Phế Vật Triệu Hồi Sư

Chương 118: Enzo





Trong khi Roma nói về tộc người lùn cho Trần Vũ Phong cùng Mạnh Kỳ thì từ trong làng xuất hiện một bóng người nho nhỏ đang đi đến.

Ba người nhìn thấy liền im lặng nhìn người đang đến gần.

Bóng người từ từ hiện rõ, một người lùn với làn da xanh xao, chiều cao khoản 48 cm, chân tay nhỏ nhắn, trên người mặc một cái váy trắng tinh, cô bé vui vẻ chạy đến chỗ bọn họ sau rồi nói.

"Chào mấy anh đến với làng Under, mọi người trong làng rất bận rộn nên bảo em đến đón."

"Xin chào em, rất cảm ơn em đã đón bọn anh." Trần Vũ Phong ngồi khụy người xuống sau đó cười nói với cô bé "Em tên gì vậy."

"Enzo, em là Enzo." Cô bé ngượng ngùng nói sau đó nhìn cậu nhỏ giọng "Anh, anh có thể ẩm em không."

Không biết tại sao bé rất thích mùi thơm trên cơ thể của anh trai trước mặt này, nó khiến bé thoải mái.

"Tất nhiên là được chứ." Trần Vũ Phong nhìn hai mắt đầy mong chờ của cô bé liền mỉm cười gật đầu.

Enzo nghe cậu đồng ý liền cười rộ lên sau đó giơ hai tay về phía cậu.

Trần Vũ Phong ẩm cô bé vào lòng rồi đứng dậy sau đó nhìn hai người phía sau gật đầu.

Ba người theo sự chỉ dẫn của cô bé mà đi thẳng vào làng, những ngôi nhà nhỏ nhưng rộng rãi, những cánh cửa mở tung bọn họ đi qua từng căn nhà đều có thể nhìn thấy những con người nhỏ nhắn có làn da xanh xao đang bận rộn bên những dụng cụ chế tạo.

"Sao mọi người bận rộn vậy, lần trước khi anh đến bọn họ đều rảnh rỗi." Roma tò mò hỏi.

Enzo nghe vậy liền thở dài cái đầu nhỏ lúc lắc "Ông em nói thế giới sắp diệt vong rồi, nhưng không muốn ngồi chờ chết, sau khi bộ tộc elf đến đây đặt hàng thì bộ tộc người lùn xanh chúng em cũng phải chuẩn bị cho cuộc chiến tranh."

"Ông còn nói sắp có người số mệnh đến đây bảo em phải xem chừng đường hầm không gian."

"Ông của em là ông Quari sao." Roma tuy hỏi nhưng cậu ta đã chắc chắn người có thể tiên đoán ngoại trừ ông ấy thì không còn ai nữa cả.

"Vâng ạ." Enzo gật đầu đáp.

Trần Vũ Phong híp mắt nhìn cô bé trong lòng, cùng lúc ấy tiếng Đại Bạch vang lên trong đầu cậu.

"Quari là nhà tiên tri, hình như ta biết ông ấy."

"Mày biết ông ấy." Trần Vũ Phong kinh ngạc nói thầm trong đầu.

"Ta không nhớ rõ, nhưng tên này thì vẫn có ấn tượng đôi chút." Đại Bạch thở dài, ký ức trong đầu nó khá lộn xộn.

"Như vậy sao, có vẻ ông ấy là một nhà tiên tri giỏi." Trần Vũ Phong cũng không ép hỏi.

Một người, một thú đang trao đổi trong đầu thì bị giọng nói của Roma cắt ngang.

"Vũ Phong, thật ra ông Quari chỉ tiên đoán được một chút sự tình diễn ra trong tộc của mình." Roma lo lắng nhìn cậu "Ông ấy hoàn toàn không biết được cái chết của Như Yến."

"Tôi sẽ không đem cái chết của cô ấy lên đầu người vô tội, với lại quyết định đi đến lãnh địa Riudum là quyết định của tôi." Trần Vũ Phong bật cười trước vẻ mặt lo lắng của cậu ta sau đó cậu cụp mắt nhìn cô bé nhỏ xỉu trong lòng "Cuối cùng là do tôi vô dụng, sự yếu kém của mình sẽ không cứu rỗi được bất cứ ai."

"Vũ Phong." Mạnh Kỳ gọi khẽ.

"Tôi biết, nhưng đây là sự thật." Trần Vũ Phong lắc đầu "Nếu như tôi không mạnh lên thì cho dù là cậu tôi cũng chẳng thể bảo vệ, bất kỳ ai đi theo tôi đều sẽ gặp nguy hiểm."

"Tôi, không không phải thế." Mạnh Kỳ phủ định "Mạng của tôi chính tôi là người phải giữ nó không phải cậu, cũng giống như đi theo cậu là mong ước của tôi."

Trần Vũ Phong thở dài không tiếp tục nói nữa, cậu biết Mạnh Kỳ cố chấp như thế nào nên cũng chẳng tiếp tục đôi co, bởi vì cậu chắc chắn sẽ thua cậu ấy thôi.

"Anh ơi." Enzo đưa tay chạm vào mặt của cậu khẽ gọi.

"Sao thế." Trần Vũ Phong nhìn xuống cô bé nghi hoặc nói.

"Ông em từng nói ba mẹ em đã ở trên kia dỗi theo em, dù cho không gặp họ đi nữa thì cũng đừng buồn vì họ mãi mãi sẽ ở cạnh em." Enzo nói xong rồi cười với cậu.

Tuy cô bé không biết bọn họ đang nói gì nhưng bé vẫn hiểu được một chút, vì vậy khi cảm nhận tâm trạng anh trai đang ôm bé, bé liền không nhịn được mà an ủi giống như cách ông đã từng an ủi bé.

"Anh biết, cảm ơn em." Trần Vũ Phong mỉm cười nhìn cô bé, ánh mắt cậu đầy dịu dàng.

Roma đứng bên cạnh thở phào một hơi khi thấy Trần Vũ Phong trở lại bình thường, sau đó cậu ta xích lại gần Mạnh Kỳ nhỏ giọng nói.

"Hình như Trần Vũ Phong có gì đó rất lạ."

"Ừ, cậu ấy thay đổi." Mạnh Kỳ gật đầu.

Kể từ ngày gặp lại Mạnh Kỳ có thể thấy sự thay đổi của cậu, bởi vì không biết cuối cùng thay đổi ở đâu nên chỉ lẳng lặng theo dõi, nhưng hôm nay cậu ta đã biết đây không phải thay đổi hay ho gì cả, mà là một thay đổi tồi tệ.

"Từ giờ phải để ý tới Vũ Phong nhiều hơn." Mạnh Kỳ dặn dò.

Roma gật đầu đồng ý "Tôi biết, không thể để cậu ta làm chuyện liều lĩnh."

Enzo chỉ vào một căn nhà gần cuối làng bảo bọn họ đi lại.

"Đây là nhà của em." Cô bé vỗ vỗ tay cậu ý bảo thả cô bé xuống.

Trần Vũ Phong nhẹ nhàng thả cô bé xuống đất.

"Để em vao gọi ông." Enzo nhanh nhẩu nói rồi chạy vào nhà.

Nhưng cô bé vừa chạy vào cửa thì một ông lão đã bước ra.

"A, ông ơi." Enzo vui vẻ gọi "Con dẫn các anh đến rồi."

"Ừ, ngoan lắm." Ông lão xoa đầu cô bé rồi nhìn ba người.

Ông lão trước mặt cũng có nước da xanh xao, chiều cao khoảng 1m4, ở trước cằm có một vài cộng râu trắng nhìn rất ngộ nghĩnh.

Ba người Trần Vũ Phong nhìn ông gật đầu chào hỏi "Xin chào ông."

"Chào các cậu, ta là Quari." Ông lão gật đầu giới thiệu rồi bước ra khỏi nhà "Nhà chúng tôi khá nhỏ nên các cậu không vào được, ở phía sau làng có bàn ghế để đón tiếp mọi người."

Ba người nhìn nhau rồi đi theo sau ông, Enzo không đi theo, cô bé biết ông có chuyện cần nói, sau khi nhìn bốn người đi xa liền ngoan ngoãn mà trở vào nhà.

"Đúng là đứa bé ngoan." Trần Vũ Phong nhìn về sau liền không khỏi cảm thán.

"Ừ, nó rất ngoan." Ông Quari gật đầu sau đó kể lại chuyện của cô bé một cách ngậm ngùi.

Enzo không phải cháu gái của ông Quari, trước khi kịp sinh cô bé ra mẹ bé đã chết dưới tay của elf nhiễm đen, sau đó cha cô bé nghe tin liền ôm thi thể vợ mình về làng nhờ ông lập mộ còn mình thì lên mặt đất trả thù.

Lúc nhận lấy thi thể người mẹ ông cảm nhận được sự sống của cô bé nên nhanh chóng mổ bụng lấy cô bé ra rồi bỏ vào lòng ấp, cứ tưởng cô bé sẽ không sống nổi bởi vì bên trong lòng ấp cô bé hoàn toàn không có dấu hiệu động đậy nhưng sự sống vẫn còn, nhờ vậy ông biết được cô bé vẫn sống.

Đúng là kỳ tích, cô bé bên trong lòng ấp năm mươi năm rồi mới hoàn toàn sống lại, cơ thể không động đậy giống như đã chết cuối cùng cũng nhúc nhích.

Kể từ đó ông Quari đã nhận nuôi cô bé rồi đặc tên cho bé là Enzo.