Giang Dĩ Nhu ngồi trước bàn trang điểm, thực hiện một vài bước đơn giản, sau đó chọn một bộ lễ phục được định chế riêng màu champagne, nhìn vào trong gương kiểm tra tỉ mỉ một lần nữa, lúc này mới vừa lòng đi xuống lầu. Dưới lầu, trong một phòng khách xa hoa được trang trí theo phong cách Trung Quốc, Cảnh Thế Kiệt nhìn đồng hồ trong tay, đang định bảo người giúp việc lên hỏi thăm, thì thấy Giang Dĩ Nhu chậm rãi xuất hiện trong làn váy lay động.
Vẻ ngoài của cô ả kỳ thật không kém, thuộc loại hình dịu dàng, huống chi cô ả còn làm cả phẫu thuật thẩm mỹ, khuôn mặt được đẽo gọt càng thêm tinh xảo, hôm nay trang điểm theo phong cách thanh thuần, nên nhìn như một đóa sen trắng thuần khiết, động lòng người.
Một phụ nữ dịu dàng luôn được đàn ông yêu thích, cho dù là thiếu niên 18 tuổi đến ông lão già rục xương, đây có thể xem như là một niềm yêu thích khắc sâu trong xương cốt.
Cảnh Thế Kiệt cũng không ngoại lệ, tới tuổi này rồi, gặp được một phụ nữ vừa dịu dàng vừa xinh đẹp vừa trẻ tuổi, tự nhiên sẽ được ông sủng ái vô cùng.
Hơn nữa Giang Dĩ Nhu cũng thể hiện bản thân là một người hiểu chuyện, từ khi đi theo Cảnh Thế Kiệt đến nay, hiêu biết đúng mực, biết tiến biết lùi, cũng không đưa ra các yêu cầu quá quắt, hơn nữa còn luôn biết suy nghĩ cho Cảnh Thế Kiệt mọi lúc mọi nơi, đây cũng chính là lý do giúp cô ả có thể ở bên cạnh Cảnh Thế Kiệt lâu đến thế mà còn chưa bị đổi.
Cảnh Thế Kiệt tùy ý nhìn qua bộ lễ phục trang trọng đang được mặc trên người Giang Dĩ Nhu hôm nay, tiến tới ôm lấy bả vai cô ả, “Chỉ là đi ăn một bữa cơm thôi mà, em có cần phải mặc trang trọng như vậy không?”
Giang Dĩ Nhu nhoẻn miệng cười, như chim nhỏ nép người vào Cảnh Thế Kiệt, “Nào có phải là vì trang trọng hay không.”
Dứt lời, cô ả sờ sờ lên vùng bụng của mình, “Vì bé cưng trong bụng nên em không dám trang điểm, vậy mà anh còn không cho người ta mặc đẹp một chút sao?”
Nhắc tới đứa bé, ánh mắt của Cảnh Thế Kiệt liền trở nên ôn hòa, cưng chiều ôm eo Giang Dĩ Nhu đi ra ngoài.
“Không trang điểm cũng đã rất xinh đẹp rồi, đi thôi, đừng để hai cháu trai của anh phải chờ chúng ta lâu.” Giang Dĩ Nhu cúi đầu ngoan ngoãn “dạ” một tiếng.
Nơi mắt người không nhìn thấy, sự nhu thuận trong mắt cô ả biến thành sự tham lam và tính kế.
Cảnh Thế Kiệt tuy có chút lớn tuổi, nhưng nhờ bảo dưỡng tốt nên trông vẫn còn khá trẻ, tuy vị trí chủ tịch tập đoàn không thuộc về ông, nhưng địa vị và thực lực kinh tế của ông cũng không thể coi thường, nếu có thể gả cho ông ấy, cũng là một lựa chọn không tồi chút nào.
Giang Dĩ Nhu sờ sờ lên vùng bụng của mình.
Vốn cô ả chỉ định dùng cái thai trong bụng mình để dỡ xuống lòng phòng bị của Cảnh Thế Kiệt, không ngờ cô ả lại thu được niềm vui ngoài ý muốn, đó là Cảnh Thế Kiệt còn cho cô ả một thân phận thật sự!
Chỉ là, tâm tình cô ả trở nên nặng nề, nếu đứa bé này thật là con của Cảnh Thế Kiệt thì tốt rồi.
Cô ả biết, Cảnh Thế Kiệt sở dĩ đồng ý lấy cô ả, phần lớn nguyên nhân chính là do đứa nhỏ trong bụng này.
Trong mắt Cảnh Thế Kiệt, cô ả là một phụ nữ hiểu chuyện biết nghe lời, toàn tâm toàn ý một lòng với ông ấy, cho nên ông không hề nghi ngờ việc đứa nhỏ này có phải là con mình hay không.
Nhưng chính Giang Dĩ Nhu lại hiểu rất rõ, đứa nhỏ này là con của Ben.
Cô ả lừa Cảnh Thế Kiệt rằng mình mang thai mới được một tháng, trên thực tế thì đã hai tháng rồi, khi trước cô ả vẫn ráng sức tìm cách tiếp cận thư phòng và máy tính của Cảnh Thế Kiệt, cho nên khi thấy không có kinh nguyệt thì cho rằng là do thân thể và tâm trạng mệt mỏi.
Chờ đến lúc cô ả sực nhớ lại, thì phát hiện bản thân bà dì không đến hai tháng rồi.
Trong hai tháng đó, cô ả chỉ mới làm vài lần với Cảnh Thế Kiệt, đa số đều là với tên Ben kia.
Giang Dĩ Nhu hít sâu một hơi, nỗ lực không để cho Cảnh Thế Kiệt nhận ra cảm xúc bất ổn của cô ả lúc này.
Trong lòng cô ả âm thầm thề, cô ả sẽ không để bản thân trở thành công cụ của người khác một lần nữa! Cũng không cần làm tình nhân trong bóng tối của người khác nữa! Chờ cô ả trộm được tài liệu mà những kẻ đó muốn, liền có thể an tâm sống với thân phận của người tên Linda này, danh chính ngôn thuận trở thành phu nhân của Cảnh Thế Kiệt.
Để xem, tới lúc đó còn ai dám khinh bỉ cô ả nữa! Còn ai dám xem thường cô ả nữa!
Giang Dĩ Nhu tưởng tượng đến cuộc sống sau này của mình, nơi đáy mắt là khát vọng sâu thẳm.
Từ nhỏ đến lớn, mục đích của cô ả không phải chính là như vậy đó sao?
Hai đứa cháu trai kia của Cảnh Thế Kiệt, trước kia khi mời Cảnh Thế Kiệt đến nhà ăn cơm, có bao giờ mời qua cô ả đâu, lần này lại mời cả cô ả cùng đến, không phải chính là do xem xét thân phận thím tương lai của cô ả đó sao?
Cho nên, nói gì thì nói, lần này cô ả phải nắm chặt lấy Cảnh Thế Kiệt, bắt lấy cơ hội đổi đời này!
Trong lòng Giang Dĩ Nhu cười lạnh.
Đứa nhỏ này chính là do ông trời giúp cô ả, tuy rằng không thể giữ nó lại, nhưng nó chính là cơ hội để giúp cô ả thượng vị, chờ sau khi cô ả và Cảnh Thế Kiệt kết hôn rồi, thì sẽ tìm cơ hội để làm ra tiết mục sảy thai sinh non. Giang Dĩ Nhu trong đầu đầy toan tính, cùng với Cảnh Thế Kiệt đến địa điểm đã hẹn.
“Xin chào tiểu thư Linda! Lâu lắm mới gặp lại!”
Quý Du Nhiên cười tủm tỉm, ló đầu từ phía sau lưng của Cảnh Tông, cất lời chào hỏi thân thiết với Giang Dĩ Nhu.
Giang Dĩ Nhu đơ người ngay tại chỗ.
Quý Du Nhiên! Tại sao cô ta lại ở đây?
Trong mắt Giang Dĩ Nhu hiện lên tia kinh hoàng, cô ả nhất thời không kịp phản ứng, cứ ngơ ngẩn nhìn Quý Du Nhiên, ngược lại Quý Du Nhiên mỉm cười tự nhiên với cô ả, rõ ràng là một nụ cười thân thiện, nhưng Giang Dĩ Nhu cứ cảm thấy nụ cười đó như chứa một con dao, lướt qua lướt lại trước người cô ả khiến cô ả phải tuôn mồ hôi lạnh.
Con tiện nhân này, nó chạy đến nước Mỹ làm cái gì!?
Ngược lại với cô ả, Cảnh Thế Kiệt lại rất vui vẻ chào hỏi, “Hóa ra là Quý tiểu thư! Tôi còn đang nghĩ trong bụng sao hai thằng nhóc này lại muốn mời tôi đến nhà ăn cơm đấy.”
Ông ấy kéo Giang Dĩ Nhu đang đứng sững sờ bên cạnh mình, nói, “Em sao vậy Linda? Không phải lần trước em nói chuyện với Quý tiểu thư rất vui vẻ đó sao?”
Giang Dĩ Nhu cố gắng tạo nụ cười nơi khóe miệng mình, “Vâng, đúng vậy ạ, em với Quý tiểu thư lần đó nói chuyện rất hợp nhau.”
Nụ cười của cô ả vô cùng miễn cưỡng, bởi vì nhược điểm của bản thân nằm trong tay Quý Du Nhiên, cô ả thậm chí không dám đối diện với cô, chỉ có thể duy trì sự trấn tĩnh trên mặt, lễ phép hỏi, “Quý tiểu thư sao lại đến nước Mỹ vậy?”
Quý Du Nhiên thấy rõ biểu cảm khẩn trương trên khuôn mặt của Giang Dĩ Nhu, thần thái của cô hoàn toàn nhàn nhã, cô tựa như đang ở nhà mình, tùy ý trả lời, “Ờ, tôi đến đây chơi mấy ngày.”
Cảnh Tông đưa mắt nhìn Quý Du Nhiên một cái, thấy cô dường như không định nói với Linda về việc mình đang theo học ở Chicago, liền không nói thêm gì, chỉ nhàn nhạt bổ sung, “Nhiên Nhiên nói mấy hôm trước có gặp qua tiểu thư Linda, nói chuyện khá hợp nên giờ muốn gặp lại nhau, cho nên tôi mời cô và chú tôi đến nhà dùng cơm.”
Quý Du Nhiên cho Cảnh Tông một cái nhìn đầy hài lòng.
Sau khi hắn nhắc đến việc cô muốn gặp Giang Dĩ Nhu, khuôn mặt của Giang Dĩ Nhu lập tức trắng bệch.
Cảnh Thế Kiệt không hề cảm nhận được mạch nước ngầm đang tuôn trào mãnh liệt giữa Quý Du Nhiên và Giang Dĩ Nhu, ông ấy còn nói lời cảm khái, “Ngẫm lại chú cháu ta cũng đã hai ba tháng rồi không ăn cơm cùng nhau.”
Sau khi Cảnh Thế Ngôn rời khỏi vị trí chủ tịch tập đoàn, rồi cùng Camila vợ mình định cư tại Anh quốc, thì ông đã trở thành vị trưởng bối duy nhất còn sống ở Detroit cùng với hai anh em Cảnh Tông và Cảnh Hách Phàm.
Vì thế đối với Quý Du Nhiên, Cảnh Thế Kiệt cũng dùng một thái độ từ ái của trưởng bối để đối đãi với tiểu bối, ông nói lời đùa giỡn, “Cũng may là nhờ có Quý tiểu thư đã giúp chúng ta tạo ra cơ hội lần này.”
Cảnh Hách Phàm mặc một cái áo thun quần đùi, tư thế lười biếng đi từ trên lầu xuống, thấy trong phòng khách đã có người ngồi, cậu chỉ lên tiếng chào hỏi với chú mình, “Chú ạ.”, đến cả liếc mắt cũng không thèm cho Giang Dĩ Nhu một cái, sau đó tùy tiện ngồi xuống bên cạnh Quý Du Nhiên, tay tự nhiên ôm lấy bả vai cô.
“Tối hôm qua đang ngủ, vậy mà tự nhiên vết thương lại bị ngứa.”
Một giây trước cậu còn tỏ thái độ không nóng không lạnh với nhóm người Cảnh Thế Kiệt, một giây sau đó liền biến thành chú chó nhỏ cầu được yêu thương trước mặt Quý Du Nhiên, vén mái tóc, hướng đến trước mặt cô làm nũng.
Quý Du Nhiên nheo mắt nhìn cậu một cái, chỉ thấy nơi vết thương đã kết vảy bị rớt xuống một mảng, không lưu tình đánh bay bàn tay của cậu đang định gãi lên vết thương, hung dữ nói, “Không được gãi, sẽ để lại sẹo đấy.”
Cảnh Hách Phàm làm lơ ánh mắt của mọi người xung quanh, chỉ tập trung hưởng thụ “sự hung ác” của Quý Du Nhiên dành cho mình, còn tiện đà đưa đầu về hướng miệng cô, nói một cách đáng thương, “Vậy chị thổi cho em đi, thổi rồi thì em sẽ không bị ngứa nữa ạ.”
Cảnh Thế Kiệt biết đứa cháu trai này của ông vốn là người không đứng đắn, nhưng ông đâu đã từng gặp qua cậu…… làm nũng như này đâu?
Cho dù là với bố mẹ của cậu, thì cậu cũng chưa từng làm nũng bao giờ. Vậy mà tại sao với phụ nữ của anh trai mình... ánh mắt của Cảnh Thế Kiệt đầy sự nghi vấn, nhìn về phía Cảnh Tông.
Không quản sao? Cảnh Tông mang theo vẻ mặt bình tĩnh, nắm lấy một tay của Quý Du Nhiên đặt trong tay mình, ngắm nhìn đường vân tay của cô, dùng một nụ cười bình đạm để trả lời Cảnh Thế Kiệt.
Sống nửa đời người, có việc nào mà Cảnh Thế Kiệt chưa từng gặp qua, thấy thái độ này của Cảnh Tông, ông liền hiểu rõ.
Bản thân ông cảm thấy kinh ngạc không thôi, hai đứa cháu trai này của ông vậy mà lại đều có mối quan hệ yêu đương với cô gái họ Quý này.
Cảnh Thế Kiệt nhìn về phía Quý Du Nhiên, thấy cô đang làm ra hành vi thân mật, thổi lên miệng vết thương của Cảnh Hách Phàm, cả cử chỉ lẫn biểu tình đều vô cùng tự nhiên hào phóng, dường như không hề ngại ngùng người khác sẽ cảm nhận về cô như thế nào.
Ông cười lắc lắc đầu, có thể là ông đã thật sự già rồi, tuy nói cuộc đời này của ông đã chạm qua vô số phụ nữ, nhưng nếu luận về tư tưởng thông thoáng thì thật đúng là không bằng hai đứa cháu này.
Nghĩ vậy xong, ông nhìn về phía Giang Dĩ Nhu đang ngồi cạnh mình, rồi lại nhìn vùng bụng tạm thời chưa lộ rõ của cô ả.
Ông già rồi, cũng là lúc nên dừng lại thôi.
Giờ phút này, Giang Dĩ Nhu căn bản không hiểu trong đầu Cảnh Thế Kiệt đang suy nghĩ điều gì, khắp trong lòng cô ả chỉ còn lại sự khiếp sợ!
Tại sao lại như vậy?!
Sao con tiện nhân này lại đồng thời có được hai người đàn ông! Hơn nữa hai người đàn ông này lại còn là anh em của nhau! Mà bọn họ còn chấp nhận mối quan hệ như thế này!
Không đúng! Giang Dĩ Nhu bỗng nhớ đến lúc trước ở Prague Quý Du Nhiên có nói qua, cô nói cô còn có Giản Đông Thần, Giang Dĩ Thành, và cả người tên Hàn Đình nữa.
Giang Dĩ Nhu hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Tiện nhân này sao có thể làm được như vậy! Cô ta dựa vào cái gì!? Mấy người đàn ông này đều mù mắt hết rồi sao?
Cô ả vừa hâm mộ vừa ghen ghét nhìn về phía Quý Du Nhiên, đột nhiên Quý Du Nhiên quay đầu cho cô ả một cái nhìn đầy ý vị thâm trường, kèm cả nụ cười, Giang Dĩ Nhu lập tức rùng mình, thu liễm lại hận ý, móng tay khảm thật sâu vào trong lòng bàn tay.
Cô ả phải bình tĩnh lại, tiện nhân này biết chuyện của cô ả, không thể chọc vào được.
Chú Tề đi vào, đầu tiên là nhìn vị tiểu thiếu gia giống như sủng vật nhỏ cầu yêu thương, đang ra sức lấy lòng Quý Du Nhiên, trong mắt ông không khỏi hiện lên ánh cười, tựa như “Nhóc con cuối cùng cũng lớn rồi, rốt cuộc đã có người trị được cậu ấy”, Sau đó cung kính nói với Cảnh Tông, “Tiên sinh, đã có thể dùng cơm rồi ạ.”
Năm người ngồi xuống bàn ăn, Cảnh Thế Kiệt và Giang Dĩ Nhu ngồi một bên, Cảnh Tông, Cảnh Hách Phàm và Quý Du Nhiên ngồi đối diện bọn họ, Quý Du Nhiên ngồi giữa hai người đàn ông.
Vốn là một bữa cơm gia đình, lại không phải là trường hợp chính thức gì, nên ba người Quý Du Nhiên đều ăn mặc hết sức tùy ý.
Cảnh Hách Phàm là bộ đồ thun ở nhà, Quý Du Nhiên cũng khá đơn giản, váy liền thân vẫn mặc thường ngày, Cảnh Tông cũng chỉ mặc cái áo sơ mi đen thông thường, kể cả Cảnh Thế Kiệt đang ngồi ở đối diện, hẳn là do ông mới từ công ty trở về nên áo quần cũng không thay, vẫn là một bộ tây trang, nhưng không mang cà vạt.
Chỉ riêng Giang Dĩ Nhu như là hạc lạc giữa bầy gà, tuy cô ả không trang điểm cầu kỳ, nhưng bộ lễ phục trên người lại phá lệ chói mắt, vừa nhìn là biết có tỉ mỉ chọn lựa, so với Quý Du Nhiên đang để mặt mộc và váy áo thông thường, thì cô ả càng lộ ra vẻ.
Cô ả cho rằng hôm nay nhận được lời mời của Cảnh Tông, chính là vì thể hiện sự coi trọng của bọn họ đối với người thím tương lai là cô ả đây, cho nên mới tỉ mỉ chọn lựa một phen.
Cô ả nào ngờ được, hôm nay mời cô ả đến đây, không phải là do Cảnh Tông và Cảnh Hách Phàm tôn trọng cô ả, mà là do Quý Du Nhiên thuận miệng nói một câu!
“Tôi nhớ hình như tiểu thư Linda tốt nghiệp đại học Columbia đúng không?”
Trong lòng Giang Dĩ Nhu đang thầm mắng Quý Du Nhiên, liền nghe được Quý Du Nhiên đang ngồi ở đối diện cất lời nói chuyện với cô ả như những người bạn thân quen, ngẩng đầu lên nhìn, bất luận là ngữ khí hay biểu tình đều vô cùng chân thành.
Đồ dối trá!
“Linda? Em sao vậy, Quý tiểu thư đang nói chuyện cùng em đấy.” Cảnh Thế Kiệt thấy Giang Dĩ Nhu đang thất thần, nên nhắc nhở cô ả. Giang Dĩ Nhu lấy lại phản ứng, gật đầu nói, “Đúng vậy, tôi tốt nghiệp đại học Columbia.”
Con tiện nhân Quý Du Nhiên này biết rõ thân phận cô ả là giả, vậy mà còn hỏi ra câu hỏi như vậy, cũng không biết mục đích của cô là gì?
Quý Du Nhiên gật đầu, cất lời nói tiếp.
“Đó là một trường không tồi nha, tôi nghe nói huy hiệu của trường đại học Columbia thiết kế rất hay, là hình một ngọn lửa hướng ra ba nhánh, nghe nói sau đó còn có cả một câu chuyện lưu truyền nữa.”
Giang Dĩ Nhu lúng ta lúng túng gật đầu, không biết vì sao Quý Du Nhiên cứ muốn nói chuyện phiếm với cô ả, chỉ có thể chột dạ trả lời, “Đúng vậy, huy hiệu ấy rất đặc biệt.”
Quý Du Nhiên uống xuống một ngụm rượu vang đỏ, khóe môi cong nhẹ.
“Ô, tôi xin lỗi, tôi nhớ lầm rồi, huy hiệu của trường đại học Columbia là gộp lại từ ba cái vương miện, còn đại học New York mới là hình ngọn lửa, phải không, tiểu thư Linda?”
Ba người đàn ông đang ngồi ở bàn ăn nghe vậy thì đều nhíu mày, đặc biệt là Cảnh Tông, hắn liếc mắt nhìn Giang Dĩ Nhu một cái.
Ngay cả đến huy hiệu của trường đại học mà mình từng học còn không nhớ, vậy nghĩa là sao?
Tay Giang Dĩ Nhu run nhẹ, Quý Du Nhiên có ý gì đây? Cố tình làm khó cô ả sao?
Cô ả ngước mắt nhìn Cảnh Thế Kiệt một cái, cúi đầu dịu dàng nói, “Ngại quá, do tôi hơi nhiều rượu nên cảm thấy có hơi choáng váng, nên có thể nhớ nhầm chăng.”
Quý Du Nhiên “Ơ” một tiếng, “Sao có thể choáng váng được nhỉ? Không phải là tiểu thư Linda uống nước trái cây đó sao? Uống nước trái cây mà cũng có thể choáng váng sao?”
Sắc mặt của Giang Dĩ Nhu càng thêm khó coi, so với món gan ngỗng trên dĩa còn tối màu hơn, cô ả không để ý đến sự “quan tâm” của Quý Du Nhiên, dịu dàng nói với Cảnh Thế Kiệt, “Thế Kiệt, em cảm thấy không thoải mái lắm, muốn đi toilet một chút.”
Nói xong, cô ả liền đứng dậy, Cảnh Thế Kiệt nhìn thoáng qua bụng của cô ả.
“Muốn anh đi cùng em không?”
Giang Dĩ Nhu vội vàng lắc đầu, “Không cần đâu, mọi người cứ nói chuyện với nhau đi, em sẽ trở lại nhanh thôi.”
Cảnh Thế Kiệt thấy cô ả kiên quyết không muốn mình đi cùng, nên đành gật đầu đồng ý, nhưng sự lo lắng trong mắt ông là không thể giấu được.
Không còn cách nào khác, thật vất vả lắm ông mới có được đứa con này, nên hy vọng sẽ không xảy ra sơ sót gì.
Quý Du Nhiên thấy thế, nên liền tỏ ra bản thân biết “săn sóc” người khác, cô lập tức đứng lên, “Để tôi đi theo tiểu thư Linda xem thế nào.”