Sau khi ra khỏi phòng bệnh của Hồ Mộc Mộc, thì trời đã tối.
Hai cô gái hàn huyên thật lâu, mãi cho đến khi Hồ Mộc Mộc truyền dịch xong, bị nữ hộ lý cưỡng ép nghỉ ngơi, Quý Du Nhiên mới rời khỏi phòng bệnh.
Liêu Bằng không còn ở đây, Hàn Đình đang ngồi một mình trên dãy băng ghế dài chờ cô.
“Đói bụng không?”
Khuôn mặt anh tuấn mang cặp kiếng gọng vàng, vẫn là bộ dáng cao lãnh như khi hai người mới gặp nhau, chỉ là hiện giờ khi hắn nhìn vào cô, sự ôn nhu nơi đáy mắt kia rất khó có thể khiến người bỏ qua.
Quý Du Nhiên lắc đầu, đi qua, ngồi vào bên cạnh Hàn Đình.
Tinh thần cô có vẻ như khá mệt mỏi, chậm rãi đem đầu dựa vào bả vai của người đàn ông. “Hàn Đình, anh đưa tôi về nhà đi.”
Trên đường trở về, Quý Du Nhiên không nói lời nào, ánh mắt vẫn luôn hướng về phía ngoài cửa sổ xe, thỉnh thoảng sẽ cúi đầu nghịch nghịch di động, sau đó lại tiếp tục nhìn ngoài cửa sổ.
Hàn Đình sợ cô sẽ tự trách bản thân về chuyện của Hồ Mộc Mộc, nên chỉ có thể vừa nghiêm túc lái xe, vừa chú ý cảm xúc của cô.
Cô gái của hắn, thoạt nhìn vẻ bề ngoài là một người lạnh lùng, nhưng ẩn sâu trong đó là một tâm hồn lương thiện thương người.
Liêu Bằng đã hẹn một bác sĩ tâm lý cho Hồ Mộc Mộc, bây giờ nghĩ lại, hay là hắn cũng hẹn gặp bác sĩ tâm lý cho cô nhỉ? Rốt cuộc thì cũng chính tận mắt cô nhìn thấy hiện trường vụ án.
Kỳ thật chuyện lúc này trong đầu của Quý Du Nhiên, căn bản không hề giống với suy đoán của Hàn Đình, cô đang nghĩ đến những lời Hồ Mộc Mộc nói khi nãy.
Du Nhiên, cậu cũng biết bố mẹ của Hàn luật sư đã qua đời, nhưng cậu có biết họ chết thảm như thế nào không? Bố bị chém 31 nhát, mẹ bị chém 19 nhát, khi cảnh sát tới hiện trường, thân thể của hai người đã hoàn toàn thay đổi, nội tạng đều nằm bên ngoài.
Liêu Bằng nói với tớ, hôm đó là sinh nhật 14 tuổi của Hàn Đình, khi hắn tới địa điểm xảy ra vụ án, chỉ nhìn thoáng qua thi thể của bố mẹ, sau đó đi đến cái bánh kem sinh nhật bị vứt qua một bên đường, cầm lấy một ít bánh lên ăn. Đến khi các cảnh sát chú ý đến hắn, thì hắn đã lau khô nước mắt, bình tĩnh trả lời các câu hỏi của bọn họ, còn nhờ bọn họ nhất định phải tìm ra hung thủ.
Cậu nói xem, một đứa bé 14 thì bao lớn chứ! Đó không phải là cái tuổi nên vô tư ăn chơi học hành, nhưng Hàn luật sư đã phải nhận lấy bao nhiêu đả kích, ngẫm lại thật khiến người khác phải thương tâm.
Mười mấy năm trước internet không phát triển như bây giờ, những tin tức đó cũng không có bao nhiêu người biết, Liêu Bằng cũng là do tình cờ thấy được tờ báo năm đó, rồi mới biết được.
Du Nhiên, Hàn luật sư nhất định là rất yêu cậu, ngày đó cậu bị tập kích, hắn khẳng định là nhớ đến thảm án của bố mẹ mình, hắn sợ cậu cũng.
“Anh dừng xe bên lề đi.”
Quý Du Nhiên đột nhiên nói một câu.
Hàn Đình sửng sốt một chút, cũng không hỏi vì sao, chậm rãi đánh xe qua bên lề, dừng lại.
“Muốn xuống đi bộ một chút sao?” Hắn hỏi.
Quý Du Nhiên không nói chuyện, cô tháo dây an toàn, trực tiếp rời khỏi ghế phụ, bò qua ghế điều khiến, ngồi xuống đùi Hàn Đình.
“Nhiên Nhiên?”
Hai người ngồi cùng một ghế, Hàn Đình tuy không rõ nguyên do, nhưng sợ vô lăng xe cộm trúng lưng cô, nên điều chỉnh ghế nhích ra sau một chút.
“Em sao vậy?” Hắn nghi hoặc hỏi.
Quý Du Nhiên cúi đầu, sợi tóc buông xuống.
“Không có gì, đột nhiên muốn anh.”
Hô hấp của cô trở nên hơi dồn dập, nhìn đôi mắt của Hàn Đình đang ngập tràn lo lắng vì cô, nâng mặt hắn lên, lưu hoát hôn xuống.
Cô hôn gấp gáp như vậy, như một chú cá đang mắc cạn, vội vàng tìm kiếm nguồn nước.
Hàn Đình thật sự có cảm giác thụ sủng nhược kinh (được yêu mà lo sợ), trận dã chiến ngày đó là ngoài ý muốn, hắn thậm chí còn chuẩn bị sẵn tinh thần trước khi theo đuổi được cô, thì bản thân sẽ không có cách nào chạm vào cô.
Bọn họ hôn kịch liệt, đầu lưỡi quấn quanh, nước miếng như sợi chỉ bạc từ bên môi rơi xuống.
Hàn Đình cảm thấy, nụ hôn này, so với thời điểm khi hai người kết giao, còn nhiệt tình hơn.
“Nhiên Nhiên, rốt cuộc em làm sao vậy?”
Nhân lúc Quý Du Nhiên tách ra để thở, Hàn Đình đè lại bả vai cô, hắn cứ cảm thấy cô không được thích hợp, hành động này quá khác thường.
“Đừng nói chuyện, sờ tôi đi.”
Quý Du Nhiên rút tay ra, lại lần nữa cúi người hôn Hàn Đình, đầu lưỡi không có quy tắc đảo quanh bờ môi của Hàn Đình, đồng thời bắt lấy tay hắn, đặt lên trước ngực mình.
Cô cảm thấy mình hơi có chút tự cho bản thân là đúng.
Cho tới nay, cô đều cho là tình cảm của mình đối với Hàn Đình là đặc biệt, không giống như đối với người khác.
Nhưng trên thực tế, những hiểu biết của cô với hắn, thậm chí còn không bằng Liêu Bằng và Hồ Mộc Mộc.
Cô biết rõ, bố mẹ Hàn Đình là bị người khác mua sát thủ để trả thù, nhưng cô chưa từng nghĩ đến việc đi tìm hiểu tường tận sự việc, cũng chưa từng thận trong suy nghĩ xem một Hàn Đình 14 tuổi, khi đó làm sao có thể đối mặt với hết thảy các chuyện đã xảy ra, mang theo bà nội tuổi cao sức yếu, chống đỡ đến ngày hôm nay?
Hồ Mộc Mộc nói rất đúng, cô căn bản không hiểu về những gì Hàn Đình đã trải qua, nên cô không cách nào có thể đặt mình vào hoàn cảnh đó để lý giải hành động chia tay của hắn.
Một người đã từng gặp cảnh người thân thiết nhất của mình trải qua thảm án, đến khi thấy cô cũng suýt gặp cảnh tương tự, thì hắn nhất định đã rất sợ hãi phải không? Cực kỳ sợ hãi? Và còn thời điểm nói lời lạnh lùng với cô, cũng nhất định khổ sở hơn cô gấp trăm lần, phải không?
Nhưng mãi đến trước ngày hôm nay, cô vẫn không cách nào hiểu được quyết định khi đó của Hàn Đình.
Cô vẫn đứng trên quan điểm đạo đức cá nhân, lấy góc độ của một người nhận tổn thương, mà lạnh lùng phán xét hắn, nói với hắn những lời nực cười đó, nói hắn không tôn trọng ý nguyện của cô, chỉ trích hắn không cho cô sự lựa
chọn.
Quý Du Nhiên đưa tay vào trong áo sơ mi của Hàn Đình, vuốt ve thân thể rắn chắc của hắn, miêu tả các đường cơ bắp trên vùng lồng ngực hắn, cuối cùng mò tới bên eo của hắn, tìm đến vết sẹo thon dài.
Cô nhớ rõ, lần đầu tiên nhìn thấy vết sẹo này, đã hỏi qua Hàn Đình sao lại bị như vậy?
Lúc ấy Hàn Đình mỉm cười, nói đây là vào năm thứ hai khi hắn làm nghề luật sư, bị người khác chém bị thương.
Nhưng lúc ấy, phản ứng của cô là gì?
Cô đã bị vài lời nói nhẹ nhàng của Hàn Đình lừa cho qua câu chuyện, thậm chí còn không hỏi đến tình hình nguy hiểm lúc đó, không hỏi hắn, với thân thủ điêu luyện của hắn, thì làm có thể để người khác dễ dàng chém bị thương như vậy?
Cô dường như chỉ xúc động trong vài giây, sau đó liền cùng hắn vui đùa, hỏi hắn có muốn đi thẩm mỹ xóa thẹo không?
Hắn vẫn luôn dùng phương thức của mình để bảo hộ cô, không cho cô tiếp xúc với những sự tình hiểm ác đó, cho dù là nghe thôi cũng không cho cô nghe.
Cho nên, chút ít tình cảm yêu thích đó của cô, sao có thể xứng với tình cảm sâu đậm mà Hàn Đình dành cho cô cơ chú?
Quý Du Nhiên đưa tay lần xuống phía dưới, vuốt ve dương vật đang càng lúc càng căng trướng của Hàn Đình, cuối cùng dứt khoát kéo khóa quần xuống, phóng dương vật ra khỏi đũng quần, tiếp đó cô hạ thấp người, chui xuống phía dưới sàn xe.
“Ưm.” Từ cổ họng của Hàn Đình phát ra tiếng kêu.
Động tác của Quý Du Nhiên quá nhanh, hắn chưa kịp túm lấy người cô, thì cô đã cúi đầu, ngậm dương vật của hắn vào trong miệng mình.
“Nhiên Nhiên, mau dừng lại!”
Hàn Đình là người thích sạch sẽ, hắn cảm thấy dương vật đã để trong quần cả ngày, thể nào cũng có mùi vị nào đó.
Nhưng Quý Du Nhiên căn bản không cảm thấy gì không ổn, trừ bỏ có chút nong nóng, thì côn thịt của Hàn Đình cũng giống như con người hắn, đều vô cùng sạch sẽ, đẹp đẽ.
Cô tránh né bàn tay đang muốn kéo cô lên của Hàn Đình, đầu càng cúi thấp hơn, một tay loát động côn thịt, một tay xoa nhẹ hai túi trứng, quy đầu đi tận vào tới yết hầu, rồi lại chậm rãi nhổ ra, vươn đầu lưỡi liếm sạch sẽ dịch thể phân bổ nơi mã mắt.
Những chuyện đã làm cho người đàn ông khác, đến nay cô vẫn chưa làm cho Hàn Đình.
“Nhiên Nhiên!”
Âm thanh của Hàn Đình trở nên khàn khàn, hô hấp thô nặng, nhìn một màn này.
Ánh sáng mờ nhạt từ đường rọi vào trong xe, khuôn mặt của cô gái sáng lên dưới ánh đèn, tựa như một thiên sứ thuần khiết, nửa bên khuôn mặt còn lại ẩn trong bóng tối, như một yêu nữ dụ người.
Cô cứ như vậy nằm sấp dưới háng hắn, thường thường dùng đôi mắt thanh triệt nhìn vào hắn, tiếp đó liền thay đổi các phương thức đa dạng để liếm côn thịt của hắn.
Khi đối mặt với người con gái này, Hàn Đình không cách nào khống chế được bản thân, đặc biệt là khi cô chủ động như vậy, nhiệt tình như vậy.
Dương vật không tự chủ được mà phình lớn thêm vài phần, căng cho miệng nhỏ cũng phình lên theo, không cẩn thận đỉnh vào sâu trong yết hầu của cô, khiến cô không nhịn được mà phát ra vài tiếng ưm ưm.
“...Xin lỗi.”
Hàn Đình lập tức nhích người về sau, nhưng Quý Du Nhiên cũng hướng người tiến theo, một lần nữa ngậm sâu côn thịt của Hàn Đình, cũng nhanh chóng đưa đẩy nó ra vào trong miệng.
Không có người đàn ông nào mà không thích khẩu giao, đặc biệt là khi người làm điều đó lại là người con gái mà hắn yêu.
Hàn Đình rất nhanh đã không thể nhịn xuống được nữa.
“Nhiên Nhiên… mau… nhả ra.”
Quý Du Nhiên biết Hàn Đình muốn bắn, nhưng mặc cho Hàn Đình bảo cô nhả ra, Quý Du Nhiên không cho hắn cơ hội rút lui.
Hàn Đình bắn vào trong miệng cô.
“Em mau nhổ ra đi!”
Hàn Đình duỗi tay tới bên miệng Quý Du Nhiên, nhưng cô ngẩng đầu, khóe môi nở nụ cười, vươn đầu lưỡi đảo quanh mép miệng, đem phần tinh dịch của Hàn Đình còn dính bên ngoài, thu vào trong miệng, nuốt xuống.
“Ăn hết rồi.”
Động tác này của cô không nghi ngờ gì đã gợi lên huyết khí cuồn cuộn frong người Hàn Đình, dương vật vừa mới bắn xong còn chưa có dấu hiệu mềm xuống, nháy mắt đã bừng bừng phấn chấn.
Quý Du Nhiên một lần nữa ngồi trở lên trên người hắn, khe huyệt ướt dầm dề cách lớp tất chân và quần lót, cọ xát với chỗ kia của Hàn Đình.
“Hàn luật sư à, tôi vẫn thích bộ dạng văn nhã bại hoại của anh hơn đó!”
Hàn Đình thở hổn hển, bắt được cánh môi của cô, không chút ngại ngùng lập tức đặt nụ hôn sâu lên đó, hôn mãi đến khi côn thịt đã ngạnh bang bang cộm cứng vào người, Quý Du Nhiên mới trán kề trán với hắn, nói: “Xé tất chân của
tôi đi!”
Ánh mắt Hàn Đình tối sầm lại, chỉ hai ba bước đã xé toạc lớp tất chân mỏng manh, Quý Du Nhiên gấp không chờ nổi, lôi tụt quần lót sang một bên, chậm rãi ngồi xuống côn thịt.
“A… Hàn Đình… anh thật lớn, cắm tôi… thật đầy… thật thoải mái...” Vài hơi thở phóng đãng liên tiếp phun ra.
Tư thế nữ ở trên khiến côn thịt đi vào càng sâu hơn, sau khi hoa huyệt được lấp kín, Quý Du Nhiên nhanh chóng vén áo lên, tự mình giải khai áo ngực, đẩy đầu của Hàn Đình đến trước bầu vú.
Trong lòng Quý Du Nhiên biết Hàn Đình chắc chắn chưa từng thấy qua bộ dạng dam đăng như vậy của cô bao giờ, nhưng cô chính là muốn hắn phải thấy tận mắt, thấy được bản chất con người của cô.
Hàn Đình đương nhiên là lần đầu tiên thấy cô như vậy.
Lần đầu hai người họ lên giường, cô tuy rằng cũng có chủ động, nhưng không hề có sự dam đăng như lúc này.
Đối với bộ dạng vừa dam đãng vừa thuần thục của cô, Hàn Đình thật sự là vừa yêu vừa hận.
Hắn vứt kính qua một bên, há mồm hung hăng ngậm lấy núm vú, mạnh mẽ liếm láp, đồng thời dùng răng gặm cắn, một tay kia bắt lấy bầu vú còn lại, thô lỗ xoa bóp đỉnh vú khiến nó đỏ bừng, hắn thay phiên sủng ái cả hai bên.
Không gian xe bao trùm tiếng rên rỉ cao vút của người con gái, cặp mông vểnh cũng không ngừng nghỉ, liên tục lay động trên dưới trước sau.
Côn thịt vừa lớn vừa nóng, di chuyển trong hoa huyệt của Quý Du Nhiên, dân dịch tuôn trào không ngừng, theo mỗi cái nhấc mông nâng lên ngồi xuống mà văng tung tóe ra bên ngoài.
Chính vào lúc cô lên đỉnh cao trào, Hàn Đình đè cô về phía trước, ôm chặt lấy cô, dũng mãnh thao lộng.
Quý Du Nhiên dưới thế tấn công dồn dập từ phía Hàn Đình khiến tay cô run rẩy, suýt tí nữa là không thể ôm lấy cổ hắn được, phần lưng vẫn luôn va chạm với vô lăng xe, đột nhiên chạm đến còi xe, “ting” một tiếng, khiến cho người đi bộ ngẫu nhiên đi qua phải giật mình một cái.
Quý Du Nhiên định cởi quần áo, nhưng Hàn Đình đã đè tay cô lại.
Tuy từ bên ngoài thì không thể thấy rõ tình hình trong xe, nhưng người sáng suốt chỉ cần nhìn tiết tấu đong đưa của xe, thì liền dễ dàng đoán được trong xe đang làm gì.
Hắn không muốn bất kì ai có thể thấy được thân thể của cô, cho dù chỉ là bóng dáng thì cũng không được.
Địa điểm đậu xe lúc này cũng không thích hợp cho việc làm tình lâu dài, mắt Hàn Đình trầm xuống, ôm chặt mông của Quý Du Nhiên, gia tăng tốc độ thao lộng.
Thời điểm đem người con gái trong lòng lần thứ ba leo lên đỉnh cao trào, cô mềm người ngã vào lồng ngực của hắn, ghé vào bên tai hắn nói một câu.