Phế Vật Triệu Hồi Sư

Chương 143: Bộ tộc người cá (5)





Nghe Mạnh Kỳ nói mọi người liền chìm vào suy nghĩ.

Kế hoạch này tuy rủi ro rất cao nhưng không phải không thể thử, đúng là trên tiên tri kia chưa từng gặp mặt đứa con của thiên mệnh, nếu như không phải những người trong các chủng tộc cận kề với thiên nhiên như bọn họ thì cũng không nhận ra.

Nếu thật sự dùng kế điệu hổ ly sơn như vậy rất có khả năng bọn chúng sẽ bị mắc mưu, nhưng một khi bị lộ tẩy thì nguy hiểm rất lớn, bởi vì bọn họ đang nằm trong vòng vây của địch.

"Vấn đề lớn nhất là chúng ta không có dụng cụ tạo hình." Ashi nói ra sơ hở lớn nhất trong kế hoạch này.

Nhưng Mạnh Kỳ rất bình tĩnh mà đáp lại "Không chúng tôi có."

"Sao lại." Ashi nghi hoặc, anh ta chắc chắn trong nhóm này không có ai có thể làm ra thiếc bị cấp cao như vậy, cho dù có thì cũng chỉ có thể mua một cái mà thôi.

"Cậu nhóc này có rất nhiều." Roma vươn móng vò đầu Yuta.

"Không thể nào, sức mạnh của cậu bé không thể làm được dụng cụ cao cấp như thế." Ashi lắc đầu phủ nhận.

Yuta tức giận gạt tay Roma khỏi đầu sau đó nhìn Ashi đầy tự hào.

"Rất tiếc nhưng tôi có thể, không những dụng cụ tàng hình mà những dụng cụ cấp cao khác tôi cũng có thể chế tạo ra."

"Cậu... Cậu không phải người bình thường, đúng không." Ashi nghe vậy liền kinh ngạc, lúc này anh ta mới nhìn kỹ Yuta.

"Không tôi chỉ là người thường có chức nghiệp chế tạo sư." Yuta lắc đầu.

"Không có khả năng." Ashi phủ định "Nhân loại bình thường không thể như vậy."

"Sao lại không có khả năng." Yuta khó hiểu, không biết tại sao anh ta liên tục phủ nhận trong khi nhóc thật sự đã làm được.

"Tôi hiểu những gì Ashi nói." Roma lúc này bỗng nhiên lên tiếng "Đúng là nhìn vào sức mạnh chảy trong cơ thể Yuta thì không thể nào làm được."

"Thế giới này nhân loại có thể tạo ra những dụng cụ cấp cao rất ít, mà những người đó phải rèn luyện cả trăm năm hoặc hai trăm năm mới có thể làm được chuyện đo."

"Có thể hỏi tại sao những dụng cụ cấp cao lại bị hạn chế, cũng như giá tiền cao ngất ngưởng, bởi vì số lượng được tạo ra quá ít không đủ cung ứng."

"Này cậu bé, có thể cho tôi biết họ của cậu không." Lúc này Ashi đã bình tĩnh lại, suy ngẫm một chút cuối cùng anh ta cũng hỏi.

"Chisu, Yuta Chisu." Yuta khó hiểu nhưng vẫn trả lời.

"Chisu... Chisu..." Ashi lầm bầm sau đó bừng tỉnh "Chisu, thì ra là thế, thì ra là thế."

"Anh sao vậy." Yuta khó hiểu hỏi "Anh biết cha tôi sao."

Rõ ràng cha cậu nhóc chỉ là một binh sĩ bình thường sau đó bị đuổi giết mà thôi, không thể nào có người quen ông được.

"Không dòng họ Chisu này không phải của cha cậu, mà nó là họ của mẹ cậu." Ashi lắc đầu sau đó giống như nghĩ đến chuyện gì đó mà vẻ mặt đầy tiếc nuối.

"Mẹ tôi." Yuta vô thức lập lại sau đó liên tục lắc đầu phủ nhận "Không không phải, rõ ràng đó là họ của cha tôi mà."

"Roma vỗ nhẹ vai cậu nhóc rồi hỏi anh ta "Chuyện này rốt cuộc là sao."

Trần Vũ Phong bỗng nhiên nhớ ra được một chi tiết rất nhỏ mà trước kia cậu đã bỏ qua "Chisu, một trong bảy vị anh hùng."

"Sao." Ba người kinh ngạc nhìn sang cậu.

Ashi gật đầu khẳng định "Đúng vậy, mẹ của cậu bé là hậu duệ đã biến mất của một trong bảy vị anh hùng."

"Sao có thể." Yuta ngơ ngác.

Mẹ của nhóc, mẹ của nhóc không phải một người bình thường không có sức mạnh sao, sao có thể như thế.

"Nếu như chuyện này là thực sự thì tôi đã rõ tại sao gia đình cậu nhóc lại bị đuổi giết rồi." Mạnh Kỳ thở dài nói.

Trần Vũ Phong nhìn khuôn mặt ngơ ngác của Yuta mà không đành lòng nhưng cậu cũng chỉ có thể thở dài mà không biết làm sao.

"Nếu như vậy không phải Yuta cũng đang gặp nguy hiểm sao." Khi nghe được cả gia đình Yuta bị truy sát, Roma liền không nhịn được mà hỏi.

"Đúng vậy, nhưng hiện tại cậu bé sẽ không sao, trừ khi chúng phát hiện được năng lực nghịch thiên này nếu không ông ta sẽ không ngờ đến." Trần Vũ Phong nhún vai nói.

Đúng là khi gặp cậu đứa nhóc này chẳng khác nào người bình thường, vì vậy chẳng ai có thể ngờ một đứa nhỏ bình thường có thể tạo ra rất nhiều dụng cụ cao cấp cả.

"Như vậy thì tốt rồi, nếu không chúng ta lại phải đề phòng thêm một thế lực khác." Roma nghệ vậy liền thở phào.

"Được rồi, đừng lãng phí thời gian nữa." Trần Vũ Phong nghiêm túc nói "Ashi kêu tộc nhân của anh đến đây đi."

"Được." Ashi đồng ý rồi dùng ý niệm kêu gọi tộc nhân của mình.

Trần Vũ Phong cũng gọi Alin trở lại.

Nhóm người không chờ quá lâu liền thấy 5 người tộc người cá đi lại, Alin cũng từ một hướng khác bay đến.

"Tình hình sao rồi." Roma hỏi.

"Bọn chúng đóng trại rồi, giống như đang chờ thứ gì đó." Alin trả lời, anh ta đã đứng quan sát rất lâu nhưng không tìm ra sơ hở nào cả.

"Anh có nhìn thấy người cá kia bị nhốt trong lều nào không." Mạnh Kỳ hỏi.

"Lều của kẻ đứng đầu." Alin đáp sau đó mày châu lại "Hình như tôi biết những người đó, không phải nói là từng thấy trang phục những người đó mặc."

"Anh chắc chứ." Mạnh Kỳ nhíu mày hỏi.

"Tôi không rõ, bởi vì trong ký ức của tôi nó rất mơ hồ." Alin lắc đầu.

Trần Vũ Phong nghe vậy liền nói "Trang phục bình sĩ của đế quốc."

"Nếu trong trí nhớ của Alin có thì chắc chắn chỉ thấy cách đây không lâu, vậy thì chỉ có thể là bình sĩ của quốc vương trong vụ thú triều ở lãnh địa Riudum."

Mọi người nghe vậy liền kinh ngạc, người làm chuyện ác độc như vậy chính là quốc vương của đại lục này.