Phế Vật Triệu Hồi Sư

Chương 124: Trớ trêu



"Đi thôi, chúng ta mất khá nhiều thời gian rồi." Trần Vũ Phong xoay người rời khỏi mảnh đất.

Mạnh Kỳ thở dài đi theo, có vẻ như cậu không định nghỉ ngơi rồi.

Hai người đi đến căn nhà được phân cho, sau khi Trần Vũ Phong gõ vài tiếng cánh của liền được mở ra.

"Xong rồi à." Roma kinh ngạc nhìn hai người, không ngờ bọn họ lại nhanh như vậy đã bàn giao xong việc xây nhà.

"Chúng tôi chỉ đưa bản vẽ, còn lại họ sẽ tự nghiên cứu." Mạnh Kỳ gật đầu rồi cùng Trần Vũ Phong đi vao nhà.

"Anh trai."

"Anh Phong."

Yuta cùng Enzo ngồi trên ghế trong phòng khách sau khi nhìn người bước vào liền vui vẻ gọi sau đó nhảy khỏi ghế rồi chạy lại.

"Sao lại ngồi ở đây, không phải anh dặn nghỉ ngơi rồi à." Trần Vũ Phong bất đắc dĩ nói, Enzo thì cậu không nói nhưng khiến cậu bất ngờ là Yuta.

Không ngờ chỉ qua vài tháng mà thằng bé lại trở nên dính người như vậy, cậu cảm thấy dường như thằng nhóc đang sống thụt lùi vậy, dù ngoại hình đã trở nên cao lớn hơn nhưng tâm hồn dường như bé lại rồi.

"Bọn em chờ anh á, dù sao cũng không mệt mỏi." Enzo mỉm cười nói.

Trần Vũ Phong thở dài một hơi cũng không muốn nặng lời với bọn nhỏ.

"Anh thật đau lòng quá nha." Mạnh Kỳ bỗng nhiên lên tiếng, giọng nói đầy tủi thân "Hai đứa chỉ thấy anh Phong thui còn anh Kỳ thì không có thấy, đúng là phân biệt quá nha."

Trần Vũ Phong cùng Roma nghe giọng điệu của cậu ta liền cảm thấy buồn cười, đây là lần đầu tiên họ thấy một người nghiêm túc như Mạnh Kỳ trêu chọc con nít như thế này, đúng là chuyện lạ hiếm thấy.

Enzo nghe thấy anh trai bên cạnh nói liền luống cuống tay chân, cô bé nhìn anh trai trước mặt sau đó nhìn anh trai đằng sau rồi mới nhìn anh trai bên cạnh.

Cuối cùng cô bé không biết làm thế nào đành rời khỏi anh trai xinh đẹp của mình mà chạy đến ôm chân anh trai đang tủi thân bên cạnh.

Mạnh Kỳ nhìn cô bé hai mắt tròn xoe cùng với nước da màu xanh chạy lại ôm chân mình liền buồn cười, cậu ta đưa tay ôm cô bé lên rồi mỉm cười nói "Enzo thật ngoan."

"Anh Kỳ xấu xa, chọc con nít." Yuta khinh bỉ liếc sang, dù sao nhóc cũng chỉ dính Trần Vũ Phong chứ trí não của nhóc cũng chẳng thật sự nhỏ lại mà bị lừa bởi kỹ năng diễn xuất tồi tệ của Mạnh Kỳ được.

"Em nói làm anh hơi buồn đó." Mạnh Kỳ giả vờ tổn thương nhìn Yuta.

Nhưng cậu nhóc chẳng hề tin mà còn hừ lạnh một tiếng rồi xoay người dùng lưng mình đối diện với cậu ta.

Trần Vũ Phong bật cười nhìn bọn họ đùa giỡn, sau đó cậu đưa tay vò mạnh đầu Yuta khiến cho tóc của cậu nhóc rối nùi mới hài lòng bỏ tay xuống.

"Roma nhờ cậu thông báo với anh Lari một tiếng chúng ta đi luôn trong đêm vậy."

"Được." Roma gật đầu rồi chạy ra khỏi nhà.

Mạnh Kỳ cùng Yuta cũng không đùa giỡn nữa mà nghiêm túc nhìn Trần Vũ Phong.

"Không nghỉ ngơi một đêm rồi hẳn đi."

"Anh Phong, thật sự đi bây giờ sao."

Trần Vũ Phong nghe hai người hỏi liền gật đầu khẳng định "Đúng, chúng ta sẽ đi luôn trong đêm."

"Dù sao phải giải quyết cho xong chuyện của Alin đã."

Trần Vũ Phong nói xong liền nhớ ra cậu đã quên thứ gì đó thì phải, nhưng không để cậu suy nghĩ thì bị Yuta cắt ngang.

"Alin? Anh Phong đó là ai vậy."

"À chắc em chưa gặp nhỉ." Trần Vũ Phong nói sau đó liền triệu hồi Alin ra ngoài.

Dường như mỗi lần triệu hồi là mỗi lần sức mạnh triệu hồi của cậu tăng lên, thời gian triệu hồi cũng trở nên nhanh hơn rất nhiều.

Sau khi Trần Vũ Phong triệu hồi, vòng sáng liền hiện lên rồi cũng nhanh chóng biến mất, Alin cũng hiện ra ngay sau đó.

Anh ta nhìn thấy Trần Vũ Phong cùng Mạnh Kỳ còn có hai đứa trẻ liền híp lấy đôi mắt xinh đẹp của mình nói.

"Không ngờ các cậu nhận cả trẻ em."

Trần Vũ Phong nghe vậy liền thở dài, cậu cũng có muốn đâu, toàn là do cuộc đời đưa đẩy đó chứ, nếu như ở thế giới của cậu thì chắc chắn anh ta đã nghĩ đây là bóc lột sức lao động của trẻ em rồi, thật là may mắn anh ta không biết.

"Vũ Phong, vậy cậu gọi tôi có chuyện gì không." Bên trong không gian triệu hồi tuy có thể quan sát mọi chuyện bên ngoài của chủ nhân mình nhưng lúc nãy anh ta đang ngủ nên không biết tại sao lại bị triệu hồi ra ngoài.

"Chúng tôi chuẩn bị đi đến bộ tộc elf gần đây, từ nay về sau anh không cần trở lại không gian triệu hồi nữa." Trần Vũ Phong nói thẳng cậu cũng không muốn quanh co, dù sao những người đi theo cậu đều phải thưởng được niềm vui của cuộc sống, tuy đó là chuyện rất khó khăn.

"Được, cảm ơn cậu." Alin cũng không hỏi nhiều mà gật đầu đồng ý.

Hiện tại dù có nghe đến bộ tộc của mình thì anh ta cũng không còn kích động nữa, sau một ngày suy nghĩ kỹ càng cuối cùng anh ta cũng thông suốt, thời gian đã lâu lắm rồi nếu như làng của anh ta vẫn còn ở nơi đó thì một ngày nào đó cũng sẽ gặp được, thứ anh ta sợ hãi hơn là mãi mãi cũng chẳng thể gặp lại được.

"À đúng rồi Alin, để tôi giới thiệu với anh hai đứa trẻ nhà chúng ta." Trần Vũ Phong vỗ vai cậu nhóc bên cạnh "Đây là Yuta, cậu nhóc này rất giỏi về việc chế tạo dụng cụ cùng vũ khí, còn bé này là Enzo là một người lùn."

"Chào anh ạ." Yuta cùng Enzo đồng thanh nói.

Alin gật đầu đáp lại nhưng ánh mắt của anh ta lại nhìn chằm chằm vào Enzo mà Mạnh Kỳ đang ôm trong lòng.

"Sao thế." Mạnh Kỳ nghi hoặc hỏi, cái nhìn của Alin khiến cô bé trong lòng cậu ta sợ hãi.

"Mùi của biển cả." Alin nói một câu đầy khó hiểu rồi không tiếp tục nhìn cô bé nữa.

Anh ta triệu hồi Tiểu Pi lên lòng bàn tay rồi đưa sang cho Trần Vũ Phong nhìn rồi hỏi "Nó thế nào rồi, bởi vì liên kết của chúng tôi có một sức mạnh khác gián đoạn nên có nhiều thứ đã không thể cảm nhận về nhau nữa rồi."

"Sao lại như thế." Trần Vũ Phong khó hiểu.

"Cậu cứ nhìn thử xem, nó ngủ khá lâu khiến tôi cảm thấy lo lắng." Alin không trả lời mà thúc giục cậu nhìn xem.

Trần Vũ Phong cảm thấy kỳ lạ nhưng vẫn gật đầu không tiếp tục hỏi, cậu làm theo chỉ dẫn của Alin nhìn vào cơ thể nho nhỏ trong lòng bàn tay của anh ta.

Thật kỳ lạ, sau khi cậu nhìn chằm chằm tinh linh đang ngủ say kia thì cảm thấy một luồng sức mạnh trong cơ thể mình đang trào ra bên ngoài sau đó thâm nhập vào cơ thể nhỏ bé kia rồi hoàn toàn biến mất.

"Nó đang hút lấy sức mạnh của tôi." Trần Vũ Phong bật hốt lên, sau đó cậu nghi hoặc hỏi "Sao lại như thế, rõ ràng chúng tôi không có khế ước hay liên kết gì với nhau."

Alin nghe cậu nói liền khẽ cười, nhưng ánh mắt vẫn đượm buồn, anh ta biết mọi chuyện sẽ như thế này, bởi vì anh ta đã chẳng còn tư cách cộng sinh với nhau nữa rồi.

Đúng là định mệnh trớ trêu.