Phế Vật Triệu Hồi Sư

Chương 117: Đường hầm không gian





Sáng hôm sau Trần Vũ Phong cùng Mạnh Kỳ rời khỏi nhà, Alin vì muốn dưỡng hồn thể của mình nên vào lại không gian triệu hồi, tuy anh ta đã có thể cố định linh hồn thành thực thể nhưng sự suy yếu trải qua mấy trăm năm không thể nào một sớm một chiều có thể hoàn toàn khỏe mạnh.

Hai người đi rời khỏi làng ra đến cục đá trước tấm màn không gian cách ly giữa bộ tộc thú nhân cùng rừng Phala của nhân loại.

"Dậy sớm thế." Roma đứng bên cạnh tảng đá nhìn thấy hai người đi lại liền nói.

Trần Vũ Phong không ngờ cậu ta lại đến đây sớm như vậy "Cậu còn sớm hơn chúng tôi."

"Quen rồi, bữa nào tôi cũng thức như thế này." Roma nhún vai.

"Bộ tộc cậu ai cũng có thể mở đường hầm không gian à." Mạnh Kỳ thắc mắc.

"Không chỉ có gia đình con cháu tộc trưởng cùng với ngài dược sư mà thôi." Roma lắc đầu đáp, đối với những lá chắn không gian ở xung quanh làng thì bất kỳ tộc nhân nào cũng có thể mở ra nhưng duy nhất đường hầm không gian dẫn đến những chủng tộc hữu nghị khác thì chỉ giới hạn vài người.

Mạnh Kỳ gật đầu hiểu rõ, nếu như bộ tộc có người phản bội thì chỉ duy nhất bộ tộc gánh chịu hậu quả do sự phản bội sẽ không gây ảnh hưởng đến những chủng tộc có quan hệ khác.

"À đúng rồi, cha tôi đã đồng ý cho mọi người xây nhà ở đây, chỉ cần cá cậu có thể thuyết phục được bọn họ đến xây dựng giúp mọi người." Roma khẽ cười nói với hai người, dù sao nếu Trần Vũ Phong xây nhà ở đây sẽ có lợi cho cậu ta.

"Được, cảm ơn tộc trưởng rất nhiều." Trần Vũ Phong gật đầu cả kích.

"Chúng ta đi thôi, phải trong ngày hôm nay bàn giao xong xuôi mọi chuyện." Mạnh Kỳ nhìn mặt trời dần lên cao liền nhắc nhở.

"Đúng vậy, không thể tiếp tục lề mề được." Trần Vũ Phong nói "Roma phiền cậu."

"Được rồi." Roma gật đầu sau đó lấy từ túi không gian ra một miếng gỗ nhỏ dài rồi đưa nó chạm vào tảng đá.

Miếng gỗ tỏa ra một luồng sức mạnh cực lớn bao vay lấy tảng đá, sau đó từ nơi miếng gỗ chạm vào xuất hiện một vòng xoáy kỳ lạ.

"Vào đi." Roma nhanh chóng rụt tay về cùng với miếng gỗ sau đó đi vào vòng xoáy.

Trần Vũ Phong cùng Mạnh Kỳ hai mắt nhìn nhau rồi cũng nhanh chóng đi vào.

Sau khi cả ba vào trong thì vòng xoáy lập tức biến mất, tảng đá trở về nguyên vẹn như ban đầu.

"Chúng ta sẽ đi hết con đường này là sẽ đến bộ tộc của người lùn." Roma thấy hai người xuất hiện bên cạnh liền nói.

Bên trong vòng xoáy xuất hiện một con đường, hai bên hông là những vòng xoáy khác nhưng hình thù vặn vẹo khiến người khác cảm thấy nguy hiểm cùng lo lắng.

"Hai bên hông là gì vậy." Mạnh Kỳ hiếu kỳ nói.

Roma dẫn đầu đi trước nghe được câu hỏi liền trả lời "Không gian đấy, nhưng không biết bọn chúng dẫn đến đâu."

"Sự hình thành không gian không cố định à." Trần Vũ Phong khẽ lầm bầm "Đúng là thế giới mang nhiều màu sắc nguy hiểm."

"Này, ta có thể ngưởi thấy được mùi hương bên kia của chúng nó."

Trong đầu Trần Vũ Phong vang lên tiếng nói của Đại Bạch, khi nghe được nội dung câu nói của nó cậu kinh ngạc không thôi.

"Nhưng ta cùng không chắc chắn nơi nào là nơi an toàn." Đại Bạch tiếp tục nói thầm trong đầu của cậu "Đúng là sức mạnh chưa hoàn toàn trở lại."

"Ngươi vẫn tiếp tục mạnh lên sao." Trần Vũ Phong kinh ngạc sau đó trao đổi cùng nó bằng ý niệm.

"Tất nhiên, ta rất mạnh." Đại Bạch kiêu ngạo nói "Trên thế giới này không có thứ gì có thể mạnh bằng ta."

"Được, được, được, mày là mạnh nhất." Trần Vũ Phong bất đắc dĩ hùa theo, cậu thật sự không tin một con thú dễ thương đầy ngạo kiều như nó nói chút nào, nhưng nó rất mạnh thì cậu đã biết.

Đường hầm không gian này đúng là chỉ có một đường thẳng, không hề có bất kỳ đường rẽ nào.

"Roma, vậy không biết đi đến bộ tộc elf thì sẽ thế nào." Mạnh Kỳ khẽ hỏi.

"Chắc mọi người tò mò về đường hầm này tại sao chỉ có một lối đi đúng không." Roma khẽ cười rồi đưa miếng gỗ vẫn cầm trên tay cho hai người xem "Điều đó phụ thuộc vào sức mạnh dẫn dắt có trong những vật dụng khác nhau như thứ này."

Mạnh Kỳ quan sát miếng gỗ rồi hiểu ra "Ý cậu là mỗi đồ vật có thể chạm vào tảng đá sẽ mang sức mạnh khác nhau và tạo ra đường hầm khác nhau."

"Đúng vậy, chúng nó được xem là vật liên kết." Roma gật đầu rồi thu tay về.

Sau đó ba người bắt đầu tăng tốc độ đi trên con đường.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu cuối cùng trước mặt họ cũng nhìn ngõ cục, một bức tường che chắn.

"Chúng ta đến rồi." Roma nói xong liền cầm miếng gỗ chạm vào bức tường, sau đó bức tường từ từ tách ra hai bên tạo thành một con đường.

Ba người nhanh chóng bước vào.

Phía bên kia đường hầm là một khu nhà nhỏ, tất cả những căn nhà được xây dựng chỉ cao tới một mét bảy, hình thù nhà ở thì muôn hình muôn dạng, có thể nói là rất phong phú.

"Tại sao ở đây ngọc chiếu sáng lại sáng lên vậy, giờ không phải là buổi sáng sao." Mạnh Kỳ khó hiểu nhìn xung quanh, những viên ngọc chiếu sáng có ở khắp nơi giống như nếu không có chúng nơi này sẽ bị bống tối nuốt chửng.

"Dưới lòng đất, thì ra tộc người lùn nằm bên dưới lòng đất." Trần Vũ Phong kinh ngạc hốt lên, mùi đất, mùi ẩm mốc, mặc dù xung quanh được san bằng đến không thể nhìn ra được gì nhưng cậu vẫn ngửi thấy được có thứ kỳ lạ.

"Đúng vậy, đây là bên dưới lòng đất." Roma khẽ cười gật đầu, cậu ta cũng không quá ngạc nhiên khi cậu đoán được.

Làng người lùn kết hữu hảo với bộ tộc báo là một ngôi làng nhỏ nằm bên dưới mặt đất của rừng Ano ở lãnh địa Riudum, bọn họ là ngôi làng với số dân ít nhất nên việc sống trong đất rất dỗi bình thường, bọ họ rất sợ bị phát hiện cũng như rất sợ các loài thú bên trong rừng tấn công.

Tộc người lùn không có sức mạnh về phương diện tấn công, bọn họ chỉ có thể chế tạo cùng sáng tạo ra rất nhiều thứ, bởi vì vậy bọn họ dễ dàng bị giết chết, sau khi chuyển đi từ nơi này đến nơi nọ cuối cùng bọn họ trao đổi với tộc thú nhân để tìm kiếm sự bảo hộ.