Khách sạn phát thông cáo cách nơi này không xa, chỉ cần đi thêm năm phút là đến. Sau khi Lục Diêu nói rõ mục đích mình đến, bồi bàn khách sạn đầu tiên là sửng sốt, rồi lập tức đi vào báo với quản lý.
Rất nhanh, một vị trung niên tóc vàng tươi cười đầy mặt đi ra, bắt tay Lục Diêu, “Xin chào, ta là quản lý ở đây, nghe nói ngài tới nhận làm nhạc công, có thể mời ngài biểu diễn một chút cho ta xem được không?”
“Ân, ta tên là Lục Diêu.”
Dứt khoát gật gật đầu, Lục Diêu cùng quản lý đi xuyên qua đại sảnh diện tích rất lớn lại sạch sẽ của khách sạn, đi đến một gian phòng nhỏ đặt một chiếc đàn dương cầm. Quản lý ngồi vào một cái ghế bên cạnh, Lục Diêu đi đến chỗ đàn dương cầm, đơn giản thử một chút âm sắc, coi như có thể, vì thế liền ngồi xuống trước đàn dương cầm, những ngón tay mảnh dài xinh đẹp không ngừng kiêu vũ trên phím đàn đen trắng, âm phù tuyệt vời cũng theo đó mà bay ra.
Khi khúc nhạc hoàn tất, quản lý đã khống chế không nổi thần sắc vui sướng trên mặt, y chỉ là phát thông cáo thử thời vận, nhìn người này tuổi còn trẻ nên không ôm hi vọng gì, chỉ tính nếu Lục Diêu tùy tiện nhấn mấy cái lừa người thì trực tiếp gọi bảo vệ túm người ra, không nghĩ tới thật sự có thể chiêu mộ được một diễn tấu giả cao cấp như vậy, từ trình độ thuần thục cùng nhạc khúc tuyệt đẹp này có thể thấy, rõ ràng trình độ này đã vượt xa xa người cao cấp nhất quản lý từng thấy.
“Quá tốt, Lục tiên sinh làm ơn nhất định phải làm ở khách sạn chúng tôi, ngài chỉ cần tới làm khi có tổ chức yến hội là được, giá mỗi buổi diễn tấu tùy xem tình huống mà định, nhưng ta cam đoan thấp nhất sẽ không thấp hơn mười vạn tệ! Bình thường ngài đến làm cũng sẽ tính tiền lương, ấn theo giờ.” Quản lý lập tức liệt kê đãi ngộ cao, y cũng không thể để người này trốn thoát, nói cái gì cũng phải giữ lại, “Nếu Lục tiên sinh đồng ý, chúng ta liền lập tức ký hiệp ước, trước ký một năm, các năm sau lại ký tiếp, thế nào?”
“Có thể.”
Như thế làm Lục Diêu có điểm kinh ngạc, theo hắn biết tiền tệ nơi này cũng không chênh lệch lắm so với nhân dân tệ, như vậy khoản tiền lương này thực quá hậu hĩnh, công việc nhẹ nhàng như vậy hắn đương nhiên sẽ vui mừng nhận lấy.
Phương thức ký hiệp ước ở đây không giống trước, là tải một bản hiệp ước từ thẻ điện tử xuống, rồi quét thẻ căn cước của hai bên vào, như vậy là đủ bảo đảm.
Hiện tại thời gian còn sớm, Lục Diêu không tính về sớm như vậy, khi hắn đến nhìn thấy giữa đại sảnh cũng đặt một chiếc đàn dương cầm, vì thế dò hỏi, “Ta có thể sử dụng đàn dương cầm trong đại sảnh không?”
“A? Nga nga, có thể có thể, cây đàn dương cầm đó từ hôm nay bắt đầu thuộc về ngài, ngài muốn dùng lúc nào cũng được!” Quản lý sửng sốt một chút, tựa hồ mới phản ứng được Lục Diêu đang nói nhạc khí bên ngoài kia, lập tức liên tục gật đầu, đương nhiên là ước gì Lục Diêu lên đàn.
Gật gật đầu, Lục Diêu xoay người rời khỏi phòng, đi đến trước đàn dương cầm trong đại sảnh ngồi xuống, lại một lần nữa đánh một khúc trôi chảy tuyệt mỹ.
Việc thư giãn mà đánh đàn như vậy không biết đã chuyện từ bao giờ, lại cảm thấy có chút hoài niệm, bản thân đã lâu chưa từng diễn tấu cho ai.
Từ âm phù đầu tiên Lục Diêu hạ xuống, tầm mắt vài người đang dùng cơm trong đại sảnh liền tập trung lên người hắn, dần dần, theo nhạc khúc diễn tấu, những tầm mắt kia từ hiếu kì ban đầu chuyển kinh ngạc tán thán, những khách nhân nhịn không được khe khẽ thảo luận Lục Diêu là loại người nào, tới nơi này dùng cơm phần lớn đều là kẻ có thân phận, khi bọn họ nghe Lục Diêu đạn tấu, trình độ quả thực còn cao siêu hơn nhạc sĩ ngự dụng của đế quốc! Đặc biệt là người còn có bộ dạng tuấn mỹ, không giống mấy lão nhân ngán ngẩm kia, nhất thời liền chọc vài thiếu nữ đỏ mặt.
Lục Diêu không thích âm nhạc quá kịch liệt, cho nên nhạc khúc hắn đạn tấu đều là điềm tĩnh mà ưu nhã, phong cách này cũng thập phần phù hợp với bề ngoài của hắn, khiến khí chất toàn thân nâng lên không ít. Càng thêm phạm quy là, Lục Diêu vào thời điểm chơi đàn dương cầm, vẻ mặt sẽ bất giác nhu hòa xuống, bình thường bộ dáng có vẻ bất cận nhân tình biến mất không thấy, chỉ còn lại có khóe môi khẽ nhếch, ánh mắt thoáng nheo lại im lặng.
Những khách nhân đang nghe đến say mê, cầm khúc lại ngưng bặt, mọi người nháo nhác khó hiểu nhìn về phía Lục Diêu, chỉ thấy hắn đang hứng thú mắt to trừng mắt nhỏ với một con mèo trắng.
Lục Diêu đang đạn đến giữa chừng, con mèo này bỗng nhiên nhảy lên trên đàn dương cầm, toàn thân nó tuyết trắng, không có một tia tạp sắc, hình thể cũng không giống mèo trưởng thành, tương đối nhỏ xinh, một đôi mắt hắc bạch kỳ quái nhìn chằm chằm theo dõi hắn. Cảm thấy tò mò về con mèo này, Lục Diêu đơn giản ngừng tay, trước ánh mắt bất mãn của bạch miêu, vươn tay nhẹ nhàng gãi cổ bạch miêu, “Ngươi từ đâu đến? Không nghĩ tới nơi này cũng có mèo.”
Bạch miêu sửng sốt một chút, lại nhìn chằm chằm Lục Diêu một lúc lâu, mới chủ động cúi đầu, dùng cái đầu nhỏ xù lông cọ xát lòng bàn tay Lục Diêu.
Nếu giờ phút này Lục Diêu có thể chú ý chung quanh một chút, sẽ phát hiện tất cả mọi người cương ngạnh nhìn hai người bọn họ hỗ động, vẻ mặt phảng phất như thấy quỷ.
Lục Diêu không chán ghét động vật, thậm chí nhiều khi đối đãi với động vật còn tốt hơn với con người. Con mèo này tuy rằng ánh mắt có chút kỳ quái, nhưng bộ dạng cũng không tệ lắm, thoạt nhìn bạch mao sạch sẽ chỉnh tề làm Lục Diêu thực yêu thích, không hiểu sao làm hắn thấy thân thiết.
Thấy bạch miêu coi như thân cận với mình, Lục Diêu liền hưng trí trêu đùa, chốc lát xoa bóp đệm thịt dưới chân, chốc lát cào cào cái bụng trắng bóng, mà tiểu miêu này cũng thật ngoan, tùy ý hắn ép buộc như vậy cũng chưa thấy tạc mao.
“Chủ nhân của ngươi đâu?”
Đương nhiên không trông cậy vào một con mèo có thể trả lời mình, Lục Diêu thân thủ ôm lấy bạch miêu rồi đứng lên, dưới ánh nhìn dại ra của mọi người mà rời khỏi khách sạn.
Nếu không biết chủ nhân con mèo này là ai, liền dứt khoát trước hết ôm về nhà chơi vài ngày, đợi chơi chán hoặc là chủ nhân nó tìm đến, rồi thả nó cũng không muộn.
Sau khi về nhà, thả bạch miêu xuống ghế, Lục Diêu liền mở máy tính bắt đầu xem các tin tức về thế giới này, còn không quên cảnh cáo một câu, “Đi WC ở bên ngoài, nếu làm bẩn phòng…… Trừng phạt rồi hãy nói.”
Bạch miêu liền như vậy bị một người gặp mặt lần đầu tiên ôm về nhà, cũng không giãy dụa, giờ phút này bị thả xuống, liền tự động tự giác nhảy xuống ghế dựa, nhẹ nhàng nhảy lên bàn máy tính của Lục Diêu, dựa vào bàn tay nắm con chuột của Lục Diêu, thoải mái cuộn thân thành một đoàn.
Một tay còn lại khi có khi không vuốt ve bộ lông mềm mại của bạch miêu, Lục Diêu lẳng lặng tìm đọc tin tức mình cần, bỗng nhiên cảm giác sinh hoạt như vậy so với trong tưởng tượng của hắn còn nhàn nhã hơn nhiều.
Đáng tiếc tựa hồ trời cao không ưa nhìn Lục Diêu quá mức thanh nhàn, từ khi đến nơi này thật vất vả mới an ổn xuống, thì lại có người đến gõ cửa. Quanh thân nổi lên áp suất thấp, Lục Diêu sắc mặt không tốt đứng dậy, bước nhanh tới mở cửa ra, người vốn thảnh thơi gõ cửa liền bị khí thế của hắn dọa sợ, ánh mắt xanh lam chớp a chớp, thiếu chút nữa quên mình tới để làm gì.
“Có chuyện?” Thừa dịp người ta sững sờ, Lục Diêu nhanh chóng đánh giá một phen, tóc ngắn màu nâu nhạt, ngũ quan anh tuấn tựa hồ đều để lộ ra một cỗ khí tức phong lưu bất kham, mà Lục Diêu chán ghét loại gia hỏa vừa thấy đã biết không có tiết tháo như vậy.
Người tới rất nhanh liền phản ứng lại, lộ ra tươi cười sáng lạn, “Xin chào, ta là Edie Al Brook, nghe nói hôm nay ngươi nhặt được một con mèo?”
Hóa ra là chủ của con mèo.
Lục Diêu ngược lại có điểm kinh ngạc, hắn biết chủ con mèo sẽ tìm đến, thế nhưng không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy. Nhưng nếu người ta đã tìm đến đây, hắn cũng không phải loại không phân rõ phải trái cường thưởng sủng vật của người khác, vì thế liền để Edie chờ ngoài cửa một chút, bản thân xoay người vào phòng.
Sờ sờ bạch miêu vì nghe thấy động tĩnh mà ngồi dậy, Lục Diêu vỗ vỗ đầu nó, “Chủ nhân ngươi ngược lại thực coi trọng ngươi, nhanh như vậy đã tìm đến đây.” Dứt lời, liền ôm lấy bạch miêu ra cửa.
Edie thấy Lục Diêu ôm bạch miêu đi ra, lộ ra thần tình kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền che giấu đi, “Xem ra Tiểu Bạch nhà ta thực thích ngươi a, cư nhiên cùng ngươi về nhà.”
“Tàm tạm, mèo của ngươi thực nghe lời.”
Dứt lời, Lục Diêu liền đưa bạch miêu cho Edie, Edie cười tủm tỉm định nhận lấy, bạch miêu lại bỗng nhiên làm khó dễ, nâng móng vuốt không chút khách khí cào lên tay Edie, trực tiếp trảo ra vài vết máu, chảy xuống vài đạo máu tươi. Edie ăn đau rụt tay lại, bạch miêu động tác linh mẫn đạp lên cánh tay y nhảy lên, liền nhảy về lòng Lục Diêu.
“Ta cảm thấy ngươi cần chứng minh với ta, chứng minh mèo là của ngươi.” Lục Diêu không chút khách khí nói, phản ứng này thế nào cũng không giống như mèo thấy chủ nhân nên có.
Edie bất đắc dĩ, hắn thật đúng là không lấy ra được chứng cớ gì, nhất là hiện tại Tiểu Bạch lại có thái độ không hợp tác như vậy.
Thấy đối phương không đáng tin như vậy, Lục Diêu dứt khoát cúi đầu, ngữ điệu nhu hòa hỏi, “Ngươi muốn trở về cùng hắn không?”
Bạch miêu không chút do dự lắc đầu, còn lạnh lùng liếc mắt nhìn Edie, bộ dáng thông minh kia quả thực không giống như phản ứng mà một con mèo có thể làm ra.
Tiếp theo giây, Edie liền bị nhốt ngoài cửa.
Trừng cánh cửa trước mặt một lúc lâu, Edie sờ sờ mũi, vẫn không thể tin tưởng cảnh tượng mình vừa thấy, cái kia không hề nghi ngờ nhất định là “nó”, thế nhưng…… “Nó” cư nhiên sẽ thân mật với một người như vậy, hơn nữa nếu mình nhớ không lầm, người kia hẳn là được nhặt từ hành tinh số 236 hoang vu, còn bị phát hiện giữa đám trùng!
Hôm nay thật sự là gặp quỷ, vẫn nên trở về hảo hảo ngủ một giấc đi, không chừng tỉnh ngủ liền phát hiện kỳ thật chỉ là nằm mơ.
Đóng cửa lại sau, Lục Diêu ôm bạch miêu ngồi trở lại máy tính, để bạch miêu nằm trên đùi mình, tầm mắt Lục Diêu một lần nữa đặt trên màn hình, im lặng một lát, hắn bỗng nhiên mở miệng nói, “Ngươi không phải con mèo bình thường.” Vừa rồi hắn đang tra tìm từ liệu về động vật phổ thông ở thế giới này, trên đây nói hiện tại rất ít có động vật chưa biến dị, mà biến dị hay không nhìn từ hình thể là có thể phân biệt, nếu là động vật bình thường chưa biến dị, chỉ số thông minh cũng sẽ không có bất cứ biến hóa, mà hành vi của bạch miêu vừa rồi hiển nhiên vượt qua phạm vi này.
Thân mình bạch miêu khẽ cứng đờ, lập tức ngẩng đầu yên lặng nhìn Lục Diêu, thấy thần tình vô tội kia, Lục Diêu nhẹ nhàng búng lên cái đầu nhỏ một chút, “Chỉ là cũng chẳng liên quan đến ta, chỉ cần ngươi thành thật chút, ta coi như cái gì cũng không biết cũng không sao hết.” Nói, Lục Diêu nhẹ nhàng gõ đầu bạch miêu, “Chỉ cần…… Không như tên ngốc kia cả ngày gây phiền toái cho ta.”
Thật sự là gặp quỷ, rõ ràng trước kia mỗi ngày thấy y đều ngại phiền, hiện tại nghĩ đến khả năng sẽ không còn gặp lại nữa, cư nhiên sẽ cảm thấy khó chịu. Sẽ không phải là thứ mất đi rồi mới là tốt nhất chứ? Đừng đùa.
Theo bản năng vuốt ve chiếc nhẫn ở ngón giữa tay trái, Lục Diêu do dự một chút, cuối cùng vẫn tháo xuống, một lần nữa đeo lại trên tay kia – ngón áp út.
Tử biến thái, không cần hiểu lầm, chỉ là bỗng nhiên cảm giác đeo ở ngón giữa không quá thoải mái mà thôi.