“Bị cáo Dương Đào sử dụng thủ đoạn bạo lực nhằm gian dam người bị hại là Diêu XX năm đó chín tuổi, khiến người bị hại tổn thương cả về thể chất và tinh thần vô cùng nghiêm trọng. Vì tính chất tội phạm của phạm nhân Dương Đào cực kỳ tàn nhẫn, tình tiết ác liệt, hành vi phạm tội vô cùng nghiêm trọng, ảnh hưởng lớn đến trật tự xã hội, thẩm phán và bồi thẩm đoàn của tòa án nhân dân thành phố S quyết định phán xử Dương Đào mức án tử hình cho tội cưỡng gian, và án chung thân vì tội lợi dụng chức vụ để chạy án.”
Vừa ra khỏi cửa tòa án, Hồ Mộc Mộc đã lôi kéo tay của Liêu Bằng, liên tục khen người yêu của mình tài giỏi biết bao.
“Anh trai Bằng à, anh lợi hại cực kỳ luôn đó nha! Người luật sư bên bị cáo khi gặp anh thì không thể nói được một câu bào chữa ra nào cho hoàn chỉnh, anh còn không thấy được mặt của bố mẹ tên Dương Đào kia đều tái mét đi hết.” Liêu Bằng nắm tay hai tay đang quơ quào vui sướng của Hồ Mộc Mộc, sủng nịch nhéo nhéo: “Đừng vui mừng quá sớm, đối phương nhất định sẽ còn kháng án.”
Hồ Mộc Mộc “hừ” một tiếng.
“Kháng án thì cứ kháng án! Sợ cái gì! Chỉ là tử hình thì đã tiện nghi cho tên chó đó rồi, nên trực tiếp thiến hắn ta đi, nếu bây giờ mà còn ở thời Mãn Thanh thì phải áp dụng mười đại khổ hình cộng thêm ngũ mã phanh thây hắn ta!”
Liêu Bằng nhanh tay che lại cái miệng bép xép của Hồ Mộc Mộc: “Ôi trời tổ tông của tôi ơi! Ở bên ngoài thì tốt xấu gì em cũng nên giữ chút hình tượng thục nữ, đừng hủy hoại hình ảnh của văn phòng luật sư chúng ra.” Nhờ có Liêu Bằng nhắc nhở, Hồ Mộc Mộc cũng nhớ ra mà liên tục gật đầu với Liêu Bằng, thể hiện rằng mình đã hiểu.
Bố của người bị hại tiến lên nói lời cảm tạ với Liêu Bằng, ông còn chưa tới 40 tuổi, nhưng trải qua công việc dãi nắng dầm mưa, cùng với khoảng thời gian này phải trải qua biến cố cả về thể xác lẫn tinh thần, khiến ông ấy thoạt nhìn như một người sắp gần đất xa trời.
Nhớ lại cảnh tượng thê thảm của cô bé đó, Hồ Mộc Mộc không ngăn được dòng nước mắt.
So với cha của người bị hại, tên hung thủ Dương Đào và người nhà của hắn ta quần áo là lượt thẳng thớm, bộ tịch cao ngạo, trên mặt họ đầy sự hận thù liếc nhìn Liêu Bằng.
Hồ Mộc Mộc nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhìn cái gì mà nhìn? Chính nghĩa vĩnh viễn sẽ luôn giành chiến thắng!”
Hàn Đình nhìn chằm chằm vào chiếc xe cảnh sát áp tải phạm nhân rời đi, rồi sau đó đi qua vỗ vỗ bả vai của Liêu Bằng.
“Làm rất tốt.”
Được sự khen ngợi của Hàn Đình, Liêu Bằng không kìm chế được mà nâng khóe môi: “Không nhờ sự bồi dưỡng của lão đại anh, thì sao tôi có thể tiến bộ nhanh như vậy được?”
Tuổi đời cậu ta còn trẻ, đã có thể đảm đương một mình một vụ án, nếu là ở văn phòng luật sư khác, cậu ta ước chừng còn phải làm trợ lý thêm vài năm nữa.
Hàn Đình mỉm cười: “Đều là thành quả do chính cậu nỗ lực, bất quá dạo thời gian tới, phải cẩn thận chú ý một chút.”
Liêu Bằng đương nhiên hiểu rõ sự nhắc nhở của Hàn Đình, làm luật sư thì sao có thiếu chút sự đề phòng này được.
Anh ta liếc mắt nhìn chiếc xe cảnh sát đã đi xa, trịnh trọng gật đầu: “Yên tâm đi lão đại, tôi sẽ chú ý.” Tròng mắt Hồ Mộc Mộc quay tròn đảo quanh trên mặt của Hàn Đình.
Một Hàn đại luật sư luôn bảo trì dáng vẻ sạch sẽ, vậy mà lúc này khuôn mặt hơi u ám, trên cằm là lớp râu lún phún tạo thành một vòng màu xanh xanh.
Điểm mấu chốt chính là, bộ dạng này của hắn đã kéo dài suốt vài ngày, đừng nói là bởi vì lời nói mấy hôm trước của cô mà đã ảnh hưởng đến hắn mãi đến hôm nay đó nha.
Haizzz!
Trong lòng Hồ Mộc Mộc chỉ hận rèn sắt không thành thép, thở dài.
“Anh Bằng, không phải anh vừa mới nói với em đã hẹn được ngày gặp Quý Du Nhiên để thảo luận về bản án của Tiêu Khải Lượng sao? Khi nào thì anh đi gặp cô ấy? Nếu không thì mời Hàn luật sư đi cùng với anh đi, em sợ anh một mình không xử lý được vụ này.”
“Hả?” Liêu Bằng với vẻ mặt mê mang.
Anh ta hẹn gặp Quý tiểu thư khi nào nhỉ?
Vụ án kia từ lần trước anh ta đã nắm rõ tường tận, nhân chứng vật chứng đều có đủ, một vụ án đơn giản như vậy thì sao anh có thể không xử lý được?
Hồ Mộc Mộc âm thầm véo Liêu Bằng một cái.
“Á À À! Thời gian... còn chưa hẹn cụ thể, để lát nữa anh sẽ hỏi rõ Quý tiểu thư, lão đại, anh có muốn đi cùng không?”
Cả buổi chiều, Hàn Đình lặp đi lặp lại động tác cầm di động rồi lại buông xuống.
Hắn biết, trước khi hắn quen Quý Du Nhiên, thì cô đã có một đoạn thời gian qua lại với Giản Đông Thần, cho nên... cô đã lựa chọn người đàn ông kia sao?
Vậy thì hắn có nên tiếp tục quấy rầy cô nữa không?
Các loại cảm xúc rối rắm phức tạp quấy nhiễu Hàn Đình, hắn chỉ cần nhắm mắt lại, là có thể hồi tưởng từng hình ảnh trước kia giữa hắn và Quý Du Nhiên khi hai người còn ở bên nhau, suốt đêm không thể đi vào giấc ngủ.
Hắn đi vào toilet vặn mở vòi nước, hất nước lạnh lên mặt.
Ngẩng đầu, nhìn chính mình trong gương, bọt nước chảy dọc theo cằm rồi rơi xuống cổ áo sơ mi màu lam nhạt.
Vệt nước chậm rãi thấm ướt cổ áo, Hàn Đình phảng phất như thấy được người con gái đó đang đứng trước kệ sách, cô mặc một cái áo sơ mi màu lam nhạt, quay đầu choàng lấy cổ hắn, nhón mũi chân in một dấu hôn lên môi hắn.
Vào thời điểm giữa trưa, hắn không trả lời lại Liêu Bằng, bởi vì hắn không xác định được người con gái ấy có nguyện ý gặp mặt hắn hay không.
Dùng khăn lông lung tung lau khô mặt, Hàn Đình trở về phòng cầm lấy di động bấm xuống một dãy số. Nhưng vừa mới bấm gọi, thì hắn lại cuống quýt bấm tắt.
Cứ như vậy lặp đi lặp lại suốt hai ba lần, trong ống nghe truyền đến một tiếng tút thật dài, hắn muốn bấm tắt cũng không kịp nữa rồi.
Một chất giọng ngọt ngào vang lên “Alo” đi thẳng vào bên tai của Hàn Đình, như chồi non đâm lộc trên cành cây đầu xuân, tràn đầy sức sống.
Có vẻ như tâm tình của cô không tệ.
Yết hầu Hàn Đình căng thẳng.
Từ khi hai người họ chia tay, đây là lần đầu tiên hắn gọi điện thoại cho cô.
“Là anh sao, Hàn Đình?”
Một tia kinh hỉ ập lên trong lòng, Hàn Đình hoãn hai giây nói: “Là tôi.”
Cô vẫn còn lưu số hắn.
“Làm sao vậy? Là vụ án của Tiêu Khải Lượng vấn đề gì sao?”
Quý Du Nhiên bấm loa ngoài của điện thoại, đặt xuống một bên, tiếp tục trang điểm.
Bên tay cô còn có một số hộp quà, có trang sức do Giản Đông Thần tặng, có đồng hồ do Giang Dĩ Thành đưa, còn có cả chìa khóa xe từ Cảnh Hách Phàm, cùng với một vài túi xách bản giới hạn do Nhiễm Nhất Bạch gởi về kèm với ảnh chụp
và chữ ký của hắn chúc mừng Giáng sinh.
Bên cạnh đó còn có bộ lễ phục do chính Jessica Chu gửi tặng, cùng với một bức tranh sơn dầu mà Cảnh Tông phái người đưa tới.
Quý Du Nhiên đặt ảnh chụp có chữ ký của Nhiễm Nhất Bạch qua một phía, lấy đôi bông tai trong bộ trang sức do Giản Đông Thần tặng, ướm thử.
Ừ, nhìn có vẻ hợp.
Hàn Đình nghe được phía bên kia của Quý Du Nhiên truyền đến âm thanh sột xoạt, cảm giác khẩn trương trong lòng hắn dần giảm xuống, hắn mở miệng nói: “Vụ án không có vấn đề gì cả, em... ...vết thương trên mặt em đã tốt lên chưa?"
Quý Du Nhiên lướt qua mấy chục cây son môi, cuối cùng chọn lấy màu đỏ tươi: “Chút vết thương nhỏ này đã sớm hồi phục rồi.”
“Phu nhân, phu nhân! Tiên sinh hỏi cô xong chưa ạ?”
Dì Ngô chậm rãi tiến vào, thấy Quý Du Nhiên, trong mắt không ngăn được sự kinh diễm: “Ai u! Phu nhân hôm nay thật xinh đẹp, tiên sinh mà nhìn thấy nhất định sẽ thích vô cùng!”
Quý Du Nhiên mỉm cười nhờ dì Ngô kéo giúp cô khóa kéo ở sau lưng, cũng không nói lời giải thích.
Cô tỉ mỉ trang điểm một phen cũng không phải là vì Giản Đông Thần, mà là do Cảnh tiên sinh hẹn cô ăn cơm tối.
Nhớ tới Hàn Đình vẫn còn đang nghe máy, Quý Du Nhiên hỏi: “Hàn luật sư, anh còn chuyện gì không?”
Vệt nước nơi cổ áo đã bốc hơi vào trong không khí, trên làn da là cảm giác lạnh lẽo tràn lan, nửa ngày sau, Hàn Đình mới tìm lại được âm thanh của chính mình: “Tôi nghe Hồ Mộc Mộc nói, em đính hôn.”
Quý Du Nhiên đầu tiên là sửng sốt một chút, theo sau đó là nâng nhẹ khóe môi, cô nàng láu cá này, trách không được giọng nói của Hàn Đình lại trở nên sa sút như vậy.
“Không sai, lần trước tôi cũng đã nói là sắp đính hôn rồi mà!”
Chỉ là, em không nói nó sẽ nhanh như vậy.
Một câu “Chúc em hạnh phúc” kẹt trong cuống họng, Hàn Đình dù bằng cách nào cũng không thể nói nên lời.
Quý Du Nhiên thấy sự trầm mặc thật lâu trong điện thoại, thu hồi ý cười trên mặt.
Cho đến hôm nay, cô vẫn rất muốn biết, lúc trước Hàn Đình vì sao lại đột nhiên chuyển biến thái độ với cô, chuyện này nếu không làm cho rõ ràng, khả năng vẫn sẽ lưu lại một dấu vết trong lòng cô.
Cô phun một ít nước hoa lên cổ tay, nhàn nhạt nói: “Hàn Đình, tìm thời gian hai ta gặp mặt đi.”.
Từ lúc Quý Du Nhiên ngồi vào xe, là Giản Đông Thần đã thấy sắc mặt cô không tốt rồi.
Đồng thời, đây cũng là lần đầu tiên hắn thấy Quý Du Nhiên tỉ mỉ trang điểm, kết quả là vì để gặp mặt người đàn ông khác, còn mang trang sức do hắn tặng nữa chứ.
“Nhìn anh kìa, sao lại mang vẻ mặt nặng nề như vậy? Tôi đã sớm nói là không cần anh tới đón, Cảnh tiên sinh sẽ phái người tới đón tôi.”
Giản Đông Thần liếc mắt nhìn cô một cái, chân mày càng nhíu chặt hơn.
“Em quen biết hắn đã được bao lâu? Người đó bối cảnh phức tạp, tốt nhất là đừng nên đi lại quá gần với hắn.”
Địa điểm dùng cơm là một nhà hàng Pháp, nhà hàng này không phải ở trong một tòa nhà sang trọng nơi mặt phố, ngược lại lại nằm trong một con ngõ nhỏ.
Vì đường chật nên xe chạy rất chậm, Quý Du Nhiên nhìn mái ngói của căn nhà tứ hợp viện, tự hỏi bản thân nên tặng lễ vật gì cho người đàn ông đó.
Trước kia khi cô còn một thân một mình, ngay cả Tết Âm Lịch thì cũng chẳng khác gì ngày thường, đừng nói chi là Giáng sinh hay lễ tình nhân vân vân.
Hôm nay đột nhiên nhận được lễ vật, cho nên cô căn bản không kịp chuẩn bị quà đáp lễ.
Giản Đông Thần thấy Quý Du Nhiên không nói lời nào, cho rằng cô đang ghét bỏ hắn quản quá rộng, vì thế ngữ khí dịu xuống: “Tôi thật tình chỉ là vì em mà thôi, em không thấy mỗi lần hắn đi đến đâu cũng đều có người theo bảo vệ đó sao?”
Từ sau sự kiện của Tiêu Khải Lượng, so với nỗi ghen tị khi cô đi gặp người đàn ông khác, Giản Đông Thần còn quan tâm an toàn của cô nhiều hơn.
Kỳ thật hắn đối với phụ nữ, rất đề cao tính sạch sẽ, với dạng phụ nữ qua lại với nhiều đàn ông như Quý Du Nhiên, trước kia hắn có thể chơi một chút, nhưng yêu đương là chuyện tuyệt đối không thể.
Nhưng đời mà, thế sự vô thường, từ sau khi gặp người con gái này, điểm mấu chốt của hắn liên tục bị phá vỡ.
“Tôi biết rồi, Giang Dĩ Thành cũng có nói qua với tôi rồi.” Quý Du Nhiên rốt cuộc có phản ứng.
Nhưng nghe đến ba chữ “Giang Dĩ Thành”, ánh mắt của Giản Đông Thần lập tức trở nên lạnh lùng. “Giang gia càng không phải là hạng người tốt đẹp gì, lúc trước nếu không phải...” Giản Đông Thần nhấp môi: “...Thôi được rồi.”
Hắn không tiếp tục nói thêm gì nữa.
Quý Du Nhiên biết giữa Giản Thị và Giang thị vẫn luôn có chút ân oán tình thù, nhưng chuyện cuối cùng là sao thì cô lại không thể hiểu rõ được, cho nên cũng không nói tiếp về đề tài này.
Đều nói oan gia ngõ hẹp thật không sai chút nào, Giản Đông Thần vừa dứt lời, một chiếc Rolls Royce đi tới từ phía đối diện.
Hai xe gặp nhau, vốn là con ngõ chật hẹp phút chốc càng trở nên chen chúc, muốn thuận lợi đi qua, nhất định phải có một bên nhường bước.
Nhưng hai xe lại không hề có ý định động đậy.
Sau khi nói một câu “ở trên xe chờ tôi”, Giản Đông Thần liền tháo dây an toàn, bước xuống xe.
Phía đối diện, sau khi tài xế mở cửa xe. Giang Dĩ Thành cũng bước xuống từ ghế sau.
Hai người thoạt nhìn mặt ngoài thì bình tĩnh, nhưng thực tế lại là mạch nước ngầm mãnh liệt.
“Tôi còn đang nghĩ xem sao mấy hôm trước trong cuộc họp tài chính lại không gặp được Giản Đổng, hóa ra là đổi nghề làm tài xế.” Giang Dĩ Thành liếc nhìn người con gái đang ngồi trên xe Bentley, mỉm cười nói.
Giản Đông Thần cũng không cam lòng yếu thế, hắn cười lạnh một tiếng: “A, kia cũng phải nhìn xem là làm tài xế cho ai, cũng không phải là ai muốn thì đều có cơ hội này.”
Quý Du Nhiên ngồi trên xe thở dài, mở cửa xuống xe.
Con hẻm này tuy nhỏ, nhưng bên trong lại có rất nhiều nhà hàng cao cấp, nên việc Giang Dĩ Thành xuất hiện ở đây cũng không phải là kỳ quái.
“Ông chủ Giang, tôi có việc quan trọng, có thể để chúng tôi đi trước được không?” Quý Du Nhiên chỉ mặc trên người một lớp áo choàng mỏng, cô rùng mình một cái vì lạnh.
Giản Đông Thần nhướng chân mày, chuyện quan trọng sao? Giang Dĩ Thành nhìn Quý Du Nhiên bằng một ánh mắt nghiền ngẫm.
Hôm nay mèo hoang nhỏ phá lệ gợi cảm, rõ ràng là thời tiết vô cùng lạnh, vậy mà dưới nhiệt độ âm như thế này cô lại mặt một chiếc đầm liền thân chi tiết hoa nhỏ, đôi chân thon dài trắng nõn, ồ, cổ áo lại còn là loại chữ V, lộ ra đến ⅓ nhũ thịt non mềm trắng trắng hồng hồng.
Trong lòng hắn thoáng nổi lên một cỗ ghen tỵ.
Cô cự tuyệt lời mời của hắn, chính là để hẹn hò với Giản Đông Thần sao?
“Em về lại trong xe chờ đi.”
“Em về lại trong xe chờ đi.”
Hai người đàn ông cùng nói chung một câu.
Không biết là do họ đột nhiên nói lời ăn ý với nhau, hay là vì cách nói chuyện quan tâm của hai vị ông chủ lớn đều được thể hiện dưới dạng câu mệnh lệnh như thế này, nên Quý Du Nhiên chỉ có thể chớp chớp mắt hai cái, dưới ánh mắt như muốn ăn thịt người của họ, ảo não trở lại trong xe.
Đóng cửa xe, Quý Du Nhiên vừa tự khinh bỉ bản thân sao lại nghe lời như vậy, vừa móc điện thoại từ trong túi xách ra, chuẩn bị gọi cho Cảnh Tông rằng mình sẽ tới trễ một chút.
Nhưng lúc lấy ra mới thấy trên điện thoại hiển thị mười mấy cuộc gọi nhỡ, Quý Du Nhiên cả kinh, lúc này mới phát hiện bản thân không cẩn thận đã chuyển điện thoại sang chế độ im lặng từ khi nào không biết.
Số điện thoại gọi nhỡ đều cùng là một số lạ, nhưng đầu số lại chính quê quán của cô. Cô còn đang suy đoán người gọi là ai, thì dãy số đó rất nhanh đã gửi đến cho cô một tin nhắn.
[Chị Tiểu Nhiên! Chị thấy tin nhắn thì gọi lại liền nhé! Em là Toa Toa, dì Quý xảy ra chuyện rồi ạ!]