Phép Tắc Thượng Vị

Chương 108



 

Sáng sớm, Quý Du Nhiên tỉnh lại từ trong khuỷu tay của Giang Dĩ Thành.

 

Hắn ngủ rất sâu, chỉ trong một đêm mà trên cằm đã lún phún râu, càng thêm phần gợi cảm.

 

Quý Du Nhiên nhìn dung nhan tuấn lãng đang ngủ say, nhịn không được trong lòng thầm mắng vài câu.

 

Bệnh viện đóng cửa lúc 11h tối, tối qua khoảng 10h, Tiểu Trương gọi điện thoại cho cô, hỏi cô đêm nay có tới không.

 

Khi đó cô còn đang bị Giang Dĩ Thành ôm eo mãnh liệt thao lộng, thấy điện thoại đổ chuông, liền muốn hắn dừng lại.

 

Kết quả cô vừa mới nhận điện thoại, tên đàn ông này nổi lên ý xấu, thao cô càng dữ dội hơn.

 

Cô chỉ có thể kiềm xuống tiếng rên rỉ, đứt quãng nói với Tiểu Trương rằng hôm nay cô phải tăng ca ở công ty, ngày mai mới đến viện.

 

Trong điện thoại, Tiểu Trương nghe được sự khác thường của cô, hỏi cô có bị sao không? Vì sao lại thở hổn hển? Có phải có chỗ nào không thoải mái không?

 

Vì thế cô chỉ có thể cắn răng tiếp tục nói dối, rằng thang máy trong tòa nhà bị hỏng rồi, cô đang leo thang bộ, lúc này mới có thể gạt được Tiểu Trương.

 

Lần trước cô đùa giỡn với Giang Dĩ Thành ở trong văn phòng trước mặt bố mẹ hắn, bây giờ tên đàn ông hư hỏng này chính là muốn trả thù cô!

 

“Muốn đi đâu?”

 

Người đàn ông còn đang nhắm mắt, sáng sớm chất giọng trầm thấp pha chút lười biếng, Quý Du Nhiên kề sát lồng ngực trần trụi của hắn, trong hơi thở tràn ngập hoocmon nam tính.

 

Dưới chăn là hai cơ thể trần trụi, Quý Du Nhiên cảm nhận được một cách rõ ràng lão nhị của Giang Dĩ Thành đã cương cứng, ngạnh bang bang dán lên vùng bụng cô.

 

“Tôi muốn tắm rửa một chút.”

 

Cô nhanh chóng rời khỏi hiện trường, xốc chăn chạy về phía nhà tắm.

 

Cửa sổ lớn sát đất, bên trong bồn trắng sứ màu trắng, Quý Du Nhiên bởi tóc cao lên, bước vào trong nước ấm được phủ đầy một lớp hoa hồng.

 

Cô thỏa mãn thở dài một hơi, nhắm mắt lại hưởng thụ, thả trôi đi một đêm mệt mỏi.

 

Nhà mới liệu có nên lắp một bồn tắm như thế này không nhỉ? Nhưng hình như diện tích không đủ lớn.

 

“Nghe nói em mua một căn hộ ở Nam Thành?”

 

Quý Du Nhiên nghe tiếng mở mắt ra.

 

Giang Dĩ Thành chắc đã tắm qua ở một phòng tắm khác, hắn lúc này đang mặc áo tắm dài nghiêng người dựa vào cửa.

 

Cô nhắm mắt lại, nhàn nhạt nói: “Đúng vậy, chuyện này sao anh lại biết?”

 

Giang Dĩ Thành cười nhẹ một tiếng, muốn biết chuyện này thì có gì khó?

 

“Muốn mua nhà sao không tìm tới tôi?”

 

Giang thị bọn họ lập nghiệp chính là từ địa ốc, muốn mua dạng nhà nào mà không có. Nhưng hắn không ngờ được rằng, tiểu nha đầu này tình nguyện mua một căn hộ bình thường như vậy, cũng không muốn mở miệng nói với hắn.

 

Quý Du Nhiên lại hạ sâu người vào trong nước, lười biếng nói: “Việc này tôi có thể tự mình giải quyết, tôi không muốn dựa vào bất kỳ ai cả.”

 

Giang Dĩ Thành ngồi xuống cạnh bồn tắm, nắm lấy một cánh hoa đưa tới bên mũi ngửi ngửi.

 

Ừ, cánh hoa vẫn còn mới.

 

“Có lối tắt lại không đi, có ngốc không cơ chứ? Trong đầu nhỏ này của em đang nghĩ gì vậy?” Hắn gõ vào trán Quý Du Nhiên một cái, đem cánh hoa hồng dán vào mí mắt của cô.

 

Quý Du Nhiên nhíu mày lấy cánh hoa xuống, mở ra đôi mắt bị hơi nước thấm ướt, tròng mắt trong suốt như được nước tưới qua: “Tôi không thích mọi chuyện đều đi lối tắt đó, được không?”

 

Giang Dĩ Thành nhướng mày.

 

Đây đúng là tính cách của cô.

 

Tiền, nhà, địa vị, đều là những thứ mà phụ nữ thích, nhưng lại không trói buộc được cô.

 

Thứ hắn có, Giản Đông Thần cũng có, nhưng đối với cô mà nói thì hiển nhiên không có tác dụng gì, nếu cô có thể bị thu phục bởi mấy món đó, vậy thì lúc ở bên Giản Đông Thần đã sớm gần quan được ban lộc rồi, cũng không tới phiên đàn ông khác.

 

Cho nên, hắn rốt cuộc phải làm sao đây?

 

Giang Dĩ Thành thở dài: “Vậy em rốt cuộc thích cái gì?”

 

Quý Du Nhiên khó có khi nhìn thấy được bộ dạng bất đắc dĩ của Giang Dĩ Thành, cô nhịn không được mà gợi lên khóe môi, lộ ra núm đồng tiền nhàn nhạt, ái muội nhìn thoáng qua bộ vị giữa háng của hắn.

 

“Tôi rốt cuộc thích cái gì? Tôi thích… đó là...”

 

Ánh mắt Giang Dĩ Thành chợt lóe, bình tĩnh nhìn cô vài giây.

 

Xác thật, người phụ nữ này hình như chỉ thích làm tình, bằng không sao có thể đa tình đến mức đó?



 

Giang Dĩ Thành đột nhiên nở nụ cười trầm thấp, sau đó cởi áo tắm, bước chân vào bồn tắm, cánh hoa hồng trên mặt nước vì hành động bước vào của hắn mà dập dền sóng sánh ra ngoài một ít.

 

Quý Du Nhiên cũng hoảng sợ, cô nhanh tay che ngực lại, trốn vào một bên góc của bồn tắm.

 

“Này này! Không phải anh định đi Thâm Quyến sao? Nếu giờ không đi là sẽ không kịp đó!”

 

Giang Dĩ Thành kéo thân hình mềm yếu của Quý Du Nhiên về phía mình, không cho cô chạy.

 

Thời điểm ở Hong Kong, hắn thấy rõ ràng tràng hoan ái giữa cô và Giản Đông Thần cạnh bể bơi, lúc ấy trong lòng hắn miễn bàn có bao nhiêu ngứa ngáy.

 

Hiện giờ tuy không phải là ở bể bơi, nhưng trong bồn tắm cũng không tồi.

 

Dương vật tiến quân thần tốc nhanh chóng cắm vào, Giang Dĩ Thành ôm lấy thân mình cô, bên tai nhỏ giọng nói: “Thâm Quyến có thể trễ chút đi cũng được, nhưng em… thì tôi phải làm bây giờ!”

 

Giang Dĩ Thành chuyển sang bay vào thời gian giữa trưa, sau khi ra khỏi khách sạn, Quý Du Nhiên đầu tiên là trở lại nơi ở lúc trước của Giản Đông Thần để thay quần áo, lại nhờ dì Ngô chỉ mình làm vài cái bánh nướng vị dâu tây, sau đó vội vội vàng vàng tới viện.

 

Mẹ Quý không thích ăn đồ ngọt, những cái bánh dâu tây này cô làm là để đưa cho Tiểu Trương và các điều dưỡng trong viện.

 

Trong khoảng thời gian này tuy rằng cô vẫn luôn ở tại bệnh viện, nhưng chữa bệnh và chăm sóc chủ yếu là do nhân viên bệnh viện làm, cô dự định mua một ít lễ vật để cảm tạ, nhưng trong bệnh viện có quy định không thể thu phong bì của bệnh nhân và người nhà, nên cô mới chuyển sang chuẩn bị một ít bánh ngọt.

 

“Tôi mới học làm bánh, nên làm ra khá nhiều, ăn không hết thì lại lãng phí, mọi người cùng nhau nếm thử rồi cho tôi xin ý kiến nhé.”

 

Quý Du Nhiên đem bánh đến phòng trực ban, đưa cho điều dưỡng trưởng.

 

Cô điều dưỡng lúc đầu còn đưa tay từ chối, nhưng nghe Quý Du Nhiên nói như vậy, thái độ lại chân thành, vì thế nói lời cảm ơn nhận lấy.

 

“Đúng rồi, Quý tiểu thư, buổi sáng lại có người tới thăm dì Quý, hình như còn ở trong đó chưa đi đâu.” Cô điều dưỡng trưởng nói.

 

Quý Du Nhiên nói “Cảm ơn, để tôi đi xem”, rồi rời khỏi phòng trực ban.

 

Giang Dĩ Thành đi Thâm Quyến, nghe dì Ngô nói Giản Đông Thần hôm nay cũng bận họp hội nghị cả ngày, chẳng lẽ người đến là Tiểu Phàm?

 

Khương Khải Minh cúi đầu đi tới đi lui trước cửa phòng bệnh, trong tay vẫn luôn cầm điện thoại.

 

“Vâng vâng, anh Hải Phong! Một lát nữa em sẽ đưa anh Nhất Bạch trở về! Tuyệt đối không có paparazzi đâu, em vẫn luôn đứng canh ở đây! Bảo đảm sẽ không để chậm trễ thu hình tiết mục đâu ạ! Vâng Vâng!”

Cúp điện thoại, đầu Khương Khải Minh đầy mồ hôi lạnh.

 

Lần trước trong cuộc họp báo tuyên truyền phim Nhiễm Nhất Bạch đột nhiên tuyên bố có người mình yêu thích, chuyện này đến giờ vẫn còn nằm top 1 trên hotsearch, còn có hãng truyền thông vô lương nào đó, tung tin nói thật ra hắn đã kết hôn sinh con.

 

Bởi vì chuyện này, cậu bị người đại diện của Nhiễm Nhất Bạch là Hải Phong chửi cho một trận té tát, nói cậu cái chức trợ lý này nếu không làm được thì dẹp đi!

 

Khương Khải Minh cảm thấy thật ủy khuất quá mà!

 

Miệng và chân đều nằm trên người Nhiễm Nhất Bạch, cậu ta làm cách nào ngăn được cơ chứ!

 

Hôm nay anh Nhất Bạch lại rời khỏi trường quay, nói là một tiếng sau sẽ trở lại, kết quả là giờ đã qua hai tiếng rồi, mới vừa rồi cậu lại bị anh Hải Phong mắng tơi bời ở trong điện thoại.

 

Vừa quay đầu lại, Khương Khải Minh lập tức đối diện với một đôi mắt mang ý tìm tòi nghiên cứu.

 

Cậu ta sửng sốt trong phút chốc, cặp mắt kia đã dời đi, còn người thì đẩy cửa bước vào phòng bệnh.

 

Khương Khải Minh đang định ngăn cản lại, nhưng rồi đột nhiên nhớ ra.

 

Móa! Cô gái này còn không phải là người trên ảnh nền điện thoại của anh Nhất Bạch đó sao?

 

Vừa mở cửa, Quý Du Nhiên đã ngửi được một mùi hoa thơm mát, cộng thêm tiếng cười vui vẻ của mẹ Quý và Tiểu Trương.

 

Khóe miệng nâng lên, Quý Du Nhiên hô lên: “Mẹ, con tới rồi ạ!”

 

“Anh… anh… sao lại ở đây!”

 

Cô hoảng sợ chỉ vào Nhiễm Nhất Bạch đang ngồi cạnh giường bệnh.

 

Cho dù trên người hắn chỉ mặc một bộ đồ đơn giản, nhưng vẫn không cách nào che giấu được một thân khí chất ngời ngời.

 

Vừa nhìn thấy Quý Du Nhiên, trong mắt hắn sáng lên ý cười.

 

“Tôi vừa rảnh được một chút, nên liền tới đây thăm dì.”

 

“Đúng vậy, Nhiên Nhiên, không phải con nói con là bạn bè với Nhất Bạch đó sao?” Mẹ Quý ngồi bên cạnh cười nói, tâm tình trông vô cùng tốt.

 

Quý Du Nhiên nhấp môi, tiến lên lôi kéo Nhiễm Nhất Bạch ra bên ngoài.

 

“Anh ra đây với tôi một chút.”

 

“Hả? Nhiên Nhiên? Nhiên Nhiên?” Mẹ Quý hô lên hai tiếng, Quý Du Nhiên đã kéo Nhiễm Nhất Bạch ra hành lang.

 

Khương Khải Minh đang muốn gõ cửa nhắc nhở Nhiễm Nhất Bạch cần phải rời đi, kết quả thiếu chút nữa đã đu.ng vào hai người từ bên trong đi ra.



 

Nhiễm Nhất Bạch đi theo Quý Du Nhiên đến cuối hành lang, hắn đè thấp vành nón nhìn một vòng, cũng may tầng này khá vắng hỏi, vắng vẻ không có người, Khương Khải Minh cũng thức thời đứng chờ ở đằng xa, vì thể hắn cất giọng ôn nhu: “Em làm sao vậy?”

 

Quý Du Nhiên hất tay Nhiễm Nhất Bạch ra.

 

“Làm sao vậy? Anh không biết sao mà còn hỏi? Mẹ tôi bị bệnh tim! Là bệnh tim đó! Anh ngay đến một cú điện thoại cũng không thông báo liền trực tiếp đến đây, vạn nhất mấy fans hâm mộ và paparazzi cũng theo tới, rồi dọa đến bà ấy thì làm sao!?”

 

Nhiễm Nhất Bạch hiển nhiên không nghĩ tới Quý Du Nhiên sẽ tức giận đến vậy, bả vai gầy gầy của cô hơi phát run, gương mặt cũng phiếm hồng, như một chú mèo nhỏ nhe nanh múa vuốt.

 

Trong lòng không hiểu sao trở nên căng thẳng, hắn nhanh chóng ôm cô vào ngực, vuốt ve mái tóc dài, ngữ khí trở nên ôn nhu vô cùng.

 

“Em cần gì phải tức giận đến vậy? Con gái mà tức giận thì sẽ không tốt với cơ thể, được rồi, là tôi sai, tôi xin lỗi nhé.”

 

Quý Du Nhiên giãy người nhưng không thoát ra được cái ôm của hắn, tâm tình phập phồng tức giận cũng theo sự trấn an của Nhiễm Nhất Bạch mà giảm bớt, tiếp đó từ đỉnh đầu truyền đến giọng nói mang ý trêu ghẹo của hắn.

 

“Em không phải là bởi vì scandal giữa tôi và Cris nên mới tức giận đó chứ? Chuyện đó tôi đã sớm lên tiếng làm sáng tỏ rồi, tôi vẫn luôn chỉ thích một mình em mà thôi.”

 

Thân thể Quý Du Nhiên cứng đờ, dùng sức đẩy hắn ra.

 

“Nhiễm Nhất Bạch, là anh nhập vai quá có phải không? Làm ơn đừng bày ra bộ dáng thâm tình này được không! Anh nói đó là thích sao? Còn không phải là do anh có bệnh tâm lý đó sao?”

 

Không đề cập tới còn đỡ, nhắc tới Quý Du Nhiên liền thêm tức giận.

 

Nhiễm Nhất Bạch mập mờ giải thích với bên truyền thông, dẫn tới chuyện lúc trước của hai người đã tạm lắng xuống, bây giờ bị đào lên lại, gần đây phía dưới Weibo của cô còn có người chạy đến để lại bình luận hỏi cô có phải là bạch nguyệt quang trong lòng Nhiễm Nhất Bạch hay không.

 

Ý cười trên mặt Nhiễm Nhất Bạch nhạt dần đi, nhìn Quý Du Nhiên một lúc lâu mà không nói gì.

 

Ước chừng qua một phút sau, hắn mới khàn giọng cất tiếng.

 

“Bệnh của tôi đã tốt rồi.”

 

“Cái gì?” Quý Du Nhiên ngơ ra.

 

Nhiễm Nhất Bạch lần này không thấp giọng nữa, ngược lại còn tăng thêm âm lượng.

 

“Tôi nói, bệnh của tôi hết rồi!”

 

“Lão tử đây chính là thích em đó!”

 

Mẹ Quý thấy Quý Du Nhiên một mình trở lại phòng bệnh, hỏi: “Nhiên Nhiên, sao chỉ có mình con thế, Nhất Bạch đâu?”

 

Quý Du Nhiên thấy mẹ Quý và Tiểu Trương đều mang theo vẻ mặt mong đợi nhìn phía sau cô, trong lòng có một loại tư vị nói không nên lời.

 

Nhiễm Nhất Bạch không lừa cô, hắn thật sự đã dỗ cho mẹ Quý rất vui.

 

“Mẹ, anh ấy còn có công tác nên đi về rồi ạ, anh ấy nhờ con gửi lời với mẹ, khi nào có thời gian thì sẽ tới thăm tiếp a."

 

“Vậy là tốt rồi.”

 

Mẹ Quý yên lòng, bà còn tưởng bộ dạng nổi giận đùng đùng của con gái mình khi nãy, thì sau đó hai người sẽ cãi nhau, bà còn  muốn Tiểu Trương đi theo để nhìn thế nào.

 

“Nhiên Nhiên, Nhất Bạch cậu thanh niên này không tệ! Một chút bộ dáng của người nổi tiếng cũng không có, biết mẹ thích xem gameshow, cậu ấy còn nói mình có ghế vip, chờ khi nào mẹ bình phục thì sẽ mang mẹ đến trường quay

để xem trực tiếp đó! Còn nói có thể sắp xếp cho mẹ chụp hình với diễn viên Lâm Kim.”

 

Quý Du Nhiên mỉm cười.

 

Lâm Kim chính là diễn viên thần tượng của mẹ Quý.

 

“Đúng vậy, đúng vậy, Tiểu Nhiên! Nhất Bạch còn nói những gameshow như vậy trước tiên là sẽ quay toàn bộ chương trình, sau đó mới có phần cắt nối biên tập hậu kỳ rồi mới phát lên tivi.”

 

Mẹ Quý và Tiểu Trương vẫn còn đang líu ríu kể lại Nhiễm Nhất Bạch thú vị như thế nào, lại còn bình dị gần gũi vô cùng.

 

Quý Du Nhiên vẫn luôn yên lặng lắng nghe, trong lòng càng lúc càng trầm xuống, giống như bị đè xuống bởi một tảng đá lớn, làm cô có cảm giác không thể nào thở nổi.

 

Cảm giác này giống y như đúc khi Tiểu Phàm nói yêu cô, nói cô đừng đẩy hắn cho người phụ nữ khác nữa.

 

Suy nghĩ cô bay trở lại thời điểm đứng bên hành lang, Nhiễm Nhất Bạch đè cô vào góc tường, nắm chặt lấy bả vai cô.

 

“Lão tử đây chính là thích em đó!”

 

“Lão tử không chỉ là thích em! Còn mẹ nó muốn cưới em! Muốn cùng em kết hôn! Muốn cùng em sinh ra một đống đứa trẻ!”

 

“Quý Du Nhiên! Em bây giờ có còn cảm thấy là tôi đang diễn trò không!”

 

Quý Du Nhiên rũ mắt, nhẹ giọng đánh gãy cuộc trò chuyện đầy hứng thú của mẹ Quý và Tiểu Trương.

 

“Mẹ, không phải lần trước mẹ nói con trai của dì hàng xóm chưa có bạn gái nên muốn tụi con gặp gỡ một chút đó sao! Hôm sau mẹ sắp xếp thời gian đi!”

 

------oOo------