Quý Du Nhiên bị Cảnh Hách Phàm lôi đi, Giang Dĩ Thành và Giản Đông Thần thấy thế, cũng đứng dậy đi theo. Trước khi đi, Giang Dĩ Thành còn không quên lịch sự hỏi đối tượng xem mắt kia, làm việc ở công ty nào.
Cảnh Hách Phàm nổ máy xe.
“Ngồi xuống cho tôi.”
“Ờ ờ.” Quý Du Nhiên hậm hực trả lời, thành thành thật thật ngồi vào ghế lái phụ.
Phía sau hai người họ, có một chiếc Rolls Royce và một chiếc Bentley lái theo sau với khoảng cách không gần không ха.
Quý Du Nhiên có chút đau đầu.
Cô không quan tâm tại sao ba người này có thể biết chuyện cô đi xem mắt, cô hiện tại chỉ muốn biết là tại sao họ có thể tìm được cô?
Đã hẹn sẵn từ trước? Cố ý bắt được cô?
“Tiểu Phàm, cậu định mang tôi đi đâu?” Quý Du Nhiên cẩn thận hỏi.
Hiện tại còn chưa tới giờ cao điểm, trên đường xe cũng dần dần nhiều lên, Cảnh Hách Phàm nhấp môi, không rên một tiếng, trong chốc lát nhấn mạnh chân ga, chốc lát sau lại dẫm phanh, Quý Du Nhiên ngồi bên cạnh đến một tiếng không dám thả ra.
Trong xe yên tĩnh một cách đáng sợ, sự êm ả của mặt biển cất giấu một trận sóng gió mãnh liệt, Quý Du Nhiên nhịn không được lại lần nữa mở miệng, Muốn hòa hoãn bầu không khí căng thẳng này.
“Tiểu Phàm à, tôi có lái xe tới, xe vẫn còn đậu gần quán cà phê.”
Trước quán cà phê không có bãi đỗ xe, nên cô đậu xe ở một con hẻm gần đó.
“Đừng nói đến xe cộ nữa.” Cảnh Hách Phàm nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, hai chiếc xe phía sau vẫn đi theo như cũ, hắn không kiên nhẫn nhíu chặt chân mày, muốn vứt bọn họ lại, nhưng đường xá trong thành phố không cho phép hắn chạy hơn được.
Quý Du Nhiên thấy Cảnh Hách Phàm cuối cùng cũng đã ngó ngàng đến cô, lá gan cũng bắt đầu lớn ra.
“Như vậy sao được? Cuối năm trộm cắp nhiều lắm đó!”
Trên chiếc Madza đó còn cất một chìa khóa dự phòng nữa.
“Trên xe có gắn thiết bị định vị, chị có tâm tư lo lắng cho chiếc xe, còn không bằng lo lắng cho chính mình thì hơn.” Cảnh Hách Phàm mặt không biểu tình cất lời.
“Nếu không thì sao? Đưa chị đến chỗ của tên Giản Đông Thần kia?” Cảnh Hách Phàm ngữ khí nhàn nhạt, hiển nhiên là còn chưa nguôi giận.
Xe queo vào tiểu khu, là nhà mới của Quý Du Nhiên.
Khác với Giản Đông Thần, sau khi biết được Quý Du Nhiên mua nhà mới, Cảnh Hách Phàm cảm thấy rất vui vẻ, như vậy thì cô không cần phải ở dưới mí mắt của tên đàn ông khác.
Quý Du Nhiên nhỏ giọng thì thầm câu gì đó.
Trong khoảng thời gian này đa phần thời gian là cô ở bệnh viện, chuyện cải tạo nhà mới đều là do Cảnh Hách Phàm thay cô trông nom, đối với nhà mới này của cô, đứa nhỏ này lại rất quen cửa quen nẻo.
Tới dưới lầu rồi, Cảnh Hách Phàm không định xuống xe, hắn tắt máy, cùng Quý Du Nhiên tiếp tục ngồi trong xe.
“Làm sao vậy? Không đi lên à?”
Quý Du Nhiên trộm nhìn kính chiếu hậu một cái, hai chiếc xe phía sau cũng đã tắt đèn xe, người trên xe chắc cũng đang đợi bọn họ, nên không xuống xe.
Cảnh Hách Phàm thu hết động tác của Quý Du Nhiên vào trong mắt, hắn nở một nụ cười lạnh: “Đều đã đi theo một đường rồi, cứ như vậy mà nhớ thương hai người đàn ông kia?”
“Ai nhớ thương chứ?”
“Nếu đã nhớ thương như vậy, thì vì sao lại đi xem mắt? Không phải chính chị nói là không kết hôn sao? Không phải tôn thờ chủ nghĩa độc thân sao? Là chị gạt tôi?”
Cảnh Hách Phàm nhẫn nại suốt nãy giờ, rốt cuộc cũng đã bộc phát.
Buổi chiều điện thoại của hắn thu được một tin nhắn nặc danh, mở ra xem, hóa ra là thông tin cô đăng ký tham dự chương trình hẹn hò!
Hắn thậm chí còn không kịp tra xét số điện thoại gửi tin, cứ như vậy lập tức chạy đi tìm cô.
Quý Du Nhiên tự biết bản thân đuối lý, bởi vì lúc trước đúng là cô đã nói như vậy với Cảnh Hách Phàm.
“Xem mắt là do mẹ tôi...”
“Người phía sau là tình nhân mới của chị?” Cảnh Hách Phàm nhìn chằm chằm kính chiếu hậu, mắt híp lại.
Quý Du Nhiên bị hắn đánh gãy lời, đã quên giải thích.
Giản Đông Thần hắn đã gặp qua, cho nên người hắn nói tới hẳn là Giang Dĩ Thành.
“Hắn à? Cứ xem là vậy đi.” Quý Du Nhiên cắn môi gật đầu.
Trong lòng Cảnh Hách Phàm nổi giấm: “Buổi tối hôm trước chị không nghe điện thoại của tôi, có phải là do ở cùng với hắn không?”
Quý Du Nhiên sửng sốt trong phút chốc, nhanh chóng nhớ lại.
Cảnh Hách Phàm nói tới chính là cái đêm trước khi Giang Dĩ Thành đi Thâm Quyến, đêm đó cô không đến viện, mà ở cùng Giang Dĩ Thành cả đêm trong khách sạn.
Lúc ấy, sau khi cúp điện thoại của Tiểu Trương, Cảnh Hách Phàm đã gọt video call cho cô.
Đúng là cô có nhiều đàn ông, nhưng cô không hề lừa gạt tình cảm của bất kỳ ai! Cảnh Hách Phàm tại sao lại dùng giọng điệu này để chất vấn cô? Cô cũng không phải là bạn gái của hắn!
Tính cách yếu mềm nãy giờ, nháy mắt đã trở nên kiên cường trở lại.
“Đúng vậy, khi cậu gọi điện thoại tới thì tôi đang ở trên giường với anh ta, nên không có cách nào nghe điện thoại! Vậy thì sao? Không được à?”
Đôi mắt nâu của Cảnh Hách Phàm nhanh chóng tối sầm xuống, giống như một con dã thú đang trong trạng thái chuẩn bị công kích, Quý Du Nhiên đột nhiên cảm thấy hối hận.
Qua nhiên… sau đó hắn nặng nề mở miệng.
“Chị gái à, chị có phải là do có người mới, nên đã quên đi người cũ là tôi hay không?”
“Có phải cảm thấy tôi phiền chán hay không?”
Cảnh Hách Phàm bắt lấy cằm của Quý Du Nhiên, ánh mắt lạnh lẽo dọa người.
À thì gần đây cô hình như hơi có cảm giác như vậy, đúng là có chút… vắng vẻ hắn, nhưng nếu nói phiền chán thì hoàn toàn không có à nha!
“Không phải, tôi… a a...” Quý Du Nhiên trợn to mắt, miệng đã bị lấp kín.
Cảnh Hách Phàm một tay ôm chặt cô hôn ngấu nghiến, một bên xoay người chuyển qua ngồi bên ghế phụ.
Quý Du Nhiên cảm giác rõ ràng một bên xe hơi trầm xuống, tiếp đó cũng không biết Cảnh Hách Phàm chạm vào nơi nào, lưng ghế dần dần hạ xuống.
Hắn tức giận xé rách cổ áo của Quý Du Nhiên, lột áo ngực xuống, tay to nắm lấy bầu vú đã bại lộ trong không khí của cô, hung hăng xoa bóp, núm vú dưới sự xoa bóp này của hắn nhanh chóng cứng lên.
“Vì sao lại muốn đi xem mắt?” Cánh môi bị cắn khá tàn nhẫn, núm vú cũng bị bóp chặt.
“Là do tình nhân mới không tốt sao? Hay là người cũ tôi đây không thỏa mãn được chị?” Phía dưới truyền đến âm thanh tất chân bị xé rách, bên trong quần lót đã xuất hiện sự thâm nhập của một bàn tay lành lạnh.
“Tiểu Phàm! Bọn họ. Còn ở phía sau. Ưm ưm a.”
Ngón tay linh hoạt cắm vào hoa huyệt căng chặt, không chút báo trước mà hung ác đưa đẩy, Quý Du Nhiên ôm cổ Cảnh Hách Phàm kiều suyễn rên rỉ, rất nhanh đã bị ngón tay cắm cho chảy nước “phụt” “phụt”.
Giang Dĩ Thành và Giản Đông Thần ngồi trên xe nửa ngày, nhưng vẫn chưa thấy hai người kia rời khỏi xe.
Đang lúc họ nghĩ có nên đến xem sao, thì chiếc xe thể thao đột nhiên rung lắc dữ dội.
Tài xế trên xe lập tức xấu hổ vô cùng, đồng thời cũng cảm nhận được khí lạnh xuất hiện từ vị lão bản ngồi phía sau xe, hai người tài xế tội nghiệp không dám nói cũng không dám thở mạnh, chỉ có thể nỗ lực thu nhỏ sự tồn tại của bản thân.
Tài xế của Giang Dĩ Thành cũng xem như có kinh nghiệm, yên lặng quay đầu xe sang một hướng khác, như vậy thì tầm mắt của ông chủ mình sẽ không trực diện với chiếc xe kia.
Còn tài xế của Giản Đông Thần vẫn còn non nớt, chỉ biết cúi đầu làm bộ làm tịch như đang xem di động, nhưng nét ửng đỏ trên mặt đã bán đứng cậu ta, âm thanh lạnh lùng của Giản Đông Thần vang lên.
Về điểm này, Giang Dĩ Thành và Giản Đông Thần thể hiện sự ăn ý với nhau, hắn (GĐT) yêu cầu tài xế của mình quay đầu xe đi.
Trời tối, người lớn tan sở mang theo con trẻ đi học về, nhóm người tất bật trở về nhà, hầu như không ai chú ý đến chiếc xe đang lay động kịch liệt.
Nửa tiếng sau, chiếc xe thể thao kia dần bình ổn trở lại, chỉ chốc lát sau, cửa xe mở ra, một cậu thanh niên với vóc dáng cao ráo bước xuống từ phía cửa điều khiển, sau đó quành qua phía ghế phụ, ôm một cô gái ra ngoài.
Mặt Quý Du Nhiên đỏ rực, người mềm như bông, chôn đầu trong lồng ngực Cảnh Hách Phàm, không dám ngẩng lên.
Tất chân trên đùi cô bị Cảnh Hách Phàm xé rách, còn vất vưởng vài miếng trên đùi, giày cao gót cũng bị hắn cầm trong tay, dù cô có muốn tự đi cũng không được.
Thang máy đi lên lầu 20 chưa bao giờ được Quý Du Nhiên cảm nhận lâu như thế này, mãi đến khi cô cảm thấy sau lưng sắp bị đục lỗ bởi ánh mắt bốc hỏa của Giang Dĩ Thành và Giản Đông Thần, thì thang máy mới tới nơi.
Cảnh Hách Phàm thuần thục bấm mật mã vào nhà, lần thứ hai lại đưa tới cái nhìn chăm chú của hai người đàn ông kia.
Quý Du Nhiên cũng không cải tạo ngôi nhà quá nhiều, chỉ là bổ sung một số nội thất, Cảnh Hách Phàm cũng dựa vào sở thích của cô mà làm.
Vừa vào cửa, Quý Du Nhiên sau khi nói câu, “các anh ngồi đi” thì lập tức đi vào phòng tắm.
Không ngờ việc đầu tiên cô làm khi vào nhà mới, lại chính là đi tắm.
Tinh dịch đã khô cạn, dính trên đùi, trên người bởi vì vụ “xe chấn” vừa rồi mà cũng toát ra một lớp mồ hôi mỏng, nhưng Quý Du Nhiên cứ chậm chạp tẩy trang và tắm rửa, bởi vì cô vẫn chưa nghĩ ra được lý do nào vào để giải thích về chuyện xem mắt với ba người đàn ông ngoài kia.
Rõ ràng cô là người tự do nha, rõ ràng là cô muốn làm gì thì có thể làm cái đó, rõ ràng là cô không nợ ái tình bất kỳ ai nha!
Cũng không biết tại sao, khi thấy bọn họ thì cô lại luôn có một sự áy náy không thể nào giải thích nổi, một loại áy náy khiến cô vô cùng phiền lòng.
Thôi thì vẫn là nên đối mặt giải quyết! Trốn tránh đến cùng cũng không phải là một biện pháp!
Quý Du Nhiên đóng vòi hoa sen, dùng khăn tắm mới lau lung tung trên thân thể, đến tóc cũng không sấy, đã đi ra ngoài.
Nhưng vừa bước ra khỏi phòng tắm thì cô đã ngây ngẩn cả người, vốn trong nhà có sẵn ba người đàn ông, lúc này đã biến thành bốn người.
Nhiễm Nhất Bạch không biết đã đến từ khi nào, hắn mặc một cái áo hoodie có hình đại diện thương hiệu của búp bê yooka, cùng với ba người đàn ông còn lại, ngồi trên ghế sô pha, ánh mắt bất thiện nhìn về phía cô.
Cái sô pha lớn dài 3 mét là do Giản Đông Thần và Nhiễm Nhất Bạch ngồi, còn bên cạnh hai cái sô pha lẻ là do Cảnh Hách Phàm và Giang Dĩ Thành lần lượt ngồi.
Đồ đạc của cô còn chưa chuyển hết khỏi nhà của Giản Đông Thần, Quý Du Nhiên không thể thay quần áo, nên chỉ đành mặc lại bộ đồ khi nãy đã bị Cảnh Hách Phàm làm rách.
Dưới áp lực cực đại từ đám người kia, cô mang tới một cái ghế từ nhà bếp, ngồi phía trước TV, cúi mặt nhìn chằm chằm chân của mình.
“Này… chắc không cần tôi giới thiệu đâu nhỉ?”
Kỳ thật thì Nhiễm Nhất Bạch, Cảnh Hách Phàm và Giản Đông Thần đều đã biết sự tồn tại của nhau, chỉ có Giang Dĩ Thành là mới lăn giường với cô gần đây mà thôi.
“Chị gái à, mọi người đã đến đông đủ hết chưa? Còn có ai tới nữa không?” Khóe môi Cảnh Hách Phàm gợi lên nụ cười, như chỉ sợ chuyện chưa đủ lớn.
Hắn vô cùng hoài nghi số lượng đàn ông hiện tại của cô, nói không chừng hôm nay tin nhắn hắn nhận được, cũng là do một trong số mấy người ngồi ở đây cố ý gửi tới cho hắn, mục đích chính là mượn tay hắn để ngăn cản cô xem mắt.
Tuy rằng lời của Cảnh Hách Phàm có hơi âm dương quái khí, nhưng sắc mặt của hắn so với mấy người còn lại thì tốt hơn một chút, cũng có thể là do vừa rồi hắn đã ăn được ngon ngọt rồi.
Quý Du Nhiên trừng mắt liếc hắn một cái, quay đầu nhìn ba người còn lại đã sa sầm mặt.
“Ai nha! Các anh đừng nhìn tôi như vậy, muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi!”
Nói xong, cô lại tiếp tục cúi đầu, quan sát đôi chân của chính mình.
“Vì sao lại đi xem mắt?”
“Khi nào bắt đầu?”
“Đã gặp mấy người?”
“Đã nói những chuyện gì?”
Một đống câu hỏi như nã pháo về phía cô, Quý Du Nhiên há miệng thở dốc, không biết nên trả lời câu nào trước.
Cái cảm giác khi bị Cảnh Hách Phàm chất vấn lúc ở dưới lầu lại lần nữa xuất hiện.
Móa! Đây là đang thẩm tra tội phạm à?!
Quý Du Nhiên ngẩng đầu, nắm chặt tay, hít sâu một hơi, đúng lý hợp tình trả lời theo thứ tự các vấn đề của bọn hắn.
“Tôi thích thì tôi đi! Không vì cái gì cả!”
“Mới bắt đầu từ mấy ngày trước!”
“Đã gặp qua khoảng bảy tám người!”
“Mọi chuyện đều là riêng tư của tôi! Các anh không có quyền biết!”
Quý Du Nhiên càng nói càng kích động, cuối cùng trực tiếp đứng lên.
“Tuy rằng tôi với các anh có phát sinh quan hệ, nhưng tôi không phải là người phụ nữ của các anh! Cũng không phải là phạm nhân! Tôi thích làm cái gì thì làm cái đó! Các anh có tư cách gì để quản tôi? Có thể tiếp thu thì tiếp thu, nếu không thể thì chấm dứt tại đây!”
Thật mệt! Cô vốn là người thích tự do tự tại, từ khi nào lại tự kiếm phiền toái cho bản thân như vậy cơ chứ?
Bốn người đàn ông hiển nhiên cũng không ngờ được người con gái trước nay vẫn luôn giữ bình tĩnh, bây giờ lại la lối khóc lóc chơi xấu như vậy, chờ nghe được tiếng đóng cửa một cái “rầm” vang lên từ phòng ngủ, mới kịp tỉnh hồn
trở lại.
Đây là… lời giải thích của cô đó sao?
Có thể tiếp thu thì tiếp thu, nếu không thể thì chấm dứt?
Mấy người đàn ông trầm mặc, tựa hồ đang nghi ngờ nhân sinh, bản thân bọn hắn trước nay đều là được phụ nữ nịnh bợ la vây quanh, vậy mà cũng có một ngày bị phụ nữ hét vào mặt!
Nhiễm Nhất Bạch là người đầu tiên đánh vỡ sự trầm mặc.
“Cô ấy khác thường như vậy có thể là vì tôi.”
“Anh?” Cảnh Hách Phàm nhướng mày.
Giản Đông Thần nhíu mày: “Cậu đã làm gì với cô ấy?”
Giang Dĩ Thành không nói chuyện, bình tĩnh chờ câu trả lời.
Nhiễm Nhất Bạch xoa xoa tóc, ngữ khí vừa buồn bực lại kiêu ngạo.
“Không có gì, chỉ là hôm đó tôi nói muốn cưới cô ấy.”
Cảnh Hách Phàm cười nhạo trào phúng: “Cho nên sau khi anh nói muốn cưới cô ấy, nên cô ấy mới tìm người xem mắt.”
Nhiễm Nhất Bạch bị nghẹn họng, lúc sau lại đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, hắn nở nụ cười.
“Các anh không phải đều là đàn ông của cô ấy sao? Cô ấy tình nguyện đi xem mắt mà nhất quyết không chọn lấy một người trong số các anh, vậy các anh thấy có cần xem lại bản thân một chút không?”
Sau khi nói xong lời này, làm cho toàn bộ người ngồi ở đây, bao gồm cả chính Nhiễm Nhất Bạch, lại lần nữa rơi vào trầm mặc.