Phế Vật Cuồng Thê: Cực Phẩm Thất Tiểu Thư

Chương 150: Khanh cha, ra oai phủ đầu



Editor: Luna Huang

Kinh qua phong ba ngày hôm qua, khi nhìn rõ thực lực của Cố Khuynh Thành, cùng giữ gìn của Mộ Quân Tà, toàn bộ linh sư viện đều biểu hiện ra ăn ý trước nay chưa từng có, đối đãi Cố Khuynh Thành, cũng không biểu hiện ra phẫn nộ, nhưng cũng không định gặp.

Thấy Cố Khuynh Thành, tự như thấy được không khí, từ hai bên trái phải thổi qua, cũng không kêu một tiếng.

Đối với chống cự cùng không nhìn rõ ràng của mọi người, Cố Khuynh Thành chỉ có thể nói, mừng rỡ nhẹ nhõm, bọn họ không đến trêu chọc nàng, vậy là kết cục tốt nhất, vừa lúc nàng còn có thể có một đoạn thời gian học tập cho giỏi.

Buổi sáng của học viện Thanh Minh, luôn luôn phá lệ thanh tĩnh, bởi vì quy định của học viện sáng sớm bảy giờ đến chín giờ, là thời gian thần độc, mà thần độc này phải tiến hành ở tàng thư viện.

Khi Cố Khuynh Thành đi tới linh sư viện, liền phát hiện người của linh sư viện đều vọt tới một chỗ, hỏi thăm một chút, mới biết được hiện vào lúc này, chính là thời gian thần độc, liền đi theo sóng người, đi đến tàng thư viện.

Tàng thư viện ở giữa linh sư viện cùng vũ sư viện, để tử đệ hai phe đều có thể tiện đi vào đọc sách, mà tàng thư viện cùng linh sư viện, vũ sư viện vẻ ngoài tương đồng, đều là một khu nhà hình tượng viện lạc, mà ở trong tàng thư viện, có một tòa tàng thư lâu.

Tàng thư lâu có năm tầng, toàn bộ lấy màu đậm tinh thạch chế tạo mà thành, đồng thời phòng cháy, chỉ số bảo vệ cũng tăng vọt.

Bởi Cung Khanh Nguyệt không phải là học sinh, tuy rằng bởi vì Mộ Quân Tà, có thể đi lại trong học viện Thanh Minh, nhưng nàng vẫn là biết đúng mực một chút, liền chủ động yêu cầu ở lại bên ngoài, chờ Cố Khuynh Thành đi ra.

Cố Khuynh Thành cũng không có phản đối, ngẩng đầu nhìn tấm biển viết ba chữ to ‘Tàng thư lâu’, mới đi vào, chỉ thấy sau khi vào, đập vào mắt đó là lục sắc, lục trước mắt, vách tường bốn phía cũng là lục sắc, giá sách cũng là lục sắc, ngay cả cái bàn, đều là tinh thạch lục sắc tạo thành.

Xem ra người của học viện Thanh Minh, cũng chú trọng bảo hộ ánh mắt, mới dùng tinh thạch lục sắc, chế tạo nội bộ không gian của tàng thư lâu.

Không thể không nói, cảm giác vừa tiến đến kia, thật tình là tương đương với cấp lực!

Nhưng Cố Khuynh Thành vừa đi vào trong hai bước, một nam tử trung niên bụng to béo phệ mặc lão sư bào, liền gọi nàng lại: “Vị tiểu đồng này, tiến nhập tàng thư lâu cần đăng ký tạo sách, xin người lấy cống hiến tạp ra.”

“Cống hiến tạp gì?” Cố Khuynh Thành dừng bước lại, xoay người nhìn nam tử kia.

Lúc này, Cố Khuynh Thành mới phát hiện, nguyên lai ở sát nơi cửa chính tàng thư lâu, có bàn dài, nam tử trung niên an vị phía sau bàn dài, trước mặt còn đặt mấy cuốn sách, cùng văn phòng tứ bảo cùng với rất nhiều sách nhỏ.

Nhìn hình dạng của nam tử trung niên này, cống hiến tạp này chắc là đồ tất cả mọi người đều có, lại chỉ có mình nàng không có, học viện Thanh Minh này làm ăn cái gì không biết, tất cả mọi người đều có, có thể nói là vật phẩm được chuẩn bị, duy chỉ có không có cho nàng.

Đây là muốn nàng oai phủ đầu, hay ra oai phủ đầu với nàng?

Cố Khuynh Thành câu thần cạn tiếu, trong lòng đối với an bài như thế của Tu Văn, có chút bất mãn, dù sao cống hiến tạp không phải là vật phẩm đặc thù dành riêng, mà là đồ đại chúng hoá nhất, càng là bằng chứng tiến nhập tàng thư lâu, nàng hiện tại đến bằng chứng này cũng không có, còn nói gì tiến nhập tàng thư lâu thần độc.

Nhất là hai bên trái phải có người lục tục lấy cống hiến tạp của mình ra, lúc đăng ký, dựa theo giá trị của cống hiến tạp chọn tiến vào tầng trệt, chừa lại một mình nàng, dường như kẻ ngu si, đứng ở cửa, đây rõ ràng là ca tụng giết uy điển hình!

Được, được!

Vốn cho là kinh qua chuyện ngày hôm qua, coi như là cảnh cáo người của học viện Thanh Minh, lại không nghĩ rằng lá gan của người học viện Thanh Minh không nhỏ, ở loại sự tình này, còn dám hãm hại nàng, chân chính là sống sai lệch!

“Uy, nếu ngươi là không có cống hiến tạp, thì đi chỗ khác hóng gió, tàng thư lâu chúng ta không chào đón ngươi.” Nam tử trung niên ghi lại tên cùng giá trị cống hiến tạp của một đệ tử xong, trả lại cống hiến tạp cho người nọ, ngẩng đầu một cái lại phát hiện Cố Khuynh Thành vẫn còn đứng, đáy mắt tràn đầy khinh bỉ cùng chẳng thèm.

Nếu như nói, dưới tình huống ngay từ đầu nam tử trung niên không biết, trả lại cho Cố Khuynh Thành để cứu vãn dư địa, vậy bây giờ là chân chính khinh miệt, một chút mặt mũi cũng không giữ lại cho Cố Khuynh Thành nữa.

Cố Khuynh Thành lạnh lùng quét nam tử trung niên một mắt, đang muốn xoay người rời đi, lại nghe được phía sau truyền đến một trận tiếng bước chân vội vội vàng vàng, “Chờ một chút!”

Thanh âm của thiếu nữ, nhu nhu êm tai, mang theo một tia thanh sắc vội vàng, có chút thở dốc.

Cố Khuynh Thành xoay người, đã thấy Bạch Tuyết vội vả từ trên lầu chạy xuống, thấy Cố Khuynh Thành ngừng lại, nàng vỗ vỗ ngực, thuận khí tức, “Vừa rồi nghe bằng hữu ta nói, thấy ngươi ở dưới, biết được ngươi thật giống như không có cống hiến tạp, ta mau chạy xuống, may là ngươi còn chưa đi.”

Nói, Bạch Tuyết quay đầu nhìn về phía nam tử trung niên, lấy ra cống hiến tạp của mình, đưa cho nam tử trung niên, ngọt ngào cười nói: “Triệu đại thúc, nàng là bằng hữu của ta, ngươi xem có thể khấu giá trị cống hiến tạp của ta, để cho nàng đi vào hay không?”

“Không được.” Nam tử họ Triệu, tên là Triệu Vĩnh Tục, là lão sư của học viện Thanh Minh, thực lực chính là cường giả linh hoàng, nhưng ba năm trước đây lại bị phái tới trông giữ tàng thư lâu, nguyên nhân chủ yếu trong đó chính là hắn chính là hắn cứng nhắc, không hiểu được biến báo, nói dễ nghe một chút là thành thật, nói khó nghe chút là ngu.

Bằng không, lấy thực lực cường giả linh hoàng của hắn, đương đương viện trưởng một phân viện, cũng dư sức, hà cớ đi tới tàng thư lâu này, làm trông giữ viên tàng thư lâu?

Phải biết rằng, từ lúc học viện Thanh Minh thành lập tàng thư lâu, cũng đã tồn tại, có thể nói là kiến trúc lâu đời nhất của học viện Thanh Minh, trông giữ viên lúc trước của tàng thư lâu, đều là dùng lão sư phòng bị cấp bậc linh vương, làm người xét hồ sơ, chưa từng có một lão sư thực lực linh hoàng, ở tàng thư lâu đảm nhiệm qua chức trách trông giữ viên.

Tàng thư lâu tuy rằng là địa phương thanh tĩnh, lại có thật nhiều tàng thư để xem, nhưng không so được phong quang của lão sư phân viện, lại không được người yêu thích, tôn trọng như bọn họ(Luna: các lão sư khác), nói trắng ra là, làm lão sư phân viện, chẳng khác nào phủ thêm một tầng áo khoác quang tiên, mà Triệu Vĩnh Tục lại bị bái điệu áo khoác ngạnh sinh sinh, đánh hồi nguyên hình.

Thế nhưng tạo thành đây hết thảy, cũng là bản thân hắn.

Bởi vì sẽ không đả thông được, quá mức cứng nhắc thủ cựu, nên các lão sư khác cũng không thích hắn, lâu ngày hắn biến thành người cô đơn, cuối cùng học viện Thanh Minh thành viên trưởng lão hội của học viện Thanh Minh, đã bị đánh đến tàng thư lâu này rồi.

Bạch Tuyết xuất ra cống hiến tạp, chủ động yêu cầu khấu giá trị của mình, để Cố Khuynh Thành tiến nhập, đổi lại người hiểu được biến thông khác, có lẽ đã đáp ứng, Triệu Vĩnh Tục lại không chút do dự cự tuyệt.

Tuy nói tiến nhập tàng thư lâu cũng là phải lấy giá trị của cống hiến tạp, lựa chọn tầng với giá trị mới khấu trừ, nhưng Triệu Vĩnh Tục cũng không cho là như vậy, trong thế giới của hắn quan, dù cho giá trị của cống hiến tạp nhiều hơn nữa, cũng chỉ có thể có một người sử dụng.

“Triệu đại thúc, ngươi dàn xếp một chút đi ~” Xem ra Bạch Tuyết rất thuộc với Triệu Vĩnh Tục, thấy Triệu Vĩnh Tục cự tuyệt, thẳng đi lên, ôm cánh tay của Triệu Vĩnh Tục, bắt đầu làm nũng.

Nhưng Triệu Vĩnh Tục lại một tay đẩy cánh tay của Bạch Tuyết, ngôn từ chính nghĩa dạy dỗ: “Tiểu Bạch Tuyết, ta bình thường thấy ngươi cũng là một người hiểu quy củ, thế nào ngày hôm nay không hiểu chuyện như thế? Nàng là một hoàng mao nha đầu không biết đường, ngươi hảo đoan đoan khuấy cùng một chỗ với nàng làm gì?”

“Ngạch... Triệu đại thúc, ngươi...” Bạch Tuyết đỏ mặt lên, nhìn Cố Khuynh Thành một chút, thấy nàng chưa tức giận, mới thở dài một hơi, đừng xem Triệu đại thúc bình thường thật đàng hoàng, có đôi khi nói khó nghe, nàng thật lo lắng, Cố Khuynh Thành tức giận, lại động thủ...

Lo lắng của Bạch Tuyết không phải là không có đạo lý, bởi vì Cố Khuynh Thành hiện tại đã rất khó chịu!

Triệu đại thúc gì đó, rõ ràng là không qua được với nàng, lời trong lời ngoài đều ở đây chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, cũng không biết nàng là giết cả nhà của hắn, hay đào phần mộ tổ tiên nhà hắn, thực sự là đáng ghét!

Cố Khuynh Thành trầm mặt, một đôi thủy mâu hiện lên một tia lãnh ý, trung thực cái gì, đều là gạt người, hàng này rõ ràng là khinh thường người!

Cường giả linh hoàng giởi lắm sao?

Đơn giản là nhìn người qua khe cửa, coi thường người!

Ghê tởm, nếu để cho nàng điều tra ra, là ai ở sau lưng phá rối, hãm hại rút cống hiến tạp của nàng, nàng không bắt người nọ đại tá bát, sau đó băm đi nuôi heo thì không được!

Tuy rằng Cố Khuynh Thành tức giận, nhưng cũng biết lúc này cùng Triệu Vĩnh Tục giằng co nữa cũng vô dụng, nàng lại đánh không lại Triệu Vĩnh Tục, cách giải quyết duy nhất, là tìm cống hiến tạp về. Quên đi, ngày hôm nay để lại một con ngựa cho Triệu Vĩnh Tục, chờ tương lai, nàng nhất định phải hảo hảo giáo huấn Triệu Vĩnh Tục một phen, xuất khẩu ác khí ngày hôm nay!

Hạ quyết tâm xong, Cố Khuynh Thành nhìn về phía Bạch Tuyết, mỉm cười, “Bạch Tuyết, ngươi đi thần độc đi, đừng động ta, ta sẽ đi tìm cống hiến tạp ngay bây giờ, chờ một chút tìm ngươi.” Nói, không đợi Bạch Tuyết trả lời, lạnh lùng nhìn Triệu Vĩnh Tục một mắt, liền xoay người đi ra tàng thư.

“Hừ, một con nhóc chưa dứt sữa, cũng dám dõng dạc đi tìm cống hiến tạp? Buồn cười!” Triệu Vĩnh Tục quay sang, khinh thường nói.

“Triệu đại thúc, ngươi đừng...”

Bạch Tuyết vẻ mặt làm khó, đang muốn khuyên can Triệu Vĩnh Tục một chút, đã thấy cước bộ của Cố Khuynh Thành ngừng lại, phục hồi tinh thần lại, rút thú cân tiên, lấy tốc độ tấn mãnh, bổ tới án thư trước mặt Triệu Vĩnh Tục.

Ca... Trong nháy mắt án thư xuất hiện một đường, ngay sau đó toàn bộ án thư cắt thành hai đoạn, cuối cùng biến thành một đống gỗ vụn.

“Đừng tưởng rằng ngươi là cường giả linh hoàng, ta liền sợ ngươi. Ngươi nếu như chưa cảm thấy được, cái này sẽ là hạ tràng của ngươi!” Cố Khuynh Thành mạn điều tư lý thu hồi thú cân tiên, sửa lại vạt áo một chút, chầm chậm đi ra ngoài.

Triệu Vĩnh Tục là cường giả linh hoàng thì thế nào, nàng có hai thánh thú một con thần thú, còn có thể sợ hắn? Huống chi, chớ quên nàng giỏi nhất không phải là linh lực, mà là y thuật.

Y giả, có thể cứu người, nhưng cũng có thể giết người, còn có thể vô hình giết người.

Nếu như không phải là không muốn cùng học viện Thanh Minh nháo, nàng sớm một cây ngân châm, đẩy độc, phế bỏ thực lực của Triệu Vĩnh Tục.

“Ngươi, ngươi...” Tức giận đến tức giận đến mặt đỏ tới mang tai, chỉ vào bóng lưng của Cố Khuynh Thành, một từ ‘Ngươi’ nói hồi lâu, cũng không có nói hết.

Bạch Tuyết lo lắng hắn nói ra cái gì, liền vội vã lôi cánh tay của hắn, “Triệu đại thúc, xin ngươi bớt giận, tính tình của Khuynh Thành nàng là như vậy, ngươi đại nhân có đại lượng, đừng tìm nàng tính toán.”

Bạch Tuyết một phen nịnh nọt, mang vào cái mũ cao, khen Triệu Vĩnh Tục đến không thể nào khen được nữa, nhất thời hết giận hơn phân nửa, “Xú nha đầu, ngươi nói ngươi hảo đoan đoan, cùng nàng khuấy cùng một chỗ để làm chi, nàng đến cống hiến tạp cũng không có, không chừng chỉ dùng thủ đoạn gì, mới tiến được vào học viện. Cùng nàng một chỗ, không tốt với ngươi, cẩn thận những người đó lại tới tìm phiền phức cho ngươi.”
— QUẢNG CÁO —