Qua hết ba ngày tết, đường phố Bắc Kinh lại khôi phục vẻ phồn hoa náo nhiệt vốn có, mọi người lại lần nữa khăn gói về lại thành phố, tiếp tục phấn đấu vì miếng cơm manh áo.
Vài ngày sau đó, Quý Du Nhiên đưa mẹ Quý về lại quê nhà.
Cho dù cô năn nỉ ỉ ôi như thế nào, mẹ Quý vẫn kiên trì đi về, bà nói thời tiết đang dần ấm lên, người dân bắt đầu du lịch, nhà là nghỉ nhỏ của bà cũng phải làm ăn lại.
Cũng may dì Ngô cũng theo mẹ con cô trở về quê, với tiền lương mà Giản Đông Thần chi trả, đừng nói theo mẹ cô về quê chăm sóc bà, cho dù là có đi ra nước ngoài làm việc, dì Ngô cũng sẽ quyết tâm đi theo làm.
Quý Du Nhiên nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cũng thỏa hiệp, rốt cuộc thì mẹ cô cũng đã quen với nhịp sống sinh hoạt ở quê nhà, như vậy thì cũng có lợi với sức khỏe của bà.
Ở dưới quê ngây ngẩn mấy ngày, cô nhanh chóng trở về lại thành phố.
Trong dịp tết, từ đôi vớ màu đỏ rực, cô lập tức có linh cảm, sáng tác ra mẫu búp bê yooka năm mới đại cát đại lợi, chỉ trong gian mấy ngày đã hoàn thành bản vẽ, lên kế hoạch cho xuyên suốt quá trình làm hàng mẫu, trưng bày, sản xuất, bán sản phẩm ra thị trường.
Đây là bản vẽ ưng ý nhất của cô từ trước đến nay, cô tin tưởng với sản phẩm này, sẽ khiến cho mấy lời nói của dư luận rằng cô đã “cạn kiệt linh cảm”, “hết thời” tự sụp đổ.
Nhưng ngay vào lúc cô tự tin tràn trề như thế, thì lại phải đối mặt với đả kích lần đầu tiên từ khi lập nghiệp. Vốn tưởng rằng sản phẩm được cô tự tay thiết kế sẽ được bán sạch ngay trong thời gian đầu ra mắt, nhưng không ngờ lúc này đây nó lại nằm đầy trong nhà kho dưới dạng là hàng bán ế.
Mấy chi phí hao tổn gì đó là thứ yếu, chuyện khiến cho Quý Du Nhiên cảm thấy đả kích, đó chính là sự hoài nghi năng lực của bản thân.
Mà loại hoài nghi cùng trạng thái tinh thần sa sút này, vẫn kéo dài cho đến khi cô biết tin Cảnh Tông về nước.
Chuyện Cảnh Tông về nước là do cô xem trên kênh tin tức tài chính mà biết, chủ tịch của tập đoàn nguồn năng lượng Tắc Bách 2 hợp tác với một số công ty frong nước để phát triển ngành chế tạo ô tô nội địa.
Ngày đó, cô cầm di động một lúc lâu, cuối cùng nhắn cho Cảnh Tông một tin.
[Tôi muốn gặp anh.]
Có vẻ là do trước nay Quý Du Nhiên chưa từng nhắn một tin nhắn gọn gàng dứt khoát đến thế, từ trong những chữ này, Cảnh Tông nhận ra được cảm xúc của cô không thích hợp, vì thế rất nhanh đã trả lời tin nhắn của cô.
[Tối nay 8 giờ, nhà hàng Lehmann. 1.]
Quý Du Nhiên đúng giờ xuất hiện, khi đến trước cửa nhà hàng, cô hít sâu một hơi.
Rất lâu không gặp, sự hấp dẫn của người đàn ông này với cô không những không hề giảm bớt, mà ngược lại, khi ý thức được tối nay mình sẽ dùng cơm tối với người đàn ông ấy, cô liền có một cảm giác khẩn trương không thể lý giải được.
Nhà hàng đã được Cảnh Tông bao trọn, chỉ có một bàn của họ, Quý Du Nhiên vừa ngồi xuống, Cảnh Tông liền giúp cô rót một ly rượu vang đỏ.
“Quý tiểu thư, lâu rồi không gặp.”
Người đàn ông vẫn nho nhã cao quý như cũ, ánh mắt đen láy trầm ổn, tĩnh lặng như một mặt nước, Quý Du Nhiên hơi thất thần mà nhìn hắn.
Rõ ràng cô đã bị mấy mối quan hệ nam nữ bên người làm cho sứt đầu mẻ trán, cô cũng hiểu rõ bản thân lúc này không thích hợp để đi trêu chọc đàn ông khác.
Nhưng khi đối mặt với người đàn ông này, những lý trí gì đó không còn sót lại chút nào trong cô, tâm hồn thiếu nữ nhịn không được mà trở nên nhộn nhạo.
Người đàn ông này ngay từ lúc bắt đầu đã hấp dẫn cô, cô đã sớm muốn lăn giường với hắn, dưới nhiều lần ám chỉ trong sáng ngoài tối của cô, thậm chí dưới tình huống cô bỏ qua mặt mũi mà đi câu dẫn hắn, thì hắn vẫn không hề dao động.
Điều này khiến cho cô không chỉ hoài nghi với năng lực làm việc của bản thân, đồng thời, cũng hoài nghi luôn cả mị lực của chính mình.
Đây chắc là câu nói mà ông bà ta vẫn hay nói, cái gì không chiếm được thì vẫn luôn là nhất.
Bản tính không chấp nhận thua cuộc kia của cô, khiến cho cô trước sau vẫn chấp nhất việc phải chinh phục được người đàn ông này.
“Cảnh tiên sinh, tôi có thể phải khiến cho anh thất vọng rồi.”
Quý Du Nhiên mỉm cười, cô kể với Cảnh Tông về tình huống không mấy tốt đẹp của công ty thời gian gần đây, cùng sự thất vọng về năng lực của bản thân đối với sản phẩm mới.
Tuy Cảnh Tông vẫn chưa trả lại cho cô bản hợp đồng xác nhận cổ phần công ty, nhưng Quý Du Nhiên hiểu rõ, hắn chính là một trong số các nhà đầu tư của công ty cô.
Một điều quan trọng hơn nữa, đó chính là, lúc trước chính Cảnh Tông đã tin tưởng cô, dẫn dắt cô, nên cô mới đủ dũng khí để thực hiện một bước đi lớn trong sự nghiệp thiết kế của mình.
Cảnh Tông thấy nét u ám giữa hai hàng chân mày của cô, biết cô gặp phải chuyện phiền lòng, nên vẫn luôn kiên nhẫn nghe hết câu chuyện của cô.
Cuối cùng, đến khi Quý Du Nhiên kết thúc, hắn nở nụ cười nhẹ.
“Cô biết cô đã sai lầm ở đâu không?”
Quý Du Nhiên gật đầu: “Biết, thời gian bán sản phẩm mới không thích hợp, nếu là búp bê đại cát đại lợi, thì nên bán vào khoảng thời gian trước tết âm lịch, ít nhất thì cũng phải bán trước đó một tháng, nhưng tôi lại bán sau khi hết tết.”
Những điều này, kỳ thật là do Giản Đông Thần nói với cô.
Lúc ấy cô quá nóng lòng muốn chứng minh bản thân, không muốn mọi chuyện đều phải dựa vào Giang Dĩ Thành và Giản Đông Thần, nên không dò hỏi ý kiến của bọn họ, trực tiếp làm theo quyết định của chính mình.
Có thể nói, sai lầm lần này, là do cô chịu trách nhiệm toàn bộ.
Sau khi nghe xong, Cảnh Tông gật đầu, sau đó lại lắc lắc đầu.
“Kỳ thật, đây cũng không phải là nguyên nhân chính.”
Nhận được ánh mắt nghi hoặc của Quý Du Nhiên, Cảnh Tông cất giọng nhẹ nhàng giải thích.
“Nguyên nhân chân chính, đó là ngay từ lúc bắt đầu, cô không biết được vị trí của bản thân, cô vẫn luôn xem mình là nhà thiết kế, chứ không phải là một thương nhân.”
Quý Du Nhiên sửng sốt.
Cảnh Tông ưu nhã giúp Quý Du Nhiên cắt miệng thịt bò bít tết, không nhanh không chậm nói: “Cô nghĩ muốn sáng lập một thương hiệu thuộc về bản thân, điều này không sai, nhưng cô hẳn phải hiểu rõ, những việc thuộc về chuyên môn thì phải do người có chuyên môn xử lý.”
“Chuyện kinh doanh của công ty, cô hoàn toàn có thể mời một người có nghiệp vụ quản lý đến làm, còn cô, chỉ cần làm công việc mà bản thân thành thạo nhất.”
Miếng thịt bò bít tết được cắt một cách ngay ngắn chỉnh tề nằm trên dĩa, Quý Du Nhiên nhìn chăm chú vào nó, trong đầu lại lặp đi lặp lại câu nói của Cảnh Tông.
Cô là nhà thiết kế, không phải là thương nhân.
Cô là nhà thiết kế, không phải là thương nhân.
Trong nháy mắt, cô chợt bừng tỉnh.
Đúng vậy, cô đem quá nhiều thời gian và tinh lực đặt trên việc kinh doanh của công ty.
Một bên quản lý công ty, một bên sáng tác ra sản phẩm, bản thân .uốn mưa móc đều khắp nơi, kết quả cuối cùng là chẳng có bên nào làm tốt.
Áp lực trong lòng đột nhiên được nhẹ hẳn đi rất nhiều, Quý Du Nhiên cảm thấy, mình nên một lần nữa suy nghĩ cẩn thận mục đích của bản thân khi sáng lập thương hiệu.
Cô mỉm cười với Cảnh Tông: “Cảm ơn anh, Cảnh tiên sinh, tôi đã hiểu rồi.”
Người đàn ông này, không chỉ khiến cho cô rung động về mặt tình cảm, còn giúp cô hiểu được thế đạo nhân sinh.
Giải thông được khúc mắc, cô rõ ràng đã nhẹ nhõm đi nhiều, Cảnh Tông liền kể cho cô nghe một số chuyện của Jessica Chu trước kia, điều này không nghi ngờ gì đã giúp Quý Du Nhiên có thêm kinh nghiệm, không còn luẩn quẩn về việc hoài nghi bản thân mình.
Một chai Cheval Blanc uống cạn, Quý Du Nhiên đã hơi say.
Khi tới đây, là người của Cảnh Tông đón cô, khi về, dĩ nhiên cũng là Cảnh Tông đưa cô về.
Quý Du Nhiên và Cảnh Tông cùng ngồi băng ghế phía sau, đầu cô hơi choáng, theo sự đi đi dừng dừng của xe, không bao lâu sau liền cảm thấy buồn ngủ, dần nghiêng người, tựa vào vai của đàn ông ngồi bên cạnh.
Thân thể Cảnh Tông hơi cứng lại.
Trong không khí phiêu đãng hương vị rượu nho và hương thơm đặc trưng của cô gái, làn hương này quanh quẩn nơi chóp mũi của hắn.
Hắn cúi đầu ngắm nhìn, cô gái ngoan ngoãn dựa vào người hắn, khuôn mặt tinh tế, thân thể nhỏ nhắn.
Chỉ khi cô ngủ, hắn mới có thể không kiêng nể gì mà ngắm nhìn cô.
Bộ lễ phục màu đen hở một bên vai, lộ ra bả vai ngọc ngà chỉ một tay có thể ôm trọn, xương quai xanh tinh xảo thấp thoáng, xuống dưới nữa là đồi núi no đủ nằm bên dưới lớp lễ phục, xuống thêm chút nữa, là vòng eo thon thả.
Hắn không khỏi cảm thấy hô hấp trở nên nóng lên, tầm mắt đảo quanh từ vòng eo cô, đến đồi núi cao ngất, dung nhan thanh thuần, cuối cùng dừng lại nơi đôi môi non mềm trơn bóng.
Màu son hôm nay cô dùng vô cùng mê người, một màu đỏ thắm như màu rượu trái cây, làm hắn nhịn không được nhớ đến hoàn cảnh phòng tiếp khách ngày hôm đó, cô đột nhiên quay đầu lại hôn hắn.
Tâm tư của cô đối với hắn, vẫn luôn rõ ràng, chưa bao giờ che dấu.
Cảnh Tông ép buộc bản thân dời mắt đi.
Không thể, hắn vẫn luôn lặp lại lời này trong lòng mình, không thể.
Đây là người phụ nữ của em trai hắn, nói không chừng, tương lai có thể trở thành em dâu hắn.
Nhưng trong đầu vẫn luôn có một âm thanh nói rõ với hắn, hắn đang làm chuyện dư thừa.
Nếu hắn coi cô là người phụ nữ của em trai, thì tại sao vẫn luôn giữ hình chụp của cô trong ngăn tủ? Rồi luôn phái người theo dõi sát tình hình của cô, là để làm gì?
“Ưm.” Người con gái có vẻ không được thoải mái, nhẹ nhàng ưm một tiếng, phần đầu dựa vào vai người đàn ông cọ nhẹ, như một con mèo ngoan ngoãn, đang muốn lấy lòng chủ nhân của mình.
Nghe âm thanh tao hồn này, chân mày Cảnh Tông nhíu lại, môi mím chặt, phần bụng phía dưới như đang dần dâng lên một cổ nóng bỏng, thiêu nóng tâm ma của hắn, cuối cùng, hắn lại lần nữa không nhịn được, hướng mắt ngắm nhìn cô lần nữa.
Cô vẫn đang khép chặt mắt, trên má nổi lên vết ửng đỏ nhàn nhạt, hoàn toàn không biết gì về sự biến hóa của người đàn ông bên cạnh mình.
Chai rượu hai người họ uống tối nay, là chai rượu có tuổi đời 93 năm, xác thật là hơi nặng đô với cô.
Cảnh Tông không xê dịch nhìn chăm chú cánh môi đang khẽ rên rỉ của Quý Du Nhiên, trong đầu hắn lúc này tràn đầy hình ảnh răng mỗi giao triền của hai người vào ngày đó, hình ảnh này mỗi ngày đều xuất hiện trong đầu hắn, xuất hiện vào mỗi thời điểm hắn nhìn ảnh chụp cô.
Chờ đến khi hắn phản ứng lại, thì môi hắn đã hạ xuống.
Mềm mại, kiều nộn, tư vị so với nụ hôn lần trước còn tốt hơn, ngày đó nụ hôn của hai người còn lẫn vị đắng của cà phê, còn hôm nay, là vị ngọt của rượu vang đỏ.
Trong nháy mắt hai bờ môi dán vào nhau, Cảnh Tông lập tức ý thức được bản thân nên tách ra, nhưng hắn cứ như đang bị bóng đè, muốn động, nhưng thân thể không cách nào động đậy được.
Từ lúc ban đầu chỉ là muốn lướt qua rồi ngừng, bây giờ đã là mút nhẹ, rồi tới tay bắt đầu đặt lên vòng eo cô, liếm bờ môi kiều nộn của cô.
Hắn không phát hiện ra, lông mi của cô gái hơi run rẩy.
Quý Du Nhiên cũng không ngủ quá sâu, thậm chí khi cô dựa vào vai của Cảnh Tông, thì cô đã hơi tỉnh lại.
Nhưng cô không nhúc nhích, cô có thể cảm giác được một đạo ánh mắt vẫn luôn chuyên chú đặt lên người cô, không hề dời đi, mãi đến khi hô hấp nóng rực áp sát vào mặt cô, thì cô liền bắt đầu chờ mong, cùng khẩn trương.
Cô chỉ có thể nỗ lực khắc chế sự kích động của bản thân, sợ tiếng tim đập mãnh liệt của mình sẽ bị Cảnh Tông phát hiện.
Đến khi môi hắn dán lên môi cô, từ trong hoa huyệt của cô trào ra một luồng dam dịch.
Chỉ là một nụ hôn nhẹ thôi, mà đã khiến quần lót cô ướt đẫm, cả người tê dại, run rẩy không thôi.
Cô dám khẳng định chút rượu vang đỏ này không tác dụng gì với Cảnh Tông, cho nên, đây là lần đầu tiên khi hắn ở trong trạng thái thanh tỉnh, lại làm ra hành động không cầm lòng nổi này với cô.
Điều này chứng minh, những câu dẫn khiêu khích lúc trước của cô, rốt cuộc cũng có tác dụng.
Nhận thấy hô hấp của Quý Du Nhiên dần không ổn định, Cảnh Tông nháy mắt như bị người gõ xuống hồi chuông cảnh báo, hắn lập tức muốn thoát ra.
Quý Du Nhiên nhận ra ý đồ của hắn, cô không tiếp tục vờ ngủ nữa, cô vòng tay ôm lấy cổ hắn, nhất định không buông ra.
"Um… Um..."
Nương theo men say, Quý Du Nhiên vươn lưỡi cạy mở bờ môi của Cảnh Tông, phần lưỡi mềm nhẵn của cô chui vào miệng hắn, giống như một hài tử đầy tò mò, thăm dò khắp nơi.
Cảnh Tông muốn lùi về sau, nhưng lại bị Quý Du Nhiên ôm thật chặt, còn bị cái lưỡi linh hoạt của cô truy đuổi khiến hắn chật vật không thoát nổi.
Tựa hồ như muốn nói, Đấy! lần này là do chính anh chủ động trêu chọc tôi đó nhé!
Cảnh Tông cố gắng xua đuổi âm thanh đang không ngừng cười nhạo trong đầu hắn, tâm đột nhiên trầm xuống, khởi xướng một màn phản công mãnh liệt, cũng đưa phần lưỡi của mình vào miệng Quý Du Nhiên, công chiếm địa bàn phía bên cô.
Một nụ hôn vừa sâu vừa mạnh này tác dụng lớn hơn rất nhiều so với chai rượu vang đỏ kia, đầu lưỡi của Cảnh Tông đã khiến cho Quý Du Nhiên đầu váng mắt hoa, cả người vô lực xụi lơ trong lồng ngực hắn, dân dịch dưới thân tuôn ra ồ ạt, thấm qua lớp vải lễ phục mỏng manh, làm ướt đẫm phần ghế bọc da dưới mông.
Vào những phút cuối đại não của Cảnh Tông không ngừng phát ra tín hiệu nguy hiểm, thì hắn đã buông Quý Du Nhiên ra, vừa đúng lúc xe cũng đã ngừng ở dưới lầu nhà cô.
Hai người vẫn duy trì tư thế dán sát vào nhau, nhìn vào đôi mắt nhau, thở dốc.
Quý Du Nhiên thấy rõ trong mắt hắn lúc này chính là cảm giác dục vọng bùng nổ, không cách nào hòa tan được.
Nhưng rồi sau đó chợt lóe và biến mất đi.
Cô nâng khóe miệng, phần màu sắc mê người nơi bờ môi đã bị hắn liếm sạch sẽ.
“Nhà tôi không có ai cả.” Âm thanh cô trầm thấp, nhẹ nhàng, tràn ngập tình dục.
Cảnh Tông chịu đựng cơn đau ở vùng đầu, nhìn cô một lúc lâu, sau đó buông cô ra.
“Xin lỗi, không thể tiễn Quý tiểu thư về tận cửa nhà được.”
Quý Du Nhiên không khỏi có chút thất vọng, nhưng vẫn sảng khoái nói: “Được thôi.”
Người đàn ông này… đúng là rất giỏi nhẫn nhịn.
Tuy vậy, đá có cứng đến mức nào, thì cũng đã bị cô làm cho mềm hóa đi rồi, đêm nay có thể thấy được sự chủ động của hắn, thì cô đã cảm thấy đủ.
“Vậy… Cảnh tiên sinh, gặp lại sau nhé.” Quý Du Nhiên híp mắt, câu môi nở nụ cười với Cảnh Tông.
Sau khi cô rời đi, Cảnh Tông mới thấy tại vị trí cô ngồi, đã thấm ướt một mảng lớn.
Hắn nhìn dấu vết động tình kia, ma xui quỷ khiến thế nào mà đặt tay lên, đem những chất lòng trơn trượt đó ma sát trong lòng bàn tay.
Cuối cùng hắn nhấp môi, nhàn nhạt nói với tài xế: “Trở về.”
Quý Du Nhiên một đường nghiêng ngả lảo đảo tiến vào thang máy, trở về phòng.
Vào đến nhà, cô nhanh chóng chạy vào toilet rửa sạch tay, sau đó cầm dương vật giả tự an ủi thân thể run rẩy lúc này, thậm chí cả bộ lễ phục cùng không kịp cởi, liền vội vàng ngả xuống giường.
Cô lung tung kéo xuống quần lót, ném qua một bên, tay vói vào trong bộ lễ phục, bắt lấy bầu ngực của mình xoa nắn thật mạnh, gập hai chân lên, đem dương vật giả cắm vào dâm huyệt đã loạn thất bát tao dân thủy lênh láng. Một tiếng rên rỉ đầy mị hoặc lẳng lơ thoát ra khỏi miệng.
Trong suốt khoảng thời gian này cô không làm chuyện hoan ái, một phần là do mẹ Quý ở đây, một phần là cô vẫn chưa biết xử lý sao trong mối quan hệ rắc rối giữa cô và những người đàn ông kia, cho nên từ bữa cơm tất niên đó đến nay, cô vẫn luôn cố tình lảng tránh bọn họ.
Trong nháy mắt khi thân thể hư không được lấp đầy kia, Quý Du Nhiên liền gập eo lại.
Trong đầu cô không ngừng hồi tưởng lại nụ hôn triền miên sâu lắng kia, tưởng tượng đến cảnh thứ đồ vật cắm vào hoa huyệt của mình lúc này không phải là dương vật giả, mà chính là dương vật của Cảnh Tông.
Nghĩ như vậy, động tác trên tay cô không ngừng nghỉ, trong miệng phát ra từng tiếng rên rên rỉ rỉ, đem bản thân lên cao trào hai ba lần.
Xong việc, cô nhìn khăn trải giường bị cơn tự an ủi của mình làm ướt, cùng lòng bàn tay dầm dề nước, đồng thời tự giễu bản thân đúng là không hổ danh người đàn bà lẳng lơ phóng đãng.
Lúc thì giả mù sa mưa, cùng với bốn năm người đàn ông có mối quan hệ không rõ ràng mà cảm thấy áy náy. Kết quả, xoay người một cái, liền nghĩ đến một người đàn ông khác, rồi tự thủ dam.
Có thể là nhờ cơ thể đã được phát tiết dục vọng, giờ phút này gánh nặng tâm lý của Quý Du Nhiên đã được giảm bớt phần nào.
Ít nhất hiện tại, cô không còn muốn phải đi quản chuyện kinh doanh của công ty, cũng như những mối quan hệ tình cảm phức tạp, cô chỉ muốn tuân theo cảm xúc của chính mình.
Vì thế, ánh mắt chuyển động, cầm lấy di động, nhắm vào chất lỏng đang dính đầy nơi lòng bàn tay, “Răng rắc”, hình ảnh đã được chụp lại.
Cuối cùng cong môi, gửi đến người nào đó.
Còn kèm theo một câu tin nhắn với nội dung ái muội vô cùng.
[Cảnh tiên sinh, đều tại anh, nhìn xem chuyện tốt do anh làm nè.]