Mấy tên thủ hạ của Ben nhìn thấy đồng bọn bị súng bắn, chúng tỉnh hồn lại, cũng không rảnh rang quan tâm đến việc cưỡng bức Quý Du Nhiên nữa, chúng nhanh chóng tản ra tìm nơi ẩn nấp.
Quý Du Nhiên cũng kịp thời phản ứng lại, cô hiểu được rằng cứu viện tới rồi, trong nháy mắt cô thở phào nhẹ nhõm, cũng di chuyển người để che giấu phần nào cơ thể trần trụi lúc này.
Người vừa bắn súng khi này có kỹ thuật rất tốt, trong căn hầm ngầm tối tăm và khoảng cách còn xa như thế này mà người đó vẫn có thể canh bắn trúng được tên da đen có ý đồ cưỡng hiếp cô.
Trong lúc Quý Du Nhiên đang ngọ nguậy cơ thể, thì từ bên ngoài có mấy người cảnh sát mặc đồ cơ động nhanh chóng vọt vào, mỗi người đều mang theo súng đã lên nòng, lẫn trong bóng dáng của những người đó, có một người nhanh chóng chạy về phía cô.
Quý Du Nhiên còn chưa kịp nhìn rõ bóng hình của người chạy tới mình, thì đã được ôm vào lòng, sau đó cô ngửi được hương vị lồng ngực quen thuộc, một khi ngửi được hương vị này, cô lập tức trở nên kiên định.
Cảnh Hách Phàm nhanh chóng cởi bỏ áo khoác và áo chống đạn trên cơ thể, sau đó mặc lên người Quý Du Nhiên, ôm chặt cô trong lồng ngực mình, xung quanh liên tiếp vang lên âm thanh súng ống và tiếng người gào thét, Quý Du Nhiên co người trong vòng tay của Cảnh Hách Phàm, được thân mình cường tráng lực lưỡng của cậu che chắn.
“Đừng sợ, đã an toàn rồi, không sao hết.” Âm thanh khàn khàn run rẩy truyền đến từ trên đỉnh đầu, chàng thiếu niên trẻ tuổi dường như muốn hòa tan cơ thể Quý Du Nhiên vào người mình, khiến cô suýt tí nữa là không thở nổi.
Nhưng cô hoàn toàn không thấy khó chịu, ngược lại còn nhắm mắt hít vào thật sâu mùi hương cơ thể quen thuộc này.
Suốt 20 tiếng đồng hồ bị bắt cóc, cô không hề cảm thấy sợ hãi, nhưng vào chính lúc này đây, cô lại đột nhiên hoảng sợ.
Cô biết có người yêu cô lo lắng cho cô, cũng chính là lá chắn an toàn, một điểm tựa vững chãi cho cô, khiến cho cô hoàn toàn tin cậy, cô bỗng nhiên cảm thấy xúc động vô cùng, cũng đồng thời cảm thấy tủi thân, bắt đầu cảm thấy ấm ức.
Thật ra lúc này cho dù có chết thì cũng đáng giá.
Trong lòng Quý Du Nhiên nghĩ, ít nhất đời này cô có được rất nhiều thứ mà đời trước không có được, người thân, người yêu, bạn bè, cũng không tính là sống uổng phí một đời.
Nhưng suy nghĩ này chỉ thoáng qua đã bị cô lập tức xóa bỏ.
Đời này không giống với đời trước, mạng sống của cô không thuộc về mỗi mình cô nữa, cho nên cô không thể dễ dàng chết đi như vậy.
Âm thanh súng ống đã ngừng lại, mấy tên thủ hạ của Ben vì không có người lãnh đạo, đứng trước nhóm cảnh sát được huấn luyện đào tạo bài bản thì chỉ là một đám ô hợp, thậm chí trong số chúng có kẻ còn chưa rút súng thì đã áp chế.
Vốn là có 7 tên, một tên ngay khi cửa tầng hầm bị phá thì đã bị trúng trọng thương, 6 tên còn lại thì 2 tên đã bị bắt sống, 4 tên hoặc bị bắn trúng chân hoặc trúng bụng, nằm trên mặt đất kêu rên.
“Cảnh tiên sinh, chúng tôi phát hiện tên Ben cầm đầu đã chết, chỉ còn lại mấy tên này, ngài muốn xử lý như thế nào ạ?” Một viên cảnh sát chỉ huy nhân viên cấp dưới kéo xác của Ben ra khỏi cái bàn, xoay người kính cẩn cất lời hỏi đàn ông mặc áo sơ mi đen, dáng dấp đĩnh đạc.
Trên áo sơ mi của hắn có vài nếp gấp, sắc mặt có vẻ hơi tiều tụy, nhưng sự vẻ đẹp trên khuôn mặt của hắn vẫn không hề giảm bớt, vẫn là người có khí chất nhất trong những người đứng ở đây, thậm chí so với nhóm cảnh sát được vũ trang kỹ càng, hắn còn mang theo vẻ áp bách hơn nhiều.
Hắn và người cảnh sát trưởng nói gì đó với nhau, liền thấy viên cảnh sát trưởng mang theo người mình đi ra ngoài, mấy tên bắt cóc vẫn được giữ lại trong tầng hầm, cùng vài cảnh sát canh chừng.
Quý Du Nhiên ló đầu ra khỏi lồng ngực của Cảnh Hách Phàm, ánh mắt giao nhau với người đàn ông áo sơ mi đen kia.
Trong ấn tượng của cô, hắn vẫn luôn là người điềm đạm bình tĩnh như một mặt hồ tĩnh lặng, đây là lần đầu tiên cô thấy một cảm xúc trên người hắn, một cảm xúc vô cùng phức tạp và khác lạ, Quý Du Nhiên nhìn ra nó không chỉ là an tâm, mà còn có cả sự phẫn nộ, sợ hãi.
Cô mỉm cười mềm mại, duỗi tay về phía người đàn ông đó.
Sự căng thẳng suốt 20 tiếng đồng hồ của Cảnh Tông đã hoàn toàn được dỡ bỏ khi nhìn thấy nụ cười này, hắn ngồi xổm xuống, gắt gao nắm chặt tay của Quý Du Nhiên, khi cảm thụ được sự ấm áp nơi lòng bàn tay cô, hàng ngàn hàng vạn suy nghĩ được bộc lộ thành ba chữ.
“Anh xin lỗi.”
Ba chữ vô cùng đơn giản, lại chứa đầy một trọng lượng không thể đong đếm.
Anh xin lỗi lúc để em ở bên cạnh anh nhưng vẫn gặp phải chuyện ngoài ý muốn.
Anh xin lỗi vì không thể tìm ra em sớm hơn.
Anh xin lỗi vì đã để em phải chịu sợ hãi lâu như vậy.
Anh xin lỗi vì tôi đã không bảo vệ tốt cho em.
.
.
.
Quý Du Nhiên lắc đầu, khóe môi nâng lên.
Một động tác đơn giản như vậy nhưng đồng dạng lại thể hiện rất nhiều ý nghĩa mà không cần biểu đạt bằng ngôn ngữ.
Không sao, đây không phải là lỗi của anh.
Không sao, các anh đã tới rất kịp lúc.
Không sao, không phải tôi đang rất ổn hay sao?
Không sao, anh đã rất rất cố gắng rồi.
Bọn họ nhìn nhau, căn bản không cần phải nói thành lời, chỉ cần một ánh mắt là đã có thể hiểu được ý tứ của đối phương.
Cảnh Thế Kiệt nôn nóng chạy từ bên ngoài vào, ông ấy tốn hai giây để thích ứng với sự tối tăm nơi tầng hầm, nheo mắt nhìn một vòng, thấy được Giang Dĩ Nhu đang nằm rạp trên mặt đất, trong lòng ông bỗng chốc thắt lại.
Ông vội vàng chạy tới, Giang Dĩ Nhu ôm bụng, vẻ mặt trắng bệch, nửa tỉnh nửa mê, giữa hai chân có thể thấy rõ ràng một vũng máu đang chảy ra từ hạ thể của cô ả.
“Gọi bác sĩ!” Cảnh Thế Kiệt quát về phía cửa, sau đó nhanh chóng ôm Giang Dĩ Nhu chạy ra ngoài.
Quý Du Nhiên muốn nói với Cảnh Thế Kiệt rằng đứa bé trong bụng Giang Dĩ Nhu không phải là con của ông, nhưng cô chỉ mới mở miệng thì đã kịp dừng lại.
Chỗ này trừ bỏ nhóm người họ ra thì còn có các viên cảnh sát, loại chuyện bị đội nón xanh này nói thế nào thì cũng là một chuyện rất mất mặt, nghĩ nghĩ một lát, cô vẫn quyết định là chờ về đến nhà thì sẽ nói sau.
Quý Du Nhiên vẫn luôn bị khóa chân trong suốt một thời gian dài, nên hai chân cô đã tê hoàn toàn, Cảnh Hách Phàm Muốn bế cô lên, thì tên da đen to con bên cạnh đột nhiên cử động.
Hắn ta chính là kẻ bị súng bắn trúng, cũng là tên định cưỡng hiếp Quý Du Nhiên, lúc đó hắn ta chúng một phát đạn nhưng vẫn chưa mất mạng, mà còn lưu lại một hơi thở.
Hắn ta định đột kích khẩu súng đang được đặt trên mặt đất bên cạnh Cảnh Tông, ngay khi khẩu súng cách hắn ta chỉ còn vài centimet, thì một chiếc giày da đã chuẩn xác dẫm mạnh lên tay hắn ta.
Cảnh Tông điềm đạm nhìn xuống tên đàn ông đang la tru tréo trên mặt đất, trên khuôn mặt nho nhã lộ ra nét tàn nhẫn.
Một phát đạn ban đầu chính là do hắn bắn, thật ra tình huống lúc đó không cần hắn phải động thủ, nhưng chính vào lúc mở cửa và nhìn thấy một màn kia, đã khiến hắn mất đi lý trí, chỉ còn tồn lại sự phẫn nộ.
Thật ra hắn muốn bắn thẳng vào tim của tên đó, không ngờ lại hơi bị lạc tay, đồng thời tên chết tiệt này vẫn có chút ngoan cường, tự nhiên còn có thể nhúc nhích được.
Hắn dùng sức nghiền nát cái tay dưới chân mình.
Răng rắc.
Tiếng xương cốt vang lên rõ ràng, Quý Du Nhiên hít một hơi lạnh toát người, cô nghe thấy tên thủ hạ của Ben phát ra tiếng rú càng thêm thê thảm.
Cảnh Tông vẫn một mực giữ nét lạnh lùng, trên người tản mát ra hơi thở lạnh băng giận dữ.
Mới vừa rồi chính là cái tay này chạm vào phụ nữ của hắn.
Đôi mắt của hắn hơi nhíu lại, chỉ nghe thêm vài âm thanh “răng rắc”, mấy xương ngón tay của tên đàn ông kia liên tiếp bị gãy, tiếng kêu la thảm thiết vang vọng khắp tầng hầm ngầm, mấy tên đồng bọn còn lại thấy thế thì đồng loạt co rúm người lại.
Cảnh Hách Phàm và Cảnh Tông không hổ là anh em cùng một nhà, Cảnh Hách Phàm tuổi còn trẻ, nhưng sự lạnh lẽo trên mặt cùng không thua kém anh mình, cậu nhẹ nhàng đặt Quý Du Nhiên ngồi trên ghế, cúi đầu nhặt khẩu súng trên mặt đất.
Lên đạn, tháo chốt bảo hiểm, nhắm vào phần đầu của bọn bắt cóc, động tác liền mạch lưu loát.
“Tiểu Phàm!” Quý Du Nhiên vội vàng gọi tên cậu, “Bọn chúng còn chưa kịp làm gì tôi đâu!” Quần lót cô còn đang mặc trên người mà.
Cô không muốn giả làm thánh mẫu ban phát sự lương thiện, cô chỉ là không muốn Cảnh Hách Phàm còn trong độ tuổi thanh niên sáng chói lại làm ra sự việc đẫm máu như vậy, như lúc trước khi Hàn Đình tức giận muốn đâm chết Tiêu Khải Lượng, người xấu thì nên để cho cảnh sát và pháp luật phán xét, cô không muốn đàn ông phải vì cô mà nhiễm máu trên tay.
Tên đàn ông đó đã sợ tới mức đầu đầy mồ hôi, mở miệng liên tục xin tha, Cảnh Tông cũng ấn tay Cảnh Hách Phàm lại.
“Anh! Không thể buông tha cho mấy kẻ này được! Bọn chúng chết một vạn lần cũng không đủ!” Cảnh Hách Phàm tức đến đỏ mắt, chỉ vào một kẻ trong số chúng đã bị cảnh sát áp chế, bộ dạng nửa sống nửa chết, cậu giận dữ hét lên với Cảnh Tông, “Để em ra tay giết bọn chúng đi!”
CẢnh Tông nghe vậy, trên mặt hắn không có biểu cảm gì, hắn vẫn như cũ, đè tay của Cảnh Hách Phàm lại, ngữ khí cực kỳ bình tĩnh, “Mang Nhiên Nhiên ra ngoài đi.”
“Anh!” Cảnh Hách Phàm không muốn đi.
“Đi ra ngoài.” Cảnh Tông nhấn mạnh ngữ khí, không muốn lặp lại một lần nữa.
Cảnh Hách Phàm vốn còn muốn nói thêm, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Cảnh Tông, cậu đột nhiên yên tĩnh lại, xoay người, không nói thêm gì nữa, bế Quý Du Nhiên đi ra ngoài.
Quý Du Nhiên không hiểu rõ hai người anh em họ đã bàn cái gì.
“Tiểu Phàm, anh trai cậu...” Khi Cảnh Hách Phàm bế Quý Du Nhiên bước lên những bậc thềm để ra khỏi hầm ngầm, Quý Du Nhiên còn đang không ngừng quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Cảnh Tông còn ở bên trong, mấy tên bắt cóc cũng còn ở trong đó, tuy rằng bọn chúng chẳng thể làm ra bất kỳ uy hiếp nào nữa, nhưng trong lòng Quý Du Nhiên vẫn hơi lo sợ.
“Ngoan, không cần quan tâm đâu, đừng nghĩ về nó nữa.”
Cảnh Hách Phàm ấn đầu của Quý Du Nhiên vào lồng ngực mình, ngăn không cho cô quay đầu nhìn về phía hầm ngầm, bàn tay to lớn chặt chẽ cố định đầu cô, che đi đôi mắt và lỗ tai của cô.
Không khí tươi mát từ bên ngoài tràn ngập vào hai trái phổi, ánh trăng thanh lãnh vào buổi đêm ngày hè càng thêm vẻ dịu dàng.