Trong căn hầm ngầm tối tăm, mùi mốc ẩm ướt trộn lẫn hơi thở dâm dục hòa vào với nhau, lan tỏa trong không khí khiến người ngửi được cảm thấy không thoải mái chút nào.
Giang Dĩ Nhu đang nằm trên mặt đất lạnh lẽo, hai chân banh rộng, một tên da đen đang ra sức chịch trên người cô ả, âm thanh bành bạch lần lượt vang lên.
Không thể không nói, mấy tên thủ hạ của Ben tên nào tên nấy đều vô cùng cường tráng, dương vật cũng thuộc loại to lớn, tuy trong lòng Giang Dĩ Nhu kháng cự giao phối kiểu này, nhưng ý thức đã rơi vào sự sung sướng trong cơn giao hoan nhục dục, không cách nào kiếm chế được nữa, cô ả liên tục lên đỉnh, rên rỉ không ngừng.
Đột nhiên, cô ta bắt gặp một ánh mắt, chủ nhân của ánh mắt đó an tĩnh ngồi trong một góc, không biết là dây trói đã được thả lỏng từ khi nào, chỉ còn một cái còng số tám đang cùm lấy hai chân, bộ dáng thoạt nhìn khá nhàn nhã, trong ánh mắt đạm mạc đó còn xuất hiện tia hài hước, cứ như là đang thưởng thức một tiết mục xiếc trên sân khấu.
Giang Dĩ Nhu đột nhiên tỉnh táo lại, cảm giác khuất nhục mãnh liệt đánh úp lên người cô ả.
Cô ả sao có thể được quên được, con tiện nhân Quý Du Nhiên vẫn còn ở đây!
“Cút ngay! Cút ngay cho tao!” Giang Dĩ Nhu lúc này mới phản ứng lại, liều mạng muốn đẩy tên đàn ông da đen ra khỏi người mình.
Cô ả dường như đã phát điên rồi, để bản thân bị mấy tên đàn ông đùa bỡn, lộ ra dáng vẻ dâm đãng trước mặt người mà mình ghét nhất! Cảm giác xấu hổ phẫn nộ cùng không cam lòng chiếm hết toàn bộ tâm trí Giang Dĩ Nhu, lúc này cô ả mới chú ý thấy ngoài việc Quý Du Nhiên được thả lỏng dây trói, bên người cô ấy còn có cả một phần đồ ăn.
Dựa vào cái gì chứ!?
Dựa vào cái gì mà Quý Du Nhiên có thể bình yên vô sự ngồi ở đó, còn có đồ ăn thức uống! Còn cô ả phải lấy thân thể mình làm chỗ tiết dục cho đám đàn ông kia!?
Giang Dĩ Nhu cảm thấy ánh mắt đạm mạc đó đang chọc nát toàn bộ tôn nghiêm và lý trí của mình, ngay lập tức đã khiến cô ả không còn chỗ dung thân, cô ả chỉ hận không thể chọc mù đôi mắt đó, khiến chủ nhân của đôi mắt đó không thể nào nhìn cô ả bằng một ánh mắt vừa xem thường vừa thương hại!
Mới vừa rồi Giang Dĩ Nhu không tự chủ mà phối hợp giao cấu với mấy tên đàn ông, bây giờ lại bắt đầu la hét phản kháng, sự tương phản trước và sau của cô ả khiến cho Ben và mấy tên thủ hạ của hắn ta cất tiếng cười nhạo.
Quý Du Nhiên nhàn nhạt thu hồi tầm mắt, xoa xoa cổ tay của mình.
Cô dùng tay bốc lấy đồ ăn, vì bị trói suốt một thời gian dài nên cả cơ thể đã trở nên cứng đờ, vì thế vừa rồi cô đã dùng thái độ mềm mỏng một chút để tranh thủ chút đồ ăn từ tên Ben.
Có thể vì trong mắt tên Ben, cô chính là cái cây rụng tiền, cũng có thể là do cô không nháo không làm loạn, nên đã khiến tên Ben yên tâm phần nào, cho nên hắn ta không chỉ thả lỏng dây trói cho cô, mà còn phát cho cô một ít đồ ǎn.
Bên kia Giang Dĩ Nhu một lần nữa được dit tới phát sướng, không nhịn được rên ngâm vài tiếng, Ben nghe vậy, lại nổi lên thú tính lần nữa, thấy thủ hạ cuối cùng đã phát tiết xong, hắn ta cười nhạo một tiếng, rồi tụt quần chuẩn bị chơi tiếp.
“Không! Không được chạm vào tôi! Cút ngay! Tất cả cút ngay cho tôi!” Giang Dĩ Nhu cuồng loạn kêu gào, nhưng đã bị Ben trở tay cho một bạt tai choáng váng đầu óc.
“Câm miệng ngay, con kỹ nữ này! Vừa rồi mày so với mấy con điếm bên đường còn dâm hơn nhiều đấy!” Ben vừa tuôn ra ngôn ngữ ô uế, vừa đè xuống người Giang Dĩ Nhu, mặc cho cô ả tay đấm chân đá, hắn ta không hề quan tâm mà thẳng lưng đút dương vật vào.
Còn mấy tên đàn em sau khi được thoải mái phát tiết xong, thì bọn chúng trở lại bàn ăn, vừa ăn vừa xem xuân cung đồ sống động.
Giang Dĩ Nhu chuyển từ tức giận mắng chửi sang cầu xin, cầu tên Ben đừng đối xử như thế với cô ả, nhưng hắn ta ngược lại càng thêm vô tình nhục mạ cô ả.
Chỉ trong nháy mắt, chưa bao giờ Giang Dĩ Nhu lại cảm thấy một sự khuất nhục trước nay chưa từng có như vậy. Cho dù là thời điểm phóng viên chụp được cảnh cô ả làm tình với một kẻ làm vườn, hoặc là công khai thừa nhận bản thân sao chép ý tưởng thiết kế của người khác và xin lỗi Quý Du Nhiên, hay bị Giang thị đoạn tuyệt quan hệ, rồi đến cả thời điểm bị bắt do ăn cắp bí mật thương nghiệp. Tất cả những điều này đều không khiến cô cảm thấy khuất nhục bằng vào chính thời điểm lúc này.
Ngay trước mắt phụ nữ mà cô ả chán ghét nhất, khinh thường nhất, vậy mà phụ nữ đó lại thấy cảnh cô ả bị luân gian, cưỡng bức! Này quả thật so với chuyện cô ả bị cưỡng bức còn khiến cô ả cảm thấy thống khổ gấp trăm lần!
Nhất thời trong đầu Giang Dĩ Nhu xẹt qua vô vàn hận ý và phẫn nộ, cô ả quay đầu, gắt gao nhìn chằm chằm tên đàn ông trên người mình.
Chính kẻ này đã kéo cô ả vào địa ngục, khiến cô ả nghiện ma túy, biến cô ả trở thành một kỹ nữ chỉ để làm công cụ tiết dục cho bọn chúng! Hắn ta cư nhiên có thể cho Quý Du Nhiên một sự tôn trọng nhất định, nhưng lại đem tôn nghiêm của cô ả giẫm đạp dưới chân.
Nhất định, cô ả phải khiến tất cả bọn chúng phải trả một cái giá rất đắt cho chuyện này!
Ánh mắt Giang Dĩ Nhu lạnh lùng, chân quấn chặt lấy eo của tên Ben, tay cô ả lần mò trên thân thể của hắn ta, sờ được đến một vật lạnh lẽo cứng rắn.
Quý Du xuất thần nhìn chằm chằm vào cái còng nơi cổ chân cô, trong lòng suy nghĩ đối sách.
Tính tới bây giờ, thì hẳn là cô đã bị bắt cóc suốt 20 tiếng, theo lẽ thường, thì có lẽ nhóm người Cảnh Tông vẫn còn đang tìm kiếm cô trong khu vực bang Chicago, cho dù có mở rộng ra thì cũng chỉ là vùng ngoại ô mà thôi.
Mà Ben và Giang Dĩ Nhu lại là tội phạm đang bị truy nã của cảnh sát Detroit, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, chắc chắn sẽ không ai cho rằng bọn chúng đang ẩn nấp ở chính nơi này.
Mới vừa rồi cô có thử trò chuyện với tên Ben, từ đó nghe được thông tin rằng nhóm người bọn chúng sẽ ở đây không quá 3 ngày nữa.
Quý Du Nhiên âm thầm cắn môi, 3 ngày vẫn là quá ngắn, nếu lúc này mà nhóm người Cảnh Tông vẫn không tìm được cô, thì chờ đến lúc cô bị chuyển đến Canada thì e là quá muộn màng rồi.
Ngay vào lúc Quý Du Nhiên đang đau não suy nghĩ cách kéo dài thời gian ở lại đây, thì “đoàng” một tiếng, âm thanh súng bắn vang lên trong căn hầm ngầm.
“Đồ kỹ nữ thúi! Mày làm cái gì đó?” Mấy tên thủ hạ của Ben giận điên người, bọn chúng lập tức chĩa súng vào người Giang Dĩ Nhu.
Trên mặt đất, Ben trợn trừng hai mắt, ngay giữa trán là một lỗ tròn với dòng máu tuôn ào ạt, rất nhanh đã thấm đẫm lớp đất bên dưới, khiến cho không khí trong hầm ngầm dậy lên mùi máu tươi.
Giang Dĩ Nhu nhìn chằm chằm vào vũng máu kia, cô ả cất tiếng cười ha ha như điên như dại.
Cô ta nắm trong tay súng lục của Ben, trong sự hoảng sợ lại mang theo niềm hưng phấn dị thường, “Hắn ta chết rồi! Tôi đã giết hắn ta rồi! Ha ha, hắn ta đã chết thật rồi!’’
Mấy tên thủ hạ của Ben ngây đơ trong phút chốc rồi chợt nhận ra, lão đại của bọn chúng đúng là đã bị phụ nữ này giết chết, vì thế bọn chúng mắng to mấy tiếng đòi nổ súng bắn Giang Dĩ Nhu.
Nhưng Giang Dĩ Nhu lại đột nhiên ngừng cười, âm ngoan nói, “Không phải mấy người muốn tiền sao? Tên Ben chết rồi thì chẳng phải mấy người sẽ càng được chia nhiều tiền hơn à!”
Không thể không nói, chính lời này đã đã động đến tâm lý của nhóm thủ hạ.
Đúng vậy, nếu thành công lấy được tiền chuộc, tên Ben cũng sẽ chiếm lấy một khoảng lớn tiền, nhưng hiện tại hắn ta chết rồi, vậy thì phần tiền của hắn ta không phải sẽ được chia cho bọn chúng hay sao?
Mấy tên da đen đưa mắt nhìn nhau, từ trong ánh mắt có thể thấy được một sư tham lam rõ ràng, rất nhanh trong nhóm người bọn chúng đã đề ra một kẻ dẫn đầu mới, còn cùng Giang Dĩ Nhu lập ra điều kiện.
Ben đã chết, ở đây người hiểu rõ nhất về tập đoàn Tắc Bác chính là Giang Dĩ Nhu, nên cô ả đồng ý sẽ hiệp trợ bọn chúng trong vụ liên hệ người bên tập đoàn và đòi tiền chuộc, đổi lại bọn chúng phải chia một phần tiền cho cô ả.
Vì cô ả đã lừa Cảnh Thế Kiệt về đứa nhỏ trong bụng mình, nên nếu để ông ấy phát hiện ra, thì nhất định Giang Dĩ Nhu sẽ không thể nào sống yên ổn được, nên cô ả mới phải bỏ trốn khỏi bệnh viện, mà bây giờ cô ả cần phải tìm cho mình một khoản tiền để có thể ổn định sau khi bỏ trốn.
Thế nên nhóm người này mới bắt tay với nhau.
Mấy tên thủ hạ của Ben chỉ muốn nhanh chóng có tiền, nên đối với đứa nhỏ nửa năm sau mới chào đời trong bụng Giang Dĩ Nhu, bọn chúng không có hứng thú, Quý Du Nhiên mới chính là mục tiêu của bọn chúng.
Không có tên Ben khống chế, đám người này càng trở nên thêm điên cuồng, lúc trước vì còn cố kỵ tên Ben nên sự bất mãn vẫn luôn kìm nén trong lòng, lúc này thì không cần phải che giấu nữa, bọn chúng tùy tiện vứt xác tên Ben vào một góc cách Quý Du Nhiên chỉ tầm 5 mét, để thi thể đã chết mở trừng trừng hai mắt nhìn vào cô.
Quý Du Nhiên không lên tiếng nói một lời nào, ngồi trong góc nhìn hết thảy mọi chuyện xảy ra, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.