Mị hoặc trong mắt còn chưa kịp tan đi, cánh môi dính sát lúc trước còn chưa kịp rút về, thì phần gáy của Quý Du Nhiên đã bị bị chế trụ.
“Ưm”, cô hoàn toàn không kịp phản ứng, thì Hàn Đình đã hôn cô mạnh mẽ.
“Tôi không… ưm… ưm...”
Trong nụ hôn của Hàn Đình dường như tràn ngập sự tức giận, hắn hôn vừa mạnh vừa gấp, nháy mắt miệng của Quý Du Nhiên đã bị cạy ra, lưỡi dài liếm qua hàm răng cô, cuốn lấy đầu lưỡi của cô, hung hăng quấy loạn.
Vị bạc hà của nước súc miệng nhàn nhạt mạnh mẽ xâm nhập vào khoang miệng, cùng hương cam từ nước súc miệng của cô hòa trộn với nhau, khiến cho cả hô hấp cũng trở nên mát mẻ ngọt lành.
“Anh buông ra… ưm… ưm...” Quý Du Nhiên hoảng hốt muốn né tránh, nhưng đầu đã bị Hàn Đình cố định, động một chút cũng không thể, vì thế cô dùng sức đẩy bả vai của Hàn Đình, nhưng lại bị hắn ngược lại ôm càng chặt hơn vào trong ngực, cuối cùng cô chỉ có thể không ngừng lui về phía sau, rốt cuộc đã trực tiếp bị Hàn Đình ép đứng sát vào một thân cây.
Môi răng giao triền, tựa hồ như đang đánh trận.
Quý Du Nhiên cắn thật mạnh vào môi của Hàn Đình, mùi máu tươi nhàn nhạt tản ra trong miệng của hai người, rất nhanh đã phủ lấp vị ngọt.
Hàn Đình nhíu mi kêu lên một tiếng, nhưng vẫn không buông bờ môi của Quý Du Nhiên ra, ngược lại còn tiếp tục gia tăng sức lực cho nụ hôn này, câu lấy lưỡi cô đưa vào trong miệng của mình, hút cắn không bỏ.
Không biết là do vì trước nay Hàn Đình chưa bao giờ làm ra hành động hôn một cách bá đạo như thế này, hay là do lâu lắm rồi hai người không làm chuyện thân mật, dù sao thì trong nháy mắt nụ hôn của Hàn Đình áp tới, sức lực trên người Quý Du Nhiên đã bị rút đi phân nửa.
Có lẽ là do phát hiện người phụ nữ trong lồng ngực vì hôn quá lâu mà dẫn tới thiếu oxy, Hàn Đình chuyển qua công chiếm phía dưới, hắn liên tiếp lưu lại vô số ấn ký nơi vùng cổ của cô.
Đồng thời bàn tay to cũng vén lên vạt áo len của cô, bàn tay lạnh lẽo mơn trớn phần da thịt trơn mịn, trực tiếp xoa bóp hai bầu mềm mại phía sau lớp áo ngực.
“A.” Hơi lạnh từ tay của nam nhân dán lên da thịt, khiến Quý Du Nhiên nổi lên một trận rùng mình.
Hàn Đình dùng hàm răng gặm cắn phần xương quai xanh của Quý Du Nhiên, đầu ngón tay thành thục vân vê đầu vú, không ngừng lôi kéo xoa nắn.
Quý Du Nhiên trở nên mềm yếu vô lực, chỉ có thể dựa người vào thân cây, thở dốc từng ngụm: “Hàn Đình, sáng nay tôi… mới lăn giường với người đàn ông khác… anh chẳng lẽ không chê sao...A ~ !”
Quý Du Nhiên hô lên một tiếng, hai chân theo quán tính kẹp chặt lại.
Hàn Đình không biết từ khi nào đã tháo lưng quần cô, bàn tay linh hoạt thâm nhập vào bên trong quần lót, đè lên khe huyệt mẫn cảm nhiều nước, tách hai bên cánh hoa, ngón tay duỗi ra, cắm thẳng vào trong, vừa thọc vào rút ra, vừa xoay nhẫn tròn.
Đôi mắt Hàn Đình trở nên hắc ám, sâu không thấy đáy, âm thanh nhiễm đặc tình dục, chất giọng gợi cảm vô cùng.
“Không nổi lên “thú tính” với tôi sao? Vậy mà còn có thể ướt đến thế này?”
Quý Du Nhiên chịu đựng cảm xúc giao động nơi hoa huyệt, nỗ lực cứu vãn mặt mũi của bản thân: “Đó là bởi vì… tôi được… dạy dỗ tốt… nơi đó tương đối mẫn cảm… A...”
Con ngươi hắc ám chuyển sang màu đỏ, trong lòng Hàn Đình tràn đầy sự chua xót và phẫn nộ.
Hắn oán hận, bóp mạnh bầu ngực của Quý Du Nhiên, đồng thời ngón cái sờ soạng nơi âm đế, tìm được châu thịt cất giấu bên trong, khảy nó mạnh mẽ.
Quý Du Nhiên yêu kiều hừ một tiếng, lại tiết thêm một luồng dam dịch ấm nóng.
Hàn Đình cong môi cười.
Tuy rằng rất lâu rồi hắn không chạm qua thân thể này, nhưng cách để khiến nó trở nên mẫn cảm, những nơi có thể khiến cô thoải mái, thì hắn vẫn nắm rõ trong lòng bàn tay, mắt thấy phần bụng nhỏ của cô gái trước mặt đang dần co rút, hắn ôn nhu hỏi: “Có muốn không?”
“A… Không...”
“Mạnh miệng.”
Dứt lời, Hàn Đình lại cắm thêm vào một ngón tay nữa, hai ngón tay đưa đẩy thật mạnh vào bên trong, dam dịch dư thừa, đảo lộng khiến cho nhục huyệt vang lên tiếng xì xụp thật vang.
Quý Du Nhiên dường như đã phải dùng hết toàn bộ sức lực để khắc chế bàn thân không hô lên.
Tuy rằng nơi chân núi này khá hẻo lành, tương đối yên tĩnh, nhưng cách vườn trái cây không xa là một vườn rau xanh với một túp lều nhỏ, rất khó để bảo đảm không có thôn dân nào gần đây, nếu như bị ai đó phát hiện hai người họ làm chuyện này ở đây, thì Quý Du Nhiên cảm thấy bản thân nhất định sẽ không còn mặt mũi để ở trong thôn nữa rồi.
Cô liều mạng phản kháng xúc cảm mà Hàn Đình mang tới, tuy tâm ý có thừa nhưng sức lực thì không đủ, dam dịch đã chảy đến mức như một dòng suối nhỏ, cả người mềm mại, ngay cả đến đứng thẳng cũng khó, nếu không phải phía sau có thân cây để cô dựa vào, thì đoán chừng cô đã sớm xụi lơ rồi.
“Hàn Đình… anh dừng lại… cho tôi… sẽ… sẽ bị người nghe được… Um...”
Hàn Đình lại hung hăng xoa bóp âm đế.
“Vừa rồi không phải chính em nói mình rất dam đăng sao? Sao vậy? Chỉ mới vậy thôi mà đã sợ rồi?”
“Không phải em nói tôi không thú vị sao? Vậy giờ thì sao? Còn khô khan không? Có còn khiến em cảm thấy không thú vị, không kích thích nữa không?”
Nghe được hai chữ “dam đãng” phát ra từ miệng của Hàn Đình, Quý Du Nhiên nháy mắt tê rần thân thể, thiếu chút nữa là đã lên cao trào.
Thân thể này tuy đã sớm được dạy dỗ tốt, nhưng ngữ khí vẫn còn rất quật cường, cô khẽ cười nói: “Hàn luật sư… lại muốn thông qua việc này mà chứng minh bản thân sao... ...Đừng giả… vờ nữa… Tôi cũng không phải là lần đầu tiên quen biết anh… Anh rốt cuộc là dạng đàn ông gì… tôi đã quá rõ ràng… A!”
Hàn Đình nhấp môi, đỉnh thêm một ngón tay vào vùng trơn mềm kia, ba ngón tay đem nhục huyệt giảo lộng đến nước nôi lai láng.
Quý Du Nhiên cuối cùng vẫn nhịn không được, phải rên rỉ thành tiếng, thủy triều dam dịch từng đợt điên cuồng tuôn trào, lúc này, đến cả quần jean cũng đã thấm ướt.
Hản Đình cười rộ lên: “Em có từng nghe qua câu bên ngoài văn nhã bên trong bại hoại chưa?”
Quý Du Nhiên mở mắt ra, lọt vào tầm mắt cô là khuôn mặt anh tuấn thanh lãnh của Hàn Đình, hắn vẫn mang gọng kính to vàng kia, vẫn là sự nho nhã đó, nhưng hiện giờ, con người với vẻ ngoài nho nhã đó đang ở cảnh màn trời chiếu đất dùng ngón tay tàn nhẫn cắm hoa huyệt của cô! Nghĩ đến điều này, thân mình Quý Du Nhiên càng thêm mềm nhũn.
Hàn Đình ngắm nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô, lạnh lùng nói: “Hoa huyệt nhỏ dam đãng cắn thật chặt, lại còn chảy nhiều nước như vậy, thật đúng là thiếu thao.”
Quý Du Nhiên đơ toàn tập.
Cô thấy tơ máu được giăng kín nơi mắt Hàn Đình, nghe hắn nói ra những lời thô tục mà bình thường chắc là hắn sẽ không nói bao giờ, làm ra những hành vi cử chỉ thô lỗ mà trước kia hắn chưa bao giờ làm với cô.
Quý Du Nhiên chỉ cảm thấy bản thân như bị cái gì đó kích thích thật mạnh, nơi hoa huyệt lại tuôn trào một dòng dam thủy mới, thân thể không nhịn được mà bắt đầu run rẩy.
Cô muốn cao trào rồi.
Thấy cô có dấu hiệu lên đỉnh, Hàn Đình dừng lại động tác tay.
Quý Du Nhiên lập tức có một cảm giác hư không bao trùm, mê mang mở mắt ra.
“Muốn sao?” Hàn Đình ôn nhu nhìn cô.
Quý Du Nhiên cắn môi không nói một câu.
Hàn Đình nhẹ cong khóe môi, ngón tay lại lần nữa trừu động, lại đến khi Quý Du Nhiên muốn cao trào, thì hắn đột nhiên dừng lại, cứ lặp đi lặp lại như vậy vài lần, Quý Du Nhiên rất nhanh đã bị hắn tra đến đến mức nổi điên.
“Khó chịu sao?”
Hàn Đình bắt lấy bầu vú của cô, dùng sức xoa bóp, dán vào vùng cổ của cô, liếm hôn.
“Bọn họ đã từng dã chiến với em chưa?”
“Có muốn tôi ở chỗ này thao em không?”
“Muốn thì nói ra đi.”
Quý Du Nhiên kiều suyễn không thôi.
Quần jean đã bị tụt xuống mông rồi, gió lạnh ban đêm thổi qua người, lại không cách nào hạ thấp nhiệt độ của cô lúc này.
Khi Hàn Đình lại lần nữa dùng ngón tay đưa cô gần tới đỉnh cao trào, rồi lại dừng lại, cô rốt cuộc không cầm giữ thêm được nữa, mở miệng nức nở.
“Muốn, tôi muốn.”
Hàn Đình ôm chặt vòng eo của Quý Du Nhiên, nhìn chăm chú khuôn mặt nhỏ nhắn bị tra tấn bởi dục vọng dẫn tới khóc thút thít của cô.
“Muốn cái gì? Nói ra!”
Mặt Quý Du Nhiên nóng lên, thôi thì chuyện đã tới nước này, dù sao thì đây cũng không phải là lần đầu cô phát tạo trước mặt đàn ông.
“Thao tôi! Muốn anh thao tôi!”
Hàn Đình rốt cuộc không thể nhịn hơn được nữa, hắn nhanh chóng lật người Quý Du Nhiên lại, kéo tụt cả quần jean và quần lót của cô, thả ra dương vật của mình, đỡ mông Quý Du Nhiên, cắm thật mạnh vào hoa huyệt.
Một tiếng thở dài vang lên từ phía sau lưng cô.
Quý Du Nhiên ôm lấy thân cây, mông nhếch lên cao cao, cô vừa bị Hàn Đình thao, thì cả người đã phát run, nước mắt sinh lý do được thỏa mãn mà tuôn trào!
Hàn Đình một khắc cũng không dừng, siết chặt eo Quý Du Nhiên, nảy sinh ý định ác độc thao chết cô.
Ban đêm nơi vùng thôn quê thật yên tĩnh, không có sự ồn ào náo nhiệt của chốn phố thị, không có tiếng còi xe, trừ bỏ âm thanh khi gió núi thổi qua rừng cây vang lên âm thanh sàn sạt, thì chỉ còn tiếng bạch bạch phát ra vô cùng có tiết tấu do thân thể hai người họ va chạm.
Quý Du Nhiên cắn chặt môi, ức chế tiếng rên rỉ đã dâng lên tới miệng, hai bên bầu ngực theo sự va chạm mạnh mẽ của người đàn ông phía sau lưng mà nảy lên liên tục, như muốn rớt ra khỏi cơ thể.
Hàn Đình đánh mạnh vào bờ mông trắng nõn của cô, trong đêm tối vang lên một tiếng thanh thúy.
“Đừng chịu đựng, kêu lên đi.”
Quý Du Nhiên nào đã từng gặp qua một Hàn Đình bá đạo như vậy đâu?
Cô thật sự rất muốn quay đầu lại nhìn, nhìn xem biểu tình hiện tại trên mặt hắn là gì.
Nhưng cô vừa mới quay đầu lại, thì liền bị Hàn Đình nắm chặt bả vai, liên tục thao lộng mãnh liệt.
"Um~ ưm~ ưm ưm.” Quý Du Nhiên nhanh chóng bấu lấy thân cây, nhưng vẫn có vài tiếng rên rỉ buột miệng cất lên.
Hàn Đình nghe được âm thanh mị hoặc này, thiếu chút nữa là thất thủ phóng xuất tinh dịch.
Từ sau khi hai người họ tách ra, số lần hắn thủ dam có thể tính trên đầu ngón tay, vừa mới nãy khi tiến vào hoa huyệt ấm áp khẩn trất của cô, hắn suýt chút nữa đã đầu hàng, nhưng hắn lo lắng nếu như vậy thì nhất định sẽ bị cô gái nhỏ này châm chọc một phen, vì thế cố giữ bình tĩnh, cắn răng tiếp tục ra vào không ngừng.
“Ô a. Ô. Ưm. A ưm.” Quý Du Nhiên chịu không nổi sự tấn công mãnh liệt như vậy từ Hàn Đình, côn thịt dài mỗi một lần cắm là một lần đi thẳng tới cổ tử cung, cắm đến hoa tâm, trong đau đớn là sung sướng tột cùng, móng tay cô cao rớt từng mảng vỏ cây khô nứt.
“Ông Vương, ông có nghe được âm thanh gì không? Hình như là từ phía trước truyền lại.”
Đột nhiên xuất hiện tiếng nói chuyện, làm Quý Du Nhiên và Hàn Đình cứng đờ người, Hàn Đình lập tức đình chỉ động tác dưới thân.
“Có sao? Chắc chỉ là con sóc thôi, đừng nói nữa, nhanh hái mấy trái dâu đi, Tiểu Vân còn đang chờ ở nhà kìa!”
Là ông bà Vương, hàng xóm cách vách của bà nội Hàn, Quý Du Nhiên lập tức trở nên khẩn trương, nhục huyệt co lại, kẹp chặt Hàn Đình khiến hắn nhịn không được mà hít sâu.
Cũng may hai người kia không tiếp tục đi về phía bọn họ, mà là cua vào một mảnh đất gần đó nơi có cái lều nhựa, cách chỗ bọn họ đứng khoảng 20 mét.
Tuy cái lều có thể ngăn cách phần nào âm thanh, nhưng rốt cuộc thì vẫn chỉ là một cái lều trong suốt, nếu âm thanh làm tình của bọn họ quá lớn, thì người bên trong chắc chắn có thể nghe được tiếng, cũng thật dễ dàng nhìn thấy bọn họ
.
Quý Du Nhiên căng thẳng đến mức tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cô lập tức lắc mông muốn thoát ly khỏi căn côn thịt đang cắm sâu trong người cô lúc này.
Hàn Đình phát hiện được ý đồ của cô, kịp thời đẩy sâu vào bên trong hơn, trực tiếp khiến cho Quý Du Nhiên phải ôm sát lấy thân cây, cũng may cô kịp thời che miệng lại, nên mới không phát ra tiếng kêu sợ hãi.
“Hàn Đình! Mau lấy ra đi.” Côn thịt vẫn cương cứng trong hoa huyệt ẩm ướt, nó đang ra sức kích thích cô, khiến Quý Du Nhiên phải vội vàng nhẹ giọng cầu xin người phía sau mình.
Hàn Đình dán sát vào lưng cô, dương vật cũng gia tăng tốc độ đưa đẩy.
“Vậy sao được? Vừa mới rồi không phải em còn cầu xin tôi thao em đó sao?”
Quý Du Nhiên che miệng, nhìn chằm chằm ông bà Vương đang bận rộn trong căn lều nhựa, một bên thì bị Hàn Đình thao đến nước tuôn dầm dề, một bên thì tâm trí căng thẳng chỉ sợ người khác phát hiện.
“Ưm...Vậy anh nhẹ chút… Đừng… Đừng dùng sức...”
Hàn Đình cắn vành tai cô, hô hấp nóng rực, dưới háng không ngừng đưa đẩy: “Như vậy không phải càng kích thích sao? Tiểu tao huyệt dam đãng của em vẫn luôn nói rằng nó muốn, muốn đến mức phun ướt quần của tôi.”
Quý Du Nhiên thật sự không nghĩ tới có một ngày có thể nghe được những lời tục tĩu này từ miệng Hàn Đình, dam dịch phun ra mạnh mẽ như nước tiểu.
Thế nhưng Hàn Đình như là cố ý, mỗi khi ông bà Vương xoay đầu về hướng của bọn họ, thì hắn càng thêm ra sức thao lộng.
“Hàn Đình. Tôi chịu không nổi. Thật sự chịu không nổi. A ~”
Sau một khoảng thời gian bị Hàn Đình ấn trước cây thao lộng, Quý Du Nhiên rốt cuộc không thể nhịn thêm được nữa mà leo lên đỉnh cao trào, cơn cực khoái khiến cô không thể áp chế âm thanh của bản thân, ngẩng cổ muốn kêu thành tiếng.
Theo sự ép chặt của khe huyệt mỗi lần thao lộng, Hàn Đình cũng đã tới cực hạn, hắn che miệng Quý Du Nhiên lại, lấp đi tiếng thét chói tai của cô, bóp chặt vòng eo cô, thọc vào rút ra mấy chục cái, cuối cùng nhắm hai mắt, xuất tinh một cách sung sướng.
Sau khi xong việc, chóp mũi của Quý Du Nhiên cùng khuôn mặt lạnh lùng ban đầu đều đã trở nên hồng hồng, cô liên tục bĩu môi, mặc trên người cái quần jean ướt mèm, khoác áo khoác của Hàn Đình, hai chân mềm nhũn khập khiễng trở về.
Hàn Đình tự biết bản thân vừa mới làm chuyện tàn nhẫn, trong miệng liên tiếp nói lời xin lỗi, theo sát cô, vài lần muốn nắm tay cô nhưng đều bị cô hất ra.
Có thể thấy là tư thế đi đường của Quý Du Nhiên thật sự khó khăn, sau lần thứ bảy tay của hắn bị hất ra, không nói thêm nữa, hắn mạnh mẽ ôm cô sải bước.
“Thả ra! Anh thả tôi ra!” Tay chân của Quý Du Nhiên vung lên loạn xạ.
Mà Hàn Đình lại hoàn toàn không thèm để ý, hắn mỉm cười nói: “Bây giờ có thể chứng minh là tôi không phải người vô vị rồi đúng không?”
Quý Du Nhiên rũ mắt xuống, không hé răng, kỳ thật cô vốn dĩ cũng không phải cảm thấy như vậy, chỉ là cố ý nói ra những lời đó mà thôi.
Hàn Đình thấy cô thành thật, mới khẽ thở dài một tiếng: “Ít tôi cũng không thiếu, mà thêm tôi cũng không nhiều, Nhiên Nhiên, chúng ta đừng cố tình đẩy đối phương ra xa nữa được không? Tôi sẽ thử tiếp thu hết thảy mọi chuyện của em, em cũng một lần nữa tiếp nhận tôi, được không?”
Quý Du Nhiên vẫn là không hé răng, chỉ là khóe mắt bắt đầu có chút ướt át.
Hàn Đình cũng không ép cô phải cho hắn một câu trả lời ngay bây giờ, hắn yên lặng một đường ôm cô trở về nhà.
Tới trước cửa nhà, Quý Du Nhiên cố chấp muốn đứng xuống, cô nhanh chóng điều chỉnh tâm tình bản thân, thể hiện thái độ tự nhiên nhất có thể, khoác lấy một bên cánh tay của Hàn Đình, tươi cười đẩy cửa ra.
“Bà ơi, chúng con về...”
Giọng nói cô ngưng bặt.
Một giây đồng hồ sau, Hàn Đình và Quý Du Nhiên đồng thời chạy về phía bà nội Hàn đang té xỉu trong phòng khách.