kéo trong người. Tuy không biết có đánh được quỷ không nhưng dù sao thì cũng phải có vũ khí mà." Người phụ nữ trung niên nói.
"Đúng thế. Cô rất thông minh." Phó Kỳ Đường nghiêm túc nói: "Vết thương đã được xử lý chưa? Phải sát khuẩn trước, sau về tàu là khỏi ngay."
So với hôm qua, bữa ăn trưa nay đơn sơ hơn nhiều. Trước mặt mỗi người chỉ có khoai tây nướng và sốt hầm sền sệt không biết dùng nguyên liệu gì làm ra. Bánh mỳ trong giỏ thì cứng ngắc, nhìn đã hết muốn ăn. May mà còn có bát canh rau, chấm bánh mỳ nhấm nháp cũng tạm. Mặc Vest buồn bã ăn, cảm thán khác biệt lớn quá.
Sáng nay gã là người cuối cùng đi gặp Vanessa. Có vẻ như ba đội đi trước đã tiêu hao hết tinh lực của cô ta nên gã chỉ việc ngồi sợ hãi trong đó nửa tiếng, thậm chí còn uống được một tách trà rồi được quản gia mời ra. Hà Chi Châu thì vẫn chuyên tâm livestream, tương tác, không bỏ qua bất kỳ cơ hội tăng điểm yêu thích nào.
Cơm nước xong, tất cả đang chuẩn bị trở về tiếp tục ai làm việc người đó thì quản gia xuất hiện. Mặt ông ta vẫn kiểu "cả nhà mày chết với tao", cả đám nhìn quen rồi nên cũng chẳng buồn nói nữa.
"Có một tin tốt. Để chào đón mọi người, sau bữa tối sẽ tổ chức một buổi khiêu vũ nhỏ. Địa điểm tổ chức là ở phòng tiệc bên cạnh. Chín giờ tiệc sẽ bắt đầu, mong các vị có thể đến đúng giờ. Nếu không..."
Vũ hội á? Phó Kỳ Đường hơi sửng sốt. Anh không cần dùng đến trực giác nhạy bén kinh người của mình cũng biết được bữa tiệc này sẽ không mấy vui vẻ.
"Nhất định phải tham gia sao? Tôi thấy hơi khó chịu trong người, hơn nữa cũng không biết khiêu vũ..." Nữ học sinh rụt rè hỏi.
"Ồ?" Quản gia hé mắt, trong giọng nói là nỗi vui khiến người ta buồn nôn: "Vậy cô có thể về phòng nghỉ ngơi, tôi bảo đảm sẽ không ai đi quấy phá cô đâu."
"Không, không cần, tôi sẽ đến dúng giờ!" Nữ sinh liền vội vàng nói.
"Nếu cô mệt thì hãy nói với tôi, đừng miễn cưỡng bản thân, sức khỏe là quan trọng nhất." Quản gia thất vọng nói, mắt ông ta lướt qua từng người như hi vọng sẽ có kẻ thứ hai nói rằng không muốn tới vũ hội. Buồn là chả ai ngu đến thế.
"Được rồi, còn một việc nữa, đó là các vị phải mặc trang phục phù hợp để tham dự bữa tiệc. Đáng tiếc, tôi bận lắm, các vị tự mà chuẩn bị nhé."
"Trang phục phù hợp?? Tôi mặc thế này được không?" Mặc Vest sửng sốt hỏi.
"Được chứ. Rất thỏa đáng."
"Vậy thì tốt." Mặc Vest thở phào nhẹ nhõm. Theo gã, tự tìm trang phục rất vất vả. Nhỡ đâu con ma kia sẽ nổi điên và giết người chỉ vì ai đó làm lộn xộn tủ đồ hoặc khiến quần áo dính vết bẩn thì sao?!
"Vậy xin hỏi, chúng tôi có thể tìm quần áo ở đâu?" Hà Chi Châu hỏi. Anh ta mặc một bộ đồ đơn giản, chân mang giày thể thao vô cùng thích hợp với chạy trốn chứ dự vũ hội thì có mà đứng ngoài.
"Phòng chứa quần áo của các chủ nhân trên tầng ba đã mở khóa, các vị có thể vào bất cứ lúc nào. Nếu vẫn không ưng thì các vị có thể tìm ở những nơi khác trên tầng ba nhưng phải hết sức cẩn thận." Lão quản gia cười một cái rồi cúi đầu: "Không quấy rầy các vị nữa, buổi tối gặp lại."
Theo âm thanh cộc, cộc, cộc..rõ ràng, quản gia chìm vào bóng tối ở sâu trong hành lang. Phó Kỳ Đường cau mày, quản gia thay giày rồi. Mặc dù anh không chú ý rằng ông ta đi giày gì nhưng ban sáng, lúc đưa người chơi tới gặp Vanessa, ông ta đi lại không hề phát ra tiếng. Sao lại phải thay giày nhỉ? Tối nay cũng tham gia khiêu vũ hay gì? Xác sống mà cũng có quan niệm thẩm mỹ cơ à? Chắc cũng chẳng có ai đi để ý đôi giây của ông ta đâu nhỉ... Phó Kỳ Đường càng nghĩ càng thấy kỳ quái.
*
Vì buổi chiều không cần "làm việc" nên đám người chơi cùng nhau lên tầng ba để chọn trang phục cho buổi vũ hội.
"Phòng thay đồ lớn như phòng họp công ty tôi vậy!" Mặc Vest vừa vào phòng đã không khỏi cảm thán.
"Chúng ta vẫn cần chú trọng đến sự thuận tiện. Vũ hội đêm nay chắc chắn không đơn giản." Hà Chi Châu vừa chọn lễ phục nam, vừa nói.
"Còn phải để ý xem có chỗ nào bị đứt chỉ không nữa. Nhỡ đâu lại làm hỏng hết đồ." Người phụ nữ trung niên bổ sung.
Phó Kỳ Đường là một minh tinh, còn ở tuyến tám nên anh đương nhiên định hình được phong cách riêng của mình. Tuy nhiên, anh lại không chọn quần áo mà chỉ lặng lẽ đi quanh phòng.
"Không thích được cái nào à?" Cung Tử Quận hỏi.
"Ừ. Anh thì thế nào? Sao mà đến nhìn cũng chẳng nhìn."
"Chẳng có cái nào hợp cả."
Hai người liếc mắt, lập tức rõ ràng. Phó Kỳ Đường thực sự thích kiểu ăn ý ngầm này. Có những câu quá ngớ ngẩn để nói mà không nói lại sợ nghĩ sai. Còn gì tuyệt hơn việc hiểu nhau chỉ bằng một ánh mắt cơ chứ?
"Đi thì đi." Anh híp mắt cười, đưa tay làm động tác mời: "Ưu tiên Sói Điên."
[30: ? ]
[19: Mạng tôi bị lag mất mấy phút à? Vụ gì vậy? Bọn họ đi đâu vậy? Không chọn đồ để tối mặc à? ]
[57: Hình như là nhìn nhau một cái, sau đó như vậy... ]
[26: Đi hẹn hò ^_^]
[60: Lầu trên tỉnh lại đi, chắc là đi chỗ khác tìm quần áo rồi. ]
Đúng là đi tìm quần áo, nhưng cũng không hẳn là đi tìm quần áo. Cả team đã phải "làm việc" nguyên cả ngày hôm qua. Nhà văn và học sinh phải ở trong thư viện; họa sĩ và trợ lý phải ở trong xưởng vẽ; kiến trúc sư phải sửa chữa mái nhà bị sập còn người làm vườn thì chỉ được loanh quanh ở vườn hoa; không khác gì bị giam lỏng. Manh mối nhận được thì hạn chế mà người chơi thì lại không có cơ hội khám phá tòa lâu đài. Tuy nhiên hôm nay, "bo" đã được mở rộng. Người chơi hoàn toàn tự do đi lại trên tầng ba của tòa lâu đài cho tới tận trước khi vũ hội bắt đầu. Bề ngoài là để tìm quần áo, sâu hơn chính là tạo ra không gian và cơ hội cho người chơi truy tìm manh mối. Tất nhiên là không phải cho không, khẳng định có không ít phong ba nhưng cũng rất đáng để thử.
Phó Kỳ Đường khám xét xong phòng của một người hầu, lúc chuẩn bị đi không ngờ tấm thảm dưới chân bỗng rung lên bần bật. Nó bất ngờ cuộn người anh lại rồi siết chặt như một con mãng xà khổng lồ. Phó Kỳ Đường choáng, không khí trong phổi dần bị rút đi, xương cốt thì như muốn vỡ nát. May mà Cung Tử Quận đứng ngoài một lúc thấy không đúng, chạy vào cứu kịp, không là anh bị "xóa nick" thật rồi.
"Lại nợ anh một mạng." Phó Kỳ Đường thở hổn hển: "Tại cứ bị chậm hơn anh một bước ấy. Chắc phải nắm tay anh đi quá."
Cung Tử Quận nhìn anh nhếch miệng cười còn xấu hơn mếu, hẳn vẫn còn không vui chuyện ban nãy nhưng vẫn đưa tay cho anh: "Nắm đi, nắm chặt vào."
Phó Kỳ Đường ngoan ngoãn nắm tay, cảm thấy an tâm hơn nhiều, hất cằm với hắn: "Tìm tiếp thôi."
Mấy tiếng qua đi, giờ vàng càng lúc càng gần, hai người bước vào một căn phòng chứa đồ lặt vặt. Phó Kỳ Đường tìm được một cái hòm ở góc phòng, mở ra xem thì chỉ toàn là váy dạ hội lộng lẫy.
Anh lấy ra một chiếc, nói với Cung Tử Quận: "Vì thời gian không cho phép nên anh có thể cân nhắc bộ đồ này chút không?"
Cung Tử Quận lườm anh: "Cậu mặc hợp hơn đây."
"Không, không, không. Anh mặc đi."
"Kéo, búa, bao nhé?"
"..." Phó Kỳ Đường cất luôn cái váy, hắng giọng vờ như không có chuyện gì, đang tính đóng rương thì sờ phải thứ gì đó bằng kim loại. Anh mò mò và lôi nó lên, hóa ra là một chiếc vali màu đen hình vuông.
"Trông quen nhỉ." Phó Kỳ Đường nói, không khỏi sờ cây nỏ giắt bên hông: "Cái này với cái kia là cùng một kiểu đúng không?"
"Ừm."
"Xem ra chúng ta cách rất gần vấn đề thứ ba của anh rồi, người thợ săn quái vật bí ẩn có thể giấu cái vali này ở đây sẽ là ai ta?" Phó Kỳ Đường vừa nói vừa mở vali, bên chẳng có gì ngoài một cuốn nhật ký đã sắp rụng bìa: "Phần hồi hộp của bộ phim tới đây! Để tôi xem bên trong viết... Hớ? Thợ bắt ma là Camille?