Tháng bảy chạng vạng, áng mây trôi lững lờ, mặt trời chuyển dần về phía tây, ánh nắng chiều có chút lười biếng xuyên thấu qua bầu trời xanh lam.
Thời tiết hôm nay trong thành phố vô cùng tốt, trời xanh, mây trắng, cùng với ánh nắng chiều vàng nhạt, vì thành phố bận rộn và lạnh lẽo này mà phủ thêm một chút ấm áp của tiết trời.
Quý Du Nhiên ngồi trước cửa sổ trong một nhà hàng phương Tây, nghe âm nhạc du dương, ngẩn ngơ nhìn dòng người qua lại bên ngoài cửa sổ.
Trên đường xe cộ qua lại như nước, sắc mặt mỗi người đều hết sức vội vàng, tất cả nhưng đang bôn ba cố gắng cho kế sinh nhai, không có ai rảnh rang ngừng lại để thưởng thức cảnh hoàng hôn đẹp đẽ này.
Quý Du Nhiên lấy máy tính bảng ra, mở phần mềm hội họa trong máy, nghiêm túc phác thảo bản vẽ.
Nhân viên phục vụ trẻ tuổi không kiềm được mà nhiều lần lặng lẽ ngắm nhìn cô gái trẻ đang an tĩnh ngồi đó, cậu đem một ly nước chanh nhẹ nhàng đặt bên cạnh cô.
Khoảng một tiếng sau, có một cô gái đáng yêu khác với kiểu tóc đuôi ngựa xuất hiện trước cửa nhà hàng Tây, nhờ nhân viên phục vụ đưa đến bàn của Quý Du Nhiên.
“Du Nhiên! Thực xin lỗi, thực xin lỗi, chuyến bay đến trễ! Đợi có lâu không?” Hồ Mộc Mộc liên tục nói xin lỗi, ném balo qua một bên, bộ dáng phong trần mệt mỏi, vừa nhìn là biết cô ấy vừa xuống máy bay là đã đi thẳng đến đây.
Quý Du Nhiên thu hồi nét cứng nhắc, ngẩng đầu, cười nhìn về phía cô gái trước mặt, nói: “Không có việc gì, cũng không lâu lắm.”
Hồ Mộc Mộc nhất thời sửng sốt, “Du Nhiên? Tóc cậu cắt rồi? còn có sao nhìn cậu...”
Hồ Mộc Mộc nửa ngày cũng không tìm được từ nào để hình dung.
Tuy vẫn là khuôn mặt ấy, nhưng lại tinh xảo hơn rất nhiều, khí chất cũng không giống, tựa hồ như là từ một nụ hoa lúc này đã nở rộ thành một đóa hoa bách hợp ưu nhã thanh lệ.
Đẹp, đặc biệt đẹp.
Tuy rằng trước kia Hồ Mộc Mộc cũng cảm thấy Quý Du Nhiên đẹp, nhưng trên người cô ấy luôn thiếu điểm tự tin, nhưng hiện tại không giống nhau, đột nhiên liền… liền sáng ngời lên.
Quý Du Nhiên biết Hồ Mộc Mộc kinh ngạc vì cái gì, cô chớp chớp mắt, khóe môi treo lên ý cười nhợt nhạt: “Thay đổi hình tượng, tớ muốn bắt đầu lại một lần nữa.”
Hồ Mộc Mộc chất phác gật đầu, xác thật rất nhiều cô gái sau khi trải qua thất tình đều sẽ làm những hành động như cắt tóc gì đó, nhưng không ngờ Quý Du Nhiên sẽ có biến hóa lớn đến vậy, trong lòng Hồ Mộc Mộc cảm thấy rất vui vẻ cho cô.
Cô nàng cười “haha”: “Đúng vậy! Sớm nên như vậy! Như vậy thật tốt!”
Hồ Mộc Mộc từ sân bay tới đây, một ngụm nước cũng không kịp uống, nên cảm thấy rất khát, cô nàng không chút khách khí cầm lấy ly nước chanh trước mặt Quý Du Nhiên, uống xuống ừng ực.
“Cậu uống từ từ thôi, đừng để bị sặc.”
Quý Du Nhiên vẫy tay, nhân viên phục vụ đưa tới một ly nước khác và hai quyển thực đơn.
Quý Du Nhiên buồn cười nhìn Hồ Mộc Mộc, đây là người bạn thời đại học cũng là bạn thân tốt nhất của nguyên chủ, sau khi nguyên chủ thất tình, Hồ Mộc Mộc vẫn luôn lo lắng cho cô ấy.
Bởi vì Hồ Mộc Mộc vẫn luôn bận rộn đi đến các địa phương khác công tác, cho nên nguyên chủ không nói cho cô nàng biết quyết định ngu ngốc của mình, nếu lúc ấy nguyên chủ nói ra, Quý Du Nhiên tin rằng Hồ Mộc Mộc nhất định sẽ ngăn cản cô ấy.
Sau khi Hồ Mộc Mộc uống hết ly nước, xoa miệng nói: “Nếu không phải “Hắc Sơn Lão Yêu” của công ty một hai phải bắt tớ đi công tác lần này, thì tớ đã có thể ở chơi với cậu rồi, cũng sẽ không bỏ qua sinh nhật của cậu, tên Tiêu Khải Lượng kia là bị mỡ heo che mắt! Dám làm ra chuyện như vậy với cậu, tớ mà gặp lại hắn thì nhất định sẽ...”
Hồ Mộc Mộc càng nói càng nhỏ giọng, bất an nhìn nhìn Quý Du Nhiên, hỏi: “Du Nhiên, cậu vẫn ổn chứ?”
Hồ Mộc Mộc nhớ rõ buổi tối mấy ngày hôm trước Quý Du Nhiên khóc đến rối tinh rối mù gọi điện thoại cho cô, về sau suốt một quãng thời gian dài thì không nhận được tin tức nào nữa, cô lo lắng sợ xảy ra chuyện, thiếu chút nữa là phải đặt vé máy bay trở về, sau đó đã nhận được tin nhắn của Quý Du Nhiên thì mới yên lòng.
Lúc này chỉ mới mấy ngày, vậy mà hiện tại khi Quý Du Nhiên nghe thấy cái tên Tiêu Khải Lượng, trên mặt không có bất kỳ dao động nào, dường như đó chỉ là tên của một người qua đường Giáp nào đó.
Quý Du Nhiên vén tóc, hoàn toàn không để ý nói: “Chuyện quá khứ thì cứ để nó trôi qua đi, tớ không có việc gì, cậu cứ yên tâm! Cậu muốn ăn gì? Hôm nay tớ bao.”
Sợ Hồ Mộc Mộc không yên tâm, Quý Du Nhiên còn làm ra một biểu tình nghịch ngợm.
Bề ngoài biến hóa lớn đến vậy, thì sao tổn thương trong lòng có thể lành lại nhanh như vậy được? trạng thái này của Quý Du Nhiên ngược lại càng khiến Hồ Mộc Mộc thêm lo lắng.
Cô nàng lấy một cái hộp nhỏ từ trong balo đưa đến trước mặt Quý Du Nhiên, biểu tình nghiêm túc.
“Du Nhiên, đây là quà sinh nhật tớ tặng cậu, mở ra nhìn xem!”
Quý Du Nhiên dưới ánh mắt xúi giục của Hồ Mộc Mộc, mở hộp ra.
Một hộp sữa bò Vượng Tử lẳng lặng nằm ở bên trong, ngay sau đó liền nghe thấy mấy lời rõ ràng của Hồ Mộc Mộc “Sữa bò “quên đi”*! Uống hộp sữa này thì quên hẳn cái tên kia đi! Du Nhiên! Cũ không đi thì mới không tới! Với dáng vẻ hiện nay của cậu, muốn tìm dạng đàn ông nào mà không được? Chia tay với tên đàn ông đê tiện kia, đối với cậu là một chuyện cực kỳ tốt! Có câu nói thế nào nhỉ? Chỉ cần cách nhìn thay đổi, thì sẽ không còn bị thương!”
*Bạn Mộc Mộc đang áp dụng cách chơi chữ đồng âm trong tiếng trung “Vượng Tử” đọc gần gần giống với từ “Wang Qu – quên đi” trong tiếng Trung
Vẻ mặt Hồ Mộc Mộc nghiêm túc, đem toàn bộ lời an ủi cô nàng suy nghĩ mấy ngày nay, pằng pằng nói ra.
Sau phút giây ngắn ngủi trợn mắt há mồm, Quý Du Nhiên nhịn không được một “phụt” cười một tiếng: “Mộc Mộc à, tớ thấy cậu đi làm ở công ty tài chính là quá sai lầm rồi, cậu hẳn là nên đi làm nhà tâm lý học đi.” Thấy Quý Du Nhiên cười, Hồ Mộc Mộc cũng nở nụ cười “haha” theo sau, hai cô gái trẻ cười một cách ngây ngô, khiến cho các khách hàng khác trong nhà hàng cũng phải ghé mắt nhìn qua.
“Được rồi, vậy tớ không nói đến đề tài khiến cậu mất hứng kia nữa, chúng ta tâm sự chuyện khác đi.” Lâu lắm rồi Quý Du Nhiên mới được cười một cách vô tâm vô phế như vậy, lập tức cảm giác được cả tinh thần và thể xác thoải mái hơn rất nhiều.
“Thật ra sữa bò là để an ủi cậu, cái này mới là quà sinh nhật chân chính tớ muốn tặng câu.” Hồ Mộc Mộc mở ra ba lô, một lần nữa lấy ra một hộp quà được đóng gói rất tinh xảo.
Quý Du Nhiên nhướng mày: “Lần này là cái gì đây?”
Hồ Mộc Mộc cười thần bí: “Cậu mở ra xem thì sẽ biết liền mà! Lần này không đùa giỡn cậu nữa, tớ bảo đảm đó!”
Quý Du Nhiên bán tín bán nghi mở ra hộp quà, cô sửng sốt.
“Thế nào? Thích chứ? Akira phiên bản thủ công tự làm! Tớ nhờ bạn bè ở Nhật Bản đặt hàng rất lâu mới có đó!”
Quý Du Nhiên nhìn phiên bản Akira ở trong hộp quà, trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng.
Nguyên chủ là một trạch nữ, lại vô cùng thích manga anime, đây cũng chính là nhân vật manga anime mà cô ấy thích nhất, tuy Quý Du Nhiên không hiểu biết nhiều lắm về lĩnh vực manga anime này, nhưng cũng biết phiên bản thủ công dạng này rất khó mua được, Hồ Mộc Mộc nhất định phí không ít tâm tư.
Quý Du Nhiên cẩn thận thả món quà về lại hộp, nở nụ cười chân thành với Hồ Mộc Mộc nói: “Cảm ơn cậu, Mộc Mộc, tớ rất thích.”
Hồ Mộc Mộc ngược lại có chút ngượng ngùng: “Ai nha! Sao cậu lại thế này? Đừng dùng loại ánh mắt đó nhìn tớ, da gà da vịt đều nổi lên hết rồi! Không sao, chỉ cần mời tớ ăn một chầu ngon là được!”
Hồ Mộc Mộc xoa xoa tay, mở thực đơn ra, sau khi nhìn giá trên thực đơn, cô nàng ngẩng đầu, nhìn trái nhìn phải rồi nhỏ giọng nói: “Du Nhiên à, thức ăn ở nhà hàng này sao đắt quá vậy? Hay là chúng ta đổi qua chỗ khác để ăn đi.”
Quý Du Nhiên buồn cười nhìn Hồ Mộc Mộc một cái, gọi nhân viên phục vụ tới. “Tớ đã ngồi ở đây suốt một tiếng rồi, bây giờ sao có thể không biết xấu hổ mà bỏ đi được.”
“Hai phần salad ceasar, hai phần súp hải sản, hai phần tôm hùm nướng, hai phần cá ngừ đại dương, hai ly Mojito.”
Quý Du Nhiên không nhìn qua thực đơn, mà nhanh chóng gọi tên vài món ăn quen thuộc, cuối cùng cô dừng lại một chút, chỉ về phía Hồ Mộc Mộc, nói với nhân viên phục vụ: “Cho cô ấy thêm một phần bánh ngọt, cảm ơn.”
Chờ nhân viên phục vụ rời đi, Hồ Mộc Mộc mới lo lắng nói: “Du Nhiên, cậu điên rồi à? Chúng ta chỉ cần gọi món thịt bò bít tết là được rồi.”
Quý Du Nhiên trừng mắt cô nàng một cái: “Không phải cậu nói cũ không đi thì mới không tới sao? Tiền cũng không phải là tự sinh ra, chỉ có tiêu đi thì mới có thể kiếm lại được, không sao đâu, cứ tận tình ăn đi.”
Hồ Mộc Mộc thấy Quý Du Nhiên kiên trì, cũng không thể tiếp tục khách khí được nữa, tinh nghịch thè lưỡi nói: “Vậy được rồi! Hi hi! Kỳ thật tớ cũng thèm đến mức nước miếng chảy ròng ròng rồi!”
Tình bạn tốt giống như một chiếc đèn sáng giữa trời đông mù mịt, đem đến sự ấm áp trong thời điểm mà ngươi cần nhất.
Hồ Mộc Mộc và nguyên chủ cùng nhau đi qua thời kỳ đại học ngây ngô, lại cùng nhau bước vào xã hội, chứng kiến sự vui vẻ lẫn khổ sở của nhau, hai bên cũng biết sở thích thói quen của người còn lại, sưởi ấm nhau nơi thành phố xa lạ này.
Quý Du Nhiên có chút hâm mộ nguyên chủ, cho dù là tình thân hay tình bạn đối với Du Nhiên cô mà nói thì đều là sự xa xỉ.
Lớn lên trong cô nhi viện, các người bạn chơi ở thuở thơ ấu đã sớm tứ tán khắp nơi, về sau lớn lên thì rất khó có thể tiếp nối tình bạn, cũng như không thể thổ lộ tâm sự, Quý Du Nhiên im lặng ngồi nghe Hồ Mộc Mộc nhắc lại kỷ niệm của các cô ấy, sau đó lại thao thao bất tuyệt về tình hình công việc của mình, cô không khỏi nở nụ cười.
Hồ Mộc Mộc đang nói hăng say, thì âm thanh đột nhiên im bặt, cô nàng gắt gao nhìn chằm chằm phía sau lưng Quý Du Nhiên, cánh môi mấp máy.
Quý Du Nhiên quay đầu nhìn lại, một đôi nam nữ đang chuẩn bị ngồi xuống cái bàn phía sau cô.
Người đàn ông đưa lưng về phía bàn các cô, nên không nhìn thấy các cô, nhưng chỉ dựa vào bóng lưng thì Quý Du Nhiên vẫn nhận ra người nọ là ai.
Hóa ra là bạn trai cũ của nguyên chủ, Tiêu Khải Lượng.
Bóng dáng này khắc quá sâu trong trí nhớ của nguyên chủ, Quý Du Nhiên không muốn nhận ra cũng khó.
Khi nguyên chủ và Tiêu Khải Lượng ở bên nhau, cho dù hai người đi nơi nào, thì Tiêu Khải Lượng sẽ luôn luôn đi phía trước nguyên chủ, nếu phát hiện nguyên chủ đi chậm đuổi theo không kịp, thì Tiêu Khải Lượng lại có chút không kiên nhẫn, dừng lại hỏi một câu: “Không ăn no à?”
Người phụ nữ ngồi đối diện với Tiêu Khải Lượng trông khoảng 30 tuổi, diện mạo bình thường, nhưng cách ăn mặc vô cùng quyến rũ, hơn nữa lại toàn là hàng hiệu, giá trị xa xỉ.
Lời nói cử chỉ của Tiêu Khải Lượng trông vô cùng ôn nhu thành thục, cũng vô cùng săn sóc đối với người phụ nữ kia.
Quý Du Nhiên bật cười. Trong quá khứ, thời điểm hắn ta theo đuổi nguyên chủ, cũng giả thành bộ dạng này.
Nguyên chủ khi ấy chưa từng tiếp xúc với người đàn ông nào, dĩ nhiên đã bị bộ dạng thành thục khi ấy của hắn ta mê hoặc.
“Khải Lượng, mấy đêm trước anh lén đến toilet nghe điện thoại, có phải là do cô bạn gái nhỏ kia gọi tới hay không? Anh với em đã ở bên nhau hai tháng rồi, mà anh vẫn còn dây dưa với cô ấy à?”
“Đồ ngốc này, anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, anh với cô ta đã sớm chia tay rồi, đến bây giờ mà em còn chưa tin anh sao?”
Quý Du Nhiên cùng Hồ Mộc Mộc liếc nhìn nhau.
Tên khốn nạn này, nguyên chủ và Tiêu Khải Lượng chỉ mới chính thức chia tay mấy ngày trước, vậy mà hắn ta đã sớm thông đồng với người phụ nữ khác rồi.
Quý Du Nhiên lắc đầu với Hồ Mộc Mộc khi thấy cô nàng sắp nhịn không nổi mà muốn tiến đến bàn ăn của cặp đôi nam nữ đó, cô còn muốn nghe tiếp hai người đó sẽ nói gì nữa.
Người phụ nữ dùng một loại ngữ khí trêu đùa tiếp tục nói: “Đúng không? Kỳ thật anh không cần giấu em, em biết em không trẻ trung xinh đẹp như bạn gái của anh, anh luyến tiếc cô ấy cũng là điều dễ hiểu.”
Tiêu Khải Lượng lại không chút do dự nắm lấy tay người phụ nữ kia.
“Bảo bối à, cô ấy sao có thể so được với em chứ? Vừa ngốc vừa chậm tiến, nhìn thấy cô ta thì chỉ thấy phiền, vẫn là cô ta cố sống cố chết bám lấy anh, anh đã không còn bất kỳ cảm giác nào với cô ta nữa, anh là vì sợ em suy nghĩ nhiều, nên mới đi toilet nghe điện thoại, em yên tâm, về sau sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa.”
Điều đáng sợ nhất đối với một đoạn tình cảm sai lầm, không phải là khiến người ta đau lòng, mà là vừa khiến người ta đau lòng, lại còn sinh cảm giác tự ti rất lớn với chính bản thân.
Tiêu Khải Lượng chính là kẻ khởi xướng điều này, trong suốt bốn năm, hắn ta không ngừng sử dụng lời nói để chèn ép nguyên chủ, nào là người vô dụng, thích hưởng thụ an nhàn, không biết phấn đấu, chỉ là ký sinh trùng…
Vì những lời nói đó mà đã khiến nguyên chủ từ một cô gái hoạt bát tích cực, dần dần trở nên trầm mặc tự ti, bắt đầu sinh ra sự hoài nghi với bản thân, nhưng mỗi khi nguyên chủ thể hiện ý định chia tay, thì Tiêu Khải Lượng lại chuyển biến thái độ, thể hiện sự ôn nhu, trấn an cô ấy.
Nhưng Tiêu Khải Lượng lại càng ghê tởm hơn, hắn đã dụ dỗ nguyên chủ, lại còn đồng thời ngoại tình, về sau đi làm, gặp được phụ nữ mà hắn ta vừa lòng, thì liền không chút lưu tình, đá văng nguyên chủ đi.
Đã ăn trong chén lại còn nhìn trong nồi, lấy đi bốn năm thanh xuân của một cô gái, đùa bỡn tình cảm của cô ấy, thật là một gã đàn ông đê tiện khốn nạn.
Ánh mắt Quý Du Nhiên trở nên lạnh lẽo, cô uống một ngụm Mojito, hương vị ngọt thanh trong miệng lan tràn, vậy mà lại cảm giác được một sự chua xót nhè nhẹ, như là cảm nhận được sự thống khổ nơi đáy lòng của nguyên chủ.
Nguyên chủ cũng không biết nguyên nhân chia tay là do tên đàn ông kia lật mặt, cô ấy thật sự cho rằng là do bản thân mình kém cỏi như lời của Tiêu Khải Lượng, cho nên hắn ta mới không cần mình.
Đã vậy hắn ta còn chửi bới nguyên chủ, nói cô ấy vẫn luôn lì lợm bám theo hắn ta. Nhưng đúng là vào cái đêm trước khi nguyên chủ đưa ra quyết định ngu ngốc, cô ấy thật sự đã gọi cho Tiêu Khải Lượng, nhưng đó là bởi vì sau một thời gian dài bị hắn ta bạo lực về mặt tinh thần, thì cô ấy rốt cuộc đã chịu không nổi mà chính thức nói lời chia tay.
Trước kia, nguyên chủ chưa bao giờ làm ra sự việc đòi sống đòi chết.
Quý Du Nhiên buông ly trong tay mình, cô muốn vì nguyên chủ mà đòi lại công đạo.
Nhưng Hồ Mộc Mộc đã đi trước cô một bước.
“Tiêu Khải Lượng, ngươi là cái đồ lòng lang dạ sói! Ngươi! thật mẹ nó không biết xấu hổ!”
Hồ Mộc Mộc cao giọng, chỉ vào Tiêu Khải Lượng mắng to một câu!