Buổi tối còn chưa tới 8h nên hộp đêm còn khá vắng người, sàn nhảy cơ bản không có ai, nơi hành lang bên cạnh cửa hông vô cùng yên tĩnh, ánh đèn lúc sáng lúc tối, chỉ có tiếng giày cao gót đạp trên sàn nhà vang lên lanh lảnh. Không hiểu sao Giang Dĩ Nhu cứ cảm thấy không khí thật âm trầm, cô ả đi nhanh, quen của quen nẻo cua ngang rẽ dọc, đi vào gian phòng cũ.
Cô ả thật sự không biết bản thân đang làm việc cho ai, cũng không biết phần văn kiện thương nghiệp mà cô ả ăn cắp này sẽ đưa tới nơi nào, cô ả chỉ biết giao được món đồ này tới tay Ben, là có thể hoàn thành nhiệm vụ. “Thành công rồi, tôi lấy được rồi!”
Chưa bao giờ Giang Dĩ Nhu có mong muốn được gặp tên khiến người ghê tởm kia như vậy, cô ả gấp gáp đi vào phòng, giao USB vào tay Ben.
“Ôi Linda xinh đẹp! Ôi Linda của tôi!” Tên Ben háo sắc sờ soạng khuôn mặt của Giang Dĩ Nhu một phen, hắn ta mới hút qua thuốc phiện, đại não còn đang vô cùng hưng phấn, hận không thể cùng con nhỏ kỹ nữ châu Á này lăn lộn một phen.
Nhưng trước mắt còn có chuyện quan trọng cần làm, chờ làm xong rồi thì có thể tận tình hưởng thụ.
Ben đưa USB cho thủ hạ kiểm tra, còn hắn thì bấm điện thoại báo cho cấp trên tin tức tốt.
Giang Dĩ Nhu đưa mắt nhìn đám người Ben một cách chán ghét, trong lòng cô ả lúc này vô cùng kích động. Nhiệm vụ của cô ả rốt cuộc đã hoàn thành, về sau sẽ không bao giờ gặp lại đám người này nữa! Cô ả có thể an tâm sống với thân phận Linda này, có thể gả cho Cảnh Thế Kiệt, sống cuộc sống của một quý bà.
Hết thảy đều đang phát triển theo đúng hướng mong đợi của cô ả.
Trên bàn, tên Ben đã bày sẵn “bữa tiệc” cho cô ả, Giang Dĩ Nhu nhìn chằm chằm nhúm bột trắng đó, trên mặt là biểu tình vừa khát vọng nhưng cũng vừa là chán ghét.
Cô ả theo bản năng sờ sờ bụng, không giống như trước kia lập tức tiến đến hít thuốc.
Người không biết rõ thì lại tưởng là Giang Dĩ Nhu đang muốn bảo vệ bào thai trong bụng nên mới không chạm vào món đồ nguy hiểm chết người này, đúng là thực tế cô ả có ý định bảo hộ cái thai.
Nhưng phần bảo hộ này không xuất phát từ tấm lòng yêu thương của một người mẹ, mà là vì đứa trẻ này chính là lợi thế của cô ả.
Trước khi cô ả thành công gả cho Cảnh Thế Kiệt, thì bào thai trong bụng này tuyệt đối không được xảy ra bất kỳ điều ngoài ý muốn nào!
Khát vọng được gả vào hào môn đã chiến thắng cơn nghiện ma túy lúc này của cô ả, Giang Dĩ Nhu hít sâu một hơi, hất toàn bộ đám bột phấn trắng đó xuống đất.
"Fuck you, Bitch!".
Sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng gầm giận dữ, Giang Dĩ Nhu hoảng sợ quay đầu nhìn lại, liền thấy Ben nổi giận đùng đùng đi tới sau lưng cô ả, hắn ta lập tức cho cô ả một cái tát mạnh mẽ khiến cô ả không kịp trở tay.
Giang Dĩ Nhu thét lên chói tai, cô ả vẫn kịp thời bảo vệ cái bụng, lấy tay bụm mặt, hét lớn với tên Ben, “Anh điên rồi!? Anh làm cái gì đấy!?”.
Ben nhấc cổ áo của Giang Dĩ Nhu lên, hai mắt trợn trừng, khuôn mặt trắng bệch của hắn ta lúc này trông vô cùng dữ tợn, khiến ta thoạt nhìn như một tên ác quỷ đến từ địa ngục.
“Ngu xuẩn! Con mẹ nó, thứ mà mày lấy tới không phải là đồ vật mà bọn tao muốn! Đây là hệ thống định vị!”
Nhóm người Quý Du Nhiên ngoài trong xe chờ khoảng 20 phút, trợ lý đang ngồi trên ghế phụ vẫn luôn gõ laptop nãy giờ bỗng nhiên ngẩng đầu, kích động nói với Cảnh Tông, “Tiên sinh, tra được rồi! Hệ thống thông báo địa chỉ IP là ở tổng bộ của tập đoàn Tác Khắc.”
“Đúng là bọn chúng!” Cảnh Hách Phàm ngồi ở hàng ghế sau bĩu môi, một chút cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Cảnh Thế Kiệt cũng có cảm giác như trút được gánh nặng, sắc mặt khó coi nãy giờ cũng xem như đã hòa hoãn lại, ông không chỉ bị phụ nữ lừa, mà lợi ích của tập đoàn suýt tí nữa cũng vì ông mà bị tổn hại, “Ổn rồi, vậy là từ nay đám nhóc Tác Khắc kia phải biết cụp đuôi làm người, về sau chắc chắn sẽ không dám tác oai tác quái nữa.”
Quý Du Nhiên nghe mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cái gì mà Tác Khắc? Không phải nhóm người họ đang chờ Giang Dĩ Nhu đi ra sao?
“Làm sao vậy? Mọi chuyện đã được giải quyết rồi sao?” Cô nhịn không được mà phải đặt câu hỏi.
Cảnh Tông nở nụ cười ôn hòa với cô, đang định giải thích cho cô hiểu rõ thì Cảnh Hách Phàm đã giành phần trả lời.
“Để em nói, để em nói.” Cậu nóng lòng đẩy Cảnh Tông qua một bên, ngồi xuống bên cạnh Quý Du Nhiên để giải thích cho cô.
Cảnh Tông vốn tra ra được Giang Dĩ Nhu có liên hệ với một nhóm băng đảng xã hội đen ở Detroit, tìm tòi tận gốc thì hóa ra nhóm xã hội đen này chỉ là vòng ngoài, còn người đứng sau màn lại là một kẻ khác.
Vì để tìm được đến gốc gác kẻ cầm đầu, nhóm người họ cố ý bày ra thế cục, để Giang Dĩ Nhu nghĩ rằng mình đã cầm được văn kiện bí mật liên quan đến sản xuất chip AI, nhưng trên thực tế bọn họ đã cài vào đó một chế độ định vị, chỉ cần chế độ định vị này được khởi động, thì sẽ đột phá vào tường lửa của đối phương, định vị chính xác địa chỉ IP đang sử dụng.
Bây giờ phát hiện ra kẻ chủ mưu là công ty Tác Khắc, cũng chính là đối thủ thương nghiệp số một của công ty Tắc Bác.
Trong lĩnh vực kỹ thuật nguồn năng lượng, trừ bỏ công ty Tác Khắc còn có hai công ty khác cũng cạnh tranh miếng bánh ngọt trong lĩnh vực này, lần này công ty Tắc Bác dẫn đầu nghiên cứu phát minh ra một con chip AI độc nhất vô nhị, một khi nó được tuyên bố ra ngoài, liền sẽ uy hiếp nghiêm trọng đến địa vị của các nhà sản xuất khác.
Cho nên các công ty đó không thể chịu được nữa, chó cùng rứt giậu, nên đã nghĩ ra một số thủ đoạn không được quang minh chính đại.
Hiện nay trong tay họ đã nắm được chứng cứ đánh cắp cơ mật thương nghiệp, cho dù không thể đánh đổ được hoàn toàn công ty đối thủ, ít nhất cũng có thể khiến cho đối thủ mất đi miếng bánh ngon trong lĩnh vực này.
Quý Du Nhiên bỏ qua một vài thuật ngữ chuyên ngành mà Cảnh Hách Phàm đề cập trong quá trình giải thích cho cô, đơn giản tổng kết lại, chính là công ty đối thủ của Tắc Bác muốn ăn cắp thành quả khoa học kỹ thuật của họ, kết quả ăn trộm gà không được còn mất nắm thóc, cuối cùng còn bị phát hiện ra.
Cuối cùng, Cảnh Hách Phàm quy hết toàn bộ công lao lên người Quý Du Nhiên, tâng bốc nịnh hót cô lên đến tận trời.
Cậu nói, nếu không nhờ có Quý Du Nhiên phát hiện ra thân phận không đúng của Giang Dĩ Nhu, thì bọn họ sẽ không thể thuận lợi tóm được kẻ sau màn, mà có khả năng còn bị quỷ kế của bọn chúng làm hại.
Sự nịnh hót này đúng là không tệ, Quý Du Nhiên nghe muốn ngất ngây, trên mặt lộ ra biểu tình kiêu ngạo đắc ý, “Vậy bây giờ sẽ xử lý mọi chuyện như thế nào?” Đầu cô quay ra cửa xe, hướng về phía hộp đêm lập lòe ánh đèn.
Vừa dứt lời, bên ngoài vang lên tiếng hú còi từ rất nhiều xe cảnh sát, ánh đèn xe chiếu sáng khắp nơi, khiến cho không gian vốn âm u xung quanh thoáng chốc trở nên sáng bừng.
Tài xế chậm rãi lái xe sang chỗ khác thoáng đãng hơn.
Rất nhanh, Quý Du Nhiên đã thấy một vị cảnh sát da trắng mặc đồng phục, bước xuống từ một chiếc xe cảnh sát nào đó, ông ấy lập tức bước tới trước xe nhóm người họ, Cảnh Tông và Cảnh Thế Kiệt xuống xe nói chuyện với người đàn ông đó.
“Cảnh tiên sinh, một tên đã chạy thoát, còn những tên khác đều đã tóm được, chúng tôi sẽ nhanh chóng bắt được kẻ tẩu thoát, ngài không cần lo lắng.”
Quý Du Nhiên ngồi trong xe nên không nghe được đoạn đối thoại của nhóm người Cảnh Tông bên ngoài, nhưng từ thần sắc trên mặt của viên cảnh sát, cô có thể thấy được một sự tôn trọng rất lớn từ ông ta đối với Cảnh Tông.
Khi trước cô chỉ đưa cho Cảnh Tông một sự nhắc nhở nhỏ, vậy mà hắn có thể nhanh chóng điều tra ra chân tướng sự việc, tung ra thủ đoạn vừa nhanh vừa tàn nhẫn, không chỉ ngăn chặn tổn hại cho công ty, mà còn giải quyết luôn đối thủ cạnh tranh, thật sự vô cùng lợi hại!
Quý Du Nhiên chống má, nhìn về phía nam nhân với phong thái đĩnh bạt nho nhã đang đứng bên ngoài, trong mắt cô toát ra từng ngôi sao nhỏ lấp lánh.
Cảnh Hách Phàm có chút ghen tị, nhưng cậu cũng hiểu được cô gái này sẽ không bao giờ dùng ánh mắt sùng bái như vậy để nhìn cậu, vì vậy chỉ có thể rầu rĩ nói ‘’Chị à, có muốn xuống xe nhìn xem một chút không?’’. Nhưng chưa kịp để Quý Du Nhiên trả lời thì cậu đã nói lại ‘’Thôi, chị vẫn cứ nên ở trong xe thì tốt hơn’’.
Tuy rằng bên ngoài cảnh sát nhiều, thì sẽ không có nguy hiểm gì, nhưng Cảnh Hách Phàm vẫn rất đề cao cảnh giác.
Quý Du Nhiên gật đầu, thành thật ngồi ở trong xe, cô nhìn về phía ngoài cửa sổ, vừa hay nhìn thấy cảnh Giang Dĩ Nhu bị hai người cảnh sát còng tay dắt ra ngoài.
“Thế Kiệt! Thế Kiệt!” Giang Dĩ Nhu nhìn thấy Cảnh Thế Kiệt, cô ả mang theo vẻ mặt kinh hoàng thất thố chạy về hướng ông, nhưng đã bị cảnh sát kịp thời tóm lại.
Khuôn mặt Cảnh Thế Kiệt trầm xuống, chậm rãi tiến về phía Giang Dĩ Nhu.
“Linda, à không, phải gọi là tiểu thư Giang Dĩ Nhu chứ nhỉ, tôi thật đúng là xem thường cô, cư nhiên chơi tôi một vố như vậy!”
Trước khi bị giải ra khỏi hộp đêm, Giang Dĩ Nhu vẫn ôm trong lòng một tia may mắn, nhưng khi nghe Cảnh Thế Kiệt Gọi đúng tên thật của cô ả, chút may mắn kia lúc này đã biến mất sạch.
Cảnh Thế Kiệt đã biết mọi chuyện rồi.
Cô ả cũng không phải đồ ngốc, sau khi biết đồ vật mình đưa cho Ben là đồ giả, thì liền biết rằng mình đã bị lợi dụng, nếu không phải nhờ cảnh sát tới kịp thời, nói không chừng cô ả đã bị tên Ben trong lúc bạo nộ dùng súng bắn một phát chết liền tại chỗ rồi.
Khi Giang Dĩ Nhu bị cảnh sát mang đi, cô ả còn chưa cảm thấy cùng đường tuyệt vọng, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của Cảnh Thế Kiệt, liền bỗng nhiên sinh ra một cảm giác khủng hoảng trước nay chưa từng có.
Dưới ánh đèn đường và đèn nê ông từ hộp đêm lập lòe trộn lẫn, cô ả đột nhiên cảm thấy “cuộc sống tươi đẹp” vốn đã gần trong gang tấc sao lại giống như ánh sáng cô ả thấy lúc này, dần trở nên hư ảo, khó có thể bắt lấy. “Thế Kiệt! Em sai rồi! Em sai rồi! đều là do những tên đó bức em! Bọn chúng nói nếu em không nghe lời thì sẽ giết em! Anh hãy tin tưởng em! Thật ra em không muốn làm như vậy, em chỉ muốn được sống bên cạnh anh!” Giang Dĩ Nhu than thở khóc lóc.
Chuyện trộm cắp bí mật thương nghiệp đã đủ để cô ả ở tù rục xương, nếu bây giờ còn tra ra được chuyện cô ả giết người, Giang Dĩ Nhu căn bản không dám tưởng tượng đến hậu quả.
Cô ả tự biết Cảnh Thế Kiệt có chút tình cảm với cô ả, đây cũng là cọng rơm duy nhất cứu mạng cô ả.
Nhưng rốt cuộc thì cô ả đã đánh giá bản thân quá cao trong lòng của Cảnh Thế Kiệt, suy cho cùng thì với một phụ nữ chỉ biết lấy sắc thờ người thì sao có thể nhận được sự nhiệt tình từ đàn ông cơ chứ?
Cảnh Thế Kiệt xem cô ả như ruồi bọ mà chán ghét né người tránh xa, hừ lạnh một tiếng, “Cô vẫn là nên đi vào ngục giam rồi từ từ sám hối đi.”
Đầu óc Giang Dĩ Nhu “ong” một tiếng.
“Không, tôi không muốn ngồi tù, tôi không muốn ngồi tù.” Cô ả thất thần lẩm bẩm, ánh đèn hiện lên, cô ả đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe thương vụ màu đen cách đó không xa.
Cửa sổ xe đang mở, chính là Quý Du Nhiên đang hờ hững nhìn Giang Dĩ Nhu.
Trên mặt cô lúc này không có sự đồng tình, cũng không có sự vui sướng khi thấy người gặp họa, chỉ là vô cùng bình tĩnh, giống như đang nhìn cảnh vật ven đường.
Nhưng chính ánh mắt bình tĩnh này lại càng mang tính trào phúng sâu sắc, tô đậm thêm sự kích thích trong lòng Giang Dĩ Nhu.
“Là cô! Đều tại cô!” Cô ả điên cuồng muốn chạy về phía Quý Du Nhiên, nhưng vừa cử động thì đã bị cảnh sát tóm người lại.
Cảnh Thế Kiệt híu chặt chân mày, nhìn phụ nữ này điên khùng ở trước mặt mình lúc này, lần đầu tiên ông cảm thấy bản thân nên thật sự nghe theo lời của đứa cháu trai nhỏ, đi gặp bác sĩ chuyên khoa mắt khám xem sao.
“Thế Kiệt!” Thấy Cảnh Thế Kiệt chuẩn bị rời đi, Giang Dĩ Nhu bỗng nhiên gọi tên ông.
“Anh không thể để em ngồi tù được! Trong bụng em là con của anh mà!”
Nghe thế, Cảnh Thế Kiệt quả nhiên dừng bước chân.
Ông quay đầu lại nhìn về phía Giang Dĩ Nhu, lộ ra một nụ cười bạc tình. “Không sai, cho nên tôi sẽ để cô sinh đứa bé ra trước, rồi sau đó mới đi ngồi tù.”