Giang Dĩ Thành không chơi chiêu trò nào, hắn thật sự là thành tâm thành ý đến gặp cô.
IRIS là do Giang thị một tay sáng lập, kỳ thật không hề có bất kỳ quan hệ nào với Giang Dĩ Nhu, cô ta chỉ là người được Giang thị cắt cử làm người quản lý mà thôi.
Nhưng sự kiện xảy ra lần này, hoàn toàn là do Giang Dĩ Nhu tự đưa ra chủ ý, lại vì vậy mà liên lụy đến uy tín của IRIS, thậm chí là liên lụy đến cả tập đoàn Giang thị.
Với bằng chứng mà Quý Du Nhiên đang có trong tay, nếu cô kiên trì khởi tố, vậy thì IRIS chỉ có đường thua, trong ngành thiết kế này, nếu IRIS bị gán cho tội danh “sao chép” thì xem như đã hoàn toàn phá hủy hết công ty rồi.
Đối với Giang thị, việc tổn thất một công ty cũng không có gì đáng nói, điều đáng nói ở đây chính là rất nhiều công nhân viên sẽ gặp cảnh thất nghiệp, thậm chí các nhà thiết kế đang làm trong công ty cũng sẽ bị gán luôn tội danh “sao chép”, điều này sẽ ảnh hưởng rất lớn trong sự nghiệp công việc của họ sau này.
Cho nên, Giang Dĩ Thành hy vọng Quý Du Nhiên có thể giơ cao đánh khẽ, chủ động rút đơn kiện. Đương nhiên, bên hắn sẽ đưa ra bồi thường, hắn sẽ khiến Giang Dĩ Nhu công khai nói lời xin lỗi và thừa nhận hành vi sao chép của bản thân cô ta, đồng thời đưa ra phí bồi thường tổn thất và danh dự của Quý Du Nhiên là hơn 80 vạn nhân dân tệ.
Đồng thời, ngoài việc thiết kế trấn nhỏ Lục Thành nhất định là sẽ đưa cho Quý Du Nhiên, thì bên cạnh đó, một điều kiện khiến Quý Du Nhiên sinh ra dao động, chính là Giang Dĩ Thành đề nghị sẽ đưa hai hạng mục thiết kế vô cùng lớn giao cho Quý Du Nhiên thực hiện.
Đây không thể nghi ngờ gì chính là một miếng bánh kem cực kỳ thơm ngọt, rất khó để nói lời từ chối.
Sau cuộc gặp với Giang Dĩ Thành, Quý Du Nhiên gọi cho Hàn Đình để nói về quyết định của mình, Hàn Đình hoàn toàn ủng hộ cô, nhưng hắn vẫn nhắc nhở Quý Du Nhiên là cần phải chờ đến khi Giang Dĩ Nhu công khai nói lời xin lỗi thì Quý Du Nhiên mới rút đơn kiện.
Mang theo tâm tình tốt đẹp, Quý Du Nhiên đi trung tâm thương mại, quyết định mua cà vạt và kẹp cà vạt để tặng cho Hàn Đình.
Động tác của Giang Dĩ Thành vô cùng nhanh lẹ, đến buổi tối cùng ngày, Giang Dĩ Nhu đã lên tin tức công bố lời xin lỗi.
Ngoài việc nói lời xin lỗi với Quý Du Nhiên, Giang Dĩ Nhu còn thừa nhận chuyện cô ta thông qua Trình Minh Huy mà lấy được thông tin của người thi đấu, cùng việc đánh cắp tác phẩm của Quý Du Nhiên.
Thành phố A đưa ra tuyên bố xử phạt Trình Minh Huy, đồng thời hủy bỏ tư cách dự thi của Giang Dĩ Nhu, thừa nhận tác phẩm chính là của Quý Du Nhiên, đồng thời trao cho cô danh hiệu và phần thưởng xứng đáng.
Mọi chuyện đã được hạ màn một cách hoàn mỹ, tất cả thanh danh và tiền đồ của Giang Dĩ Nhu đã bị hủy hoại hoàn toàn, từ đây cô ta đã hoàn toàn vô duyên với công việc thiết kế này, đây cũng là kết quả khiến Quý Du Nhiên tương đối hài lòng, coi như là Giang Dĩ Nhu đã phải nhận hậu quả cho việc làm của mình, đồng thời cô cũng đã trả được phần nào ân tình chuyện Giang Dĩ Thành giúp cô kéo dài kỳ hạn cuộc thi, ngoài ra còn có một điều thu hoạch ngoài ý muốn, chính là cô được phụ trách hai khách hàng lớn của Giang thị.
Sự kiện sao chép đến đây là kết thúc, đây cũng là lúc cô nên giải quyết chuyện của mình và Nhiễm Nhất Bạch.
“Thích không?” Quý Du Nhiên nở nụ cười xinh đẹp, chăm chú nhìn khuôn mặt của Hàn Đình.
Cà vạt của đàn ông, nếu không phải là do bản thân mua, thì đều là do bạn gái, vợ hoặc mẹ mua cho.
Ám chỉ này của cô hẳn là rất rõ rồi, đúng không?
Hàn Đình không nhìn đến bản thân trong gương, hắn đem ánh mắt nhìn lên người Quý Du Nhiên.
Khóe môi hắn mang theo ý cười, nhẹ nhàng kéo cô vào lồng ngực mình: “Vô sự hiến ân cần, lại có chuyện gì cầu tôi giúp em à?”
Quý Du Nhiên nhấp môi cười, cọ nhẹ cái cằm nhỏ của mình lên vùng ngực của Hàn Đình, ngửa đầu nhìn hắn.
“Nào có, chỉ là muốn cảm tạ Hàn luật sư trong thời gian này đã nỗ lực giúp đỡ tôi mà thôi!”
Hàn Đình nhướng mày, ánh mắt thể hiện sự không tin tưởng, Quý Du Nhiên ngả bài:“Ai nha, kỳ thật là có một việc nhỏ xíu, ngày mai tôi hẹn gặp Nhiễm Nhất Bạch, có một số việc cần phải gặp hắn trực tiếp để giải thích, anh cũng biết hiện này tôi và hắn đều đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, lúc này thật sự không thích hợp để gặp mặt nơi công chúng, cho nên… tôi muốn mượn nơi này của anh để hẹn gặp, được chứ?”
Hàn Đình không nói gì, chỉ nghiêm túc nhìn cô, điều này làm trong lòng Quý Du Nhiên có chút thấp thỏm, tuy rằng bề ngoài Hàn Đình không nói gì, nhưng nhất định trong lòng hắn hẳn là rất để ý đến chuyện của cô và Nhiễm Nhất Bạch.
Quý Du Nhiên nở nụ cười hào phóng, vừa định nói là chỉ đùa một chút mà thôi, nhưng Hàn Đình bế cô lên theo kiểu công chúa, nhẹ giọng nói một câu bên tai cô: “Nữ chủ nhân đãi khách, không cần phải có sự đồng ý của anh.”
Ngày hôm sau, Quý Du Nhiên ngủ tới giữa trưa mới tỉnh, cả người giống như mới bị xe cán qua.
Hàn Đình rốt cuộc là vẫn để ý đến việc Nhiễm Nhất Bạch sẽ gặp mặt cô, tối hôm qua động tác của hắn có chút thô lỗ, để lại trên người cô rất nhiều dấu hôn, thậm chí cô đã dùng kem che khuyết điểm nhưng vẫn không che được dấu hôn trên người, Quý Du Nhiên đơn giản là mặc kệ, dù sao cô cũng không ngại khi để Nhiễm Nhất Bạch nhìn thấy.
Tuy vậy cô cùng hiểu Hàn Đình làm như vậy là vì cái gì, đoán chứng là muốn biểu thị chủ quyền công khai trước mặt Nhiễm Nhất Bạch đây mà.
Quý Du Nhiên hơi mỉm cười, cô rời giường, thu dọn bản thân một chút rồi chờ Nhiễm Nhất Bạch đến đây.
Nhiễm Nhất Bạch vướng công tác ở đoàn phim đến tận buổi chiều, mãi đến tối hắn mới có thời gian đến đây, Hàn Đình cũng gọi điện thoại cho cô, nói với cô hôm nay trong văn phòng luật nhận một án kiện khá khó, nên tối muộn hắn mới có thể trở về.
“Các người… các người ở chung với nhau?”
Nhiễm Nhất Bạch dùng ánh mắt khó tin, chỉ vào Quý Du Nhiên, ngay sau đó hắn liền nhìn thấy ấn ký đỏ bừng nơi cổ của cô, lồng ngực như bị thứ gì đó chặn ngang không thở được.
Quý Du Nhiên nhún vai: “Thì như anh đã thấy rồi đó.”
Trong nháy mắt Nhiễm Nhất Bạch cảm thấy không muốn đứng trong gian phòng này thêm một phút giây nào nữa, dường như khắp nơi trong căn phòng này cũng đều là hình ảnh hoan ái của cô và tên luật sư kia.
Quý Du Nhiên thở dài: “Chúng ta đi ra ngoài một lát đi. “
Khu biệt thự rất lớn, công viên ao hồ đều được xây dựng đầy đủ, trên mặt cỏ còn thường xuyên bắt gặp các loại động vật nhỏ đáng yêu sống trong tự nhiên.
Quý Du Nhiên khép chặt áo khoác, tản bộ cùng Nhiễm Nhất Bạch trên con đường sỏi đá bên bờ hồ.
“Cô không thể cho tôi một chút cơ hội nào sao?”
Nhiễm Nhất Bạch đời này chưa từng chịu nhục nhã nào như vậy, siêu sao thì thế nào? Người chồng quốc dân thì thế nào? Người phụ nữ này hoàn toàn không xem trọng hắn một chút xíu nào.
Hắn thật vất vả mới có thể chờ được đến khi hiệp ước của cô và Giản Đông Thần kết thúc, kết quả lại nhảy ra một tên luật sư, lại còn khiến cô nói chuyện yêu đương, căn bản là hắn không có cơ hội để thể hiện.
Quý Du Nhiên “phụt” một tiếng bật cười: “Nhiễm Nhất Bạch, anh đừng nói như vậy có được không? Anh ngẫm lại mà xem, cảm giác của anh đối với tôi hoàn toàn là xuất phát từ bản năng của cơ thể, anh căn bản không thích con người tính cách của tôi. Tôi tin chắc rằng, anh chỉ cần bước qua được trở ngại tâm lý, thì nhất định có thể tìm được một người con gái có thể khiến anh thiệt tình yêu thương.”
Hai tay của Nhiễm Nhất Bạch đút vào túi quần, cười khổ một tiếng.
“Tên luật sư kia là người cô thật tình yêu thương sao?”
Hai người bọn họ bước chậm dọc theo ven hồ, nếu không phải đề tài hai người đang nói không thích hợp, thì nhìn từ hình ảnh bên ngoài thật sự giống một đôi tình lữ dạo bước.
Quý Du Nhiên đá văng một viên đá nhỏ, tự hỏi bản thân về câu hỏi do Nhiễm Nhất Bạch đưa ra.
Cô sống hơn hai mươi năm, chưa từng được cảm thụ sự ấm áp của gia đình, ngoài mặt cô có vẻ như rất độc lập kiên cường, nhưng sâu trong nội tâm vẫn luôn mang một cảm giác không an toàn, rất khát vọng một cảm giác yên ổn, bình yên.
Yêu hay là thích, điều này đối với cô mà nói thì đều không quan trọng.
Điều cô muốn nhất chính là cảm giác an toàn, Hàn Đình vừa lúc có thể cho cô, cũng nguyện ý cho cô, đây không phải đã đủ rồi sao? Mặc kệ như thế nào, ít nhất vào giờ phút này, cô chính là thật tình thật dạ muốn cùng Hàn Đình ở bên nhau.
Nhưng Quý Du Nhiên không muốn đem sự yếu ớt ở nơi sâu nhất trong nội tâm của chính mình phơi bày ra ngoài, cho nên cô không thể nói lời giải thích nào với Nhiễm Nhất Bạch. Vì thế cô gật đầu, nhàn nhạt nói: “Đúng vậy, tôi thật tình thích anh ấy.”
Giống như có vô vàn mũi kim đâm vào trái tim, đã thương lòng người, nhưng lại không nguy hiểm đến tính mạng.
Nhiễm Nhất Bạch thở dài, ngửa đầu nhìn trời.
Ban đầu, đúng như lời của Quý Du Nhiên, hắn chỉ có cảm giác đối với thân thể của cô, nhưng không biết từ khi nào, mỗi một hành động cử chỉ, nụ cười ánh mắt của người phụ nữ này đã dần chiếm cứ trong đầu óc của hắn, cho dù ngây ngốc cả ngày, hắn cũng muốn được ở bên cạnh cô.
“Được, tôi biết rồi, chuyện scandal tôi sẽ xử lý tốt.”
Quý Du Nhiên nhẹ nhàng thở ra, sau đó lại nghe Nhiễm Nhất Bạch tiếp tục nói: “Nhưng nếu một ngày nào đó cô chia tay với tên kia, cô có thể đáp ứng cho tôi một cơ hội thể hiện được không?”
Quý Du Nhiên nhìn về phía Nhiễm Nhất Bạch, trầm mặc một lát, rồi mỉm cười.
“Được.”
Chia tay. Cô còn chưa nghĩ đến vấn đề này.
Trên đường trở về hai người không nói chuyện nữa, mãi đến khi Nhiễm Nhất Bạch đưa Quý Du Nhiên đến cửa nhà của Hàn Đình, hắn mới khôi phục lại bộ dáng cà lơ phất phơ của mình.
“Được rồi, đừng mặt ủ mày chau nữa, ông lớn như tôi đây chưa từng bị phụ nữ ngu ngốc nào như cô ghét bỏ đâu, tôi đi đây, trợ lý của tôi đang chờ ở bên ngoài.”
Quý Du Nhiên cười nói giỡn: “Đại minh tinh gần đây lại đổi trợ lý?”
“Đương nhiên, Nhiễm Nhất Bạch tôi đây chưa bao giờ thiếu trợ lý cả!”
Ánh đèn xe chói mắt chiếu tới, một chiếc xe thương vụ màu đen tiến nhanh đến chỗ hai người, Nhiễm Nhất Bạch vội ôm Quý Du Nhiên xoay người tránh né.
“Mẹ nó! Không thấy có người sao!?”
Nhiễm Nhất Bạch hướng về chiếc xe kia mắng một tiếng, nếu như hắn phản ứng chậm nửa giây, Quý Du Nhiên sẽ liền bị cuốn vào gầm xe rồi.
Chiếc xe kia là từ sau lưng chạy tới, nên Quý Du Nhiên căn bản sẽ không cách nào phản ứng kịp, trong lòng cô dâng lên cảm giác sợ hãi, cô thật sự không muốn lại lặp lại tai nạn giao thông như kiếp trước.
Chiếc xe không chạy đi xa mà ngừng lại ở gần đó, từ trên xe bước xuống mấy tên đàn ông trên mặt còn mang theo khẩu trang.
“Không phải chứ? Thợ săn ảnh cũng dám vào tới tận đây sao?”
Quý Du Nhiên nhìn chằm chằm mấy người kìa, sắc mặt cô nhanh chóng biến đổi: “Nhiễm Nhất Bạch, chạy mau, trong tay mấy tên đó có đạo.”
Tài xế bên trong chiếc xe kia lập tức chạy lên chặn đường trốn thoát của hai người họ, mấy tên còn lại không nói hai lời liền tiến đến vung đao.
Hay nói đúng hơn, là bọn chúng vung đao về phía Quý Du Nhiên.
Nhiễm Nhất Bạch cũng từng luyện võ, hắn nhanh chóng đẩy Quý Du Nhiên ra phía sau người mình, trong tay không tấc sắt đấu lại bọn chúng.
“Cô còn đứng ngốc đó làm gì! Chạy nhanh đi!” Nhiễm Nhất Bạch đã đoạt được đao từ một tên trong số chúng, hắn nhanh chóng đâm về phía các tên còn lại, một kẻ lập tức ôm bụng ngã xuống.
“Chạy!” Nhiễm Nhất Bạch lại rống lên một tiếng.
Quý Du Nhiên căn bản không kịp chạy, những tên đó nhanh chóng bủa vây lấy cô.
"A a!".
Quý Du Nhiên cong lưng tránh thoát một đao, cô thét chói tai đẩy ngã một cái thùng rác, may mắn ngày thường cô cũng có rèn luyện, thân thể xem như linh hoạt, nhưng đối phương dường như quyết tâm muốn lấy mạng cô, nên liên
tiếp vung đao về phía cô.
Nhiễm Nhất Bạch kịp thời chắn giúp cô, tuy rằng không bị đâm đến mức trọng thương, nhưng cũng đã tổn thương đến cánh tay, một tia máu đỏ tươi phụt ra nhiễm màu chiếc áo hoodie trắng của Nhiễm Nhất Bạch. “Con mẹ nó, chém thật thế này!” Nhiễm Nhất Bạch kéo tay Quý Du Nhiên tính kiếm đường chạy đi, nếu phía đối phương tầm cỡ hai ba tên thì hắn còn có cơ may thắng, nhưng thực tế lại có tới sáu bảy người, trong tay bọn chúng
còn mang theo vũ khí sắc bén, quan trọng nhất đó là đám người này rõ ràng hướng về phía Quý Du Nhiên, một mình hắn căn bản không thể bảo vệ được cô.
Dưới loại tình huống này, đánh bừa và chịu chết cũng không khác gì nhau!.
Cái người phụ nữ ngu ngốc này rốt cuộc đã đắc tội ai?! Vậy mà có thể khiến đối phương đưa ra hình thức trả thù tàn nhẫn như thế này!
Phanh!
Một tiếng va chạm nặng nề chói tai vang lên, chiếc Maybach màu đen từ phía sau đâm tới, trực tiếp đâm sầm vào đám người côn đồ.
“Hàn Đình.”
Quý Du Nhiên quay đầu lại, thấy hình bóng quen thuộc lập tức chạy về phía hắn.
“Này! Này! Ngu xuẩn!”
Những người này, nhất định là tới trả thù Hàn Đình, trong đầu Quý Du Nhiên chỉ có suy nghĩ này, cô không thể để một mình Hàn Đình đối đầu với đám người này, những người này hoàn toàn khác biệt với đám người lần trước dưới chung cư của cô, phương pháp của mấy kẻ này chính là muốn hạ sát chiêu!
Nhiễm Nhất Bạch kịp thời giữ chặt Quý Du Nhiên, tay áo trắng của hắn đã nhuộm thành màu đỏ, hắn chịu đựng sự chua xót trong lòng, quát về phía Quý Du Nhiên: “Cô bị choáng rồi à? Cô chạy lại đó thì chỉ trở ngại thôi chứ không giúp được cái gì hết! Cô chạy đi báo công an đi! Tôi đi giúp hắn!”
Nhiễm Nhất Bạch chửi thầm một tiếng, rồi quay trở lại giúp Hàn Đình.
Quý Du Nhiên vốn không mang theo di động, cô cắn răng quay đầu nhìn thoáng lại phía sau.
Nhiễm Nhất Bạch nói không sai, cô cần phải giữ bình tĩnh.
Chờ đến khi Quý Du Nhiên mang theo bảo vệ trở lại, Hàn Đình và Nhiễm Nhất Bạch trên cơ bản đã giải quyết được đám người đó.
Những tên côn đồ bị đánh ngã tứ tung, té vào vũng máu của bản thân, còn phía Hàn Đình và Nhiễm Nhất Bạch cũng có chút chật vật.
Trên trán Nhiễm Nhất Bạch có thêm một vết thương mới, vết máu uốn lượn chảy từ vùng trán xuống mặt. Còn về phía Hàn Đình, thì áo khoác ngoài của hắn đã nằm trên mặt đất, trên người chỉ còn áo sơ mi loang lổ vết máu, bất quá nhìn sơ qua thì trạng thái của hắn vẫn đỡ hơn Nhiễm Nhất Bạch một chút, mấy vết máu trên người hắn hẳn là do dính từ bọn côn đồ kia.
Hốc mắt của Quý Du Nhiên đỏ lên, cô chạy tới nhào vào trong lòng ngực Hàn Đình.